Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chương 37
----
Người bám theo đương nhiên không ngờ, đi theo cô gái này trên đường càng đi càng trống trải, thế mà lại dẫn đến trước cổng thôn, chứ không đến nơi hoang vắng.
Gặp người thân của cô ở đó, còn có cái cuốc, kẻ bám theo không cam lòng dừng lại một bước, cuối cùng lặng lẽ rời đi.
Mấy người đàn ông lớn tuổi ở cổng thôn không hề biết Hứa Bối Đóa gọi ai, vài ánh mắt quay lại nhìn, sắc mặt tối sầm.
Bác năm của Hứa Bối Đóa...
Có lẽ sớm đã chết rồi...
Mấy ông nghe thấy cô liên tục gọi chú hai, bác năm, cảm thấy bản thân toàn thân phát lạnh, vội vàng mang cuốc về nhà.
Hứa Bối Đóa thật không biết bọn họ ai là ai, chỉ là thuận miệng gọi như vậy.
Lúc đi qua một ông bước đi chậm rãi, Hứa Bối Đóa thở phào nhẹ nhõm, còn giả vờ ân cần chào hỏi: “Chú, chú nhìn thấy bác năm của con không? ”
Ông sợ hãi khóe miệng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nhìn phía bên cạnh của mình, xác nhận bên cạnh không có bất kì người nào, đôi chân đều run lên bần bật, nhanh chóng vội vã bước đi.
Hứa Bối Đóa vô ý quay đầu lại phía sau, bóng dáng của người đi theo phía sau lúc nảy, đã không còn thấy nữa.
Cô lại thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết ông chú này làm sao mà sợ cô như vậy, chỉ đành lịch sự nói lời tạm biệt: “Chú, vậy cháu đi trước nhé, nhìn thấy chú năm của con thay con hỏi thăm một tiếng nha! Con không làm phiền buổi tối của mọi người nữa! ”
Hứa Bối Đóa vẫy tay rời đi, để lại ông lão bối rối trong gió đêm, đôi chân run rẩy, có chút ướt lạnh...
Ai muốn tụ họp cùng với chú năm của con! Cô gái chết tiệt này, con cuối cùng là nhìn thấy cái gì!
Thôn nhỏ, thị phi rất nhiều.
Ngày hôm sau, các chú bác ở thôn đều làm sao không ra khỏi cửa, tất cả đều bệnh một trận.
Trong thôn vô cùng vắng vẻ, đương nhiên càng không có người nào ngăn cản Hứa Bối Đóa xây tường.
Việc xây tường trang trại là việc gấp, Hứa Bối Đóa sốt ruột đốc thúc các công nhân nhanh chóng hoàn thành.
Trước tiên xây bức tường thấp để quan sát, sau đó lại củng cố và xây cao lên.
Trong khi đó, cô thiết nghĩ từ khi bắt đầu sửa chữa nhà, chắc chắn là cô sẽ tiếp tục đi lại giữa thôn và Huyện và sau này vẫn thế, thậm chí còn phải thường xuyên đi đến những nơi vắng vẻ để dò giá thị trường vật liệu xây dựng.
Nếu như không có công cụ phòng thân, thực sự có chút nguy hiểm.
Huyện những năm 90, không phải là một thành phố lớn, nhưng mọi nơi đều có phương tiện công cộng, mỗi lần đi bách hóa đều nhiều thứ hay ho.
Vậy mà thị trường những ngôi nhà cao lớn, sang trọng, an toàn, chắc chắn là ở Huyện này không tồn tại.
Xác suất lớn, những nơi cô muốn chạy đến đều là nằm ở ranh giới một số Huyện, các nhà máy buôn kim khí, nhà xưởng bán sỉ cửa sổ,...