Thế Hôn
Chương 15
Thẩm Dao không đưa bản thảo, Tạ Khâm cũng không hỏi.
Đã có vết xe đổ, bây giờ Thẩm Dao cũng có kinh nghiệm rồi, không đếm xỉa đến thì không được, hai năm nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, gánh vác danh phận thê tử của Tạ Khâm thì cũng nên giúp chàng làm một số việc.
Mỗi buổi sáng Thẩm Dao đi thăm cây non, sau đó đến phòng lão thái thái thỉnh an, lão thái thái thấy nàng siêng đến thì càng ngày càng vui vẻ.
Ngày nào Diên Linh Đường cũng náo nhiệt, các cô nương thiếu gia con vợ cả trong phủ chơi cờ trong phòng khách, hoặc học thêu hoa vẽ tranh, các nàng dâu thì tụ tập ở chỗ lão thái thái chơi bài, lão thái thái đã có tuổi, luôn phải vận động đầu óc thì người mới có tinh thần.
Ngày mười lăm tháng Tư, con thứ nhà đại lão gia chi trưởng Tạ Văn Linh quay về, nhào đến trước mặt lão thái thái khóc thút thít:
“Năm đó khi xuất giá, phụ thân niệm tình mấy đời thân nhau với Ôn gia, không chê bọn họ không có tước vị mà gả cháu qua đó, mấy năm nay Ôn gia có được quân công thì ghét bỏ cháu là con thứ, bù của hồi môn vào thì thôi, bây giờ lại dung túng cho một thiếp thất cưỡi trên đầu cháu.”
Tạ Văn Linh là cháu gái đầu tiên của lão thái thái, cho dù là con thứ nhưng có danh phận cháu trưởng, được lão thái thái coi trọng, từng ở chái nhà tại hậu viện một thời gian, lão thái thái đương nhiên đối xử với nàng ấy khác với những người con gái thứ khác, bà cau mày dặn dò:
“Đi mời đại lão gia và đại phu nhân đến đây.”
Nhị phu nhân ở cách vách giúp đỡ lão thái thái thu xếp việc nhà, nghe tin thì đỡ tay mẹ chồng đi vào, vừa hỏi: “Lần trước nghe cháu nói đã bù vào hai ngàn lượng tiền của hồi môn, bây giờ sao lại bù nữa?”
Nhị phu nhân bình thường rất vui tính trước mặt vãn bối, Tạ Văn Linh nhìn thấy nàng ấy thì hốc mắt đỏ lên, nức nở nói:
“Nhị thẩm thẩm, tháng trước tên khốn nạn đó đánh bạc ở bên ngoài, thua một ngàn lượng, hắn không dám nói, cuối tháng người ta tìm tới cửa, lão gia và phu nhân đều không chịu bù, hắn quỳ trước mặt cháu nói lời ngon ngọt, cháu mới đồng ý bù cho hắn, đâu có ngờ hắn là con sói mắt trắng, quay lưng lại trở mặt không quen.”
“Đêm qua hắn nghỉ ở phòng tiểu thiếp, buổi sáng tiểu thiếp tìm cháu đòi thuốc cao Vạn Kim, nói là bị thương, cháu tức giận vì nàng ta không có liêm sỉ, trách cứ vài câu, tên khốn nạn đó lại mắng cháu trước mặt tiểu thiếp…” Tạ Văn Linh khóc đến mức tan nát cõi lòng.
Những người khác trong phòng tức giận bất bình, rối rít khuyên nhủ nàng ấy, tính ra cũng do Tạ Văn Linh mềm lòng, dung túng quá mức.
Thẩm Dao nghe được thì ngớ ra, đây là con gái của Tạ gia đó, gả đi rồi cũng phải nhìn sắc mặt người ta sao?
Chỉ chốc lát, đại lão gia và đại phu nhân cùng nhau đến, đại phu nhân nhìn thấy Tạ Văn Linh là đau đầu:
“Lần trước đã cảnh cáo con, đừng bù nữa, bản thân con không kiên định, bây giờ lại quay về khóc lóc?”
Chung quy cũng không phải con gái ruột thịt của mình, đại phu nhân oán trách không thương tiếc.
Tạ Văn Linh nghẹn ngào không dám lên tiếng.
Lão thái thái sầm mặt nhìn đại lão gia: “Đây là con gái con, con liệu đó mà làm.”
Đại lão gia chắp tay sau lưng ngồi xuống, khuôn mặt bình tĩnh không giống như tức giận cho lắm, ngược lại cảm thấy vô cùng phiền phức:
“Con quay về là muốn vi phụ làm gì? Sai người đánh nó một trận trút giận cho con à? Hay là giúp đỡ con lấy của hồi môn về? Vi phụ có thể làm như thế, nhưng con có nghĩ tới mặt mũi của Tạ phủ không?”
Tạ Văn Linh cắn răng rũ mắt, hai vai run rẩy.
Thê tử của ngũ gia - Thôi thị luôn thẳng thắn, đánh bạo xen vào một câu: “Phụ thân, cũng không thể mặc cho Ôn gia sỉ nhục trưởng tỷ được.”
Đại lão gia nhìn qua: “Vậy con giúp nó đến Ôn gia một chuyến, xem xem có thể nói dăm ba câu thuyết phục người ta sau này cho nó sống dễ chịu hay không.”
Thôi thị xẹp miệng không lên tiếng.
Đại lão gia nhìn Tạ Văn Linh mà lông mày sắp nhăn nhúm lại: “Cùng là con gái, Tuyên Nhi giữ chặt được trượng phu, mọi việc trong nhà vừa lòng đẹp ý, sao con cứ bị người ta cưỡi trên đầu vậy? Con phải tự sống, phải tự vượt khó khăn.”
“Vậy theo cha, nữ nhi nên làm thế nào?” Tạ Văn Linh rưng rưng nói.
Đại lão gia nhớ đến con rể của trưởng nữ nhà mình, nhất thời lại không nói ra lời.
