Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử
Chương 100
Hoàng Cung đang bận rộn cho bữa dạ yến.
Lệ Tri dùng lệnh bài Cung Chính để qua Thành An Môn nhập cung.
Hai Ti Chính thấy nàng, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
“Ta nhập cung xem các ngươi thế nào.” Lệ Tri nói, “ Vạn thọ của Hoàng thượng liên quan đến thể diện quốc gia, nhất định không được phạm sai lầm.”
Hai Ti Chính cung kính đáp lại.
Dạ yến do lục cục và một ti liên hợp tổ chức, Cung Chính Ti chịu trách nhiệm chính về trật tự của dạ yến, đồng thời phụ trách các tiết mục ca múa nhạc do giáo phường tư chuẩn bị.
Lệ Tri một lần nữa xem lại các an bài cho bữa tiệc do Ti Chính trình lên.
Lại xem qua các tiết mục giáo phường tư chuẩn bị, xem đi xem lại thì trời dần tối.
Ánh trăng lưỡi liềm leo lên vọng lâu hoàng thành, phủ xuống mái ngói xanh một ánh sáng mông lung, trước Trường Nhạc Cung đèn đuốc sáng trưng, người người chen chúc, cây tử vi cao lớn nở rộ những đóa hoa màu hồng, bao phủ một hàng đầu thú trên Trường Nhạc Cung.
Tiếng ti trúc du dương đung đưa trong gió đêm.
Các phi tần, cùng người thừa kế luân phiên dâng lời chúc thọ lên ngôi cửu ngũ.
Phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, mặc dù là lời nói sáo rỗng, nhưng Tạ Thận Tòng rất thích nghe, nụ cười trên mặt hắn chưa bao giờ tắt.
Sau khi tiết mục ca múa do Giáo phường tư kết thúc, đến lượt dàn mỹ nhân hậu cung hiến nghệ.
Hậu cung Tạ Thận Tòng không có nhiều phi tần lắm, tính cả người đã chết và trong lãnh cung thì chỉ có hai mươi mốt người.
Nhưng hai mươi mốt người này có phong cách khác nhau, và tất cả họ đều là những mỹ nhân hiếm có.
Người đầu tiên biểu diễn là Di Quý Phi, người có địa vị cao nhất trong cung.
Nàng lộ vẻ kiêu ngạo như thường ngày, xiêm y lộng lẫy bước vào đại điện. Cung nhân lần lượt khiêng đàn cùng bình phong lên, nàng ngồi xuống trước bức bình phong màu trắng ngà, nhẹ nhàng gảy dây đàn, giọng hát ngọt ngào cất lên khúc “Niệm nô” để bày tỏ niềm khao khát tình cảm của mình.
Bóng dáng yểu điệu của Di Quý Phi in trên tấm lụa trắng, giọng hát du dương, trong trẻo, uyển chuyển như tiếng chim sơn ca.
Những ngọn nến trong đại điện lung linh, lặng ngắt như tờ. Mọi người đều nghe đến thất thần.
Theo tiếng hát, đôi mắt của Tạ Phượng Thiều bất giác lướt qua thiếu nữ đang đứng ở góc đại điện.
Lệ Tri yên tĩnh đứng giữa những người trong cung, hàng mi cụp xuống, thần tình lạnh nhạt.
Lông mày, ánh mắt và giọng nói của nàng rõ ràng là cùng một người, thậm chí biểu cảm cũng giống như vậy, nhưng sự dịu dàng từng chạm vào hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi người nàng.
Có phải do những gì đã xảy ra trên đường lưu vong không?
Có phải vì hắn không cứu được gia đình nàng nên bây giờ nàng mới thay đổi?
Tạ Phượng Thiều càng nghĩ, trái tim hắn càng đau.
Liệu hắn có còn cơ hội để vãn hồi không? Liệu hắn có còn tìm được quá khứ không?
Khi bài hát kết thúc, mọi người đều vỗ tay.
Tạ Phượng Thiều phục hồi tinh thần lại, vỗ tay theo mọi người, nhưng tâm trí hắn vẫn hướng về Lệ Tri.
Bài hát “Niệm nô” này là bài Di Quý Phi đã hát khi lần đầu tiên nàng hiến nghệ. Khi đó bọn hắn đúng là tình chàng ý thiếp, yêu nhau như keo sơn.
Đã cách nhiều năm, Tạ Thận Tòng nghe lại “Niệm nô”, nhớ lại tình nghĩa khi đó, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Thường Hi, đến ngồi bên cạnh trẫm, đã lâu rồi trẫm không có nhìn ngươi.”
Di Quý Phi vốn tên là Tô Trường Hi, sau khi vào cung, chỉ có những lúc cao hứng hoàng thượng mới gọi nàng bằng tên thật.
Mà Hoàng Đế cũng đã rất lâu rồi không kêu như vậy.
Chợt nghe thấy tiếng “Thường Hi” quen thuộc, Di Quý Phi thụ sủng nhược kinh.
Sợ Tạ Thận Tòng hối hận, nàng vội vàng đi lên đài cao, ngồi xuống bên cạnh Tạ Thận Tòng.
“Hoàng thượng không thường xuyên tới Dao Hoa Cung, làm sao có thể gặp được ta?” Di Quý Phi hờn dỗi nói.
Các phi tần dưới đài vô cùng tức giận trước sự vô sỉ của Di Quý Phi: Hoàng thượng nghỉ ngơi ở Trường Thu Điện nửa tháng, Dao Hoa Cung nửa tháng, còn gọi là không thường xuyên đến sao?
