Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 88: Tặng Thịt Kho Tàu
Hai mẹ con Hoa Dạng phụ trách mua các vật dụng linh tinh trong nhà, nào là lò than, chậu rửa mặt, bình giữ nhiệt, chén đũa cùng chăn drap gối đệm... tạm thời có thể dọn vào ở được ngay, vẫn chưa có giường nhưng cũng chẳng sao, bọn họ trải tấm đệm ra phòng rồi nằm đỡ cũng được.
Hoa Quốc Khánh vừa ăn vừa nghe Hoa Dạng nói lát nữa phải tiếp tục làm việc, liền lung tung gật đầu vài cái, có tí việc cũng chả mất sức mấy, ông làm là được chứ gì!
Trương Tuệ nhìn chồng bị con gái thu phục, trong lòng bất đắc dĩ nhưng cũng thoáng yên tâm hơn phần nào, dù sao chuyện này cứ như vậy mà cho qua rồi.
"Tiểu Dạng, múc một chén thịt kho tàu mang sang cho bà Ngôn ở cách vách đi con."
"Được ạ, giờ con đi ngay." Hoa Dạng múc một chén thịt đầy, còn cố tình bỏ thêm hai quả trứng gà vào, giữa trưa bà ấy đã cho nhà cô hoành thánh, bây giờ xem như có qua có lại.
Hai bà cháu nhà họ Ngôn cũng vừa chuẩn bị ăn cơm chiều, Hoa Dạng nhìn qua thấy trên bàn đang đặt một tô canh cải bẹ thịt bằm và một dĩa rau xào. Thức ăn tương đối đơn giản và đạm bạc, vừa hay có món thịt của cô làm đồ ăn mặn cho hai bà cháu.
"Bà Ngôn, vừa nãy nhà cháu có nấu món thịt kho tàu, cháu mang sang cho bà nếm thử..." Hoa Dạng nói xong liền đem chén thịt đặt ở trên bàn tròn.
Một mùi thơm lập tức xộc vào mũi của hai bà cháu, Ngôn Mạch không nhịn được mà nhìn qua, thịt kho tàu màu sắc óng ánh mê người, nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của cậu, vừa nhìn là biết chắc chắn món này rất ngon. Ngôn Mạch lập tức cảm thấy dĩa rau xào của nhà mình như một nhân vật phụ làm nền cho món thịt.
Gương mặt của bà cụ Ngôn rất hiền từ, tính tình thì giản dị chân thành, hoàn toàn khác so với bà nội của Hoa Dạng.
Lúc cô bận rộn vì chuyện mua nhà, bà ấy còn giúp cô không ít việc, hôm nay còn chủ động tặng hoành thánh cho nhà Hoa Dạng, cô thật sự rất thích giao lưu với người này.
Dù điều kiện trong nhà bà cụ không tốt, nhưng con người bà không hề ham món lợi nhỏ hay thích chiếm tiện nghi của người khác, vì vậy bà liền từ chối: "Không cần khách khí như vậy, cháu mang về đi thôi, nhà bà đã có thức ăn rồi."
Hoa Dạng cười tủm tỉm nói: "Không được đâu, cháu đã mang sang đây sao có thể cầm về, người xưa vẫn hay nói có qua có lại mới toại lòng nhau, đây là thịt do chính tay cháu tự nấu đấy, bà nếm thử một chút xem có hợp khẩu vị hay không?”
"Gì? Cháu tự nấu á?" Bà cụ Ngôn ngạc nhiên reo lên, không ngờ cô nhóc này lại còn có tay nghề nấu nướng? Chả biết có thứ gì mà cô không biết hay không?
Bà cụ thấy cô đặt La thợ mộc làm sáu cái bàn thì liền biết nhà của Hoa Dạng sẽ chuẩn bị mở tiệm ăn, chỉ là không ngờ người đứng bếp lại là cô.
Bà cụ lấy đôi đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai là hai mắt lập tức phát sáng, thịt này mềm mại trơn mượt, dù răng của bà yếu nhưng vẫn có thể nhai được, lại không hề mất mùi vị đặc trưng của thịt heo, hương vị phải nói là cực kì tươi ngon.