Mấy năm trước vẫn được tính là tốt, dịu dàng quan tâm, những năm gần đây cũng không biết là đã chán ghét Tạ Văn Linh hay thế nào mà bắt đầu uống rượu chơi gái bên ngoài, nếu không đưa bạc thì hắn sẽ hành hạ nữ nhi, nếu như đưa bạc thì sẽ là cái hố không đáy, đại lão gia sĩ diện, lại quen biết Ôn lão gia, dù sao cũng không thể buông bỏ thể diện để đi nói lời hung ác được.
Ngoài ra, cũng bởi vì Tạ Văn Linh tốt tính, là con thứ, đại lão gia cũng lười lo, bình thường ứng phó kiểu qua loa cho xong.
Việc này trong lòng mọi người biết rõ.
Tạ Văn Linh tủi thân mà khóc.
Trong phòng rơi vào im lặng.
Trong nhà đông con gái, con vợ lớn con vợ bé, cạnh cửa nhà chồng, con rể giỏi giang hay không, đủ loại chuyện như thế đã chia ra làm cao thấp, đều trở thành lợi thế để ước lượng người phụ nữ.
Trong lòng Thẩm Dao thổn thức một hồi.
Thì ra không phải chỉ Thẩm gia như vậy mà Tạ gia cũng như thế, không phải người nữ nhi nào cũng có thể bình đẳng nhận được tình yêu thương của cha mẹ.
Tương lai nàng không muốn sống ngày tháng như vậy, không thể giao vận mệnh cho người khác được.
Cuối cùng vẫn là lão thái thái mở miệng: “Chuyện vốn không nên do ta quản, nhưng chung quy cũng là người được nuôi lớn dưới gối ta, con coi trọng mặt mũi thông gia, nhưng người ta đâu cần, con nhất định phải ậm ờ cho qua như vậy sao?”
Lão thái thái đã lớn tuổi, năm nay sáu mươi lăm, không thể ra mặt cho cháu gái được.
Đại lão gia không nhịn được nói: “Bây giờ cũng đã thành thân mười mấy năm rồi, có thể làm gì được ạ? Có con trai con gái rồi, dù sao cũng không thể hòa ly đúng không? Ngày tháng sẽ trôi qua thôi.”
Lão thái thái không phản bác được, tức giận đến mức quay mặt đi.
Đại lão gia thấy lão thái thái như thế thì dứt khoát đứng dậy, chắp tay áo rồi vội vã chuồn đi.
Tạ Văn Linh nằm sấp trên bàn nhỏ khóc lớn.
Thôi thị và Chu thị vừa đưa khăn tay vừa vỗ lưng, đau lòng lại bất đắc dĩ.
Không ai nghĩ ra được cách đi trị Ôn nhị gia.
Đại phu nhân nghe thấy mà phiền lòng: “Không phải lúc trước đã dặn con, chọn hai tiểu thiếp có bản lĩnh, nhường cho các nàng ấy đánh nhau, con ngồi xem hổ đấu à?”
Tạ Văn Linh đỏ mắt nói: “Hắn thấy ai cũng yêu, con không có cách nào nâng thiếp lên được.”
Các nàng dâu từng người thở dài:
“Đổi lại là ta, ta không sống được ngày tháng như vậy đâu.”
“Trưởng tỷ, của hồi môn là của tỷ thì không thể nắm chặt trong tay sao?”
Tạ Văn Linh cầm khăn lụa lau nước mắt: “Hắn cướp, hắn biết hộc tủ tráp hương của ta ở đâu, không cho thì hắn làm loạn, ta không sống được một ngày yên ổn.”
Thẩm Dao thật sự nghe không nổi nữa: “Tên đàn ông chó má, cháu không trị hắn sao?”
Dứt lời, người trong phòng đều lập tức yên tĩnh, mọi người kinh ngạc nhìn nàng.
Thẩm Dao mắng ra lời mà các nàng muốn nắng, Thẩm Dao cũng không để ý, nàng quả thật đến từ nông thôn, không có gì để che giấu, phụ nữ nông thôn gặp chuyện như vậy sẽ hung hãn hơn nhiều, tuyệt đối không chịu uất ức kiểu này. Ngược lại thì danh gia vọng tộc bó tay bó chân, ngại mặt mũi nên nén giận.
Mọi người nói liên miên lải nhải một hồi rồi túm năm tụm ba đi về phòng.
Lão thái thái mệt mỏi dặn dò Tạ Văn Linh:
“Cháu cứ ở nhà mấy ngày trước đã, ta xem xem Ôn gia có tới đón hay không, nếu như bọn họ đến, cháu nhất định phải nói chuyện với nó.”
Tạ Văn Linh hiểu rõ tính mẹ chồng, hôm nay không về thì ngày mai mẹ chồng sẽ đến Tạ gia, nói mấy lời xin lỗi bằng khuôn mặt tươi cười, đón nàng ấy về, chưa được hai ba ngày, tên khốn nạn kia lại bòn rút như xưa.
Lão thái thái thật sự cũng không có cách nào hay, chỉ là trấn an nàng ấy mà thôi.
Tạ Văn Linh gạt lệ đi ra khỏi Diên Linh Đường, nghĩ đến Tạ gia không có ai làm chủ thay nàng ấy, trong lòng là một mảng lạnh buốt.
Thẩm Dao ra khỏi phòng muốn về Cố Ngâm Đường, đúng lúc nhìn thấy nàng ấy ôm nha hoàn hồi môn trốn dưới cây đào ngoài tường khóc, nàng hiểu loại cảm giác bất lực đó, đi qua nói: “Văn Linh, nhiều bạc của hồi môn như thế là gốc rễ để cháu an thân lập thế, cháu sao có thể để hắn nuốt như vậy.”
Tạ Văn Linh nhìn người thẩm thẩm còn quá trẻ tuổi, ngại ngùng lau khô nước mắt, hành lễ với nàng: “Khiến thẩm thẩm chê cười rồi.”