“Bệ hạ, còn ta thì sao?” Dưới đài Lộc Yểu bĩu môi, “ Di tỷ tỷ còn có Phượng Vương làm bạn, chỉ có thiếp là cô độc một mình dưới này…”
Di Quý Phi trừng mắt nhìn, Tạ Thận Tòng lại phá lên cười.
Hai phi tử xinh đẹp động lòng người đang tranh giành sủng ái của hắn, đó là khẳng định mị lực của hắn, sao hắn có thể vì chuyện này mà tức giận?
“Được, được, ngươi cũng đến ngồi bên cạnh trẫm.”
Lộc Yểu tươi cười rạng rỡ, cũng ngồi bên cạnh Tạ Thận Tòng.
Lộc Yểu và Tô Thường Hi của ngày hôm nay chính là hai người có địa vị cao lớn trong hậu cung, Lộc Yểu dám khiêu chiến Tô Thường Hi, nhưng các phi tần bên cạnh nàng không dám, họ chỉ có thể ghen tị nhìn hai người ngồi cùng hoàng đế, hy vọng mình cũng có một ngày đạt được thánh sủng.
Sau Di Quý Phi, các phi tần lần lượt tiến lên hiến nghệ.
Bất quá đã có Di Quý Phi như châu ngọc đi trước, cho dù các phi tần sau có múa hát cỡ nào cũng không khiến Tạ Thận Tòng tỏa sáng hai mắt.
“ Hoàng Thượng, những tiết mục này thật sự quá nhàm chán, còn không thú vị bằng thiếp ở trong cung chọc ghẹo Kiến Hỉ.” Lộc Yểu kéo cánh tay Tạ Thận Tòng phàn nàn nói.
Dưới đài Lâm Bảo Lâm đang chuẩn bị dâng lên bứt tranh thêu giang sơn mà nàng đã làm hơn nửa năm, chợt nghe những lời Lộc Yểu nói, vành mắt nàng lập tức đỏ lên.
“Đúng vậy.” Tạ Thận Tòng phụ họa, “ Những thứ này trẫm đều đã nhìn chán rồi, có cái gì …mới lạ hơn không?”
Lời nói của Tạ Thận Tòng khiến tất cả các phi tần hai mặt nhìn nhau.
Những năm qua đều là như thế, người biết hát thì hát, người giỏi múa thì múa, người không biết gì thì sao chép kinh Phật cầu phúc cho Hoàng Đế… họ có thể làm cái gì mới lạ đây?
“Là cung nhân cũng được, chỉ cần làm cho hoàng thượng vui vẻ, bản cung nhất định sẽ thay hoàng thượng trọng thưởng….”
Khi Lộc Yểu nói, ánh mắt nàng nhìn về phía Lệ Tri.
Nghe nói cung nhân cũng có thể hiến nghệ, trong đại điện nhất thời vang lên tiếng nghị luận không dứt.
“Ngươi nói nhảm cái gì vậy, biểu diễn của giáo phường tư đã kết thúc rồi…” Di Quý Phi cau mày nói.
Tạ Thận Tòng không đáp, chống cằm nói: “Cũng không phải là không được.”
Lúc này Lệ Tri mới đi ra khỏi chỗ đứng, quỳ giữa đại điện.
“Nô tỳ đã từng học múa trên nước với muội muội ở nhà, nguyện ý dâng lên hoàng thượng giải sầu.”
“Múa trên nước… chỉ bằng ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể múa hay hơn người của giáo phường tư à?” Di Quý Phi công kích tất cả những người có âm mưu thu hút sự chú ý của hoàng đế.
“Không xem thử làm sao biết được?” Lộc Yểu nói.
“Nếu múa không tốt, lãng phí thời gian của mọi người, Lộc Chiêu Nghi ngươi có thể chịu trách nhiệm không?”
Lộc Yểu nhướng mày, ôm chặt Tạ Thận Tòng: “Vậy nếu như có thể làm cho hoàng thượng vui vẻ nhưng lại bị quý phi ngươi từ chối, quý phi phải chịu trách nhiệm như thế nào?”
Cho dù Di Quý Phi sinh ra trong thế gia đại tộc, ngày thường hay làm nũng nhưng cũng không thể làm ra hành động như vậy, trong lòng mắng Lộc Yểu là Lộc Mị Tử, đồng thời muốn mở miệng phản bác. Thì Tạ Thận Tòng hình như nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm:
“Múa trên nước…múa trên nước?”
Lệ Tri cúi đầu nói: “Đúng vậy..”
“Mất bao lâu để chuẩn bị?”
“Hai nén nhang.”
“… Cũng được, trẫm sẽ xem một chút.”
Phản ứng của Tạ Thận Tòng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Múa trên nước, múa trên trống… Việc như vậy trong cung không phải không có, nhưng hoàng đế chưa bao giờ thể hiện sự ham thích.
Ngược lại, có một số người nhớ đến lời đồn khi trước, trước khi Trung Thư Lệnh Lệ Kiều Niên rơi đài, dường như muốn gửi trưởng nữ của cặp song sinh vào cung để tranh giành hậu vị.
Chẳng lẽ…?
Trong lúc nhất thời, mọi người trong đại sảnh đều có tâm tư khác nhau.
Múa trên nước đương nhiên không thể biểu diễn trên bờ.
Tất cả mọi người trong điện đều theo hoàng đế đến Trạc Anh Hồ trong ngự uyển.
…
Trong đông khóa viện của Lệ Trạch, Tạ Lan Tư bị một cốc nước giội tỉnh.
“Điện hạ!” Lệ Tượng Thăng đặt chén trà xuống, vội vàng đỡ hắn từ dưới đất lên.
Tạ Lan Tư cau mày thật chặt, cố gắng tập trung ý thức đang lơ mơ của mình.
