Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 87: Toàn Trận Thắng Lợi!
"Từ trước đến giờ cha chỉ thích chị Hoa Vũ, còn ước gì chị ta mới là con gái của cha có đúng hay không?" Hai hàng nước mắt của Hoa Dạng chảy xuống gò má, dáng vẻ cực khì đau lòng: "Hu oaa, con không đi học nữa, cha cứ đem tiền trong nhà chu cấp cho mấy anh chị đó hết đi, làm vậy thì cha mới hả dạ."
Đầu óc của Hoa Quốc Khánh rối như tơ vò, thậm chí ông còn không nghĩ được gì, chỉ mong con gái mau nín khóc.
"Sao con có thể nghĩ như vậy, con mới là con gái ruột của cha, cha rất mong con có tương lai tươi sáng, được rồi, ngoan, đừng khóc nữa có được không?"
Hoa Dạng hung hăng dậm chân mấy cái thật mạnh, lại bắt đầu kể lể: "Con mới không cần ngoan, mỗi ngày con đều nỗ lực kiếm tiền, ý định cho cha một niềm vui bất ngờ, con rất thương cha nhưng cha thì sao? Vừa biết chuyện đã mắng con, lại còn hung dữ với mẹ!"
Hoa Quốc Khánh bỗng cảm thấy ông là một người xấu, con gái yêu thương ông như vậy, ông lại làm cho cô phải buồn và tủi thân.
Tức giận rồi nổi điên? Ông hoàn toàn đã quên hết sạch! Hoa Quốc Khánh vụng về lau nước mắt cho Hoa Dạng, lại nhẹ giọng dỗ dành: "Là cha sai rồi có được không? Căn nhà này rất tốt, cha thật sự rất thích"
Lúc này Hoa Dạng mới ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vẻ mặt mơ hồ hỏi: "Có thật không? Cha, người không tức giận nữa hả?”
Hoa Quốc Khánh sờ sờ cái đầu nhỏ của cô rồi nói với giọng đặc biệt dịu dàng: "Cha thề, cha không tức giận nữa."
Hoa Dạng vừa nghe được lời này liền nhanh chóng nhào vào ngực ông, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên mặt của Hoa Quốc Khánh: "Cha, cha thật tốt, con sẽ đi nấu thịt kho tàu cho cha ăn." Từ trước đến giờ Hoa Quốc Khánh chưa bao giờ thân cận với con gái, bây giờ đụng vào gương mặt non mềm của cô, đáy lòng nhanh chóng rối tinh rối mù.
Đứa nhỏ không muốn rời xa ông, nếu ông còn hung dữ với cô, vậy ông xứng đáng là một người cha nữa sao?
Hoa Quốc Khánh không hề hay biết, Hoa Dạng đang rúc vào trong ngực ông, bây giờ đang nháy mắt đắc ý về phía mẹ mình, ra hiệu toàn trận thắng lợi!
Trương Tuệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may là con gái có năng lực lại biết lăn lộn, tự nhiên bà cảm thấy thật tự hào khi có cô.
Hoa Dạng hơi nghiêng đầu, trong lúc vô ý lại nhìn thấy gương mặt đang há mồm trợn mắt ở ngoài cửa. Nhìn gì mà nhìn? Tôi chính là đứa nhỏ đáng yêu biết làm nũng đấy!
Ngôn Mạch run run một chút, lại bưng cái nồi niêu trong tay bước vào nhà: "Thím, bà nội cháu làm hoành thánh bảo cháu đem sang cho nhà thím một phần”
Trời ơi! Đây rõ ràng là một tiểu ác ma! Đóng kịch còn không thèm chớp mắt lấy một cái, người bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.
Thôi xong, từ nay cậu không thể trêu vào người này được.
Mà nghĩ cũng lạ, cha thì IQ có vẻ không cao cho lắm, mẹ thì là một người yếu đuối nhu nhược, chả hiểu sao lại sinh ra một cô nhóc vừa thông minh lại ranh mãnh như vậy?
Bây giờ vừa lúc là giờ ăn trưa, Trương Tuệ nhận lấy nồi niêu trong tay Ngôn Mạch, trong lòng cực kì cảm kích bà cụ Ngôn. Biết trong nhà trống rỗng chưa chuẩn bị đồ kịp, bà ấy còn chu đáo chuẩn bị cả đũa ăn.
"A Mạch, thím cảm ơn cháu nhé."
