Thế Hôn
Chương 16
Thẩm Dao không biết mình chiến một trận mà nổi tiếng, sau khi nàng rời đi, tin tức phu nhân Thủ phụ khí thế mạnh mẽ truyền ra ngoài ngay lập tức, lão thái thái ở Tạ phủ vừa chợp mắt được một lúc thì bị Thẩm Dao làm cho bừng tỉnh.
Thê tử của lão lục sao lại dũng mãnh như vậy?
Một mặt trách cứ Thẩm Dao quá hấp tấp, một mặt lại lo lắng nàng ở bên ngoài bị uất ức, bà vội vàng phái cháu đích tôn đi đưa tin cho Tạ Khâm.
Tạ Khâm còn chưa về, Thẩm Dao đã về trước rồi, vừa rồi ở Ôn gia nàng uy phong bao nhiêu thì đến trước mặt lão thái thái lại chột dạ bấy nhiêu, ngồi ở dưới cúi đầu rũ mắt nhận lỗi:
“Mẫu thân, con dâu xúc động, nghĩ đến cuộc sống của Văn Linh khó khăn, có chút giận dữ không nhịn được bèn cùng nàng ấy đi một chuyến, là con dâu suy nghĩ không chu toàn, không kịp lo lắng đến sĩ diện của phu quân.”
Đại lão gia và đại phu nhân ngồi ở đối diện nàng, tâm trạng một lời khó nói hết, không hề cảm động việc Thẩm Dao giải quyết phiền phức cho chi trưởng, ngược lại cảm thấy Thẩm Dao làm như thế là huênh hoang, khiến họ trông có vẻ bất lực, đại phu nhân rất không thoải mái, trong lòng không xem Thẩm Dao là chị em dâu, chỉ nói tính tình cô nương này thật là mạnh mẽ, làm việc thiếu cân nhắc.
Lão thái thái thấy Thẩm Dao thành thật, trong chốc lát cũng không trách cứ được, bà thở dài: “Con là phu nhân Thủ phụ, phái một ma ma đi là được, sao có thể tự mình ra mặt chứ?”
Trong lòng Thẩm Dao nghĩ, nếu như ma ma ra mặt có thể dẹp loạn thì Tạ gia đã phái tám trăm người đi từ lâu rồi.
Nàng không dám nói lời này, cứ gật đầu mãi.
Sắc trời dần tối, Tạ Khâm không để ý đến việc thay quan phục mà đi thẳng đến Diên Linh Đường, cất bước vào gian phụ phía Đông thì thấy Thẩm Dao vô cùng đáng thương ngồi trước mặt lão thái thái, khuôn mặt nhỏ hơi suy sụp, mang theo vài phần sợ hãi.
Giọng điệu Tạ Khâm chầm chậm: “Đây là chuyện gì vậy?”
Thẩm Dao cũng không đợi lão thái thái mở miệng đã lắp bắp đứng lên: “Phu quân, ta phạm lỗi, có thể sẽ gây thêm phiền toái cho chàng.”
Đôi mắt hạnh của nàng sáng như tuyết, hai gò má hơi đỏ ửng, phần cổ tuyết trắng thon dài như thiên nga chống đỡ cho một khuôn mặt xinh đẹp hoạt bát.
Tạ Khâm chậm rãi ngồi xuống, áo bào đỏ tươi đẹp rực sáng bị sự lạnh lùng sẵn có của chàng hòa tan, tựa như miếng ngọc lạnh đóng băng.
Chàng chỉ vào chiếc ghế gấm bên cạnh lão thái thái ra hiệu cho nàng ngồi xuống, sau đó hỏi: “Lỗi gì?”
Thẩm Dao bị khí thế của chàng làm kinh sợ, rụt cổ lại, cắn răng kể lại một cách tổng quát.
Tạ Khâm cụp mắt lẳng lặng nghe, nghe xong, giọng nói chàng vô cùng nhạt:
“Lỗi chỗ nào?”
Thẩm Dao bị câu hỏi này làm cho mờ mịt, nàng cũng không biết mình sai ở đâu nữa.
Đôi mắt đen láy của Tạ Khâm lóe lên ánh sáng âm u, mang theo chút trầm lặng khi đã nhìn rõ tất cả, chàng chậm rãi xoay chén trà trong tay:
“Rõ ràng là làm rất tốt.”
“Bị thua thiệt thì phải đòi lại.”
Thẩm Dao sửng sốt, ánh sáng ảm đạm nơi đáy mắt chậm rãi cháy lên, nét mặt lập tức trở nên rạng rỡ: “Chính là vậy đó!” Có chút đáng yêu như chú thỏ chạy thoát.
Tạ Khâm nhìn nàng, khóe môi hơi mím lại.
Phu thê đại lão gia cạn lời. Người ta có phu quân làm Thủ phụ chống lưng, không có chỗ cho bọn họ xen vào.
Lão thái thái khẽ hừ một tiếng: “Con cứ dung túng nó đi.” Trong lòng bà lại vui vẻ, một người lạnh như băng thế này, vậy mà cũng có lúc làm chỗ dựa cho thê tử.
Thẩm Dao đỏ mặt, ngại ngùng cười cười, lại lén lút quan sát Tạ Khâm, thấy chàng long đong vất vả thì hỏi:
“Phu quân vẫn chưa dùng bữa tối đúng không?”
Tạ Khâm lắc đầu: “Chưa.”
Lão thái thái thấy không khí giữa hai người hòa hợp thì cười đến mức không ngậm miệng được: “Đi đi đi, về phòng các con ăn đi, đừng ở chỗ này của ta liếc mắt đưa tình.”
Thẩm Dao luống cuống xấu hổ, mạnh miệng nói: “Đâu có ạ?”
