Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chương 122
Khi nhà ở này được thiết kế tốt mà giá trên thị trường lại tương đối thấp thì sẽ hấp dẫn số lượng lớn những người tương đối giàu có mua để ở do vừa đáp ứng đủ nhu cầu, giá lại quá tốt. Nhưng nếu vậy thì lại chiếm mất phần cho những người thật sự cần nhà ở giá rẻ, chính là mục đích ban đầu mà loại nhà này được xây dựng.
Dự án khai thác nhà ở cạnh khu trường học trong tính toán của Hứa Bối Đóa cũng có logic giống như nhà ở giá rẻ.
Giá không thể quá đắt, đương nhiên điều kiện vật chất trang bị cũng không thể quá cao, hơn nữa trong tương lai nhất định phải có nhiều bất động sản chất lượng cao khác, điều kiện sống cũng tiện nghi hơn nhiều so với loại nhà ở khu vực gần trường học này.
Những khu nhà này phải được thiết kế kém tiện nghi hơn, nếu gia đình nào khá giả họ sẽ muốn mua chỗ ở khác đầy đủ tiện nghi.
Mà những người chưa được giàu có thì có thể dùng một mức giá hợp lý để mua, nhờ vậy con cái đi học gân trường, ba mẹ được ở cùng chăm sóc,... vậy là đủ rồi.
Sau khi Hứa Bối Đóa nói xong, Lục Hoài Ninh im lặng rất lâu.
Thật ra nếu tính toán một chút, nếu hiện tại để giá thấp hơn một chút nhưng số hộ gia đình lại tăng lên, vậy thì lợi nhuận vẫn tương đương như thế.
Chỉ có khác biệt duy nhất, đó là quyết định này của Hứa Bối Đóa sẽ mang đến rất nhiều cơ hội cho những người không có nhiều tài chính trong tay.
Anh gật đầu đồng ý.
Thật ra bản thân là tiểu công tử được sinh ra và lớn lên ở nhà họ Lục, anh căn bản không hiểu được cảm giác của người bình thường hằng ngày ăn uống sinh hoạt, kiếm tiền khó khăn như thế nào.
Không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy một loại ánh sáng kỳ diệu từ trên người của Hứa Bối Đóa, một thôn nữ cởi mở lương thiện.
Cuộc sống của cô cũng không phải dễ dàng, nhưng cô giống như một ngọn cỏ dại cứng đầu, cho dù đối mặt với mây mù cũng cố gắng hướng về phía ánh sáng mặt trời.
Dự án ngay lập tức làm hồ sơ theo tiến trình, cùng lúc đó, việc quảng bá cũng bắt đầu thực hiện.
Khi Hứa Bối Đóa quay trở lại trường học đi làm thì nghe thấy các đồng nghiệp đều đang thảo luận:
"Này, mọi người nghe tin gì chưa? Gần trường học của chúng ta sắp xây một tòa nhà, hình như nhà bán cho dân, còn thể vay tiền để mua."
Tất nhiên hầu hết mọi người chỉ nghe ngóng cho vui.
"Xây nhà cao tầng làm gì nhỉ? Ai mà đi mua chứ? Chúng ta đều có công việc ở đơn vị, nhà ở thì được cấp rồi."
"Vậy mới nói! Nhà do đơn vị cấp cũng gân, đi bộ chút là tới trường."
"Quan trọng nhất là nhà do đơn vị cấp thì không mất tiền, đi ra ngoài mua nhà kia đắt lắm!"
Hứa Bối Đóa im lặng nghe, nhịn không được hỏi?"
"Anh, chị đều nói đơn vị của chúng ta sẽ cấp nhà ở vậy mọi người đã nhìn thấy nhà đó chưa?”
Các đồng nghiệp thở dài lắc đầu liên tục:
"Ở tuổi này của chúng ta vẫn còn sớm, trước tiên hãy ở ký túc xá nhân viên đi."
"Năm nay lúc ăn Tết, có mấy vị tiền bối làm việc hơn mười năm được cấp nhà ở, thật ra cũng tốt, hơn ba mươi tuổi mới có nhà cũng rất bình thường."
"Tôi đã làm việc được năm năm rồi, vậy thì cố thêm năm năm nữa sẽ có nhà để ở rồi."
Hứa Bối Đóa thử hỏi:
"Mọi người không nghĩ đến dùng tiền tiết kiệm trong tay mình để vay tiền mua một căn nhà riêng sao?”
Các đồng nghiệp lắc đầu như trống bỏi, vội vàng nói: "Ui, vậy thì đắt quá, chắc phải ném vào trong đó tiền cả đời đi làm mất."
"Tôi nghe nói tòa nhà chuẩn bị xây bên cạnh trường học, diện tích nhà ở đều nhỏ nhưng một căn phải tốn vài nghìn đó!"
