Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chương 123
Mọi người còn rất lạc quan đối với việc được cấp nhà ở trong tương lai, cho nên không ai quá để ý đến chuyện mua nhà này.
Quan trọng nhất là ở thời đại này mọi người đều cho rằng mấy nghìn tệ là mấy năm tiền lương mà mua một căn nhà thì đắt quá.
Hứa Bối Đóa gần như thét lên trong lòng:
"Sau này đừng nói nhiêu năm, ba mươi năm tiền lương còn chưa chắc đã mua được nhà đâu"
Nhà ở mấy nghìn tệ đó!
Đi đâu kiếm được chuyện tốt như vậy đây!
Hơn nữa về việc trường học phân nhà ở cũng chưa chắc đã khả quan.
Hứa Bối Đóa đã điều tra qua, cánh đồng xung quanh trường học trên cơ bản đều không thuộc về đơn vị.
Đất bị thu hồi phải tạo ra giá trị kinh tế, mà việc trực tiếp xây cấp nhà ở cho cán bộ nhân viên ở trường không chỉ không có giá trị kinh tế gì, mà nhà trường còn phải trả rất nhiều tiền vào đó.
Vì vậy cho nên các cấp lãnh đạo từ trên xuống dưới đều không muốn tiếp tục chế độ cấp phát nhà ở.
Chỉ là vấn đề này còn tương đối mù mờ và chưa công bố trên diện rộng.
Hứa Bối Đóa quyết định tìm Hiệu trưởng để nói chuyện.
Trong văn phòng, ông vừa uống trà vừa cau mày.
"Tiểu Hứa à, em hỏi vấn đề này thật sự khó nói, thây không biết nên trả lời em thế nào đây?"
Hứa Bối Đóa nghĩ rằng chẳng lẽ... nhà trường sẽ không phân nhà ở cho nhân viên trẻ nữa hay sao, cô đành hỏi thẳng Hiệu trưởng vậy...
Hứa Bối Đóa cười nhẹ, giải thích: "Hiệu trưởng ạ, thật ra em cũng không có ý nghi ngờ thầy, chẳng qua nếu chuyện này là thật thì đang có rất nhiều giáo viên bây giờ vẫn đang mang niềm tin mù quáng chờ được cấp nhà ở, sau này khi họ biết nhiêu năm chờ đợi của bản thân đều là vô ích, liệu trong lòng bọn họ có chất chứa oán hận hay không? Việc này đối với trường học cũng không được tốt." Hiệu trưởng gật đầu, thấy Hứa Bối Đóa nói chuyện thẳng thắn, hơn nữa cũng biết trong tay cô có chút tiền, là người không quá để ý đến việc được cấp nhà ở cho bản thân.
Lúc này ông mới quyết định nói thẳng:
"Tiểu Hứa à, không giấu gì cô, thật ra kinh phí của trường trước nay đều có lỗ hổng, tất cả đều phải chờ lãnh đạo cấp trên phê duyệt rồi mới được phân bổ tiền xuống từng đợt một, nhờ vậy trường mới có thể tiếp tục duy trì."
"Cung cấp ký túc xá cho cán bộ giáo viên đến nay đã là phúc lợi lớn nhất về mặt chỗ ở mà nhà trường có thể hỗ trợ được rồi."
"Về phần nhà ở thì thứ nhất là xung quanh đây không có đất của đơn vị, thứ hai là vấn đề về tài chính cho khu nhà ở thật sự quá lớn, mỗi năm trường chúng ta không thu được bao nhiêu tiên, toàn bộ chi phí đều dựa vào ngân sách được cấp."
"Nhưng bây giờ mỗi năm số lượng công nhân viên chức càng ngày càng đông đúc, nhiêu người chờ được cấp nhà ở như vậy thì làm sao có khả năng chia đủ cho mỗi người một căn cơ chứ!?"
"Bây giờ đang ưu tiên giải quyết cho những viên chức kỳ cựu đã làm hơn mười năm, bọn họ đã cực khổ cả đời đến tận bây giờ, không giải quyết vấn đề nhà ở cho người ta thì thật sự rất khó xử."
"Còn về phần những công chức trẻ tuổi khác, tôi nghĩ hiện tại chưa cần suy nghĩ đến vấn đề này."
"Từ trên xuống dưới, các đơn vị đều đang đẩy mạnh thị trường hóa nhà ở trong các đơn vị, tài chính của mỗi đơn vị đều không đủ khả năng gồng gánh nổi những căn nhà như vậy đâu.
Sau khi Hiệu trưởng thẳng thắn nói ra, Hứa Bối Đóa đại khái đã hiểu.
Công nhân viên chức trẻ tuổi ở trường học này trên cơ bản sẽ không được hưởng phúc lợi được cấp nhà ở.
Nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến lợi ích trọng đại, một khi tuyên bố chính thức có khả năng sẽ xảy ra khủng hoảng nghiêm trọng.
Cho nên chuyện này hiện tại là một quy tắc bất thành văn khó hiểu, không có cách nào giải thích rõ ràng được.
Hứa Bối Đóa nhớ mang máng, khoảng giữa đến cuối những năm 90, có rất nhiều nơi đã tuyên bố công khai chấm dứt việc phân chia nhà ở.