“Đi soi gương xem mặt con có đỏ không?” Lão thái thái nói chuyện không hề kiêng kỵ, đẩy nàng đến trước mặt Tạ Khâm: “Cùng phu quân con về dùng bữa đi.”
Lực của lão thái thái không lớn, nhưng Thẩm Dao đứng không vững nên lảo đảo một cái, Tạ Khâm đứng dậy đưa tay đón lấy nàng một cách vững vàng, trên mặt cũng không nhìn ra được tâm tình gì, cứ như vậy mang theo Thẩm Dao đi ra khỏi Diên Linh Đường.
Sau lưng vẫn truyền đến tiếng cười vui vẻ của lão thái thái.
Thẩm Dao càng ngại ngùng hơn, không nhịn được mà nhìn thoáng qua người đàn ông thẳng tắp bên cạnh, hoàng hôn mờ mịt, từng chùm tia sáng chiếu xuyên qua trong bóng cây sặc sỡ, chàng chắp tay, đi bộ nhàn nhã, mí mắt mỏng bị sương chiều quấn quanh, đuôi lông mày tựa như lắng đọng khói lửa nhân gian.
Thẩm Dao đi không nhanh không chậm theo sau Tạ Khâm, cũng học theo dáng vẻ của chàng mà chắp hai tay sau lưng, bước thong thả đến bên cạnh chàng nhỏ giọng hỏi:
“Ngài vì làm chỗ dựa cho ta, hay là thật sự cảm thấy ta không sai?”
Chuyện này rất quan trọng đối với nàng, quyết định xem sau này nàng phải làm việc thế nào.
Hai người đi đến một cây cầu đá bằng phẳng, cỏ cây chập chờn, vang tiếng xào xạc, kèm theo chút tiếng ve kêu chim hót.
Tạ Khâm dừng chân, nét mặt trịnh trọng nhìn nàng: “Ta chỉ bàn về đúng sai.”
Ngụ ý là chàng cảm thấy nàng đúng thì mới ủng hộ nàng.
Trong lòng Thẩm Dao có chút cảm giác được công nhận, thử thăm dò mà hỏi lại: “Có khi nào trông chưa đủ đoan trang không? Chưa đủ chững chạc?”
Người đàn ông anh tuấn ngay thẳng đứng sừng sững trước mặt nàng, phía sau là bầu trời sao mênh mông, không có giới hạn, ánh sáng buồn tẻ lạnh nhạt trong mắt chàng và sắc màu xa xôi đó hòa làm một, chợt sáng chợt tắt, khiến cho người ta không nhìn thấu được.
“Nàng để ý đến cách nhìn của người ngoài lắm à?”
Không, nàng không thèm để ý.
Chỉ bởi vì chịu trách nhiệm thân phận là thê tử của chàng nên nhất định phải băn khoăn thay chàng.
Tạ Khâm đón gió lắc đầu: “Ta cũng không để ý.”
Đốm lửa trong mắt Thẩm Dao chậm rãi lan tràn, trong lòng sinh ra sự đồng cảm: “Cảm ơn ngài.”
Nàng luôn không thể tha thứ được cho việc Đoàn thị vì thể diện mà giận cá chém thớt lên con của mình, cũng không thể hiểu được việc Tạ gia vì cái gọi là sĩ diện mà tạm nhân nhượng cho lợi ích toàn cục, cũng may là Tạ Khâm ủng hộ nàng, suy nghĩ của hai phu thê nhất trí, cuộc sống sẽ không quá khó khăn.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, vẫn ở khoảng cách được xem là giữ lễ nghĩa, nhưng lại có thêm chút ăn ý hơn ngày xưa.
Nói chung Tạ Khâm biết Thẩm Dao đang lo lắng điều gì, nàng cho rằng Tạ gia là danh gia vọng tộc, có yêu cầu hà khắc với con dâu, làm việc có chỗ kiêng kỵ: “Là do ta trước đó không nói rõ, mọi việc cứ làm dựa theo ý mình, chớ có lo trước lo sau.”
Thẩm Dao ngại ngùng cười nói: “Không phải vì ta lo sẽ mang đến phiền phức cho ngài sao?”
Tạ Khâm ngước mắt nhìn Cố Ngâm Đường ẩn hiện trong đêm tối ở phía trước, rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng lại xa không thể chạm được.
Đứng yên một lúc, chàng chậm rãi mở miệng: “Không đâu, bất kể chuyện gì ta cũng lo được.”
Gió mát làm lay động vạt áo chàng, chàng chắp tay đứng ở đầu cầu, như cây tùng xanh giữa núi, như đá trong nước, sừng sững bất động.
Thẩm Dao kinh ngạc nhìn chàng, người đàn ông này giống như bức tường kín không kẽ hở, đao thương rừng kiếm đều không xuyên qua chàng được, cũng không biết đời này chàng sẽ bị người và việc thế nào làm lay động.
Lão thái thái không giữ hai người lại dùng bữa tối, Thẩm Dao bèn mời Tạ Khâm đến Cố Ngâm Đường ăn cơm, Tạ Khâm cũng không từ chối.
Trong gian giữa dùng bữa vô cùng yên tĩnh, Lê ma ma mang theo mấy nha hoàn hầu hạ, trên chiếc bàn vuông bày biện khoảng mười mấy món, kiểu dáng đa dạng, lượng đồ ăn không được xem là nhiều, bữa tối không nên ăn dầu mỡ, chỉ có hai món mặn, còn lại đều là rau xanh và các món ăn nguội.
Trong mâm mạ vàng sơn xanh bên cạnh chuẩn bị sẵn túi trà, bát trà, còn có ống súc miệng và khăn vải các thứ.
Thẩm Dao ăn vài miếng mới cảm thấy đồ ăn này đều được làm dựa trên khẩu vị của mình, nàng hoàn toàn không biết Tạ Khâm thích gì.