Thẩm Dao quan sát nàng ấy, hai mươi sáu tuổi cũng không tính là già, nhưng trên trán và khóe mắt lại phủ kín nếp nhăn, ánh mắt sợ hãi yếu đuối, nàng ấy là trưởng nữ của phủ Tạ Quốc công, lại bởi vì cha mẹ không quan tâm mà lưu lạc đến mức này.
“Đánh một trận cũng được, nói một trận cũng được, cũng chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được phần gốc, phải nghĩ một biện pháp giải quyết dứt khoát.”
“Văn Linh, thể diện không thể ăn được, cháu phải liều một phen chứ.” Thẩm Dao sốt ruột thay nàng ấy.
Lời nói này của Thẩm Dao chạm đến trái tim Tạ Văn Linh, nước mắt của Tạ Văn Linh ngay lập tức lăn xuống: “Lục thẩm nói đúng, cháu cũng hy vọng phụ thân có thể làm chủ thay cháu, chỉ là con người phụ thân sĩ diện, cháu thật sự…” Nàng ấy cố gắng kiềm chế tiếng khóc.
Thẩm Dao nhìn thấy mà khó chịu: “Trưởng bối không giúp, chúng ta tự giúp chính mình.”
Không biết Thẩm Dao lấy can đảm từ đâu, nàng quyết tâm, kéo cổ tay nàng ấy:
“Đi, ta đi với cháu đến Ôn gia, chúng ta dù thế nào cũng phải đòi bạc lại.”
Chuyện này gây căm phẫn quá rồi, bị chọc tức mà còn phải bù của hồi môn vào, sao lại có cái nhà đáng xấu hổ như vậy chứ.
Tạ Văn Linh kinh ngạc đến ngây người: “Thẩm thẩm thật sự muốn giúp cháu sao?”
Thẩm Dao là phu nhân Thủ phụ, nàng ra mặt còn có tác dụng hơn cả đại phu nhân.
Tạ Khâm đương nhiên là thúc thúc của nàng ấy, chỉ là một năm cũng khó gặp được chàng một lần, bình thường trong phủ không có ai dám lấy việc vặt vãnh ra đi quấy rầy chàng, càng không nói đến những cô nương đã gả đi như các nàng.
Thẩm Dao đều dựa hết vào sự bốc đồng của mình, dù sao sớm muộn gì nàng cũng sẽ rời khỏi Tạ gia, cũng không quan tâm đến thanh danh: “Ta cũng không biết có thể giúp được cháu không, chúng ta thử xem sao.”
Tạ Văn Linh vui đến phát khóc: “Đa tạ thẩm thẩm.”
Hai người cùng nhau đi đến tiền viện, đúng lúc Bình Lăng ngồi ở phòng đối diện uống trà, xa xa liếc thấy Thẩm Dao muốn ra ngoài, hắn vội vàng chạy ra nghênh đón, vái chào: “Phu nhân muốn đi ra ngoài sao? Tiểu nhân buộc xe ngựa cho người.”
Thẩm Dao nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt mang vẻ tức giận: “Đi Ôn gia.”
Bình Lăng liếc mắt nhìn qua Tạ Văn Linh mắt đỏ ửng, cũng đoán được đại khái, hắn không ngăn cản nàng, lập tức đưa tay ra hiệu về phía trước, dẫn đầu đi ra ngoài cửa gọi người buộc xe ngựa.
Một lúc sau, xe ngựa được dắt tới, Thẩm Dao và Tạ Văn Linh cùng nhau lên xe đi đến Ôn gia.
Thẩm Dao suy nghĩ cách đối phó cả đoạn đường: “Hắn đã lấy những món của hồi môn nào của cháu? Có bằng chứng không? Nếu như không trả, chúng ta viết một tờ cáo trạng đưa đến nha môn, của hồi môn là tài sản riêng của phụ nữ, nhà chồng sao có thể chiếm đoạt?”
Tạ Văn Linh bị suy nghĩ này của nàng hù dọa: “Như vậy sợ là không tốt lắm, sau này còn ở chung thế nào được ạ?”
Thẩm Dao có chút tiếc rèn sắt không thành thép: “Chuyện thế này ở dưới quê ta thấy nhiều lắm, con người chính là hiếp yếu sợ mạnh, cháu chỉ cần trị bọn họ một lần vào hôm nay, đảm bảo sau này họ sẽ thành thật.”
Khuôn mặt Tạ Văn Linh tràn đầy vẻ không thể tin: “Thật không ạ?”
Bình Lăng đã sai người đến Ôn gia thông báo trước, đợi đến khi Thẩm Dao mang theo Tạ Văn Linh xuống xe ngựa thì đã thấy cả nhà Ôn gia đều ra đón.
“Thỉnh an lục phu nhân, ngọn gió nào thổi người tới đây vậy?” Người phụ nữ lên tiếng trên dưới năm mươi tuổi, khuôn mặt tràn đầy tha thiết, trước tiên là hành lễ với Thẩm Dao rồi lại tiến lên kéo cổ tay Tạ Văn Linh: “Linh Nhi, con về nhà mẹ đẻ cũng không nói tiếng nào, hại mẫu thân lo lắng.”
Tạ Văn Linh liếc nhìn Thẩm Dao một cái, cơ thể cứng ngắc không động đậy.
Ôn phu nhân lại lần nữa nhìn về phía Thẩm Dao, âm thầm quan sát mấy lần, thầm nghĩ người phụ nữ trẻ này thật là xinh đẹp, chẳng trách mê hoặc đám người Thái tử xoay quanh, có thể khiến cho Tạ Thủ phụ khom lưng thì nhất định là có chút vốn liếng, trong lòng bà ta có chút cảnh giác.
Thẩm Dao hoàn toàn không biết Ôn phu nhân này vô cùng kiêng kỵ nàng, trong lòng nàng cũng trống rỗng, chỉ là vua cũng thua thằng liều, Thẩm Dao lấy ra tư thế cứng rắn không lay chuyển:
“Vì sao Văn Linh về Tạ phủ, phu nhân thông gia thật sự không biết à?”
Lời nói của nàng ẩn ý mỉa mai, dẫn đầu đi vào trong phòng khách.