Đương sự ban nãy bị lừa giờ đang vui vẻ hớn hở đi sửa bệ bếp, hoàn toàn không ý thức được việc ông bị con gái qua mặt. Thịt kho tàu là món ăn luôn được hoan nghênh bất chấp vùng miền khác nhau, cả nhà Hoa Dạng cũng rất thích ăn món này. Bệ bếp đã được Hoa Quốc Khánh tu sửa hoàn chỉnh, cô liền bắt đâu chuẩn bị các công đoạn. Thịt mỡ được xắt mỏng rồi đem trụng qua nước sôi, bỏ thêm chút rượu vào để khử mùi tanh, nấu dưới lửa nhỏ, sau đó bỏ đường phèn vào hoà tan, xong xuôi mới đem thịt bỏ vào, thêm gia vị dầu muối các thứ cho vừa ăn.
Hoa Dạng còn bỏ thêm vào nồi vài quả trứng gà, hầm trong vòng hai giờ đồng hồ, cho đến khi thịt màu đỏ và mềm mịn thì bắc ra khỏi nồi.
Cô nhẹ nhàng cắn một ngụm, thấy thịt béo mà không ngán, trơn mượt mềm mại, vừa bỏ vào miệng là tan ngay lập tức.
Chỉ với một chén thịt kho tàu mà Hoa Quốc Khánh có thể ăn liền tù tì ba chén cơm, ông ăn đến nỗi như bị bỏ đói mấy ngày, trực tiếp đứng trước bệ bếp vùi đầu ăn.
Hoa Dạng nấu hẳn một nồi thịt kho tàu lớn, lại đơn giản xào thêm một ít thịt bằm với me làm món khai vị.
"Cha, cha thấy có ngon không?"
Trong miệng ông nhét đầy thịt kho tàu, nghe cô hỏi thì dùng sức gật đầu lia lịa, đây là món thịt kho tàu ngon nhất mà ông từng được ăn. Vừa béo vừa mềm, cũng không hề dầu mỡ mà ngon miệng cực kì.
Đôi mắt của Hoa Dạng toả sáng lấp lánh: "Vậy lát nữa cha phải phụ con làm việc nữa đấy."
Cả một buổi trưa Hoa Quốc Khánh bị Hoa Dạng sai đủ thứ việc, nào là tô lại tường, thay thế mấy cái cửa bị hỏng, sửa bệ bếp, cả nóc nhà cũng phải tu sửa thêm lần nữa. Tóm lại là ông bị cô xoay như chong chóng, làm đến nỗi mệt bở hơi tai mà vẫn chưa hết việc.
Đầu óc của Hoa Quốc Khánh rối như tơ vò, thậm chí ông còn không nghĩ được gì, chỉ mong con gái mau nín khóc.
"Sao con có thể nghĩ như vậy, con mới là con gái ruột của cha, cha rất mong con có tương lai tươi sáng, được rồi, ngoan, đừng khóc nữa có được không?"
Hoa Dạng hung hăng dậm chân mấy cái thật mạnh, lại bắt đầu kể lể: "Con mới không cần ngoan, mỗi ngày con đều nỗ lực kiếm tiền, ý định cho cha một niềm vui bất ngờ, con rất thương cha nhưng cha thì sao? Vừa biết chuyện đã mắng con, lại còn hung dữ với mẹ!"
Hoa Quốc Khánh bỗng cảm thấy ông là một người xấu, con gái yêu thương ông như vậy, ông lại làm cho cô phải buồn và tủi thân.
Tức giận rồi nổi điên? Ông hoàn toàn đã quên hết sạch! Hoa Quốc Khánh vụng về lau nước mắt cho Hoa Dạng, lại nhẹ giọng dỗ dành: "Là cha sai rồi có được không? Căn nhà này rất tốt, cha thật sự rất thích"
Lúc này Hoa Dạng mới ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vẻ mặt mơ hồ hỏi: "Có thật không? Cha, người không tức giận nữa hả?”
Hoa Quốc Khánh sờ sờ cái đầu nhỏ của cô rồi nói với giọng đặc biệt dịu dàng: "Cha thề, cha không tức giận nữa."
Hoa Dạng vừa nghe được lời này liền nhanh chóng nhào vào ngực ông, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên mặt của Hoa Quốc Khánh: "Cha, cha thật tốt, con sẽ đi nấu thịt kho tàu cho cha ăn." Từ trước đến giờ Hoa Quốc Khánh chưa bao giờ thân cận với con gái, bây giờ đụng vào gương mặt non mềm của cô, đáy lòng nhanh chóng rối tinh rối mù.
