Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chương 76
Hứa Bối Đóa lắc đầu như trống bỏi, liên tục xua tay phủ nhận: "Anh cũng không nên chuyện không nói có, đừng nói bậy nha, tôi đã khi nào nói chuyện riêng với anh, không có! Tuyệt đối không thể nào!"
Người con gái này đối với anh cũng chẳng còn gọi anh xưng em gì nữa...
Thấy trời dần tối, mặt trời dân mất dạng, cả nhà anh đứng ở cổng thôn Lan Thủy, lại nhìn thấy ánh mắt không tốt của người trong thôn, mỗi người đối với gia đình mình đều giống như thấy kẻ thù.
Hứa Quang Diệu hít sâu một hơi, cuối cùng nói: "Ba, mẹ, chúng ta đi thôi."
Trước khi đi, anh nhỏ giọng nói: " "Kim lân nào phải vật trong ao", Hứa Bối Đóa, cô chờ đó, tương lai rồi có một ngày tôi nhất định sẽ làm cô phải coi trọng tôi."
Hứa Bối Đóa trong lòng: "Lêu lêu lêu..."
Cuối cùng cũng thoát khỏi nam chính phiên toái Hứa Quang Diệu trong nguyên thư, Hứa Bối Đóa thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ chỉ cần diễn đến đây là êm đẹp, lúc này hai vị khách tôn quý nhà họ Lục có thể bước lên xe hơi và rời khỏi sân khấu kịch này được rồi.
Nhưng cổng thôn Thanh Thủy vẫn đang còn nhiều người vây quanh như vậy, đôi mắt của bọn họ thì đương nhiên vẫn sáng rực, ánh mắt giống như hổ đói nhìn chằm chằm hai vị họ Lục có tiền này.
Trưởng thôn lập tức đứng dậy, gương mặt vui tươi, ông nở nụ cười hớn hở nói: "Xin mời, xin mời hai vị khách quý vào từ hướng bên này, thôn của chúng tôi đã chuẩn bị tiệc tối đón tiếp các vị. Điều kiện trong thôn không được tốt, mong hai vị không chê cười. Với chúng tôi, dù vật chất có hơi đơn sơ, nhưng luôn dùng tấm lòng chân thành nhất để chiêu đãi hai vị."
Hứa Bối Đóa xấu hổ lén nhìn thoáng qua Lục Hoài Ninh, nghĩ thâm, chuyện này mà tiếp diễn thì thật sự phiền toái.
Vốn dĩ chỉ là vở kịch của bọn họ, không nghĩ tới trưởng thôn lại nổi hứng nhất định phải mời người ta vào tiếp đãi.
Chắc chắn thể diện của trưởng thôn sẽ mất hết, người ta mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, làm sao có thể ăn được đồ ăn ở trong thôn?
Lục Hoài Ninh còn đang trầm tư đoán ý của Hứa Bối Đóa thì càng không nghĩ tới cô Lục Chức Nghệ đã mở miệng đồng ý rồi.
Tay bà cầm túi xách, đi vê phía trước hai bước hướng đến chỗ trưởng thôn, sau đó nhìn quanh hết thảy xung quanh một vòng, vô cùng hân hoan mà đáp: "Được, không thành vấn đề, buổi tối hôm nay chúng tôi ở lại đây dùng bữa vậy. Thuận tiện cảm phiền trưởng thôn đưa chúng tôi đến "thăm hỏi" song thân nhà của Đóa Đóa, còn đi tham quan toàn bộ thôn một chút."
Trưởng thôn tất nhiên ngay lập tức đồng ý, như cá gặp nước, ông cúi người đưa ra tư thế mời, người dân trong thôn cũng mặc nhiên rất biết điêu mà nhường ra một con đường đi vào thôn, đầu người đông nghìn nghịt ở hai bên đường, xếp hàng chào đón.
Hứa Bối Đóa cảm thấy cảnh tượng này thật hoang đường, đầu óc căng thẳng, dù sao cô cũng cố gắng mang vẻ mặt tươi cười đi theo phía sau hai cô cháu Lục Hoài Ninh dưới cái nhìn chăm chú rạng rỡ của thôn dân nơi này, giống như thực hiện nghi thức chào đón trang nghiêm từ cổng đi vào trong thôn.
Thật kỳ lạ và xấu hổi
Hứa Bối Đóa thậm chí tin rằng, nếu hiện tại ở trong thôn có một đội thổi kèn ca hát, giờ phút này nhất định đánh trống khua chiêng, pháo nổ đầy trời...
Đãi ngộ của người có tiền, quá tốt dil
Bọn họ được mời đến văn phòng của trưởng thôn, trên bàn cơm bấy giờ đặt đây những món ngon nhất trong thôn, trứng gà ta, thịt gà, cá sông,... tóm lại đều là những món mọi người ngày thường rất tiếc mang ra ăn, cảm giác rất xa hoa.
Trong bữa tiệc trưởng thôn nói chuyện không ngừng, nhưng Lục Hoài Ninh và Lục Chức Nghệ đều thờ ơ không phản hồi.
Cuối cùng Hứa Bối Đóa xem như đã nhìn thấu ý đồ của trưởng thôn, ông ta đang muốn xây dựng mối quan hệ với những người có tiền này, cảm thấy nếu chính mình làm trưởng thôn thì cũng coi như có liên hệ với bọn họ, nhỡ đâu tương lai bất trắc cũng có người để tìm đến nhờ giúp đỡ.