Cánh cửa phòng khách cách đó không xa mở toang, có thể nhìn thấy bên trong lộn xộn, thân thể Lệ Từ Ân ngã trên ngưỡng cửa, mặc dù nhắm chặt hai mắt, nhưng lồng ngực vẫn đang phập phồng.
Tuy Tạ Lan Tư vừa mới tỉnh lại nhưng hắn đã nắm bắt được tình hình mới nhất.
“… Lệ Tri đâu?” Hắn cắn răng nói.
Lệ Tượng Thăng do dự một chút, nói: “A Tỷ đã vào cung.”
“Nàng vào cung làm gì?” Tạ Lan Tư nắm lấy Lệ Tượng Thăng, miễn cưỡng đứng lên.
“Ta không biết A Tỷ sẽ làm gì … Nhưng ta có thể cảm giác được nàng có ý muốn chết. Có lẽ người duy nhất có thể ngăn cản tỷ ấy chính là Điện Hạ.”
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tạ Lan Tư như tia chớp, hắn có một suy đoán đáng sợ.
Tạ Lan Tư đẩy Lệ Tượng Thăng ra, lảo đảo đi về phía cổng.
Tác dụng của mê dược vẫn chưa hoàn toàn biến mất, toàn thân nặng trĩu, tứ chi tê dại, mấy lần suýt nữa ngã xuống, nhưng trong lòng có động lực mạnh mẽ, hắn chịu đựng bước ra khỏi đại môn, ngồi lên xe ngựa, đối mặt với người đánh xe đang giật mình, nghiến răng nói hai chữ “Tiến cung”.
“Nhanh!” Hắn thấp giọng giận dữ hét.
Phu xe chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt Lang Gia Quận Vương tái xanh như vậy, không dám chậm trễ, vội vàng vung roi.
Ngồi trên xe ngựa phi nước đại về phía cung điện, Tạ Lan Tư lòng nóng như lửa đốt, hận không thể sinh ra một đôi cánh, lập tức bay đến trước mặt Lệ Tri.
Cuối cùng hắn cũng biết tại sao Lệ Tri luôn giữ im lặng về kẻ nàng muốn báo thù.
Nhưng hắn vẫn không hiểu vì sao nàng không thể trực tiếp nhờ hắn giúp đỡ, thậm chí còn muốn một mình hành động, chẳng lẽ cảm thấy trong lòng hắn vẫn còn tình nghĩa tổ tôn sao?
Hắn ngồi bất động trong xe ngựa, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, sợ hãi cùng tức giận đan xen, thiêu đốt cơn mê man tê liệt do thuốc gây ra, hắn tưởng tượng mọi chuyện xảy ra trong cung, tất cả sợ hãi đều liên quan đến Lệ Tri, mỗi nỗi sợ hãi đều bắt nguồn từ việc Lệ Tri sẽ chết đi.
Không có tàng bảo đồ, nàng không còn hi vọng sống sao, ngoài báo thù ra, đời này không còn kỷ niệm nào khác sao?
Giống như giây phút cuối cùng trước khi một sợi chỉ mỏng manh đứt lìa, Tạ Lan Tư lúc này lơ lửng, nhìn chằm chằm vào vết nứt, bất lực.
Trên hành trình ngắn ngủi này, Tạ Lan Tư đã trải qua nỗi đau mà dù có chết trăm lần cũng không thể so sánh được.
Dù bị lửa đốt hay bị gươm giáo dìm chết, hắn cũng không cảm thấy đau đớn.
Hắn có thể xem nhẹ bất kỳ loại đau đớn nào trên thế gian này, ngoại trừ nỗi đau lan từ trái tim đến các đầu ngón tay này.
Khoảnh khắc nàng quyết định rời xa hắn, hắn nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng hắn không thể mất Lệ Tri.
Sẽ không có ai tiếp cận trái tim hắn như Lệ Tri, và cũng sẽ không có ai dừng lại trong trái tim hắn như nàng.
Hắn biết rõ trên đời sẽ không có một Lệ Chi khác, sẽ không bao giờ có một Lệ Tri khác đã cùng hắn trải qua ba ngàn dặm lưu đày, cùng hắn ngắm nhìn Tiên Nai Nguyệt Thần Sơn, cùng ôm chặt nhau trong dòng suối.
Nếu mất đi nàng, hắn chỉ có thể trải qua phần đời còn lại một mình.
Hắn sợ cô đơn, sợ lẻ loi một mình.
Trước kia hắn chưa từng biết cô đơn là như thế nào, cho rằng cô đơn là một cuộc sống bình thường, nhưng khi đã trải qua sự ấm áp khi sống nương tựa lẫn nhau rồi thì hắn không bao giờ có thể quay lại lúc trước được nữa.
Tạ Lan Tư ngồi cứng đơ, với nỗi sợ hãi không ai có thể hiểu được, cho đến khi chiếc xe ngựa dừng lại trước hoàng cung.
Hắn lảo đảo bước ra khỏi xe ngựa, đi một mạch đến Trường Nhạc Cung, lại được biết Cung Chính đang hiến vũ, hoàng đế và những người khác đã di chuyển đến Trạc Anh Hồ.
Tạ Lan Tư một khắc cũng không dám nghỉ ngơi, lập tức chạy tới Trạc Anh Hồ.
Đến Trạc Anh Hồ, từ xa đã nghe thấy tiếng ti trúc, Tạ Lan Tư mặc kệ cơn đau trong lồng ngực, đẩy đám cung nhân đang ngơ ngác kinh ngạc ra, đi đến bên bờ hồ.
Cách đó không xa, hoàng đế cùng các phi tần đang ở trong thủy tạ có rường cột chạm trổ.