“Hầu gia, bình thường ngài thích ăn gì, có thể nói cho ta biết.”
Tạ Khâm ngước mắt nhìn nàng: “Ta không kén chọn, nàng cứ tùy ý.”
Thẩm Dao thầm cảm thấy đau đầu, cuối cùng cũng cảm nhận được sự khó xử của Chu thị, hai chữ “tùy ý” này quả nhiên là khó đối phó nhất.
“Ta biết rồi…” Thẩm Dao tiếp tục ăn cơm, nhai mấy miếng rồi chu môi với Lê ma ma, lại ra hiệu về phía Tạ Khâm, Lê ma ma dựa vào sự ăn ý trong hai tháng chung đụng này, thử đi đổi các món ăn trước mặt Tạ Khâm, tiện cho việc thăm dò xem chàng thích ăn gì.
Sau đó Thẩm Dao phát hiện ra, Tạ Khâm dùng bữa cực kỳ tập trung, chuyên tâm ăn mấy món trước mặt, hình như chàng thật sự không kén chọn chua cay mặn ngọt.
Quả là dễ nuôi.
Dễ nuôi giống nàng vậy, Thẩm Dao vui vẻ.
Lúc rửa tay Tạ Khâm nhìn thoáng qua đĩa đồ ăn trước mặt Thẩm Dao, chàng uống một hớp trà rồi quay về thư phòng.
Cuối xuân đầu hạ, ban đêm đã có vài con côn trùng bay múa, thư phòng bình thường yên lặng cũng đã treo rèm cửa, Bình Lăng vén màn đón chàng vào, Tạ Khâm đi vào trong dặn dò hắn:
“Nàng không thích ăn thịt mặn, mà thích ăn hải sản, ngươi đi mua một ít đưa đến hậu viện đi.”
Bình Lăng cười tủm tỉm thưa vâng.
Sáng sớm hôm sau, hắn đi đến bến tàu thủy vận ở ngoài cửa phủ phía Đông từ rất sớm, mỗi ngày thuyền hàng của Trương gia ở Thông Châu sẽ đến bến tàu này vào giờ Mão, có đồ thủy sản của Giang Nam hoặc Tân Khẩu, có đủ tất cả từ tôm, bào ngư, sò, Bình Lăng mua mấy sọt hải sản ngon nhất lên bờ.
Đồ được đưa đến hậu viện, Thẩm Dao lấy làm kinh hãi.
“Hải bát trân” [1] rực rỡ muôn màu, bào ngư, hải sâm, vi cá vân vân, còn có các loại tôm biển nặng một cân, một cái sọt lớn đủ năm loại, Thẩm Dao nhìn thấy mà nuốt nước bọt mãi.
[1] Hải bát trân: Bát trân 八珍 là tám loại thức ăn quý giá, ở đây ý chỉ tám loại đồ thủy hải sản quý giá.
Hôm qua hỏi chàng thích gì, hôm nay đã đưa đến nhiều đồ tốt như vậy.
Tạ Khâm thích ăn những món này à?
Thật đúng là hợp khẩu vị với nàng đấy.
Thẩm Dao lại tìm được chỗ tương đồng của hai phu thê.
Sáng sớm Tạ Khâm đưa đồ ăn đến, Thẩm Dao chỉ có thể cho rằng hôm nay Tạ Khâm muốn ăn những thứ này.
Thẩm Dao hỏi Bình Lăng: “Mấy chi khác trong phủ có mấy món này không?”
Bình Lăng cung kính đứng ngoài cửa hông, cười theo: “Đây là đồ gia phân phó tiểu nhân đi đến bến tàu chở hàng tự chọn, trong phủ đương nhiên là có, chỉ là không tốt bằng.”
Thẩm Dao đã hiểu: “Vậy lát nữa ngươi nói với Hầu gia, bảo ngài ấy buổi tối về dùng bữa.”
Bình Lăng vui mừng đáp một tiếng.
Nếu mấy chi khác không có, Thẩm Dao cũng không tiện đưa đến cho phòng bếp lớn làm, nàng lấy ra một lượng bạc từ phần của Tạ Khâm và nàng, bảo Lê ma ma mời người đến làm ở phòng bếp nhỏ ở dãy nhà sau của Cố Ngâm Đường.
Tiền tháng của Tạ gia vô cùng hậu hĩnh, với vai vế như nàng thì một tháng có ba mươi lượng, bút mực giấy nghiên được cung cấp bất cứ lúc nào, phòng may vá mỗi tháng sẽ đưa đến bốn bộ đồ, còn lại vớ giày các thứ thì nhiều vô số kể, nàng có thể mặc đồ, nhưng lại không động vào tiền tháng, phu thê hai người cộng lại được sáu mươi lượng tiền tháng, bạc mỗi tháng đều được đưa đến tay nàng, Thẩm Dao ghi chú hết vào sổ sách của Tạ Khâm.
Giống như hôm nay chi tiêu ngoài mức quy định, không thể không dùng một ít, nàng bảo Hạnh Nhi ghi vào sổ.
Buổi trưa nàng gọi một con cá mè, một đĩa tôm, còn có một phần hải sản xào lăn, đồ biển mang tính hàn, người già không ăn được, Thẩm Dao bèn hiếu kính một bát cá mè đưa đến Diên Linh Đường của lão thái quân.
Trong lòng lão thái quân ngọt như được bôi mật: “Quý cho lòng hiếu thảo của con, quả thật là càng ngày càng thông suốt rồi.”
Nhị phu nhân và con dâu Chu thị đang hầu hạ lão thái thái dùng bữa trưa, nghe được lời này, mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau, cười khẽ không nói, trong phủ nhiều dâu con như vậy, có ngày nào mà không hiếu kính đồ ăn đồ mặc cho bà cụ, bà cụ tập mãi thành quen, cũng không để trong lòng, nhưng hễ là Thẩm Dao tặng một quả táo thôi, bà cũng phải khen cho vài câu.