Ôn phu nhân thầm nói vị phu nhân Thủ phụ này kiểu cách thật đấy, hốt hoảng cong người đuổi theo vào trong.
Tạ Văn Linh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ chồng mình bối rối như thế, trong lòng không khỏi hả giận.
Đi với sảnh chính, Ôn Tướng quân và con trai là Ôn nhị gia đều đã tới, Ôn nhị gia đó không biết thân phận của Thẩm Dao, thấy nàng xinh đẹp còn liếc nhìn hai cái, Ôn Tướng quân sợ đến mức tát cho bạt tai: “Vô liêm sỉ, còn không quỳ xuống nhận lỗi với phu nhân thông gia.”
Ôn nhị gia bị cha đánh quỳ xuống.
Thẩm Dao bị điệu bộ này dọa sợ, nàng còn chưa phát uy mà đã quỳ rồi à?
Nàng cứ giả vờ như rất bình tĩnh, chầm chậm vuốt nắp chén trà: “Hai chữ nhận lỗi này là có thể cho qua được à? Của hồi môn của Tạ gia cũng là do tổ tiên tích góp từng đồng từng cắc, Ôn gia các ngươi ngược lại khí phách thật đó, nói lấy là lấy.”
Vừa nói ra lời này, Ôn Tướng quân cũng quỳ xuống theo, Thẩm Dao trợn mắt suýt nữa ném cả nắp chén trà, may mà nàng vẫn còn chút khôn ngoan, cứ thế chống đỡ được.
Thẩm Dao vừa nói là lấy toàn bộ Tạ gia ra, Ôn Tướng quân nhớ đến thủ đoạn của Tạ Khâm thì cả người cũng ớn lạnh:
“Vâng vâng vâng, là ta không dạy dỗ tốt, dung túng tên khốn này, phu nhân yên tâm, ta xử lý nó ngay.”
Sau đó đứng dậy giữa phòng khách gào to một tiếng:
“Người đâu, lấy ghế dài và gậy, đánh cho ta.”
Sắc mặt Ôn nhị gia đột nhiên biến đổi: “Phụ thân, sao người có thể đánh con trai trước mặt mọi người được, có còn cần mặt mũi của con trai nữa không?”
Ôn Tướng quân tức giận nói: “Ngươi phạm phải tội chướng, là phu nhân tha thứ nên mới cho ngươi cơ hội hối cải để làm người, ngươi còn không biết tốt xấu à?” Lén Thẩm Dao liều mạng nháy mắt với hắn.
Ôn nhị gia thấy khuôn mặt cha tràn đầy kiêng dè, lại nghĩ đến gần đây Tạ Khâm đã cưới một người vợ yêu kiều, chẳng lẽ là người phụ nữ trẻ trước mặt đây, nhất thời hiểu được sự lo lắng của cha, hắn xanh mặt không dám lên tiếng.
Ôn phu nhân cực kỳ đau lòng, nước mắt rơi từng giọt, không dám ngụy biện, bà ta run rẩy nói: “Đều do ta dạy dỗ không chu đáo, khiến phu nhân hao tổn tâm tư…”
Làm thông gia mười năm với Tạ gia, họ sớm đã thăm dò được tính tình của Tạ Quốc công nhà thông gia, cho nên mấy năm nay mở một mắt nhắm một mắt đối với hành vi của con trai, Tạ Khâm kia bình thường ngâm mình ở triều đình, chưa từng để ý đến chuyện vặt vãnh của gia tộc, bà ta đâu có ngờ lần này phu nhân của chàng lại ra mặt cho cháu gái con vợ lẽ.
Đây là chuyện chưa bao giờ có.
Thẩm Dao thấy người Ôn gia nhìn mình như nhìn thấy thần ôn dịch, cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân.
Nàng đang làm cáo mượn oai hùm, uổng công cho nàng vắt hết óc suy nghĩ đối sách cả đoạn đường, thì ra chỉ cần lấy tên tuổi của Tạ Khâm ra là đã khiến đối phương cúi đầu rồi.
Nàng chưa bao giờ tự cho mình là phu nhân của Tạ Khâm, cho nên đã xem nhẹ thân phận này.
Lúc đến thì lòng đầy căm phẫn, không lo suy nghĩ kỹ, nàng đến đây lỗ mãng như vậy, khi về Tạ Khâm có trách nàng không? Trách nàng làm mất mặt chàng?
Mặc kệ, cứ chỉnh đốn tình huống trước mắt đã.
Nàng liếc mắt nhìn về phía Tạ Văn Linh ở bên cạnh: “Văn Linh, cô gia đã lấy bao nhiêu tiền của hồi môn của cháu?”
Tạ Văn Linh có ghi chép sổ sách, dặn dò thị nữ lấy sổ sách ra đưa cho Ôn phu nhân, Ôn phu nhân còn có thể không hiểu ý à, lập tức gật đầu:
“Ta đi bù vào ngay đây…”
Người hầu dưới phòng khách đè Ôn nhị gia xuống đánh bằng gậy, Ôn phu nhân trên phòng khách mang theo người vội vàng đi đến phòng kho, Ôn Tướng quân vô cùng ngượng ngùng, liên tục nói tạ lỗi với Thẩm Dao, hy vọng Thẩm Dao đừng mang những chuyện vặt vãnh trong nhà này làm ầm ĩ đến trước mặt Tạ Khâm.
Tục ngữ có câu tiếng gió bên gối là mạnh nhất, ngàn vạn lời nói của người khác đều không bằng một tiếng làm nũng của Thẩm Dao.
Người Ôn gia dỗ dành Thẩm Dao như tổ tông, lúc tiễn Thẩm Dao đi, còn sai người chất một xe quà nhận lỗi cho nàng, Thẩm Dao tức giận mắng mỏ một trận, uy phong lẫm liệt đi ra ngoài, đợi đến khi lên xe ngựa, khí thế ấy lập tức suy sụp, nàng trông mong liếc nhìn Bích Vân:
“Khi về, Tạ đại nhân có trách ta sinh sự, đuổi ta đi không?”
