Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chương 119
Thời gian đăng ký đã bắt đầu nhưng số người lên sân khấu đăng ký lại rất ít.
Những người nhận quà từ buổi lễ thì ồn ào kéo nhau rời đi, bên trong hội trường lập tức vắng vẻ, thưa thớt...
Lục Hoài Ninh cau mày, thật ra đã đoán được từ trước, lần đăng ký này dự tính sẽ không được thành công lắm.
Tuy nói là trung tâm thương mại nhưng thực tế quy mô kinh doanh mà Huyện hỗ trợ không quá lớn, cho nên diện tích chia ra cho mỗi cửa hàng cũng không nhiều, về cơ bản giá trung bình của mỗi cửa hàng trên dưới hai nghìn tệ.
Hứa Bối Đóa bất ngờ hành động...
Cô đi lên sân khấu tại khu vực đăng ký.
Bên dưới rất nhiều người thấy cô gái trẻ này, cô đeo một cặp kính râm to, bình tĩnh bước lên sân khấu, nhất thời không ai có thể nhìn rõ mặt của cô.
Cô đứng ở bảng phân vị trí cửa hàng, trao đổi rất lâu với nhân viên công tác, lúc lâu sau mới đánh dấu rất nhiều vị trí, lập tức được nhân viên khác dẫn đi vào trong văn phòng ký hợp đồng.
Những người khác có mặt tại hồi trường đều thảng thốt, lần lượt nhìn lại phía bản đồ vị trí, các nhân viên công tác lần lượt xóa bỏ vị trí của từng điểm chỉ vị trí của cửa hàng...
Anh nhân viên gạch bỏ tổng cộng mười cửa hàng.
Nói cách khác, cô gái trẻ đeo kính râm vừa nãy thế mà một lúc mua mười gian hàng!
Tâm mắt Lục Hoài Ninh bình tĩnh nhìn về phía phòng ký hợp đồng, ánh mắt sâu thẳm như đang suy nghĩ điều gì đó.
Kể cả người trong Lục Gia muốn mua cửa hàng còn phải đi đến Bộ Kiến Trúc (Bộ Nhà ở và Kiến thiết thành thị, nông thôn) làm hợp đồng, phải bỏ tiền thật ra để mua.
Cô thực sự sẵn sàng bỏ tiền ra mua nhiều cửa hàng mà tương lai không thể biết trước được!?
Trung tâm thương mại là một dự án tương đối mạo hiểm, ở trên Tỉnh, mấy người anh của Lục Hoài Ninh đã từng tiếp nhận những dự án như vậy, nhưng đó là ở trên Tỉnh, có đông người, nhiều khách hàng hơn, họ cũng nhanh chóng tiếp thu tư duy mới, loại hình mới, nhiều người đồng ý mua các gian hàng ở trung tâm mua sắm như thế này, hơn nữa còn rất thành công.
Ở dưới Huyện, thị trường nhỏ, dễ biến động, người dân lại còn mới mẻ với lĩnh vực này, nên không thể dựa theo kinh nghiệm thành công trước đó được.
Lục Hoài Ninh nhớ lại lời khuyên của anh trai nói với mình khi được cử đến Huyện này.
"Đó là một thế giới hoàn toàn khác, tất cả các chiêu trò kinh doanh em từng gặp trước đây đều trở nên vô ích."
Khi rời đi, tất cả bọn họ đều mỉm cười, chẳng biết có ẩn ý gì không...
Bọn họ đều đang chờ để nhìn thấy Lục Hoài Ninh lập nghiệp đây, rồi một ngày hoàn toàn mất đi sự ủng hộ của ba, mất đi khả năng trở thành người thừa kế...
Ở trong mắt bọn họ, dưới Huyện là một sa mạc của ngành bất động sản và xây dựng, gần như không có cơ hội để phát triển.
Liệu có ốc đảo xuất hiện hay không đây...!?
Mọi chuyện rẽ sang một hướng mới, khi anh nhìn thấy Hứa Bối Đóa ra tay mua mười cửa hàng một lúc, mọi người trong hội trường đều nhìn chằm chằm vào bản đồ khổng lồ phân vị trí kia.
Cuối cùng, mọi người tiến lên xem, sau khi quan sát cẩn thận thì phát hiện ra một quy luật.
Cô gái trẻ chọn mua những cửa hàng vừa rồi đều có vị trí rất đặc biệt, gân như chọn hết những cửa hàng có giá cao nhất. Toàn bộ đều gần lối vào thang cuốn...
Những người không rõ chuyện gì còn đang thì thâm:
"Người mua đầu tiên có nhiều lựa chọn như thế, sao cô ấy lại toàn chọn loại đắt tiền nhỉ?"
"Đây không phải chịu thiệt à?"
Doanh nhân mặc vest cúi đầu nhỏ giọng thương lượng với vợ của mình:
"Quả nhiên những cửa hàng gần thang cuốn nhất sẽ bị chọn trước, suy đoán của anh không sai, sau này khi trung tâm thương mại chính thức hoạt động thì những cửa hàng đó chắc chắn sẽ kinh doanh tốt nhất." Cũng có người thì thâm với bạn của mình: "Trung tâm thương mại nhất định sẽ không bán đồ dùng sinh hoạt cơ bản như gạo mì dầumuối, những thứ đó đứng ở cửa nhà mọi người cũng có thể mua được."