Quả thật là trẻ con biết khóc sẽ có kẹo ăn.
Nhận được lợi ích từ người khác thì phải ăn nói nhún nhường, Thẩm Dao vẫn là lần đầu tiên ăn được tôm ngon như vậy, cực kỳ đã ghiền, trong lòng ghi nhớ điểm tốt của Tạ Khâm, giờ Thân buổi chiều nàng theo dõi phòng bếp nhỏ chuẩn bị bữa tối, Lê ma ma sợ sự nhiệt tình của Thẩm Dao bị phai nhạt, bà biết Tạ Khâm bận rộn, bình thường không về phủ vào giờ cố định, vào giờ Thân bèn đi đến tiền viện giục Bình Lăng:
“Dù thế nào cũng phải đích thân nhìn thấy Hầu gia, phải quay về dùng bữa.”
Người đàn ông phóng khoáng tự do trên triều đình, chưa bao giờ vì một bữa ăn mà dừng chân, nhưng Bình Lăng một lần nữa trông mong khổ cực cầu xin, Tạ Khâm nhớ đến dáng vẻ của Thẩm Dao ở Tạ phủ thận trọng như đi trên băng mỏng, trong lòng than thở, thế giới của chàng rất lớn, ở bốn biển, ở giang sơn, nàng lại bị trói buộc trong một góc của hậu trạch, nếu như chàng không về thì không biết tiểu cô nương sẽ nghĩ thế nào.
Tạ Khâm xử lý công vụ quan trọng nhất rồi quay về Tạ phủ vào khoảng thời gian khi màn đêm buông xuống.
Thẩm Dao làm một bàn món ngon lớn cho chàng, ngoại trừ mấy món hải sản hôm nay vừa mua, nàng còn tự mình dùng ống trúc chàng tặng để săn một con bồ câu trong khu rừng ở sân sau của Tạ phủ.
Nàng lại đi đến phòng thuốc trong phủ lấy vài miếng thiên ma [2], dặn dò đầu bếp nữ hấp một con bồ câu non cho chàng:
“Ngài trăm công nghìn việc, hao tổn tinh thần, bồ câu non thiên ma này bổ cho cơ thể.”
[2] 天麻: Thiên ma có tên khoa học Gastrodia Elata Blume thuộc họ Lan (Orchidaceae). Bộ phận được sử dụng để làm thuốc là thân rễ cây.
Cô nương từ nhỏ đã va chạm đến khi lớn lên, có được chút ý tốt từ người khác thì không có cách nào thoải mái được, liền nhớ đến việc đáp lại chàng.
Tạ Khâm đã nhận ra được con bồ câu này được bắn hạ bằng ám khí của Thẩm Dao từ vết thương trên chân của nó, đôi mắt thâm thúy mà sắc bén mơ hồ có một tia sáng lóe lên rồi biến mất:
“Vất vả cho nàng rồi.”
Thẩm Dao khách sáo nói: “Không vất vả, ngài mau ăn nhân lúc còn nóng đi.”
Hơi nóng hầm hập tạo thêm chút khói lửa cho sân viện vốn không được tính là náo nhiệt này.
Lê ma ma nhìn thấy hết, trước kia hai người gần như chẳng quan tâm nhau, bây giờ cũng được xem như là tôn trọng nhau.
Phu thê mà, cứ từ từ.
Cũng không biết do hôm nay không bận công vụ, hay là bữa tối của Thẩm Dao khiến người ta sinh ra chút lưu luyến, Tạ Khâm hiếm thấy mà ngồi ở gian giữa uống trà, không vội quay về thư phòng.
Đương nhiên Thẩm Dao cũng sẽ không giục chàng, Tạ Khâm này không có chuyện gì thì sẽ không đến hậu viện, cực kỳ tránh hiềm nghi, chàng ở lại chắc chắn là có nguyên nhân.
Cũng không biết Tạ Khâm thích uống trà gì, Thẩm Dao chuẩn bị ba loại cho chàng, có Đại Hồng Bào nồng đậm, Mao Tiêm Nga Mi hơi chát, còn có Long Tỉnh Tây Hồ thanh ngọt.
Tạ Khâm chọn một chén Long Tỉnh Tây Hồ, nâng trong lòng bàn tay uống mấy ngụm, sau đó lại đặt xuống bàn, ánh mắt trong lúc vô tình đã nhìn đến bên hông Thẩm Dao, ống trúc đó luôn được treo trên người nàng, nhìn ra được màu sắc từ xanh tươi trở nên hơi thẫm, đã có một lớp sơn bóng thật mỏng, có thể thấy được là nàng thường vuốt ve nó.
Ngón tay thon dài của chàng hờ hững men theo mép bàn, liếc mắt nói:
“Nàng luyện bảng chữ mẫu thế nào rồi?”
Trái tim Thẩm Dao nhất thời nảy lên, còn tưởng hôm đó chàng tùy ý nói thôi, không ngờ lại làm thật.
Hôm đó Tạ Khâm quả thật thuận miệng, chỉ là con người chàng nói là làm, làm là phải được, đã giao việc rồi thì sẽ ghi nhớ trong lòng.
Sắc mặt Thẩm Dao lập tức ảm đạm, nàng tủi thân xoắn tay vào nhau: “Miễn cưỡng nhìn được thôi.”
“Lấy ra cho ta xem nào.”
Giọng điệu này lạnh lùng lại nghiêm nghị, khiến Thẩm Dao nhớ đến Lưu nhị ca ở Nhạc Châu, Lưu nhị ca ấm áp hơn Tạ Khâm nhiều.
