Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chương 77
Huyện thành thông dụng nhất là nhân tình xã hội này, bên trong mỗi thôn cũng giống vậy, kể cả không có trợ giúp gì thực sự nhưng việc kể ra mình có quen biết với giới thượng lưu, cũng nở mày nở mặt.
Sau khi ăn cơm chiều xong Lục Chức Nghệ vẫn nhất định chưa chịu về, muốn ở thôn Lan thủy tham quan một vòng.
Hứa Bối Đóa thầm nghĩ ở vùng nông thôn can cỗi này có gì tốt để tham quan đâu? Chẳng lẽ là đại tiểu thư ở Tỉnh thành chưa từng nhìn thấy thôn trang như thế nào, đắt ra quế - ế ra củi", cho nên mới cảm thấy tò mò sao?
Tư duy và kiến thức của người có tiền, chính là như thế.
Lúc trước khi xây tường bao quanh trang viên, Hứa Bối Đóa cũng từng đi dạo qua từng ngóc ngách trong thôn, rất kỹ càng ti mỉ.
Bây giờ là do trưởng thôn ra mặt dẫn đoàn, giống như có lãnh đạo phía trên xuống tuần tra.
Đương nhiên khi nhìn thấy khu nhà nhỏ ở gân cửa thôn, thôn trưởng vẫn không nhịn được có chút giấu diếm nói: "Bà xem điều kiện nhà Đóa Đóa vẫn rất tốt, đây là tài sản và đất đai mà ba của con bé để lại cho nó."
Lục Chức Nghệ cũng chỉ gật đầu, không quá chú ý đến khu nhà này, chỉ là bà liếc mắt thì nhìn thấy bên ngoài khu nhà có một dải tường thấp loanh quanh lòng vòng chung quanh một khoảng lớn đất đai.
Bà chưa từng nhìn thấy trong thôn trước giờ hình thức này, vì thế đưa tay hướng vào những vòng tường đó hỏi: "Đây là cái gì?"
Hứa Bối Đóa không nói lời nào, chỉ mang vẻ mặt bí hiểm nhìn trưởng thôn, xem ông ta trả lời như thế nào.
Bức tường này dù sao cũng do cô tự sửa lại, tuy rằng trước đây biện các loại lý do, ví dụ như nói cô sau này sẽ gả cho một người họ Hứa, thế cho nên mới có thể nhanh chóng xây tường quanh mảnh đất, may mắn làm cho mấy người kia và trưởng thôn miễn cưỡng buông tha cho cô mấy ngày...
Hiện tại tường xây tuy rằng không cao, nhưng cô đã hoàn thành rào một vòng khu đất, muốn đập đổ cũng không phải một việc dễ dàng.
Bây giờ ở trước mặt hai người mà trưởng thôn đang muốn nịnh bợ nhất, Hứa Bối Đóa ngược lại muốn nghe xem trưởng thôn sẽ nói như thế nào, chỉ cân trưởng thôn đưa ra kết luận cuối cùng thì chuyện đất nên này coi như sự thật, chắc chắn, không còn có ai có thể cãi lại nữa.
Quả nhiên trưởng thôn thoáng chốc do dự, ánh mắt ông ta đối diện với đôi mắt giảo hoạt của Hứa Bối Đóa, trong lòng nghĩ cô gái này quá gian xảo rồi.
Trước đó đã bị Hứa Bối Đóa lừa, nhưng lúc đó lý do mà cô nói cũng có đạo lý, nếu cô thật sự gả cho một người họ Hứa, toàn bộ người trong thôn sẽ không cảm thấy mang khu đất này dâng cho người ngoài.
Chỉ là hiện tại sự việc rõ ràng, Hứa Bối Đóa và tên tiểu tử họ Hứa kia một chút quan hệ cũng không còn, về sau cô gả cho người này lại họ Lục chứ không phải họ Hứa.
Vậy thì khu đất trang viên kia, còn có thể tính là của nhà họ Hứa sao?
Trong đầu thôn trưởng rối rắm, chưa biết nói sao cho thuận.
Nếu hôm nay ông ta mở mồm trả lời vấn đề này, chẳng khác nào ở trước mặt của mọi người trong thôn thừa nhận đây là trang viên nhà Hứa Bối Đóa, sau này cũng không thể lật lọng nói cô không có lý do gì chiếm lấy mảnh đất này, cũng không có cách nào thu hồi lại.
Trưởng thôn nhìn về phía Hướng Bối Đóa đang chớp mắt với ông, lập tức rõ ràng, con bé kia đang có vẻ uy hϊếp ông.
Nếu không nói, hôm nay Hứa Bối Đóa tùy ý làm nũng nói năng ấm ức, khả năng hai người có tiên này sẽ có thành kiến lớn đối với trưởng thôn là ông, về sau vị thiếu gia họ Lục này kết hôn với Đóa Đóa, chắc hẳn sẽ vì niềm vui của nương tử mà hoàn toàn không đoái hoài tới ông và thôn.
Vậy thì làm sao có thể lấy lòng được người ta? Đầu óc của trưởng thôn bỗng linh hoạt, ngay lập tức suy tính, hiện tại toàn bộ thôn dân Lan Thủy, ý kiến của những người khác deu không quan trọng, quan trọng nhất vẫn chính là lời khiến cho tiểu cô nương Hứa Bối Đóa này vui vẻ.