Đã có vết xe đổ, bây giờ Thẩm Dao cũng có kinh nghiệm rồi, không đếm xỉa đến thì không được, hai năm nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, gánh vác danh phận thê tử của Tạ Khâm thì cũng nên giúp chàng làm một số việc.
Mỗi buổi sáng Thẩm Dao đi thăm cây non, sau đó đến phòng lão thái thái thỉnh an, lão thái thái thấy nàng siêng đến thì càng ngày càng vui vẻ.
Ngày nào Diên Linh Đường cũng náo nhiệt, các cô nương thiếu gia con vợ cả trong phủ chơi cờ trong phòng khách, hoặc học thêu hoa vẽ tranh, các nàng dâu thì tụ tập ở chỗ lão thái thái chơi bài, lão thái thái đã có tuổi, luôn phải vận động đầu óc thì người mới có tinh thần.
Ngày mười lăm tháng Tư, con thứ nhà đại lão gia chi trưởng Tạ Văn Linh quay về, nhào đến trước mặt lão thái thái khóc thút thít:
“Năm đó khi xuất giá, phụ thân niệm tình mấy đời thân nhau với Ôn gia, không chê bọn họ không có tước vị mà gả cháu qua đó, mấy năm nay Ôn gia có được quân công thì ghét bỏ cháu là con thứ, bù của hồi môn vào thì thôi, bây giờ lại dung túng cho một thiếp thất cưỡi trên đầu cháu.”
Tạ Văn Linh là cháu gái đầu tiên của lão thái thái, cho dù là con thứ nhưng có danh phận cháu trưởng, được lão thái thái coi trọng, từng ở chái nhà tại hậu viện một thời gian, lão thái thái đương nhiên đối xử với nàng ấy khác với những người con gái thứ khác, bà cau mày dặn dò:
“Đi mời đại lão gia và đại phu nhân đến đây.”
Nhị phu nhân ở cách vách giúp đỡ lão thái thái thu xếp việc nhà, nghe tin thì đỡ tay mẹ chồng đi vào, vừa hỏi: “Lần trước nghe cháu nói đã bù vào hai ngàn lượng tiền của hồi môn, bây giờ sao lại bù nữa?”
Nhị phu nhân bình thường rất vui tính trước mặt vãn bối, Tạ Văn Linh nhìn thấy nàng ấy thì hốc mắt đỏ lên, nức nở nói:
“Nhị thẩm thẩm, tháng trước tên khốn nạn đó đánh bạc ở bên ngoài, thua một ngàn lượng, hắn không dám nói, cuối tháng người ta tìm tới cửa, lão gia và phu nhân đều không chịu bù, hắn quỳ trước mặt cháu nói lời ngon ngọt, cháu mới đồng ý bù cho hắn, đâu có ngờ hắn là con sói mắt trắng, quay lưng lại trở mặt không quen.”
“Đêm qua hắn nghỉ ở phòng tiểu thiếp, buổi sáng tiểu thiếp tìm cháu đòi thuốc cao Vạn Kim, nói là bị thương, cháu tức giận vì nàng ta không có liêm sỉ, trách cứ vài câu, tên khốn nạn đó lại mắng cháu trước mặt tiểu thiếp…” Tạ Văn Linh khóc đến mức tan nát cõi lòng.
Những người khác trong phòng tức giận bất bình, rối rít khuyên nhủ nàng ấy, tính ra cũng do Tạ Văn Linh mềm lòng, dung túng quá mức.
Thẩm Dao nghe được thì ngớ ra, đây là con gái của Tạ gia đó, gả đi rồi cũng phải nhìn sắc mặt người ta sao?
Chỉ chốc lát, đại lão gia và đại phu nhân cùng nhau đến, đại phu nhân nhìn thấy Tạ Văn Linh là đau đầu:
“Lần trước đã cảnh cáo con, đừng bù nữa, bản thân con không kiên định, bây giờ lại quay về khóc lóc?”
Chung quy cũng không phải con gái ruột thịt của mình, đại phu nhân oán trách không thương tiếc.
Tạ Văn Linh nghẹn ngào không dám lên tiếng.
Lão thái thái sầm mặt nhìn đại lão gia: “Đây là con gái con, con liệu đó mà làm.”
Đại lão gia chắp tay sau lưng ngồi xuống, khuôn mặt bình tĩnh không giống như tức giận cho lắm, ngược lại cảm thấy vô cùng phiền phức:
“Con quay về là muốn vi phụ làm gì? Sai người đánh nó một trận trút giận cho con à? Hay là giúp đỡ con lấy của hồi môn về? Vi phụ có thể làm như thế, nhưng con có nghĩ tới mặt mũi của Tạ phủ không?”
Tạ Văn Linh cắn răng rũ mắt, hai vai run rẩy.
Thê tử của ngũ gia - Thôi thị luôn thẳng thắn, đánh bạo xen vào một câu: “Phụ thân, cũng không thể mặc cho Ôn gia sỉ nhục trưởng tỷ được.”
Đại lão gia nhìn qua: “Vậy con giúp nó đến Ôn gia một chuyến, xem xem có thể nói dăm ba câu thuyết phục người ta sau này cho nó sống dễ chịu hay không.”
Thôi thị xẹp miệng không lên tiếng.
Đại lão gia nhìn Tạ Văn Linh mà lông mày sắp nhăn nhúm lại: “Cùng là con gái, Tuyên Nhi giữ chặt được trượng phu, mọi việc trong nhà vừa lòng đẹp ý, sao con cứ bị người ta cưỡi trên đầu vậy? Con phải tự sống, phải tự vượt khó khăn.”
“Vậy theo cha, nữ nhi nên làm thế nào?” Tạ Văn Linh rưng rưng nói.
Đại lão gia nhớ đến con rể của trưởng nữ nhà mình, nhất thời lại không nói ra lời.