Tạ Thận Tòng bưng chén trà trong tay, tựa hồ đã quên mình đang cầm chén trà, ánh mắt nặng trĩu nhìn bóng người như bay trên mặt nước.
Trên mặt hồ vô tận nổi lên những đóa sen xanh biếc, vầng trăng khuyết sáng lấp lánh chìm xuống đáy hồ, quyện với những đám mây như vảy cá.
Thiếu nữ đang bay múa trên đóa sen, giống như chuồn chuồn chạm nước, chung quanh lưu lại gợn sóng, giống như Hồ Điệp tung cánh, dây lưng lụa màu tím nhạt múa phấp phới trong gió.
Tư thế của nàng thật nhẹ nhàng, giống như tiên nữ giáng trần, tự do nhảy múa trên hoa sen.
Hoa sen mỗi lần run lên đều có tầng tầng gợn sóng.
Ánh trăng cứ tuôn chảy, mặt hồ mang ánh trăng đến bên thiếu nữ.
Bất tri bất giác, hắn như những người khác nhìn đến ngây dại
Một khúc múa xong, Lệ Tri giẫm lên hoa sen, nhẹ nhàng đáp xuống thủy tạ.
Ánh mắt Tạ Thận Tòng không khỏi rơi xuống đôi chân trần mang lục lạc của Lệ Tri, chúng trắng nõn nhỏ nhắn, không dính giọt nước.
Nếu là muội muội, nhất định sẽ nhảy không tốt như vậy, nếu như muội muội của nàng…
Giá như muội muội của nàng vẫn còn thì tốt.
Trong nội tâm Tạ Thận Tòng thất vọng.
“Nô tỳ nhảy xong rồi, hoàng thượng nghĩ sao?” Lệ Tri hơi nghiêng đầu, đối với Tạ Thận Tòng đang ngồi trên ngai vàng lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Tâm trạng kích động ban đầu của Tạ Phượng Thiều bị ánh mắt kỳ lạ này làm cho đình trệ, nhưng Tạ Thận Tòng lại bị chấn động, nhìn Lệ Tri nhất thời không nói nên lời.
“Lớn mật, ngươi…”
Lời quở trách tức giận của Di Quý Phi đã bị Tạ Thận Tòng giơ tay cắt ngang.
Tạ Thận Tòng chăm chú nhìn Lệ Tri, chậm rãi vỗ tay: “Tốt… Tốt! Đã lâu rồi trẫm không có vui vẻ như vậy! Nào, ngươi muốn phần thưởng gì?”
Di Quý Phi nén một tiếng hờn dỗi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lệ Tri liếc nhìn vô số lính canh bên người của Tạ Thận Tòng, và nói:
“Phần thưởng nô tỳ muốn, nô tỳ chỉ muốn một mình bẩm báo với hoàng thượng.”
Tạ Thận Tòng nhìn nàng một hồi, sau đó đứng dậy đưa tay về phía nàng:
“Đến đây với trẫm.”
Hoàng đế đột nhiên duỗi tay ra, làm cho mọi người trong thủy tạ đều là kinh ngạc đến sợ hãi.
Tạ Phượng Thiều không thể ngồi yên, hắn gần như muốn thốt ra lời ngăn cản.
Hắn trơ mắt nhìn Lệ Tri càng lúc càng gần…
Lệ Tri càng ở gần Tạ Thận Tòng, càng cảm thấy kim trâm trên đầu mình càng nóng lên.
Nàng khẩn cầu sự phù hộ của tỷ tỷ… Phù hộ nàng đi đến cuối cùng của con đường này.
Hôm nay nàng lưu cho mình hai con đường.
Một con đường là giết chết Tạ Thận Tòng trước mặt mọi người và công bố thân phận của nàng. Điều bất lợi là những gì nàng và tỷ tỷ gặp phải sẽ trở thành chủ đề bàn tán của dân chúng ngu ngốc, trở thành một yêu nữ họa nước.
Một con đường khác, tất nhiên là con đường tốt nhất, nhưng theo cách này, nỗ lực của một mình nàng là không đủ.
Trời cao sẽ chọn con đường nào cho nàng?
Nàng mỏi mắt mong chờ…
Lệ Tri duỗi tay ra, đưa nó tới bàn tay của Tạ Thận Tòng.
“Kết hôn đại sự, một nam nhân như ta lại trốn sau màn chẳng phải là sẽ rất xấu hổ sao?”
Giọng nói to và rõ ràng đã phá vỡ sự yên tĩnh của tòa thủy tạ.
Bàn tay đang đưa ra của Lệ Tri chưa kịp đặt vào lòng bàn tay của Tạ Thận Tòng, một bàn tay khác đã đoạt lấy nó.
Trước mặt mọi người, Tạ Lan Tư và Lệ Tri mười ngón tay đan chặt, quỳ xuống trước mặt Tạ Thận Tòng.
“Thần Tạ Lan Tư, cùng nữ nhi Lệ Thị Lệ Tri cùng chung hoạn nạn, tương tri tương y. Sớm đã quyết tâm không phải nàng không cưới. Bởi vì quy củ trong nội cung, quan viên tiền triều cùng nữ quan hậu cung không thể thông hôn giá thú, thần nguyện từ chức Thượng Thư Tả Phó Xạ, từ nay về sau ẩn cư núi rừng.”
Không chỉ có tiếng xôn xao trong thủy tạ, mà ngay cả những người trên bờ cũng kinh hô theo.
Quan Nhị phẩm không làm, sẵn sàng từ bỏ con đường làm quan của mình chỉ vì một tội thần chi nữ.
Tạ Lan Tư phớt lờ những ánh mắt xung quanh, tự mình cúi đầu:
“Chỉ cầu hoàng thượng làm trưởng bối, thay phụ mẫu của vi thần, tứ hôn cho vi thần…”
Lệ Tri dùng lệnh bài Cung Chính để qua Thành An Môn nhập cung.