Sau khi ăn cơm chiều xong Lục Chức Nghệ vẫn nhất định chưa chịu về, muốn ở thôn Lan thủy tham quan một vòng.
Hứa Bối Đóa thầm nghĩ ở vùng nông thôn can cỗi này có gì tốt để tham quan đâu? Chẳng lẽ là đại tiểu thư ở Tỉnh thành chưa từng nhìn thấy thôn trang như thế nào, đắt ra quế - ế ra củi", cho nên mới cảm thấy tò mò sao?
Tư duy và kiến thức của người có tiền, chính là như thế.
Lúc trước khi xây tường bao quanh trang viên, Hứa Bối Đóa cũng từng đi dạo qua từng ngóc ngách trong thôn, rất kỹ càng ti mỉ.
Bây giờ là do trưởng thôn ra mặt dẫn đoàn, giống như có lãnh đạo phía trên xuống tuần tra.
Đương nhiên khi nhìn thấy khu nhà nhỏ ở gân cửa thôn, thôn trưởng vẫn không nhịn được có chút giấu diếm nói: "Bà xem điều kiện nhà Đóa Đóa vẫn rất tốt, đây là tài sản và đất đai mà ba của con bé để lại cho nó."
Lục Chức Nghệ cũng chỉ gật đầu, không quá chú ý đến khu nhà này, chỉ là bà liếc mắt thì nhìn thấy bên ngoài khu nhà có một dải tường thấp loanh quanh lòng vòng chung quanh một khoảng lớn đất đai.
Bà chưa từng nhìn thấy trong thôn trước giờ hình thức này, vì thế đưa tay hướng vào những vòng tường đó hỏi: "Đây là cái gì?"
Hứa Bối Đóa không nói lời nào, chỉ mang vẻ mặt bí hiểm nhìn trưởng thôn, xem ông ta trả lời như thế nào.
Bức tường này dù sao cũng do cô tự sửa lại, tuy rằng trước đây biện các loại lý do, ví dụ như nói cô sau này sẽ gả cho một người họ Hứa, thế cho nên mới có thể nhanh chóng xây tường quanh mảnh đất, may mắn làm cho mấy người kia và trưởng thôn miễn cưỡng buông tha cho cô mấy ngày...
Hiện tại tường xây tuy rằng không cao, nhưng cô đã hoàn thành rào một vòng khu đất, muốn đập đổ cũng không phải một việc dễ dàng.
Bây giờ ở trước mặt hai người mà trưởng thôn đang muốn nịnh bợ nhất, Hứa Bối Đóa ngược lại muốn nghe xem trưởng thôn sẽ nói như thế nào, chỉ cân trưởng thôn đưa ra kết luận cuối cùng thì chuyện đất nên này coi như sự thật, chắc chắn, không còn có ai có thể cãi lại nữa.
Quả nhiên trưởng thôn thoáng chốc do dự, ánh mắt ông ta đối diện với đôi mắt giảo hoạt của Hứa Bối Đóa, trong lòng nghĩ cô gái này quá gian xảo rồi.
Trước đó đã bị Hứa Bối Đóa lừa, nhưng lúc đó lý do mà cô nói cũng có đạo lý, nếu cô thật sự gả cho một người họ Hứa, toàn bộ người trong thôn sẽ không cảm thấy mang khu đất này dâng cho người ngoài.
Chỉ là hiện tại sự việc rõ ràng, Hứa Bối Đóa và tên tiểu tử họ Hứa kia một chút quan hệ cũng không còn, về sau cô gả cho người này lại họ Lục chứ không phải họ Hứa.
Vậy thì khu đất trang viên kia, còn có thể tính là của nhà họ Hứa sao?
Trong đầu thôn trưởng rối rắm, chưa biết nói sao cho thuận.
Nếu hôm nay ông ta mở mồm trả lời vấn đề này, chẳng khác nào ở trước mặt của mọi người trong thôn thừa nhận đây là trang viên nhà Hứa Bối Đóa, sau này cũng không thể lật lọng nói cô không có lý do gì chiếm lấy mảnh đất này, cũng không có cách nào thu hồi lại.
Trưởng thôn nhìn về phía Hướng Bối Đóa đang chớp mắt với ông, lập tức rõ ràng, con bé kia đang có vẻ uy hϊếp ông.
Nếu không nói, hôm nay Hứa Bối Đóa tùy ý làm nũng nói năng ấm ức, khả năng hai người có tiên này sẽ có thành kiến lớn đối với trưởng thôn là ông, về sau vị thiếu gia họ Lục này kết hôn với Đóa Đóa, chắc hẳn sẽ vì niềm vui của nương tử mà hoàn toàn không đoái hoài tới ông và thôn.
Vậy thì làm sao có thể lấy lòng được người ta? Đầu óc của trưởng thôn bỗng linh hoạt, ngay lập tức suy tính, hiện tại toàn bộ thôn dân Lan Thủy, ý kiến của những người khác deu không quan trọng, quan trọng nhất vẫn chính là lời khiến cho tiểu cô nương Hứa Bối Đóa này vui vẻ.