Thẩm Dao ngượng ngùng đứng dậy: “Ta đến thư phòng lấy.”
Tạ Khâm nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của nàng, hơi cong môi.
Thê tử của lão lục sao lại dũng mãnh như vậy?
Một mặt trách cứ Thẩm Dao quá hấp tấp, một mặt lại lo lắng nàng ở bên ngoài bị uất ức, bà vội vàng phái cháu đích tôn đi đưa tin cho Tạ Khâm.
Tạ Khâm còn chưa về, Thẩm Dao đã về trước rồi, vừa rồi ở Ôn gia nàng uy phong bao nhiêu thì đến trước mặt lão thái thái lại chột dạ bấy nhiêu, ngồi ở dưới cúi đầu rũ mắt nhận lỗi:
“Mẫu thân, con dâu xúc động, nghĩ đến cuộc sống của Văn Linh khó khăn, có chút giận dữ không nhịn được bèn cùng nàng ấy đi một chuyến, là con dâu suy nghĩ không chu toàn, không kịp lo lắng đến sĩ diện của phu quân.”
Đại lão gia và đại phu nhân ngồi ở đối diện nàng, tâm trạng một lời khó nói hết, không hề cảm động việc Thẩm Dao giải quyết phiền phức cho chi trưởng, ngược lại cảm thấy Thẩm Dao làm như thế là huênh hoang, khiến họ trông có vẻ bất lực, đại phu nhân rất không thoải mái, trong lòng không xem Thẩm Dao là chị em dâu, chỉ nói tính tình cô nương này thật là mạnh mẽ, làm việc thiếu cân nhắc.
Lão thái thái thấy Thẩm Dao thành thật, trong chốc lát cũng không trách cứ được, bà thở dài: “Con là phu nhân Thủ phụ, phái một ma ma đi là được, sao có thể tự mình ra mặt chứ?”
Trong lòng Thẩm Dao nghĩ, nếu như ma ma ra mặt có thể dẹp loạn thì Tạ gia đã phái tám trăm người đi từ lâu rồi.
Nàng không dám nói lời này, cứ gật đầu mãi.
Sắc trời dần tối, Tạ Khâm không để ý đến việc thay quan phục mà đi thẳng đến Diên Linh Đường, cất bước vào gian phụ phía Đông thì thấy Thẩm Dao vô cùng đáng thương ngồi trước mặt lão thái thái, khuôn mặt nhỏ hơi suy sụp, mang theo vài phần sợ hãi.
Giọng điệu Tạ Khâm chầm chậm: “Đây là chuyện gì vậy?”
Thẩm Dao cũng không đợi lão thái thái mở miệng đã lắp bắp đứng lên: “Phu quân, ta phạm lỗi, có thể sẽ gây thêm phiền toái cho chàng.”
Đôi mắt hạnh của nàng sáng như tuyết, hai gò má hơi đỏ ửng, phần cổ tuyết trắng thon dài như thiên nga chống đỡ cho một khuôn mặt xinh đẹp hoạt bát.
Tạ Khâm chậm rãi ngồi xuống, áo bào đỏ tươi đẹp rực sáng bị sự lạnh lùng sẵn có của chàng hòa tan, tựa như miếng ngọc lạnh đóng băng.
Chàng chỉ vào chiếc ghế gấm bên cạnh lão thái thái ra hiệu cho nàng ngồi xuống, sau đó hỏi: “Lỗi gì?”
Thẩm Dao bị khí thế của chàng làm kinh sợ, rụt cổ lại, cắn răng kể lại một cách tổng quát.
Tạ Khâm cụp mắt lẳng lặng nghe, nghe xong, giọng nói chàng vô cùng nhạt:
“Lỗi chỗ nào?”
Thẩm Dao bị câu hỏi này làm cho mờ mịt, nàng cũng không biết mình sai ở đâu nữa.
Đôi mắt đen láy của Tạ Khâm lóe lên ánh sáng âm u, mang theo chút trầm lặng khi đã nhìn rõ tất cả, chàng chậm rãi xoay chén trà trong tay:
“Rõ ràng là làm rất tốt.”
“Bị thua thiệt thì phải đòi lại.”
Thẩm Dao sửng sốt, ánh sáng ảm đạm nơi đáy mắt chậm rãi cháy lên, nét mặt lập tức trở nên rạng rỡ: “Chính là vậy đó!” Có chút đáng yêu như chú thỏ chạy thoát.
Tạ Khâm nhìn nàng, khóe môi hơi mím lại.
Phu thê đại lão gia cạn lời. Người ta có phu quân làm Thủ phụ chống lưng, không có chỗ cho bọn họ xen vào.
Lão thái thái khẽ hừ một tiếng: “Con cứ dung túng nó đi.” Trong lòng bà lại vui vẻ, một người lạnh như băng thế này, vậy mà cũng có lúc làm chỗ dựa cho thê tử.
Thẩm Dao đỏ mặt, ngại ngùng cười cười, lại lén lút quan sát Tạ Khâm, thấy chàng long đong vất vả thì hỏi:
“Phu quân vẫn chưa dùng bữa tối đúng không?”
Tạ Khâm lắc đầu: “Chưa.”
Lão thái thái thấy không khí giữa hai người hòa hợp thì cười đến mức không ngậm miệng được: “Đi đi đi, về phòng các con ăn đi, đừng ở chỗ này của ta liếc mắt đưa tình.”
Thẩm Dao luống cuống xấu hổ, mạnh miệng nói: “Đâu có ạ?”
“Đi soi gương xem mặt con có đỏ không?” Lão thái thái nói chuyện không hề kiêng kỵ, đẩy nàng đến trước mặt Tạ Khâm: “Cùng phu quân con về dùng bữa đi.”