Hai Ti Chính thấy nàng, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
“Ta nhập cung xem các ngươi thế nào.” Lệ Tri nói, “ Vạn thọ của Hoàng thượng liên quan đến thể diện quốc gia, nhất định không được phạm sai lầm.”
Hai Ti Chính cung kính đáp lại.
Dạ yến do lục cục và một ti liên hợp tổ chức, Cung Chính Ti chịu trách nhiệm chính về trật tự của dạ yến, đồng thời phụ trách các tiết mục ca múa nhạc do giáo phường tư chuẩn bị.
Lệ Tri một lần nữa xem lại các an bài cho bữa tiệc do Ti Chính trình lên.
Lại xem qua các tiết mục giáo phường tư chuẩn bị, xem đi xem lại thì trời dần tối.
Ánh trăng lưỡi liềm leo lên vọng lâu hoàng thành, phủ xuống mái ngói xanh một ánh sáng mông lung, trước Trường Nhạc Cung đèn đuốc sáng trưng, người người chen chúc, cây tử vi cao lớn nở rộ những đóa hoa màu hồng, bao phủ một hàng đầu thú trên Trường Nhạc Cung.
Tiếng ti trúc du dương đung đưa trong gió đêm.
Các phi tần, cùng người thừa kế luân phiên dâng lời chúc thọ lên ngôi cửu ngũ.
Phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, mặc dù là lời nói sáo rỗng, nhưng Tạ Thận Tòng rất thích nghe, nụ cười trên mặt hắn chưa bao giờ tắt.
Sau khi tiết mục ca múa do Giáo phường tư kết thúc, đến lượt dàn mỹ nhân hậu cung hiến nghệ.
Hậu cung Tạ Thận Tòng không có nhiều phi tần lắm, tính cả người đã chết và trong lãnh cung thì chỉ có hai mươi mốt người.
Nhưng hai mươi mốt người này có phong cách khác nhau, và tất cả họ đều là những mỹ nhân hiếm có.
Người đầu tiên biểu diễn là Di Quý Phi, người có địa vị cao nhất trong cung.
Nàng lộ vẻ kiêu ngạo như thường ngày, xiêm y lộng lẫy bước vào đại điện. Cung nhân lần lượt khiêng đàn cùng bình phong lên, nàng ngồi xuống trước bức bình phong màu trắng ngà, nhẹ nhàng gảy dây đàn, giọng hát ngọt ngào cất lên khúc “Niệm nô” để bày tỏ niềm khao khát tình cảm của mình.
Bóng dáng yểu điệu của Di Quý Phi in trên tấm lụa trắng, giọng hát du dương, trong trẻo, uyển chuyển như tiếng chim sơn ca.
Những ngọn nến trong đại điện lung linh, lặng ngắt như tờ. Mọi người đều nghe đến thất thần.
Theo tiếng hát, đôi mắt của Tạ Phượng Thiều bất giác lướt qua thiếu nữ đang đứng ở góc đại điện.
Lệ Tri yên tĩnh đứng giữa những người trong cung, hàng mi cụp xuống, thần tình lạnh nhạt.
Lông mày, ánh mắt và giọng nói của nàng rõ ràng là cùng một người, thậm chí biểu cảm cũng giống như vậy, nhưng sự dịu dàng từng chạm vào hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi người nàng.
Có phải do những gì đã xảy ra trên đường lưu vong không?
Có phải vì hắn không cứu được gia đình nàng nên bây giờ nàng mới thay đổi?
Tạ Phượng Thiều càng nghĩ, trái tim hắn càng đau.
Liệu hắn có còn cơ hội để vãn hồi không? Liệu hắn có còn tìm được quá khứ không?
Khi bài hát kết thúc, mọi người đều vỗ tay.
Tạ Phượng Thiều phục hồi tinh thần lại, vỗ tay theo mọi người, nhưng tâm trí hắn vẫn hướng về Lệ Tri.
Bài hát “Niệm nô” này là bài Di Quý Phi đã hát khi lần đầu tiên nàng hiến nghệ. Khi đó bọn hắn đúng là tình chàng ý thiếp, yêu nhau như keo sơn.
Đã cách nhiều năm, Tạ Thận Tòng nghe lại “Niệm nô”, nhớ lại tình nghĩa khi đó, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Thường Hi, đến ngồi bên cạnh trẫm, đã lâu rồi trẫm không có nhìn ngươi.”
Di Quý Phi vốn tên là Tô Trường Hi, sau khi vào cung, chỉ có những lúc cao hứng hoàng thượng mới gọi nàng bằng tên thật.
Mà Hoàng Đế cũng đã rất lâu rồi không kêu như vậy.
Chợt nghe thấy tiếng “Thường Hi” quen thuộc, Di Quý Phi thụ sủng nhược kinh.
Sợ Tạ Thận Tòng hối hận, nàng vội vàng đi lên đài cao, ngồi xuống bên cạnh Tạ Thận Tòng.
“Hoàng thượng không thường xuyên tới Dao Hoa Cung, làm sao có thể gặp được ta?” Di Quý Phi hờn dỗi nói.
Các phi tần dưới đài vô cùng tức giận trước sự vô sỉ của Di Quý Phi: Hoàng thượng nghỉ ngơi ở Trường Thu Điện nửa tháng, Dao Hoa Cung nửa tháng, còn gọi là không thường xuyên đến sao?
“Bệ hạ, còn ta thì sao?” Dưới đài Lộc Yểu bĩu môi, “ Di tỷ tỷ còn có Phượng Vương làm bạn, chỉ có thiếp là cô độc một mình dưới này…”
Di Quý Phi trừng mắt nhìn, Tạ Thận Tòng lại phá lên cười.