Ngôn Mạch chờ bà mình động đũa trước, sau đó cậu mới hạ đũa gắp thịt vào chén, chỉ thấy miếng thịt có màu đỏ óng ánh, còn tỏa ra một làn khói nhỏ, khiến cho người ta vừa nhìn đã thèm chảy nước miếng. Sau khi bỏ vào miệng ăn thử, nháy mắt như có chùm pháo hoa đang nở rộ trong đầu cậu, thịt mỡ hoà quyện với lớp da và thịt nạc, mang theo một mùi thơm và tinh khiết, làm cho cậu muốn ngừng mà không được, có thể nói mỹ vị nhân gian chính là đây.
Ngôn Mạch đã sớm quen với những món ăn thiếu dầu thiếu muối, bây giờ lại được ăn thịt kho tàu đậm đà, lập tức cảm thấy bị thu phục, cậu ra sức gắp hết miếng này đến miếng khác, cái miệng làm việc miệt mài không ngừng nghỉ.
Bà cụ Ngôn vốn định ăn thử một ngụm cho Hoa Dạng vui lòng, sau đó sẽ kêu cô mang về nhà, nhưng bây giờ nhìn cháu trai ăn uống hăng say, trong mũi dâng lên một trận chua xót, câu từ chối đến bên miệng cũng không thốt ra được.
Đứa nhỏ này phải đi theo mình chịu khổ, là do người làm bà như bà không có bản lĩnh cho cháu mình ăn sung mặc sướng.
Một miếng thịt kho tàu lại rơi vào trong chén của bà: "Bà nội, bà cũng ăn đi"
Bà cụ nhìn cháu nội, hốc mắt nhanh chóng nóng lên, lại thuận thế cúi đầu đáp: "Được được, cả nhà cùng nhau ăn."
Hoa Dạng thấy không khí có chút cứng đờ, liền giả vờ ho một tiếng rồi nhẹ nhàng hỏi: "Bà Ngôn, bà còn chưa nói cho cháu biết là bà thấy có ngon không đấy?"
Bà Ngôn đè xuống tâm tình xúc động, lúc ngẩng mặt lên lại tươi cười đáp: "Cháu làm đứa cháu nội của bà chết thèm đến nơi, còn có thể không ngon sao?"
"Ha ha ha." Hoa Dạng cười tươi rói, miệng ngọt ngào lên tiếng: "Về sau còn phải phiên bà để ý chăm sóc cho mẹ cháu một chút, mẹ cháu là một người thành thật, không giống như cháu đâu."
Hai bà cháu nhà họ Ngôn: "...? Chả hiểu sao hai người bỗng thấy nổi hết cả da gà.
Hoa Quốc Khánh vừa ăn vừa nghe Hoa Dạng nói lát nữa phải tiếp tục làm việc, liền lung tung gật đầu vài cái, có tí việc cũng chả mất sức mấy, ông làm là được chứ gì!
Trương Tuệ nhìn chồng bị con gái thu phục, trong lòng bất đắc dĩ nhưng cũng thoáng yên tâm hơn phần nào, dù sao chuyện này cứ như vậy mà cho qua rồi.
"Tiểu Dạng, múc một chén thịt kho tàu mang sang cho bà Ngôn ở cách vách đi con."
"Được ạ, giờ con đi ngay." Hoa Dạng múc một chén thịt đầy, còn cố tình bỏ thêm hai quả trứng gà vào, giữa trưa bà ấy đã cho nhà cô hoành thánh, bây giờ xem như có qua có lại.
Hai bà cháu nhà họ Ngôn cũng vừa chuẩn bị ăn cơm chiều, Hoa Dạng nhìn qua thấy trên bàn đang đặt một tô canh cải bẹ thịt bằm và một dĩa rau xào. Thức ăn tương đối đơn giản và đạm bạc, vừa hay có món thịt của cô làm đồ ăn mặn cho hai bà cháu.
"Bà Ngôn, vừa nãy nhà cháu có nấu món thịt kho tàu, cháu mang sang cho bà nếm thử..." Hoa Dạng nói xong liền đem chén thịt đặt ở trên bàn tròn.
Một mùi thơm lập tức xộc vào mũi của hai bà cháu, Ngôn Mạch không nhịn được mà nhìn qua, thịt kho tàu màu sắc óng ánh mê người, nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của cậu, vừa nhìn là biết chắc chắn món này rất ngon. Ngôn Mạch lập tức cảm thấy dĩa rau xào của nhà mình như một nhân vật phụ làm nền cho món thịt.