Mấy năm trước vẫn được tính là tốt, dịu dàng quan tâm, những năm gần đây cũng không biết là đã chán ghét Tạ Văn Linh hay thế nào mà bắt đầu uống rượu chơi gái bên ngoài, nếu không đưa bạc thì hắn sẽ hành hạ nữ nhi, nếu như đưa bạc thì sẽ là cái hố không đáy, đại lão gia sĩ diện, lại quen biết Ôn lão gia, dù sao cũng không thể buông bỏ thể diện để đi nói lời hung ác được.
Ngoài ra, cũng bởi vì Tạ Văn Linh tốt tính, là con thứ, đại lão gia cũng lười lo, bình thường ứng phó kiểu qua loa cho xong.
Việc này trong lòng mọi người biết rõ.
Tạ Văn Linh tủi thân mà khóc.
Trong phòng rơi vào im lặng.
Trong nhà đông con gái, con vợ lớn con vợ bé, cạnh cửa nhà chồng, con rể giỏi giang hay không, đủ loại chuyện như thế đã chia ra làm cao thấp, đều trở thành lợi thế để ước lượng người phụ nữ.
Trong lòng Thẩm Dao thổn thức một hồi.
Thì ra không phải chỉ Thẩm gia như vậy mà Tạ gia cũng như thế, không phải người nữ nhi nào cũng có thể bình đẳng nhận được tình yêu thương của cha mẹ.
Tương lai nàng không muốn sống ngày tháng như vậy, không thể giao vận mệnh cho người khác được.
Cuối cùng vẫn là lão thái thái mở miệng: “Chuyện vốn không nên do ta quản, nhưng chung quy cũng là người được nuôi lớn dưới gối ta, con coi trọng mặt mũi thông gia, nhưng người ta đâu cần, con nhất định phải ậm ờ cho qua như vậy sao?”
Lão thái thái đã lớn tuổi, năm nay sáu mươi lăm, không thể ra mặt cho cháu gái được.
Đại lão gia không nhịn được nói: “Bây giờ cũng đã thành thân mười mấy năm rồi, có thể làm gì được ạ? Có con trai con gái rồi, dù sao cũng không thể hòa ly đúng không? Ngày tháng sẽ trôi qua thôi.”
Lão thái thái không phản bác được, tức giận đến mức quay mặt đi.
Đại lão gia thấy lão thái thái như thế thì dứt khoát đứng dậy, chắp tay áo rồi vội vã chuồn đi.
Tạ Văn Linh nằm sấp trên bàn nhỏ khóc lớn.
Thôi thị và Chu thị vừa đưa khăn tay vừa vỗ lưng, đau lòng lại bất đắc dĩ.
Không ai nghĩ ra được cách đi trị Ôn nhị gia.
Đại phu nhân nghe thấy mà phiền lòng: “Không phải lúc trước đã dặn con, chọn hai tiểu thiếp có bản lĩnh, nhường cho các nàng ấy đánh nhau, con ngồi xem hổ đấu à?”
Tạ Văn Linh đỏ mắt nói: “Hắn thấy ai cũng yêu, con không có cách nào nâng thiếp lên được.”
Các nàng dâu từng người thở dài:
“Đổi lại là ta, ta không sống được ngày tháng như vậy đâu.”
“Trưởng tỷ, của hồi môn là của tỷ thì không thể nắm chặt trong tay sao?”
Tạ Văn Linh cầm khăn lụa lau nước mắt: “Hắn cướp, hắn biết hộc tủ tráp hương của ta ở đâu, không cho thì hắn làm loạn, ta không sống được một ngày yên ổn.”
Thẩm Dao thật sự nghe không nổi nữa: “Tên đàn ông chó má, cháu không trị hắn sao?”
Dứt lời, người trong phòng đều lập tức yên tĩnh, mọi người kinh ngạc nhìn nàng.
Thẩm Dao mắng ra lời mà các nàng muốn nắng, Thẩm Dao cũng không để ý, nàng quả thật đến từ nông thôn, không có gì để che giấu, phụ nữ nông thôn gặp chuyện như vậy sẽ hung hãn hơn nhiều, tuyệt đối không chịu uất ức kiểu này. Ngược lại thì danh gia vọng tộc bó tay bó chân, ngại mặt mũi nên nén giận.
Mọi người nói liên miên lải nhải một hồi rồi túm năm tụm ba đi về phòng.
Lão thái thái mệt mỏi dặn dò Tạ Văn Linh:
“Cháu cứ ở nhà mấy ngày trước đã, ta xem xem Ôn gia có tới đón hay không, nếu như bọn họ đến, cháu nhất định phải nói chuyện với nó.”
Tạ Văn Linh hiểu rõ tính mẹ chồng, hôm nay không về thì ngày mai mẹ chồng sẽ đến Tạ gia, nói mấy lời xin lỗi bằng khuôn mặt tươi cười, đón nàng ấy về, chưa được hai ba ngày, tên khốn nạn kia lại bòn rút như xưa.
Lão thái thái thật sự cũng không có cách nào hay, chỉ là trấn an nàng ấy mà thôi.
Tạ Văn Linh gạt lệ đi ra khỏi Diên Linh Đường, nghĩ đến Tạ gia không có ai làm chủ thay nàng ấy, trong lòng là một mảng lạnh buốt.
Thẩm Dao ra khỏi phòng muốn về Cố Ngâm Đường, đúng lúc nhìn thấy nàng ấy ôm nha hoàn hồi môn trốn dưới cây đào ngoài tường khóc, nàng hiểu loại cảm giác bất lực đó, đi qua nói: “Văn Linh, nhiều bạc của hồi môn như thế là gốc rễ để cháu an thân lập thế, cháu sao có thể để hắn nuốt như vậy.”
Tạ Văn Linh nhìn người thẩm thẩm còn quá trẻ tuổi, ngại ngùng lau khô nước mắt, hành lễ với nàng: “Khiến thẩm thẩm chê cười rồi.”
Thẩm Dao quan sát nàng ấy, hai mươi sáu tuổi cũng không tính là già, nhưng trên trán và khóe mắt lại phủ kín nếp nhăn, ánh mắt sợ hãi yếu đuối, nàng ấy là trưởng nữ của phủ Tạ Quốc công, lại bởi vì cha mẹ không quan tâm mà lưu lạc đến mức này.