Hai phi tử xinh đẹp động lòng người đang tranh giành sủng ái của hắn, đó là khẳng định mị lực của hắn, sao hắn có thể vì chuyện này mà tức giận?
“Được, được, ngươi cũng đến ngồi bên cạnh trẫm.”
Lộc Yểu tươi cười rạng rỡ, cũng ngồi bên cạnh Tạ Thận Tòng.
Lộc Yểu và Tô Thường Hi của ngày hôm nay chính là hai người có địa vị cao lớn trong hậu cung, Lộc Yểu dám khiêu chiến Tô Thường Hi, nhưng các phi tần bên cạnh nàng không dám, họ chỉ có thể ghen tị nhìn hai người ngồi cùng hoàng đế, hy vọng mình cũng có một ngày đạt được thánh sủng.
Sau Di Quý Phi, các phi tần lần lượt tiến lên hiến nghệ.
Bất quá đã có Di Quý Phi như châu ngọc đi trước, cho dù các phi tần sau có múa hát cỡ nào cũng không khiến Tạ Thận Tòng tỏa sáng hai mắt.
“ Hoàng Thượng, những tiết mục này thật sự quá nhàm chán, còn không thú vị bằng thiếp ở trong cung chọc ghẹo Kiến Hỉ.” Lộc Yểu kéo cánh tay Tạ Thận Tòng phàn nàn nói.
Dưới đài Lâm Bảo Lâm đang chuẩn bị dâng lên bứt tranh thêu giang sơn mà nàng đã làm hơn nửa năm, chợt nghe những lời Lộc Yểu nói, vành mắt nàng lập tức đỏ lên.
“Đúng vậy.” Tạ Thận Tòng phụ họa, “ Những thứ này trẫm đều đã nhìn chán rồi, có cái gì …mới lạ hơn không?”
Lời nói của Tạ Thận Tòng khiến tất cả các phi tần hai mặt nhìn nhau.
Những năm qua đều là như thế, người biết hát thì hát, người giỏi múa thì múa, người không biết gì thì sao chép kinh Phật cầu phúc cho Hoàng Đế… họ có thể làm cái gì mới lạ đây?
“Là cung nhân cũng được, chỉ cần làm cho hoàng thượng vui vẻ, bản cung nhất định sẽ thay hoàng thượng trọng thưởng….”
Khi Lộc Yểu nói, ánh mắt nàng nhìn về phía Lệ Tri.
Nghe nói cung nhân cũng có thể hiến nghệ, trong đại điện nhất thời vang lên tiếng nghị luận không dứt.
“Ngươi nói nhảm cái gì vậy, biểu diễn của giáo phường tư đã kết thúc rồi…” Di Quý Phi cau mày nói.
Tạ Thận Tòng không đáp, chống cằm nói: “Cũng không phải là không được.”
Lúc này Lệ Tri mới đi ra khỏi chỗ đứng, quỳ giữa đại điện.
“Nô tỳ đã từng học múa trên nước với muội muội ở nhà, nguyện ý dâng lên hoàng thượng giải sầu.”
“Múa trên nước… chỉ bằng ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể múa hay hơn người của giáo phường tư à?” Di Quý Phi công kích tất cả những người có âm mưu thu hút sự chú ý của hoàng đế.
“Không xem thử làm sao biết được?” Lộc Yểu nói.
“Nếu múa không tốt, lãng phí thời gian của mọi người, Lộc Chiêu Nghi ngươi có thể chịu trách nhiệm không?”
Lộc Yểu nhướng mày, ôm chặt Tạ Thận Tòng: “Vậy nếu như có thể làm cho hoàng thượng vui vẻ nhưng lại bị quý phi ngươi từ chối, quý phi phải chịu trách nhiệm như thế nào?”
Cho dù Di Quý Phi sinh ra trong thế gia đại tộc, ngày thường hay làm nũng nhưng cũng không thể làm ra hành động như vậy, trong lòng mắng Lộc Yểu là Lộc Mị Tử, đồng thời muốn mở miệng phản bác. Thì Tạ Thận Tòng hình như nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm:
“Múa trên nước…múa trên nước?”
Lệ Tri cúi đầu nói: “Đúng vậy..”
“Mất bao lâu để chuẩn bị?”
“Hai nén nhang.”
“… Cũng được, trẫm sẽ xem một chút.”
Phản ứng của Tạ Thận Tòng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Múa trên nước, múa trên trống… Việc như vậy trong cung không phải không có, nhưng hoàng đế chưa bao giờ thể hiện sự ham thích.
Ngược lại, có một số người nhớ đến lời đồn khi trước, trước khi Trung Thư Lệnh Lệ Kiều Niên rơi đài, dường như muốn gửi trưởng nữ của cặp song sinh vào cung để tranh giành hậu vị.
Chẳng lẽ…?
Trong lúc nhất thời, mọi người trong đại sảnh đều có tâm tư khác nhau.
Múa trên nước đương nhiên không thể biểu diễn trên bờ.
Tất cả mọi người trong điện đều theo hoàng đế đến Trạc Anh Hồ trong ngự uyển.
…
Trong đông khóa viện của Lệ Trạch, Tạ Lan Tư bị một cốc nước giội tỉnh.
“Điện hạ!” Lệ Tượng Thăng đặt chén trà xuống, vội vàng đỡ hắn từ dưới đất lên.
Tạ Lan Tư cau mày thật chặt, cố gắng tập trung ý thức đang lơ mơ của mình.
