Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chương 146
Không ít người xây dựng sự nghiệp ở Tam Á chủ yếu là bởi vì khí hậu vô cùng tốt, Mùa Đông nơi đây khá ấm áp, chọn nơi này tránh rét quả là một lựa chọn tuyệt vời, hơn nữa cũng không cần mua nhà quá gần bờ biển.
Quan trọng nhất bây giờ vẫn là năm 1990. vẫn chưa có ai để ý đến việc mua nhà ở Tam Á, bất động sản ở đây vẫn còn chưa phát triển.
Hứa Bối Đóa nhìn quanh thành phố này, nó khác với ấn tượng của cô một trời một vực.
Mỗi lần đi ngang qua một vùng đất còn hoang sơ, hai mắt cô đều sáng lên.
"Chỗ này không tệ, hợp để xây một Giáo Đường xinh đẹp, sau này có người thành gia lập thất tới đây tổ chức hôn lễ kiểu Tây, chỉ mới tưởng tượng thôi đã mê mẩn rồi."
"Chỗ này cũng không tồi, thích hợp xây một khách sạn năm sao, cao một chút, nhìn xuống biển nhất định sẽ rất đẹp."
"Chỗ này cũng khá ổn, rất thích hợp để xây khu dân cư, làm một tòa nhà dưỡng lão ở đây."
Hứa Bối Đóa gần như khảo sát hết một số vùng đất hoang gần biển, Lục Hoài Ninh yên lặng nhìn cô...
"Muốn ăn được miếng lớn, phải có kế hoạch và quyết tâm lớn, cô Hứa, không dễ dàng đâu.
Hứa Bối Doa le lưỡi, nhún vai: "Tôi cũng chỉ nói mà thôi, chúng ta cũng không có tiên vốn, nhưng nếu sở hữu một mảnh đất có tiềm năng trong tương lai sẽ phát triển rất tốt, nếu những nơi này đều là của chúng ta, thật là tốt biết bao."
Lục Hoài Ninh trầm tư, vậy mà anh cười nhẹ, trên đường đi anh mang theo một tấm bản đồ, những nơi Hứa Bối Đóa vừa chỉ qua, tất cả đều được anh chăm chú khoanh tròn lại.
Lúc này, anh vừa cẩn thận cất bản đồ vào trong túi, vừa nhẹ nhàng nói: "Đợi một thời gian nữa, cũng không phải là không có khả năng."
Mặc dù, hiện tại chưa có nhiều người có khái niệm nghỉ dưỡng ở Hải Nam, nhưng lượng người tới nơi này vẫn không phải là ít." Dạo quanh phố lớn ngõ nhỏ, tất nhiên cũng có một vài quảng cáo bất động sản.
Một anh trai tên là "Ong mật nhỏ", được người ta thuê để phát tờ rơi khắp nơi trên phố, rồi dẫn người đi xem nhà.
Tờ bướm ở đây cũng rất trắng trợn, rõ ràng viết có thể cho vay, lãi bằng 0.
Tiền lẻ, cho vay lãi suất thấp, còn có thể kéo dài đến ba mươi năm.
Mắt Hứa Bối Đóa phát sáng, kéo Lục Hoài Ninh đi theo Ong mật nhỏ xem nhà, bọn họ dùng một chiếc xe buýt nhỏ để đón đưa.
Thậm chí còn khuyến mãi một bữa trà chiều miễn phí.
Xe chậm rãi chạy qua bờ biển dưới trời xanh mây trắng, đi tới một đoạn đường cũng không tệ lắm, cách đó không xa chính là bờ biển, xung quanh cũng có rất nhiều khu dân cư.
Đi bộ 10 phút là có thể đến bờ biển, xa xa đã nhìn thấy từng hàng cây dừa.
Hơi thở cuộc sống vẫn rất tươi mát.
Nhân viên bán nhà vô cùng nhiệt tình, bởi vì khách hàng đến xem nhà cũng không nhiều.
"Tôi nói cho mọi người biết, nhà ở đây vô cùng tốt, sau này khẳng định không có cái giá này, hiện tại nhân dịp ưu đãi, lãi bằng 0, cho vay không lãi suất ba mươi năm!"
Lục Hoài Ninh không có ý muốn vạch trần, Hứa Bối Đóa nhìn anh một cái, cũng không có ý định vạch trần vấn đề này.
Hứa Bối Đóa biết, hiện tại nếu tính theo khoản vay không lãi suất, nhất định là rất có lời, hơn nữa tổng giá trị căn nhà này cũng không đắt.
Nhưng lúc nói chuyện với nhân viên kinh doanh bất động sản, ngàn vạn lần không nên bị câu đầu tiên dụ dỗ, nếu không rất dễ bị mắc bẫy, vẫn nên phải từ từ thử thăm dò thực hư thế nào trước.
Hứa Bối Đóa nghiêm túc hỏi: "Khu đất quy hoạch xung quanh khu vực này như thế nào? Tỷ lệ xanh hóa bao nhiêu? Bao nhiêu mét vuông? Mỗi tầng cao bao nhiêu? Khoảng cách giữa các tòa nhà là bao nhiêu? Anh hãy giới thiệu sơ qua một chút."
Nhân viên bán hàng vừa nghe những câu hỏi này liền cảm giác được người đến xem là dân chuyên nghiệp, không dễ lừa, hắn toát mồ hôi, vội vàng giới thiệu.