Gương mặt của bà cụ Ngôn rất hiền từ, tính tình thì giản dị chân thành, hoàn toàn khác so với bà nội của Hoa Dạng.
Lúc cô bận rộn vì chuyện mua nhà, bà ấy còn giúp cô không ít việc, hôm nay còn chủ động tặng hoành thánh cho nhà Hoa Dạng, cô thật sự rất thích giao lưu với người này.
Dù điều kiện trong nhà bà cụ không tốt, nhưng con người bà không hề ham món lợi nhỏ hay thích chiếm tiện nghi của người khác, vì vậy bà liền từ chối: "Không cần khách khí như vậy, cháu mang về đi thôi, nhà bà đã có thức ăn rồi."
Hoa Dạng cười tủm tỉm nói: "Không được đâu, cháu đã mang sang đây sao có thể cầm về, người xưa vẫn hay nói có qua có lại mới toại lòng nhau, đây là thịt do chính tay cháu tự nấu đấy, bà nếm thử một chút xem có hợp khẩu vị hay không?”
"Gì? Cháu tự nấu á?" Bà cụ Ngôn ngạc nhiên reo lên, không ngờ cô nhóc này lại còn có tay nghề nấu nướng? Chả biết có thứ gì mà cô không biết hay không?
Bà cụ thấy cô đặt La thợ mộc làm sáu cái bàn thì liền biết nhà của Hoa Dạng sẽ chuẩn bị mở tiệm ăn, chỉ là không ngờ người đứng bếp lại là cô.
Bà cụ lấy đôi đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai là hai mắt lập tức phát sáng, thịt này mềm mại trơn mượt, dù răng của bà yếu nhưng vẫn có thể nhai được, lại không hề mất mùi vị đặc trưng của thịt heo, hương vị phải nói là cực kì tươi ngon.
Ngôn Mạch chờ bà mình động đũa trước, sau đó cậu mới hạ đũa gắp thịt vào chén, chỉ thấy miếng thịt có màu đỏ óng ánh, còn tỏa ra một làn khói nhỏ, khiến cho người ta vừa nhìn đã thèm chảy nước miếng. Sau khi bỏ vào miệng ăn thử, nháy mắt như có chùm pháo hoa đang nở rộ trong đầu cậu, thịt mỡ hoà quyện với lớp da và thịt nạc, mang theo một mùi thơm và tinh khiết, làm cho cậu muốn ngừng mà không được, có thể nói mỹ vị nhân gian chính là đây.
Ngôn Mạch đã sớm quen với những món ăn thiếu dầu thiếu muối, bây giờ lại được ăn thịt kho tàu đậm đà, lập tức cảm thấy bị thu phục, cậu ra sức gắp hết miếng này đến miếng khác, cái miệng làm việc miệt mài không ngừng nghỉ.
Bà cụ Ngôn vốn định ăn thử một ngụm cho Hoa Dạng vui lòng, sau đó sẽ kêu cô mang về nhà, nhưng bây giờ nhìn cháu trai ăn uống hăng say, trong mũi dâng lên một trận chua xót, câu từ chối đến bên miệng cũng không thốt ra được.
Đứa nhỏ này phải đi theo mình chịu khổ, là do người làm bà như bà không có bản lĩnh cho cháu mình ăn sung mặc sướng.
Một miếng thịt kho tàu lại rơi vào trong chén của bà: "Bà nội, bà cũng ăn đi"
Bà cụ nhìn cháu nội, hốc mắt nhanh chóng nóng lên, lại thuận thế cúi đầu đáp: "Được được, cả nhà cùng nhau ăn."
Hoa Dạng thấy không khí có chút cứng đờ, liền giả vờ ho một tiếng rồi nhẹ nhàng hỏi: "Bà Ngôn, bà còn chưa nói cho cháu biết là bà thấy có ngon không đấy?"
Bà Ngôn đè xuống tâm tình xúc động, lúc ngẩng mặt lên lại tươi cười đáp: "Cháu làm đứa cháu nội của bà chết thèm đến nơi, còn có thể không ngon sao?"
"Ha ha ha." Hoa Dạng cười tươi rói, miệng ngọt ngào lên tiếng: "Về sau còn phải phiên bà để ý chăm sóc cho mẹ cháu một chút, mẹ cháu là một người thành thật, không giống như cháu đâu."
Hai bà cháu nhà họ Ngôn: "...? Chả hiểu sao hai người bỗng thấy nổi hết cả da gà.