Quan trọng nhất là ở thời đại này mọi người đều cho rằng mấy nghìn tệ là mấy năm tiền lương mà mua một căn nhà thì đắt quá.
Hứa Bối Đóa gần như thét lên trong lòng:
"Sau này đừng nói nhiêu năm, ba mươi năm tiền lương còn chưa chắc đã mua được nhà đâu"
Nhà ở mấy nghìn tệ đó!
Đi đâu kiếm được chuyện tốt như vậy đây!
Hơn nữa về việc trường học phân nhà ở cũng chưa chắc đã khả quan.
Hứa Bối Đóa đã điều tra qua, cánh đồng xung quanh trường học trên cơ bản đều không thuộc về đơn vị.
Đất bị thu hồi phải tạo ra giá trị kinh tế, mà việc trực tiếp xây cấp nhà ở cho cán bộ nhân viên ở trường không chỉ không có giá trị kinh tế gì, mà nhà trường còn phải trả rất nhiều tiền vào đó.
Vì vậy cho nên các cấp lãnh đạo từ trên xuống dưới đều không muốn tiếp tục chế độ cấp phát nhà ở.
Chỉ là vấn đề này còn tương đối mù mờ và chưa công bố trên diện rộng.
Hứa Bối Đóa quyết định tìm Hiệu trưởng để nói chuyện.
Trong văn phòng, ông vừa uống trà vừa cau mày.
"Tiểu Hứa à, em hỏi vấn đề này thật sự khó nói, thây không biết nên trả lời em thế nào đây?"
Hứa Bối Đóa nghĩ rằng chẳng lẽ... nhà trường sẽ không phân nhà ở cho nhân viên trẻ nữa hay sao, cô đành hỏi thẳng Hiệu trưởng vậy...
Hứa Bối Đóa cười nhẹ, giải thích: "Hiệu trưởng ạ, thật ra em cũng không có ý nghi ngờ thầy, chẳng qua nếu chuyện này là thật thì đang có rất nhiều giáo viên bây giờ vẫn đang mang niềm tin mù quáng chờ được cấp nhà ở, sau này khi họ biết nhiêu năm chờ đợi của bản thân đều là vô ích, liệu trong lòng bọn họ có chất chứa oán hận hay không? Việc này đối với trường học cũng không được tốt." Hiệu trưởng gật đầu, thấy Hứa Bối Đóa nói chuyện thẳng thắn, hơn nữa cũng biết trong tay cô có chút tiền, là người không quá để ý đến việc được cấp nhà ở cho bản thân.
Lúc này ông mới quyết định nói thẳng:
"Tiểu Hứa à, không giấu gì cô, thật ra kinh phí của trường trước nay đều có lỗ hổng, tất cả đều phải chờ lãnh đạo cấp trên phê duyệt rồi mới được phân bổ tiền xuống từng đợt một, nhờ vậy trường mới có thể tiếp tục duy trì."
"Cung cấp ký túc xá cho cán bộ giáo viên đến nay đã là phúc lợi lớn nhất về mặt chỗ ở mà nhà trường có thể hỗ trợ được rồi."
"Về phần nhà ở thì thứ nhất là xung quanh đây không có đất của đơn vị, thứ hai là vấn đề về tài chính cho khu nhà ở thật sự quá lớn, mỗi năm trường chúng ta không thu được bao nhiêu tiên, toàn bộ chi phí đều dựa vào ngân sách được cấp."
"Nhưng bây giờ mỗi năm số lượng công nhân viên chức càng ngày càng đông đúc, nhiêu người chờ được cấp nhà ở như vậy thì làm sao có khả năng chia đủ cho mỗi người một căn cơ chứ!?"
"Bây giờ đang ưu tiên giải quyết cho những viên chức kỳ cựu đã làm hơn mười năm, bọn họ đã cực khổ cả đời đến tận bây giờ, không giải quyết vấn đề nhà ở cho người ta thì thật sự rất khó xử."
"Còn về phần những công chức trẻ tuổi khác, tôi nghĩ hiện tại chưa cần suy nghĩ đến vấn đề này."
"Từ trên xuống dưới, các đơn vị đều đang đẩy mạnh thị trường hóa nhà ở trong các đơn vị, tài chính của mỗi đơn vị đều không đủ khả năng gồng gánh nổi những căn nhà như vậy đâu.
Sau khi Hiệu trưởng thẳng thắn nói ra, Hứa Bối Đóa đại khái đã hiểu.
Công nhân viên chức trẻ tuổi ở trường học này trên cơ bản sẽ không được hưởng phúc lợi được cấp nhà ở.
Nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến lợi ích trọng đại, một khi tuyên bố chính thức có khả năng sẽ xảy ra khủng hoảng nghiêm trọng.
Cho nên chuyện này hiện tại là một quy tắc bất thành văn khó hiểu, không có cách nào giải thích rõ ràng được.
Hứa Bối Đóa nhớ mang máng, khoảng giữa đến cuối những năm 90, có rất nhiều nơi đã tuyên bố công khai chấm dứt việc phân chia nhà ở.