Cánh cửa phòng khách cách đó không xa mở toang, có thể nhìn thấy bên trong lộn xộn, thân thể Lệ Từ Ân ngã trên ngưỡng cửa, mặc dù nhắm chặt hai mắt, nhưng lồng ngực vẫn đang phập phồng.
Tuy Tạ Lan Tư vừa mới tỉnh lại nhưng hắn đã nắm bắt được tình hình mới nhất.
“… Lệ Tri đâu?” Hắn cắn răng nói.
Lệ Tượng Thăng do dự một chút, nói: “A Tỷ đã vào cung.”
“Nàng vào cung làm gì?” Tạ Lan Tư nắm lấy Lệ Tượng Thăng, miễn cưỡng đứng lên.
“Ta không biết A Tỷ sẽ làm gì … Nhưng ta có thể cảm giác được nàng có ý muốn chết. Có lẽ người duy nhất có thể ngăn cản tỷ ấy chính là Điện Hạ.”
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tạ Lan Tư như tia chớp, hắn có một suy đoán đáng sợ.
Tạ Lan Tư đẩy Lệ Tượng Thăng ra, lảo đảo đi về phía cổng.
Tác dụng của mê dược vẫn chưa hoàn toàn biến mất, toàn thân nặng trĩu, tứ chi tê dại, mấy lần suýt nữa ngã xuống, nhưng trong lòng có động lực mạnh mẽ, hắn chịu đựng bước ra khỏi đại môn, ngồi lên xe ngựa, đối mặt với người đánh xe đang giật mình, nghiến răng nói hai chữ “Tiến cung”.
“Nhanh!” Hắn thấp giọng giận dữ hét.
Phu xe chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt Lang Gia Quận Vương tái xanh như vậy, không dám chậm trễ, vội vàng vung roi.
Ngồi trên xe ngựa phi nước đại về phía cung điện, Tạ Lan Tư lòng nóng như lửa đốt, hận không thể sinh ra một đôi cánh, lập tức bay đến trước mặt Lệ Tri.
Cuối cùng hắn cũng biết tại sao Lệ Tri luôn giữ im lặng về kẻ nàng muốn báo thù.
Nhưng hắn vẫn không hiểu vì sao nàng không thể trực tiếp nhờ hắn giúp đỡ, thậm chí còn muốn một mình hành động, chẳng lẽ cảm thấy trong lòng hắn vẫn còn tình nghĩa tổ tôn sao?
Hắn ngồi bất động trong xe ngựa, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, sợ hãi cùng tức giận đan xen, thiêu đốt cơn mê man tê liệt do thuốc gây ra, hắn tưởng tượng mọi chuyện xảy ra trong cung, tất cả sợ hãi đều liên quan đến Lệ Tri, mỗi nỗi sợ hãi đều bắt nguồn từ việc Lệ Tri sẽ chết đi.
Không có tàng bảo đồ, nàng không còn hi vọng sống sao, ngoài báo thù ra, đời này không còn kỷ niệm nào khác sao?
Giống như giây phút cuối cùng trước khi một sợi chỉ mỏng manh đứt lìa, Tạ Lan Tư lúc này lơ lửng, nhìn chằm chằm vào vết nứt, bất lực.
Trên hành trình ngắn ngủi này, Tạ Lan Tư đã trải qua nỗi đau mà dù có chết trăm lần cũng không thể so sánh được.
Dù bị lửa đốt hay bị gươm giáo dìm chết, hắn cũng không cảm thấy đau đớn.
Hắn có thể xem nhẹ bất kỳ loại đau đớn nào trên thế gian này, ngoại trừ nỗi đau lan từ trái tim đến các đầu ngón tay này.
Khoảnh khắc nàng quyết định rời xa hắn, hắn nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng hắn không thể mất Lệ Tri.
Sẽ không có ai tiếp cận trái tim hắn như Lệ Tri, và cũng sẽ không có ai dừng lại trong trái tim hắn như nàng.
Hắn biết rõ trên đời sẽ không có một Lệ Chi khác, sẽ không bao giờ có một Lệ Tri khác đã cùng hắn trải qua ba ngàn dặm lưu đày, cùng hắn ngắm nhìn Tiên Nai Nguyệt Thần Sơn, cùng ôm chặt nhau trong dòng suối.
Nếu mất đi nàng, hắn chỉ có thể trải qua phần đời còn lại một mình.
Hắn sợ cô đơn, sợ lẻ loi một mình.
Trước kia hắn chưa từng biết cô đơn là như thế nào, cho rằng cô đơn là một cuộc sống bình thường, nhưng khi đã trải qua sự ấm áp khi sống nương tựa lẫn nhau rồi thì hắn không bao giờ có thể quay lại lúc trước được nữa.
Tạ Lan Tư ngồi cứng đơ, với nỗi sợ hãi không ai có thể hiểu được, cho đến khi chiếc xe ngựa dừng lại trước hoàng cung.
Hắn lảo đảo bước ra khỏi xe ngựa, đi một mạch đến Trường Nhạc Cung, lại được biết Cung Chính đang hiến vũ, hoàng đế và những người khác đã di chuyển đến Trạc Anh Hồ.
Tạ Lan Tư một khắc cũng không dám nghỉ ngơi, lập tức chạy tới Trạc Anh Hồ.
Đến Trạc Anh Hồ, từ xa đã nghe thấy tiếng ti trúc, Tạ Lan Tư mặc kệ cơn đau trong lồng ngực, đẩy đám cung nhân đang ngơ ngác kinh ngạc ra, đi đến bên bờ hồ.
Cách đó không xa, hoàng đế cùng các phi tần đang ở trong thủy tạ có rường cột chạm trổ.
Tạ Thận Tòng bưng chén trà trong tay, tựa hồ đã quên mình đang cầm chén trà, ánh mắt nặng trĩu nhìn bóng người như bay trên mặt nước.