"Trong Huyện chúng ta còn chưa có kiểu nhà ở như vậy, lại còn nhà trên tầng, thấy bảo bên trong còn có cả thang máy đấy."
"Vài nghìn thì đắt quá, vậy thì cân mấy năm tiền lương luôn."
Dự án khai thác nhà ở cạnh khu trường học trong tính toán của Hứa Bối Đóa cũng có logic giống như nhà ở giá rẻ.
Giá không thể quá đắt, đương nhiên điều kiện vật chất trang bị cũng không thể quá cao, hơn nữa trong tương lai nhất định phải có nhiều bất động sản chất lượng cao khác, điều kiện sống cũng tiện nghi hơn nhiều so với loại nhà ở khu vực gần trường học này.
Những khu nhà này phải được thiết kế kém tiện nghi hơn, nếu gia đình nào khá giả họ sẽ muốn mua chỗ ở khác đầy đủ tiện nghi.
Mà những người chưa được giàu có thì có thể dùng một mức giá hợp lý để mua, nhờ vậy con cái đi học gân trường, ba mẹ được ở cùng chăm sóc,... vậy là đủ rồi.
Sau khi Hứa Bối Đóa nói xong, Lục Hoài Ninh im lặng rất lâu.
Thật ra nếu tính toán một chút, nếu hiện tại để giá thấp hơn một chút nhưng số hộ gia đình lại tăng lên, vậy thì lợi nhuận vẫn tương đương như thế.
Chỉ có khác biệt duy nhất, đó là quyết định này của Hứa Bối Đóa sẽ mang đến rất nhiều cơ hội cho những người không có nhiều tài chính trong tay.
Anh gật đầu đồng ý.
Thật ra bản thân là tiểu công tử được sinh ra và lớn lên ở nhà họ Lục, anh căn bản không hiểu được cảm giác của người bình thường hằng ngày ăn uống sinh hoạt, kiếm tiền khó khăn như thế nào.
Không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy một loại ánh sáng kỳ diệu từ trên người của Hứa Bối Đóa, một thôn nữ cởi mở lương thiện.
Cuộc sống của cô cũng không phải dễ dàng, nhưng cô giống như một ngọn cỏ dại cứng đầu, cho dù đối mặt với mây mù cũng cố gắng hướng về phía ánh sáng mặt trời.
Dự án ngay lập tức làm hồ sơ theo tiến trình, cùng lúc đó, việc quảng bá cũng bắt đầu thực hiện.
Khi Hứa Bối Đóa quay trở lại trường học đi làm thì nghe thấy các đồng nghiệp đều đang thảo luận:
"Này, mọi người nghe tin gì chưa? Gần trường học của chúng ta sắp xây một tòa nhà, hình như nhà bán cho dân, còn thể vay tiền để mua."
Tất nhiên hầu hết mọi người chỉ nghe ngóng cho vui.
"Xây nhà cao tầng làm gì nhỉ? Ai mà đi mua chứ? Chúng ta đều có công việc ở đơn vị, nhà ở thì được cấp rồi."
"Vậy mới nói! Nhà do đơn vị cấp cũng gân, đi bộ chút là tới trường."
"Quan trọng nhất là nhà do đơn vị cấp thì không mất tiền, đi ra ngoài mua nhà kia đắt lắm!"
Hứa Bối Đóa im lặng nghe, nhịn không được hỏi?"
"Anh, chị đều nói đơn vị của chúng ta sẽ cấp nhà ở vậy mọi người đã nhìn thấy nhà đó chưa?”
Các đồng nghiệp thở dài lắc đầu liên tục:
"Ở tuổi này của chúng ta vẫn còn sớm, trước tiên hãy ở ký túc xá nhân viên đi."
"Năm nay lúc ăn Tết, có mấy vị tiền bối làm việc hơn mười năm được cấp nhà ở, thật ra cũng tốt, hơn ba mươi tuổi mới có nhà cũng rất bình thường."
"Tôi đã làm việc được năm năm rồi, vậy thì cố thêm năm năm nữa sẽ có nhà để ở rồi."
Hứa Bối Đóa thử hỏi:
"Mọi người không nghĩ đến dùng tiền tiết kiệm trong tay mình để vay tiền mua một căn nhà riêng sao?”
Các đồng nghiệp lắc đầu như trống bỏi, vội vàng nói: "Ui, vậy thì đắt quá, chắc phải ném vào trong đó tiền cả đời đi làm mất."
"Tôi nghe nói tòa nhà chuẩn bị xây bên cạnh trường học, diện tích nhà ở đều nhỏ nhưng một căn phải tốn vài nghìn đó!"
"Trong Huyện chúng ta còn chưa có kiểu nhà ở như vậy, lại còn nhà trên tầng, thấy bảo bên trong còn có cả thang máy đấy."
"Vài nghìn thì đắt quá, vậy thì cân mấy năm tiền lương luôn."