“Đánh một trận cũng được, nói một trận cũng được, cũng chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được phần gốc, phải nghĩ một biện pháp giải quyết dứt khoát.”
“Văn Linh, thể diện không thể ăn được, cháu phải liều một phen chứ.” Thẩm Dao sốt ruột thay nàng ấy.
Lời nói này của Thẩm Dao chạm đến trái tim Tạ Văn Linh, nước mắt của Tạ Văn Linh ngay lập tức lăn xuống: “Lục thẩm nói đúng, cháu cũng hy vọng phụ thân có thể làm chủ thay cháu, chỉ là con người phụ thân sĩ diện, cháu thật sự…” Nàng ấy cố gắng kiềm chế tiếng khóc.
Thẩm Dao nhìn thấy mà khó chịu: “Trưởng bối không giúp, chúng ta tự giúp chính mình.”
Không biết Thẩm Dao lấy can đảm từ đâu, nàng quyết tâm, kéo cổ tay nàng ấy:
“Đi, ta đi với cháu đến Ôn gia, chúng ta dù thế nào cũng phải đòi bạc lại.”
Chuyện này gây căm phẫn quá rồi, bị chọc tức mà còn phải bù của hồi môn vào, sao lại có cái nhà đáng xấu hổ như vậy chứ.
Tạ Văn Linh kinh ngạc đến ngây người: “Thẩm thẩm thật sự muốn giúp cháu sao?”
Thẩm Dao là phu nhân Thủ phụ, nàng ra mặt còn có tác dụng hơn cả đại phu nhân.
Tạ Khâm đương nhiên là thúc thúc của nàng ấy, chỉ là một năm cũng khó gặp được chàng một lần, bình thường trong phủ không có ai dám lấy việc vặt vãnh ra đi quấy rầy chàng, càng không nói đến những cô nương đã gả đi như các nàng.
Thẩm Dao đều dựa hết vào sự bốc đồng của mình, dù sao sớm muộn gì nàng cũng sẽ rời khỏi Tạ gia, cũng không quan tâm đến thanh danh: “Ta cũng không biết có thể giúp được cháu không, chúng ta thử xem sao.”
Tạ Văn Linh vui đến phát khóc: “Đa tạ thẩm thẩm.”
Hai người cùng nhau đi đến tiền viện, đúng lúc Bình Lăng ngồi ở phòng đối diện uống trà, xa xa liếc thấy Thẩm Dao muốn ra ngoài, hắn vội vàng chạy ra nghênh đón, vái chào: “Phu nhân muốn đi ra ngoài sao? Tiểu nhân buộc xe ngựa cho người.”
Thẩm Dao nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt mang vẻ tức giận: “Đi Ôn gia.”
Bình Lăng liếc mắt nhìn qua Tạ Văn Linh mắt đỏ ửng, cũng đoán được đại khái, hắn không ngăn cản nàng, lập tức đưa tay ra hiệu về phía trước, dẫn đầu đi ra ngoài cửa gọi người buộc xe ngựa.
Một lúc sau, xe ngựa được dắt tới, Thẩm Dao và Tạ Văn Linh cùng nhau lên xe đi đến Ôn gia.
Thẩm Dao suy nghĩ cách đối phó cả đoạn đường: “Hắn đã lấy những món của hồi môn nào của cháu? Có bằng chứng không? Nếu như không trả, chúng ta viết một tờ cáo trạng đưa đến nha môn, của hồi môn là tài sản riêng của phụ nữ, nhà chồng sao có thể chiếm đoạt?”
Tạ Văn Linh bị suy nghĩ này của nàng hù dọa: “Như vậy sợ là không tốt lắm, sau này còn ở chung thế nào được ạ?”
Thẩm Dao có chút tiếc rèn sắt không thành thép: “Chuyện thế này ở dưới quê ta thấy nhiều lắm, con người chính là hiếp yếu sợ mạnh, cháu chỉ cần trị bọn họ một lần vào hôm nay, đảm bảo sau này họ sẽ thành thật.”
Khuôn mặt Tạ Văn Linh tràn đầy vẻ không thể tin: “Thật không ạ?”
Bình Lăng đã sai người đến Ôn gia thông báo trước, đợi đến khi Thẩm Dao mang theo Tạ Văn Linh xuống xe ngựa thì đã thấy cả nhà Ôn gia đều ra đón.
“Thỉnh an lục phu nhân, ngọn gió nào thổi người tới đây vậy?” Người phụ nữ lên tiếng trên dưới năm mươi tuổi, khuôn mặt tràn đầy tha thiết, trước tiên là hành lễ với Thẩm Dao rồi lại tiến lên kéo cổ tay Tạ Văn Linh: “Linh Nhi, con về nhà mẹ đẻ cũng không nói tiếng nào, hại mẫu thân lo lắng.”
Tạ Văn Linh liếc nhìn Thẩm Dao một cái, cơ thể cứng ngắc không động đậy.
Ôn phu nhân lại lần nữa nhìn về phía Thẩm Dao, âm thầm quan sát mấy lần, thầm nghĩ người phụ nữ trẻ này thật là xinh đẹp, chẳng trách mê hoặc đám người Thái tử xoay quanh, có thể khiến cho Tạ Thủ phụ khom lưng thì nhất định là có chút vốn liếng, trong lòng bà ta có chút cảnh giác.
Thẩm Dao hoàn toàn không biết Ôn phu nhân này vô cùng kiêng kỵ nàng, trong lòng nàng cũng trống rỗng, chỉ là vua cũng thua thằng liều, Thẩm Dao lấy ra tư thế cứng rắn không lay chuyển:
“Vì sao Văn Linh về Tạ phủ, phu nhân thông gia thật sự không biết à?”
Lời nói của nàng ẩn ý mỉa mai, dẫn đầu đi vào trong phòng khách.