Người con gái này đối với anh cũng chẳng còn gọi anh xưng em gì nữa...
Thấy trời dần tối, mặt trời dân mất dạng, cả nhà anh đứng ở cổng thôn Lan Thủy, lại nhìn thấy ánh mắt không tốt của người trong thôn, mỗi người đối với gia đình mình đều giống như thấy kẻ thù.
Hứa Quang Diệu hít sâu một hơi, cuối cùng nói: "Ba, mẹ, chúng ta đi thôi."
Trước khi đi, anh nhỏ giọng nói: " "Kim lân nào phải vật trong ao", Hứa Bối Đóa, cô chờ đó, tương lai rồi có một ngày tôi nhất định sẽ làm cô phải coi trọng tôi."
Hứa Bối Đóa trong lòng: "Lêu lêu lêu..."
Cuối cùng cũng thoát khỏi nam chính phiên toái Hứa Quang Diệu trong nguyên thư, Hứa Bối Đóa thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ chỉ cần diễn đến đây là êm đẹp, lúc này hai vị khách tôn quý nhà họ Lục có thể bước lên xe hơi và rời khỏi sân khấu kịch này được rồi.
Nhưng cổng thôn Thanh Thủy vẫn đang còn nhiều người vây quanh như vậy, đôi mắt của bọn họ thì đương nhiên vẫn sáng rực, ánh mắt giống như hổ đói nhìn chằm chằm hai vị họ Lục có tiền này.
Trưởng thôn lập tức đứng dậy, gương mặt vui tươi, ông nở nụ cười hớn hở nói: "Xin mời, xin mời hai vị khách quý vào từ hướng bên này, thôn của chúng tôi đã chuẩn bị tiệc tối đón tiếp các vị. Điều kiện trong thôn không được tốt, mong hai vị không chê cười. Với chúng tôi, dù vật chất có hơi đơn sơ, nhưng luôn dùng tấm lòng chân thành nhất để chiêu đãi hai vị."
Hứa Bối Đóa xấu hổ lén nhìn thoáng qua Lục Hoài Ninh, nghĩ thâm, chuyện này mà tiếp diễn thì thật sự phiền toái.
Vốn dĩ chỉ là vở kịch của bọn họ, không nghĩ tới trưởng thôn lại nổi hứng nhất định phải mời người ta vào tiếp đãi.
Chắc chắn thể diện của trưởng thôn sẽ mất hết, người ta mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, làm sao có thể ăn được đồ ăn ở trong thôn?
Lục Hoài Ninh còn đang trầm tư đoán ý của Hứa Bối Đóa thì càng không nghĩ tới cô Lục Chức Nghệ đã mở miệng đồng ý rồi.
Tay bà cầm túi xách, đi vê phía trước hai bước hướng đến chỗ trưởng thôn, sau đó nhìn quanh hết thảy xung quanh một vòng, vô cùng hân hoan mà đáp: "Được, không thành vấn đề, buổi tối hôm nay chúng tôi ở lại đây dùng bữa vậy. Thuận tiện cảm phiền trưởng thôn đưa chúng tôi đến "thăm hỏi" song thân nhà của Đóa Đóa, còn đi tham quan toàn bộ thôn một chút."
Trưởng thôn tất nhiên ngay lập tức đồng ý, như cá gặp nước, ông cúi người đưa ra tư thế mời, người dân trong thôn cũng mặc nhiên rất biết điêu mà nhường ra một con đường đi vào thôn, đầu người đông nghìn nghịt ở hai bên đường, xếp hàng chào đón.
Hứa Bối Đóa cảm thấy cảnh tượng này thật hoang đường, đầu óc căng thẳng, dù sao cô cũng cố gắng mang vẻ mặt tươi cười đi theo phía sau hai cô cháu Lục Hoài Ninh dưới cái nhìn chăm chú rạng rỡ của thôn dân nơi này, giống như thực hiện nghi thức chào đón trang nghiêm từ cổng đi vào trong thôn.
Thật kỳ lạ và xấu hổi
Hứa Bối Đóa thậm chí tin rằng, nếu hiện tại ở trong thôn có một đội thổi kèn ca hát, giờ phút này nhất định đánh trống khua chiêng, pháo nổ đầy trời...
Đãi ngộ của người có tiền, quá tốt dil
Bọn họ được mời đến văn phòng của trưởng thôn, trên bàn cơm bấy giờ đặt đây những món ngon nhất trong thôn, trứng gà ta, thịt gà, cá sông,... tóm lại đều là những món mọi người ngày thường rất tiếc mang ra ăn, cảm giác rất xa hoa.
Trong bữa tiệc trưởng thôn nói chuyện không ngừng, nhưng Lục Hoài Ninh và Lục Chức Nghệ đều thờ ơ không phản hồi.
Cuối cùng Hứa Bối Đóa xem như đã nhìn thấu ý đồ của trưởng thôn, ông ta đang muốn xây dựng mối quan hệ với những người có tiền này, cảm thấy nếu chính mình làm trưởng thôn thì cũng coi như có liên hệ với bọn họ, nhỡ đâu tương lai bất trắc cũng có người để tìm đến nhờ giúp đỡ.