Trên mặt hồ vô tận nổi lên những đóa sen xanh biếc, vầng trăng khuyết sáng lấp lánh chìm xuống đáy hồ, quyện với những đám mây như vảy cá.
Thiếu nữ đang bay múa trên đóa sen, giống như chuồn chuồn chạm nước, chung quanh lưu lại gợn sóng, giống như Hồ Điệp tung cánh, dây lưng lụa màu tím nhạt múa phấp phới trong gió.
Tư thế của nàng thật nhẹ nhàng, giống như tiên nữ giáng trần, tự do nhảy múa trên hoa sen.
Hoa sen mỗi lần run lên đều có tầng tầng gợn sóng.
Ánh trăng cứ tuôn chảy, mặt hồ mang ánh trăng đến bên thiếu nữ.
Bất tri bất giác, hắn như những người khác nhìn đến ngây dại
Một khúc múa xong, Lệ Tri giẫm lên hoa sen, nhẹ nhàng đáp xuống thủy tạ.
Ánh mắt Tạ Thận Tòng không khỏi rơi xuống đôi chân trần mang lục lạc của Lệ Tri, chúng trắng nõn nhỏ nhắn, không dính giọt nước.
Nếu là muội muội, nhất định sẽ nhảy không tốt như vậy, nếu như muội muội của nàng…
Giá như muội muội của nàng vẫn còn thì tốt.
Trong nội tâm Tạ Thận Tòng thất vọng.
“Nô tỳ nhảy xong rồi, hoàng thượng nghĩ sao?” Lệ Tri hơi nghiêng đầu, đối với Tạ Thận Tòng đang ngồi trên ngai vàng lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Tâm trạng kích động ban đầu của Tạ Phượng Thiều bị ánh mắt kỳ lạ này làm cho đình trệ, nhưng Tạ Thận Tòng lại bị chấn động, nhìn Lệ Tri nhất thời không nói nên lời.
“Lớn mật, ngươi…”
Lời quở trách tức giận của Di Quý Phi đã bị Tạ Thận Tòng giơ tay cắt ngang.
Tạ Thận Tòng chăm chú nhìn Lệ Tri, chậm rãi vỗ tay: “Tốt… Tốt! Đã lâu rồi trẫm không có vui vẻ như vậy! Nào, ngươi muốn phần thưởng gì?”
Di Quý Phi nén một tiếng hờn dỗi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lệ Tri liếc nhìn vô số lính canh bên người của Tạ Thận Tòng, và nói:
“Phần thưởng nô tỳ muốn, nô tỳ chỉ muốn một mình bẩm báo với hoàng thượng.”
Tạ Thận Tòng nhìn nàng một hồi, sau đó đứng dậy đưa tay về phía nàng:
“Đến đây với trẫm.”
Hoàng đế đột nhiên duỗi tay ra, làm cho mọi người trong thủy tạ đều là kinh ngạc đến sợ hãi.
Tạ Phượng Thiều không thể ngồi yên, hắn gần như muốn thốt ra lời ngăn cản.
Hắn trơ mắt nhìn Lệ Tri càng lúc càng gần…
Lệ Tri càng ở gần Tạ Thận Tòng, càng cảm thấy kim trâm trên đầu mình càng nóng lên.
Nàng khẩn cầu sự phù hộ của tỷ tỷ… Phù hộ nàng đi đến cuối cùng của con đường này.
Hôm nay nàng lưu cho mình hai con đường.
Một con đường là giết chết Tạ Thận Tòng trước mặt mọi người và công bố thân phận của nàng. Điều bất lợi là những gì nàng và tỷ tỷ gặp phải sẽ trở thành chủ đề bàn tán của dân chúng ngu ngốc, trở thành một yêu nữ họa nước.
Một con đường khác, tất nhiên là con đường tốt nhất, nhưng theo cách này, nỗ lực của một mình nàng là không đủ.
Trời cao sẽ chọn con đường nào cho nàng?
Nàng mỏi mắt mong chờ…
Lệ Tri duỗi tay ra, đưa nó tới bàn tay của Tạ Thận Tòng.
“Kết hôn đại sự, một nam nhân như ta lại trốn sau màn chẳng phải là sẽ rất xấu hổ sao?”
Giọng nói to và rõ ràng đã phá vỡ sự yên tĩnh của tòa thủy tạ.
Bàn tay đang đưa ra của Lệ Tri chưa kịp đặt vào lòng bàn tay của Tạ Thận Tòng, một bàn tay khác đã đoạt lấy nó.
Trước mặt mọi người, Tạ Lan Tư và Lệ Tri mười ngón tay đan chặt, quỳ xuống trước mặt Tạ Thận Tòng.
“Thần Tạ Lan Tư, cùng nữ nhi Lệ Thị Lệ Tri cùng chung hoạn nạn, tương tri tương y. Sớm đã quyết tâm không phải nàng không cưới. Bởi vì quy củ trong nội cung, quan viên tiền triều cùng nữ quan hậu cung không thể thông hôn giá thú, thần nguyện từ chức Thượng Thư Tả Phó Xạ, từ nay về sau ẩn cư núi rừng.”
Không chỉ có tiếng xôn xao trong thủy tạ, mà ngay cả những người trên bờ cũng kinh hô theo.
Quan Nhị phẩm không làm, sẵn sàng từ bỏ con đường làm quan của mình chỉ vì một tội thần chi nữ.
Tạ Lan Tư phớt lờ những ánh mắt xung quanh, tự mình cúi đầu:
“Chỉ cầu hoàng thượng làm trưởng bối, thay phụ mẫu của vi thần, tứ hôn cho vi thần…”