"Những chỉ tiêu cơ bản này còn có thể chấp nhận, nhưng diện tích cũng không tính là nhỏ, cho nên tiểu khu này tuy rằng giá cả thấp, nhưng cũng không cần sửa chữa gì thêm do nơi này còn khá mới."
Quan trọng nhất bây giờ vẫn là năm 1990. vẫn chưa có ai để ý đến việc mua nhà ở Tam Á, bất động sản ở đây vẫn còn chưa phát triển.
Hứa Bối Đóa nhìn quanh thành phố này, nó khác với ấn tượng của cô một trời một vực.
Mỗi lần đi ngang qua một vùng đất còn hoang sơ, hai mắt cô đều sáng lên.
"Chỗ này không tệ, hợp để xây một Giáo Đường xinh đẹp, sau này có người thành gia lập thất tới đây tổ chức hôn lễ kiểu Tây, chỉ mới tưởng tượng thôi đã mê mẩn rồi."
"Chỗ này cũng không tồi, thích hợp xây một khách sạn năm sao, cao một chút, nhìn xuống biển nhất định sẽ rất đẹp."
"Chỗ này cũng khá ổn, rất thích hợp để xây khu dân cư, làm một tòa nhà dưỡng lão ở đây."
Hứa Bối Đóa gần như khảo sát hết một số vùng đất hoang gần biển, Lục Hoài Ninh yên lặng nhìn cô...
"Muốn ăn được miếng lớn, phải có kế hoạch và quyết tâm lớn, cô Hứa, không dễ dàng đâu.
Hứa Bối Doa le lưỡi, nhún vai: "Tôi cũng chỉ nói mà thôi, chúng ta cũng không có tiên vốn, nhưng nếu sở hữu một mảnh đất có tiềm năng trong tương lai sẽ phát triển rất tốt, nếu những nơi này đều là của chúng ta, thật là tốt biết bao."
Lục Hoài Ninh trầm tư, vậy mà anh cười nhẹ, trên đường đi anh mang theo một tấm bản đồ, những nơi Hứa Bối Đóa vừa chỉ qua, tất cả đều được anh chăm chú khoanh tròn lại.
Lúc này, anh vừa cẩn thận cất bản đồ vào trong túi, vừa nhẹ nhàng nói: "Đợi một thời gian nữa, cũng không phải là không có khả năng."
Mặc dù, hiện tại chưa có nhiều người có khái niệm nghỉ dưỡng ở Hải Nam, nhưng lượng người tới nơi này vẫn không phải là ít." Dạo quanh phố lớn ngõ nhỏ, tất nhiên cũng có một vài quảng cáo bất động sản.
Một anh trai tên là "Ong mật nhỏ", được người ta thuê để phát tờ rơi khắp nơi trên phố, rồi dẫn người đi xem nhà.
Tờ bướm ở đây cũng rất trắng trợn, rõ ràng viết có thể cho vay, lãi bằng 0.
Tiền lẻ, cho vay lãi suất thấp, còn có thể kéo dài đến ba mươi năm.
Mắt Hứa Bối Đóa phát sáng, kéo Lục Hoài Ninh đi theo Ong mật nhỏ xem nhà, bọn họ dùng một chiếc xe buýt nhỏ để đón đưa.
Thậm chí còn khuyến mãi một bữa trà chiều miễn phí.
Xe chậm rãi chạy qua bờ biển dưới trời xanh mây trắng, đi tới một đoạn đường cũng không tệ lắm, cách đó không xa chính là bờ biển, xung quanh cũng có rất nhiều khu dân cư.
Đi bộ 10 phút là có thể đến bờ biển, xa xa đã nhìn thấy từng hàng cây dừa.
Hơi thở cuộc sống vẫn rất tươi mát.
Nhân viên bán nhà vô cùng nhiệt tình, bởi vì khách hàng đến xem nhà cũng không nhiều.
"Tôi nói cho mọi người biết, nhà ở đây vô cùng tốt, sau này khẳng định không có cái giá này, hiện tại nhân dịp ưu đãi, lãi bằng 0, cho vay không lãi suất ba mươi năm!"
Lục Hoài Ninh không có ý muốn vạch trần, Hứa Bối Đóa nhìn anh một cái, cũng không có ý định vạch trần vấn đề này.
Hứa Bối Đóa biết, hiện tại nếu tính theo khoản vay không lãi suất, nhất định là rất có lời, hơn nữa tổng giá trị căn nhà này cũng không đắt.
Nhưng lúc nói chuyện với nhân viên kinh doanh bất động sản, ngàn vạn lần không nên bị câu đầu tiên dụ dỗ, nếu không rất dễ bị mắc bẫy, vẫn nên phải từ từ thử thăm dò thực hư thế nào trước.
Hứa Bối Đóa nghiêm túc hỏi: "Khu đất quy hoạch xung quanh khu vực này như thế nào? Tỷ lệ xanh hóa bao nhiêu? Bao nhiêu mét vuông? Mỗi tầng cao bao nhiêu? Khoảng cách giữa các tòa nhà là bao nhiêu? Anh hãy giới thiệu sơ qua một chút."
Nhân viên bán hàng vừa nghe những câu hỏi này liền cảm giác được người đến xem là dân chuyên nghiệp, không dễ lừa, hắn toát mồ hôi, vội vàng giới thiệu.
"Những chỉ tiêu cơ bản này còn có thể chấp nhận, nhưng diện tích cũng không tính là nhỏ, cho nên tiểu khu này tuy rằng giá cả thấp, nhưng cũng không cần sửa chữa gì thêm do nơi này còn khá mới."