Những người nhận quà từ buổi lễ thì ồn ào kéo nhau rời đi, bên trong hội trường lập tức vắng vẻ, thưa thớt...
Lục Hoài Ninh cau mày, thật ra đã đoán được từ trước, lần đăng ký này dự tính sẽ không được thành công lắm.
Tuy nói là trung tâm thương mại nhưng thực tế quy mô kinh doanh mà Huyện hỗ trợ không quá lớn, cho nên diện tích chia ra cho mỗi cửa hàng cũng không nhiều, về cơ bản giá trung bình của mỗi cửa hàng trên dưới hai nghìn tệ.
Hứa Bối Đóa bất ngờ hành động...
Cô đi lên sân khấu tại khu vực đăng ký.
Bên dưới rất nhiều người thấy cô gái trẻ này, cô đeo một cặp kính râm to, bình tĩnh bước lên sân khấu, nhất thời không ai có thể nhìn rõ mặt của cô.
Cô đứng ở bảng phân vị trí cửa hàng, trao đổi rất lâu với nhân viên công tác, lúc lâu sau mới đánh dấu rất nhiều vị trí, lập tức được nhân viên khác dẫn đi vào trong văn phòng ký hợp đồng.
Những người khác có mặt tại hồi trường đều thảng thốt, lần lượt nhìn lại phía bản đồ vị trí, các nhân viên công tác lần lượt xóa bỏ vị trí của từng điểm chỉ vị trí của cửa hàng...
Anh nhân viên gạch bỏ tổng cộng mười cửa hàng.
Nói cách khác, cô gái trẻ đeo kính râm vừa nãy thế mà một lúc mua mười gian hàng!
Tâm mắt Lục Hoài Ninh bình tĩnh nhìn về phía phòng ký hợp đồng, ánh mắt sâu thẳm như đang suy nghĩ điều gì đó.
Kể cả người trong Lục Gia muốn mua cửa hàng còn phải đi đến Bộ Kiến Trúc (Bộ Nhà ở và Kiến thiết thành thị, nông thôn) làm hợp đồng, phải bỏ tiền thật ra để mua.
Cô thực sự sẵn sàng bỏ tiền ra mua nhiều cửa hàng mà tương lai không thể biết trước được!?
Trung tâm thương mại là một dự án tương đối mạo hiểm, ở trên Tỉnh, mấy người anh của Lục Hoài Ninh đã từng tiếp nhận những dự án như vậy, nhưng đó là ở trên Tỉnh, có đông người, nhiều khách hàng hơn, họ cũng nhanh chóng tiếp thu tư duy mới, loại hình mới, nhiều người đồng ý mua các gian hàng ở trung tâm mua sắm như thế này, hơn nữa còn rất thành công.
Ở dưới Huyện, thị trường nhỏ, dễ biến động, người dân lại còn mới mẻ với lĩnh vực này, nên không thể dựa theo kinh nghiệm thành công trước đó được.
Lục Hoài Ninh nhớ lại lời khuyên của anh trai nói với mình khi được cử đến Huyện này.
"Đó là một thế giới hoàn toàn khác, tất cả các chiêu trò kinh doanh em từng gặp trước đây đều trở nên vô ích."
Khi rời đi, tất cả bọn họ đều mỉm cười, chẳng biết có ẩn ý gì không...
Bọn họ đều đang chờ để nhìn thấy Lục Hoài Ninh lập nghiệp đây, rồi một ngày hoàn toàn mất đi sự ủng hộ của ba, mất đi khả năng trở thành người thừa kế...
Ở trong mắt bọn họ, dưới Huyện là một sa mạc của ngành bất động sản và xây dựng, gần như không có cơ hội để phát triển.
Liệu có ốc đảo xuất hiện hay không đây...!?
Mọi chuyện rẽ sang một hướng mới, khi anh nhìn thấy Hứa Bối Đóa ra tay mua mười cửa hàng một lúc, mọi người trong hội trường đều nhìn chằm chằm vào bản đồ khổng lồ phân vị trí kia.
Cuối cùng, mọi người tiến lên xem, sau khi quan sát cẩn thận thì phát hiện ra một quy luật.
Cô gái trẻ chọn mua những cửa hàng vừa rồi đều có vị trí rất đặc biệt, gân như chọn hết những cửa hàng có giá cao nhất. Toàn bộ đều gần lối vào thang cuốn...
Những người không rõ chuyện gì còn đang thì thâm:
"Người mua đầu tiên có nhiều lựa chọn như thế, sao cô ấy lại toàn chọn loại đắt tiền nhỉ?"
"Đây không phải chịu thiệt à?"
Doanh nhân mặc vest cúi đầu nhỏ giọng thương lượng với vợ của mình:
"Quả nhiên những cửa hàng gần thang cuốn nhất sẽ bị chọn trước, suy đoán của anh không sai, sau này khi trung tâm thương mại chính thức hoạt động thì những cửa hàng đó chắc chắn sẽ kinh doanh tốt nhất." Cũng có người thì thâm với bạn của mình: "Trung tâm thương mại nhất định sẽ không bán đồ dùng sinh hoạt cơ bản như gạo mì dầumuối, những thứ đó đứng ở cửa nhà mọi người cũng có thể mua được."