Lực của lão thái thái không lớn, nhưng Thẩm Dao đứng không vững nên lảo đảo một cái, Tạ Khâm đứng dậy đưa tay đón lấy nàng một cách vững vàng, trên mặt cũng không nhìn ra được tâm tình gì, cứ như vậy mang theo Thẩm Dao đi ra khỏi Diên Linh Đường.
Sau lưng vẫn truyền đến tiếng cười vui vẻ của lão thái thái.
Thẩm Dao càng ngại ngùng hơn, không nhịn được mà nhìn thoáng qua người đàn ông thẳng tắp bên cạnh, hoàng hôn mờ mịt, từng chùm tia sáng chiếu xuyên qua trong bóng cây sặc sỡ, chàng chắp tay, đi bộ nhàn nhã, mí mắt mỏng bị sương chiều quấn quanh, đuôi lông mày tựa như lắng đọng khói lửa nhân gian.
Thẩm Dao đi không nhanh không chậm theo sau Tạ Khâm, cũng học theo dáng vẻ của chàng mà chắp hai tay sau lưng, bước thong thả đến bên cạnh chàng nhỏ giọng hỏi:
“Ngài vì làm chỗ dựa cho ta, hay là thật sự cảm thấy ta không sai?”
Chuyện này rất quan trọng đối với nàng, quyết định xem sau này nàng phải làm việc thế nào.
Hai người đi đến một cây cầu đá bằng phẳng, cỏ cây chập chờn, vang tiếng xào xạc, kèm theo chút tiếng ve kêu chim hót.
Tạ Khâm dừng chân, nét mặt trịnh trọng nhìn nàng: “Ta chỉ bàn về đúng sai.”
Ngụ ý là chàng cảm thấy nàng đúng thì mới ủng hộ nàng.
Trong lòng Thẩm Dao có chút cảm giác được công nhận, thử thăm dò mà hỏi lại: “Có khi nào trông chưa đủ đoan trang không? Chưa đủ chững chạc?”
Người đàn ông anh tuấn ngay thẳng đứng sừng sững trước mặt nàng, phía sau là bầu trời sao mênh mông, không có giới hạn, ánh sáng buồn tẻ lạnh nhạt trong mắt chàng và sắc màu xa xôi đó hòa làm một, chợt sáng chợt tắt, khiến cho người ta không nhìn thấu được.
“Nàng để ý đến cách nhìn của người ngoài lắm à?”
Không, nàng không thèm để ý.
Chỉ bởi vì chịu trách nhiệm thân phận là thê tử của chàng nên nhất định phải băn khoăn thay chàng.
Tạ Khâm đón gió lắc đầu: “Ta cũng không để ý.”
Đốm lửa trong mắt Thẩm Dao chậm rãi lan tràn, trong lòng sinh ra sự đồng cảm: “Cảm ơn ngài.”
Nàng luôn không thể tha thứ được cho việc Đoàn thị vì thể diện mà giận cá chém thớt lên con của mình, cũng không thể hiểu được việc Tạ gia vì cái gọi là sĩ diện mà tạm nhân nhượng cho lợi ích toàn cục, cũng may là Tạ Khâm ủng hộ nàng, suy nghĩ của hai phu thê nhất trí, cuộc sống sẽ không quá khó khăn.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, vẫn ở khoảng cách được xem là giữ lễ nghĩa, nhưng lại có thêm chút ăn ý hơn ngày xưa.
Nói chung Tạ Khâm biết Thẩm Dao đang lo lắng điều gì, nàng cho rằng Tạ gia là danh gia vọng tộc, có yêu cầu hà khắc với con dâu, làm việc có chỗ kiêng kỵ: “Là do ta trước đó không nói rõ, mọi việc cứ làm dựa theo ý mình, chớ có lo trước lo sau.”
Thẩm Dao ngại ngùng cười nói: “Không phải vì ta lo sẽ mang đến phiền phức cho ngài sao?”
Tạ Khâm ngước mắt nhìn Cố Ngâm Đường ẩn hiện trong đêm tối ở phía trước, rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng lại xa không thể chạm được.
Đứng yên một lúc, chàng chậm rãi mở miệng: “Không đâu, bất kể chuyện gì ta cũng lo được.”
Gió mát làm lay động vạt áo chàng, chàng chắp tay đứng ở đầu cầu, như cây tùng xanh giữa núi, như đá trong nước, sừng sững bất động.
Thẩm Dao kinh ngạc nhìn chàng, người đàn ông này giống như bức tường kín không kẽ hở, đao thương rừng kiếm đều không xuyên qua chàng được, cũng không biết đời này chàng sẽ bị người và việc thế nào làm lay động.
Lão thái thái không giữ hai người lại dùng bữa tối, Thẩm Dao bèn mời Tạ Khâm đến Cố Ngâm Đường ăn cơm, Tạ Khâm cũng không từ chối.
Trong gian giữa dùng bữa vô cùng yên tĩnh, Lê ma ma mang theo mấy nha hoàn hầu hạ, trên chiếc bàn vuông bày biện khoảng mười mấy món, kiểu dáng đa dạng, lượng đồ ăn không được xem là nhiều, bữa tối không nên ăn dầu mỡ, chỉ có hai món mặn, còn lại đều là rau xanh và các món ăn nguội.
Trong mâm mạ vàng sơn xanh bên cạnh chuẩn bị sẵn túi trà, bát trà, còn có ống súc miệng và khăn vải các thứ.
Thẩm Dao ăn vài miếng mới cảm thấy đồ ăn này đều được làm dựa trên khẩu vị của mình, nàng hoàn toàn không biết Tạ Khâm thích gì.
“Hầu gia, bình thường ngài thích ăn gì, có thể nói cho ta biết.”