Đứa nhỏ không muốn rời xa ông, nếu ông còn hung dữ với cô, vậy ông xứng đáng là một người cha nữa sao?
Hoa Quốc Khánh không hề hay biết, Hoa Dạng đang rúc vào trong ngực ông, bây giờ đang nháy mắt đắc ý về phía mẹ mình, ra hiệu toàn trận thắng lợi!
Trương Tuệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may là con gái có năng lực lại biết lăn lộn, tự nhiên bà cảm thấy thật tự hào khi có cô.
Hoa Dạng hơi nghiêng đầu, trong lúc vô ý lại nhìn thấy gương mặt đang há mồm trợn mắt ở ngoài cửa. Nhìn gì mà nhìn? Tôi chính là đứa nhỏ đáng yêu biết làm nũng đấy!
Ngôn Mạch run run một chút, lại bưng cái nồi niêu trong tay bước vào nhà: "Thím, bà nội cháu làm hoành thánh bảo cháu đem sang cho nhà thím một phần”
Trời ơi! Đây rõ ràng là một tiểu ác ma! Đóng kịch còn không thèm chớp mắt lấy một cái, người bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.
Thôi xong, từ nay cậu không thể trêu vào người này được.
Mà nghĩ cũng lạ, cha thì IQ có vẻ không cao cho lắm, mẹ thì là một người yếu đuối nhu nhược, chả hiểu sao lại sinh ra một cô nhóc vừa thông minh lại ranh mãnh như vậy?
Bây giờ vừa lúc là giờ ăn trưa, Trương Tuệ nhận lấy nồi niêu trong tay Ngôn Mạch, trong lòng cực kì cảm kích bà cụ Ngôn. Biết trong nhà trống rỗng chưa chuẩn bị đồ kịp, bà ấy còn chu đáo chuẩn bị cả đũa ăn.
"A Mạch, thím cảm ơn cháu nhé."
Đương sự ban nãy bị lừa giờ đang vui vẻ hớn hở đi sửa bệ bếp, hoàn toàn không ý thức được việc ông bị con gái qua mặt. Thịt kho tàu là món ăn luôn được hoan nghênh bất chấp vùng miền khác nhau, cả nhà Hoa Dạng cũng rất thích ăn món này. Bệ bếp đã được Hoa Quốc Khánh tu sửa hoàn chỉnh, cô liền bắt đâu chuẩn bị các công đoạn. Thịt mỡ được xắt mỏng rồi đem trụng qua nước sôi, bỏ thêm chút rượu vào để khử mùi tanh, nấu dưới lửa nhỏ, sau đó bỏ đường phèn vào hoà tan, xong xuôi mới đem thịt bỏ vào, thêm gia vị dầu muối các thứ cho vừa ăn.
Hoa Dạng còn bỏ thêm vào nồi vài quả trứng gà, hầm trong vòng hai giờ đồng hồ, cho đến khi thịt màu đỏ và mềm mịn thì bắc ra khỏi nồi.
Cô nhẹ nhàng cắn một ngụm, thấy thịt béo mà không ngán, trơn mượt mềm mại, vừa bỏ vào miệng là tan ngay lập tức.
Chỉ với một chén thịt kho tàu mà Hoa Quốc Khánh có thể ăn liền tù tì ba chén cơm, ông ăn đến nỗi như bị bỏ đói mấy ngày, trực tiếp đứng trước bệ bếp vùi đầu ăn.
Hoa Dạng nấu hẳn một nồi thịt kho tàu lớn, lại đơn giản xào thêm một ít thịt bằm với me làm món khai vị.
"Cha, cha thấy có ngon không?"
Trong miệng ông nhét đầy thịt kho tàu, nghe cô hỏi thì dùng sức gật đầu lia lịa, đây là món thịt kho tàu ngon nhất mà ông từng được ăn. Vừa béo vừa mềm, cũng không hề dầu mỡ mà ngon miệng cực kì.
Đôi mắt của Hoa Dạng toả sáng lấp lánh: "Vậy lát nữa cha phải phụ con làm việc nữa đấy."
Cả một buổi trưa Hoa Quốc Khánh bị Hoa Dạng sai đủ thứ việc, nào là tô lại tường, thay thế mấy cái cửa bị hỏng, sửa bệ bếp, cả nóc nhà cũng phải tu sửa thêm lần nữa. Tóm lại là ông bị cô xoay như chong chóng, làm đến nỗi mệt bở hơi tai mà vẫn chưa hết việc.