Ôn phu nhân thầm nói vị phu nhân Thủ phụ này kiểu cách thật đấy, hốt hoảng cong người đuổi theo vào trong.
Tạ Văn Linh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ chồng mình bối rối như thế, trong lòng không khỏi hả giận.
Đi với sảnh chính, Ôn Tướng quân và con trai là Ôn nhị gia đều đã tới, Ôn nhị gia đó không biết thân phận của Thẩm Dao, thấy nàng xinh đẹp còn liếc nhìn hai cái, Ôn Tướng quân sợ đến mức tát cho bạt tai: “Vô liêm sỉ, còn không quỳ xuống nhận lỗi với phu nhân thông gia.”
Ôn nhị gia bị cha đánh quỳ xuống.
Thẩm Dao bị điệu bộ này dọa sợ, nàng còn chưa phát uy mà đã quỳ rồi à?
Nàng cứ giả vờ như rất bình tĩnh, chầm chậm vuốt nắp chén trà: “Hai chữ nhận lỗi này là có thể cho qua được à? Của hồi môn của Tạ gia cũng là do tổ tiên tích góp từng đồng từng cắc, Ôn gia các ngươi ngược lại khí phách thật đó, nói lấy là lấy.”
Vừa nói ra lời này, Ôn Tướng quân cũng quỳ xuống theo, Thẩm Dao trợn mắt suýt nữa ném cả nắp chén trà, may mà nàng vẫn còn chút khôn ngoan, cứ thế chống đỡ được.
Thẩm Dao vừa nói là lấy toàn bộ Tạ gia ra, Ôn Tướng quân nhớ đến thủ đoạn của Tạ Khâm thì cả người cũng ớn lạnh:
“Vâng vâng vâng, là ta không dạy dỗ tốt, dung túng tên khốn này, phu nhân yên tâm, ta xử lý nó ngay.”
Sau đó đứng dậy giữa phòng khách gào to một tiếng:
“Người đâu, lấy ghế dài và gậy, đánh cho ta.”
Sắc mặt Ôn nhị gia đột nhiên biến đổi: “Phụ thân, sao người có thể đánh con trai trước mặt mọi người được, có còn cần mặt mũi của con trai nữa không?”
Ôn Tướng quân tức giận nói: “Ngươi phạm phải tội chướng, là phu nhân tha thứ nên mới cho ngươi cơ hội hối cải để làm người, ngươi còn không biết tốt xấu à?” Lén Thẩm Dao liều mạng nháy mắt với hắn.
Ôn nhị gia thấy khuôn mặt cha tràn đầy kiêng dè, lại nghĩ đến gần đây Tạ Khâm đã cưới một người vợ yêu kiều, chẳng lẽ là người phụ nữ trẻ trước mặt đây, nhất thời hiểu được sự lo lắng của cha, hắn xanh mặt không dám lên tiếng.
Ôn phu nhân cực kỳ đau lòng, nước mắt rơi từng giọt, không dám ngụy biện, bà ta run rẩy nói: “Đều do ta dạy dỗ không chu đáo, khiến phu nhân hao tổn tâm tư…”
Làm thông gia mười năm với Tạ gia, họ sớm đã thăm dò được tính tình của Tạ Quốc công nhà thông gia, cho nên mấy năm nay mở một mắt nhắm một mắt đối với hành vi của con trai, Tạ Khâm kia bình thường ngâm mình ở triều đình, chưa từng để ý đến chuyện vặt vãnh của gia tộc, bà ta đâu có ngờ lần này phu nhân của chàng lại ra mặt cho cháu gái con vợ lẽ.
Đây là chuyện chưa bao giờ có.
Thẩm Dao thấy người Ôn gia nhìn mình như nhìn thấy thần ôn dịch, cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân.
Nàng đang làm cáo mượn oai hùm, uổng công cho nàng vắt hết óc suy nghĩ đối sách cả đoạn đường, thì ra chỉ cần lấy tên tuổi của Tạ Khâm ra là đã khiến đối phương cúi đầu rồi.
Nàng chưa bao giờ tự cho mình là phu nhân của Tạ Khâm, cho nên đã xem nhẹ thân phận này.
Lúc đến thì lòng đầy căm phẫn, không lo suy nghĩ kỹ, nàng đến đây lỗ mãng như vậy, khi về Tạ Khâm có trách nàng không? Trách nàng làm mất mặt chàng?
Mặc kệ, cứ chỉnh đốn tình huống trước mắt đã.
Nàng liếc mắt nhìn về phía Tạ Văn Linh ở bên cạnh: “Văn Linh, cô gia đã lấy bao nhiêu tiền của hồi môn của cháu?”
Tạ Văn Linh có ghi chép sổ sách, dặn dò thị nữ lấy sổ sách ra đưa cho Ôn phu nhân, Ôn phu nhân còn có thể không hiểu ý à, lập tức gật đầu:
“Ta đi bù vào ngay đây…”
Người hầu dưới phòng khách đè Ôn nhị gia xuống đánh bằng gậy, Ôn phu nhân trên phòng khách mang theo người vội vàng đi đến phòng kho, Ôn Tướng quân vô cùng ngượng ngùng, liên tục nói tạ lỗi với Thẩm Dao, hy vọng Thẩm Dao đừng mang những chuyện vặt vãnh trong nhà này làm ầm ĩ đến trước mặt Tạ Khâm.
Tục ngữ có câu tiếng gió bên gối là mạnh nhất, ngàn vạn lời nói của người khác đều không bằng một tiếng làm nũng của Thẩm Dao.
Người Ôn gia dỗ dành Thẩm Dao như tổ tông, lúc tiễn Thẩm Dao đi, còn sai người chất một xe quà nhận lỗi cho nàng, Thẩm Dao tức giận mắng mỏ một trận, uy phong lẫm liệt đi ra ngoài, đợi đến khi lên xe ngựa, khí thế ấy lập tức suy sụp, nàng trông mong liếc nhìn Bích Vân:
“Khi về, Tạ đại nhân có trách ta sinh sự, đuổi ta đi không?”