Tạ Khâm ngước mắt nhìn nàng: “Ta không kén chọn, nàng cứ tùy ý.”
Thẩm Dao thầm cảm thấy đau đầu, cuối cùng cũng cảm nhận được sự khó xử của Chu thị, hai chữ “tùy ý” này quả nhiên là khó đối phó nhất.
“Ta biết rồi…” Thẩm Dao tiếp tục ăn cơm, nhai mấy miếng rồi chu môi với Lê ma ma, lại ra hiệu về phía Tạ Khâm, Lê ma ma dựa vào sự ăn ý trong hai tháng chung đụng này, thử đi đổi các món ăn trước mặt Tạ Khâm, tiện cho việc thăm dò xem chàng thích ăn gì.
Sau đó Thẩm Dao phát hiện ra, Tạ Khâm dùng bữa cực kỳ tập trung, chuyên tâm ăn mấy món trước mặt, hình như chàng thật sự không kén chọn chua cay mặn ngọt.
Quả là dễ nuôi.
Dễ nuôi giống nàng vậy, Thẩm Dao vui vẻ.
Lúc rửa tay Tạ Khâm nhìn thoáng qua đĩa đồ ăn trước mặt Thẩm Dao, chàng uống một hớp trà rồi quay về thư phòng.
Cuối xuân đầu hạ, ban đêm đã có vài con côn trùng bay múa, thư phòng bình thường yên lặng cũng đã treo rèm cửa, Bình Lăng vén màn đón chàng vào, Tạ Khâm đi vào trong dặn dò hắn:
“Nàng không thích ăn thịt mặn, mà thích ăn hải sản, ngươi đi mua một ít đưa đến hậu viện đi.”
Bình Lăng cười tủm tỉm thưa vâng.
Sáng sớm hôm sau, hắn đi đến bến tàu thủy vận ở ngoài cửa phủ phía Đông từ rất sớm, mỗi ngày thuyền hàng của Trương gia ở Thông Châu sẽ đến bến tàu này vào giờ Mão, có đồ thủy sản của Giang Nam hoặc Tân Khẩu, có đủ tất cả từ tôm, bào ngư, sò, Bình Lăng mua mấy sọt hải sản ngon nhất lên bờ.
Đồ được đưa đến hậu viện, Thẩm Dao lấy làm kinh hãi.
“Hải bát trân” [1] rực rỡ muôn màu, bào ngư, hải sâm, vi cá vân vân, còn có các loại tôm biển nặng một cân, một cái sọt lớn đủ năm loại, Thẩm Dao nhìn thấy mà nuốt nước bọt mãi.
[1] Hải bát trân: Bát trân 八珍 là tám loại thức ăn quý giá, ở đây ý chỉ tám loại đồ thủy hải sản quý giá.
Hôm qua hỏi chàng thích gì, hôm nay đã đưa đến nhiều đồ tốt như vậy.
Tạ Khâm thích ăn những món này à?
Thật đúng là hợp khẩu vị với nàng đấy.
Thẩm Dao lại tìm được chỗ tương đồng của hai phu thê.
Sáng sớm Tạ Khâm đưa đồ ăn đến, Thẩm Dao chỉ có thể cho rằng hôm nay Tạ Khâm muốn ăn những thứ này.
Thẩm Dao hỏi Bình Lăng: “Mấy chi khác trong phủ có mấy món này không?”
Bình Lăng cung kính đứng ngoài cửa hông, cười theo: “Đây là đồ gia phân phó tiểu nhân đi đến bến tàu chở hàng tự chọn, trong phủ đương nhiên là có, chỉ là không tốt bằng.”
Thẩm Dao đã hiểu: “Vậy lát nữa ngươi nói với Hầu gia, bảo ngài ấy buổi tối về dùng bữa.”
Bình Lăng vui mừng đáp một tiếng.
Nếu mấy chi khác không có, Thẩm Dao cũng không tiện đưa đến cho phòng bếp lớn làm, nàng lấy ra một lượng bạc từ phần của Tạ Khâm và nàng, bảo Lê ma ma mời người đến làm ở phòng bếp nhỏ ở dãy nhà sau của Cố Ngâm Đường.
Tiền tháng của Tạ gia vô cùng hậu hĩnh, với vai vế như nàng thì một tháng có ba mươi lượng, bút mực giấy nghiên được cung cấp bất cứ lúc nào, phòng may vá mỗi tháng sẽ đưa đến bốn bộ đồ, còn lại vớ giày các thứ thì nhiều vô số kể, nàng có thể mặc đồ, nhưng lại không động vào tiền tháng, phu thê hai người cộng lại được sáu mươi lượng tiền tháng, bạc mỗi tháng đều được đưa đến tay nàng, Thẩm Dao ghi chú hết vào sổ sách của Tạ Khâm.
Giống như hôm nay chi tiêu ngoài mức quy định, không thể không dùng một ít, nàng bảo Hạnh Nhi ghi vào sổ.
Buổi trưa nàng gọi một con cá mè, một đĩa tôm, còn có một phần hải sản xào lăn, đồ biển mang tính hàn, người già không ăn được, Thẩm Dao bèn hiếu kính một bát cá mè đưa đến Diên Linh Đường của lão thái quân.
Trong lòng lão thái quân ngọt như được bôi mật: “Quý cho lòng hiếu thảo của con, quả thật là càng ngày càng thông suốt rồi.”
Nhị phu nhân và con dâu Chu thị đang hầu hạ lão thái thái dùng bữa trưa, nghe được lời này, mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau, cười khẽ không nói, trong phủ nhiều dâu con như vậy, có ngày nào mà không hiếu kính đồ ăn đồ mặc cho bà cụ, bà cụ tập mãi thành quen, cũng không để trong lòng, nhưng hễ là Thẩm Dao tặng một quả táo thôi, bà cũng phải khen cho vài câu.
Quả thật là trẻ con biết khóc sẽ có kẹo ăn.
Nhận được lợi ích từ người khác thì phải ăn nói nhún nhường, Thẩm Dao vẫn là lần đầu tiên ăn được tôm ngon như vậy, cực kỳ đã ghiền, trong lòng ghi nhớ điểm tốt của Tạ Khâm, giờ Thân buổi chiều nàng theo dõi phòng bếp nhỏ chuẩn bị bữa tối, Lê ma ma sợ sự nhiệt tình của Thẩm Dao bị phai nhạt, bà biết Tạ Khâm bận rộn, bình thường không về phủ vào giờ cố định, vào giờ Thân bèn đi đến tiền viện giục Bình Lăng:
“Dù thế nào cũng phải đích thân nhìn thấy Hầu gia, phải quay về dùng bữa.”
Người đàn ông phóng khoáng tự do trên triều đình, chưa bao giờ vì một bữa ăn mà dừng chân, nhưng Bình Lăng một lần nữa trông mong khổ cực cầu xin, Tạ Khâm nhớ đến dáng vẻ của Thẩm Dao ở Tạ phủ thận trọng như đi trên băng mỏng, trong lòng than thở, thế giới của chàng rất lớn, ở bốn biển, ở giang sơn, nàng lại bị trói buộc trong một góc của hậu trạch, nếu như chàng không về thì không biết tiểu cô nương sẽ nghĩ thế nào.
Tạ Khâm xử lý công vụ quan trọng nhất rồi quay về Tạ phủ vào khoảng thời gian khi màn đêm buông xuống.
Thẩm Dao làm một bàn món ngon lớn cho chàng, ngoại trừ mấy món hải sản hôm nay vừa mua, nàng còn tự mình dùng ống trúc chàng tặng để săn một con bồ câu trong khu rừng ở sân sau của Tạ phủ.
Nàng lại đi đến phòng thuốc trong phủ lấy vài miếng thiên ma [2], dặn dò đầu bếp nữ hấp một con bồ câu non cho chàng:
“Ngài trăm công nghìn việc, hao tổn tinh thần, bồ câu non thiên ma này bổ cho cơ thể.”
[2] 天麻: Thiên ma có tên khoa học Gastrodia Elata Blume thuộc họ Lan (Orchidaceae). Bộ phận được sử dụng để làm thuốc là thân rễ cây.
Cô nương từ nhỏ đã va chạm đến khi lớn lên, có được chút ý tốt từ người khác thì không có cách nào thoải mái được, liền nhớ đến việc đáp lại chàng.
Tạ Khâm đã nhận ra được con bồ câu này được bắn hạ bằng ám khí của Thẩm Dao từ vết thương trên chân của nó, đôi mắt thâm thúy mà sắc bén mơ hồ có một tia sáng lóe lên rồi biến mất:
“Vất vả cho nàng rồi.”
Thẩm Dao khách sáo nói: “Không vất vả, ngài mau ăn nhân lúc còn nóng đi.”
Hơi nóng hầm hập tạo thêm chút khói lửa cho sân viện vốn không được tính là náo nhiệt này.
Lê ma ma nhìn thấy hết, trước kia hai người gần như chẳng quan tâm nhau, bây giờ cũng được xem như là tôn trọng nhau.
Phu thê mà, cứ từ từ.
Cũng không biết do hôm nay không bận công vụ, hay là bữa tối của Thẩm Dao khiến người ta sinh ra chút lưu luyến, Tạ Khâm hiếm thấy mà ngồi ở gian giữa uống trà, không vội quay về thư phòng.
Đương nhiên Thẩm Dao cũng sẽ không giục chàng, Tạ Khâm này không có chuyện gì thì sẽ không đến hậu viện, cực kỳ tránh hiềm nghi, chàng ở lại chắc chắn là có nguyên nhân.
Cũng không biết Tạ Khâm thích uống trà gì, Thẩm Dao chuẩn bị ba loại cho chàng, có Đại Hồng Bào nồng đậm, Mao Tiêm Nga Mi hơi chát, còn có Long Tỉnh Tây Hồ thanh ngọt.
Tạ Khâm chọn một chén Long Tỉnh Tây Hồ, nâng trong lòng bàn tay uống mấy ngụm, sau đó lại đặt xuống bàn, ánh mắt trong lúc vô tình đã nhìn đến bên hông Thẩm Dao, ống trúc đó luôn được treo trên người nàng, nhìn ra được màu sắc từ xanh tươi trở nên hơi thẫm, đã có một lớp sơn bóng thật mỏng, có thể thấy được là nàng thường vuốt ve nó.
Ngón tay thon dài của chàng hờ hững men theo mép bàn, liếc mắt nói:
“Nàng luyện bảng chữ mẫu thế nào rồi?”
Trái tim Thẩm Dao nhất thời nảy lên, còn tưởng hôm đó chàng tùy ý nói thôi, không ngờ lại làm thật.
Hôm đó Tạ Khâm quả thật thuận miệng, chỉ là con người chàng nói là làm, làm là phải được, đã giao việc rồi thì sẽ ghi nhớ trong lòng.
Sắc mặt Thẩm Dao lập tức ảm đạm, nàng tủi thân xoắn tay vào nhau: “Miễn cưỡng nhìn được thôi.”
“Lấy ra cho ta xem nào.”
Giọng điệu này lạnh lùng lại nghiêm nghị, khiến Thẩm Dao nhớ đến Lưu nhị ca ở Nhạc Châu, Lưu nhị ca ấm áp hơn Tạ Khâm nhiều.
Thẩm Dao ngượng ngùng đứng dậy: “Ta đến thư phòng lấy.”
Tạ Khâm nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của nàng, hơi cong môi.