Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 61: Ba Hoa Bốc Phét
Đang lúc bận rộn, một người đàn ông trung niên đeo mắt kính vội chen vào, túm chặt tay áo của Trương Tuệ hỏi:"Chị dâu, tôi nghe bảo tổ tiên nhà chị là đầu bếp trong cung, nấu đồ ăn rất ngon có phải không? Cho tôi hỏi chị có nhận làm tiệc đám cưới không? Con trai tôi sắp kết hôn rồi, cho nên tôi đang định đặt tiệc ở chỗ chỉ..."
"Thật ngại quá, chúng tôi không nhận đặt tiệc." Hoa Dạng vừa nghe đã trực tiếp ra mặt từ chối, cô cảm thấy nhận thì quá vất vả, cô mới không có ý định làm, quan trọng nhất là bây giờ cô cũng không có thiếu tiên, không cần phải tự mình rước mệt vào thân.
Hoa Dạng từ chối xong lại mỉm cười chào hàng, cô gắp một miếng thịt kho tàu nhỏ đưa cho người kia nói:"Bác nếm thử chút đi, nếu cảm thấy ngon thì mua một phần về cho cả nhà ăn, coi như thêm một món ăn mặn."
Người đàn ông trung niên là phó quản lí của xưởng sắt thép, vợ cũng là cán bộ nhà nước, điều kiện gia đình thuộc hàng khá giả, ông chỉ có một trai một gái, cho nên rất coi trọng chuyện kết hôn của con trai mình.
Vừa nghe Hoa Dạng từ chối không nhận nấu tiệc, ông còn đang thất vọng rầu rĩ.
Nghe cô bảo nếm thử thì cũng bỏ vào miệng rồi nhai nhai, ai ngờ ăn xong lập tức ngây ngẩn cả người, thịt này béo mà không ngán vừa cho vào miệng đã tan ra ngay, trong miệng cũng không có chút vị tanh nào của thịt heo.
Hoa Dạng cũng gắp một miếng để tự mình ăn, vẻ mặt cực kì hưởng thụ.
"Đừng nhìn món thịt kho tàu này đơn giản mà nhầm to, thật ra nấu món này rất phức tạp, trình tự các bước để nấu cũng đòi hỏi kĩ thuật cao siêu, cần phải ninh trong vòng ba ngày ba đêm dưới lửa nhỏ, không chỉ vậy, còn phải bỏ thêm rất nhiều hương liệu và gia vị quý, thậm chí còn có cả dược liệu, ăn vào sẽ bồi bổ cơ thể, tăng cường sức khoẻ, còn có thể trị bệnh thiếu máu..."
Hoa Dạng ba hoa bốc phét, nói cứ như món thịt kho tàu là thân dược không bằng. Nhưng cố tình người nghe lại tin răm rắp, ai nấy đều nuốt nước miếng vì thèm ăn.
Người đàn ông trung niên vì thường xuyên phải đi công tác nên đã ăn qua nhiều bao nhiêu là món ngon. Nhưng lần này ông cảm thấy món thịt vừa rồi thật sự rất xuất sắc, ăn rồi chỉ muốn ăn nữa ăn mãi cho đã cơn thèm.
"Tôi sẽ mua hết toàn bộ chỗ thịt này."
Vì vậy món thịt kho tàu trước đó không ai nỡ mua, thoáng cái đã được bao thâu, những người còn lại nuối tiếc không thôi, thâm nghĩ biết vậy ban nãy cứ dứt khoát mua là giờ có đồ ngon ăn rồi.
Ngày cưới của con trai phó quản lí mời rất nhiều quan khách, nghe nói món thịt kho tàu được mọi người khen nhiều nhất, còn có người ăn chưa đã thèm, vội hỏi thăm xem mua ở đâu.
Ngày hôm sau, hai mẹ con Hoa Dạng vừa mới mang đến nồi thịt kho tàu, chưa bán được mười phút đã hết veo, cũng từ đây mà món thịt kho tàu trở thành món bán chạy nhất trong cửa tiệm.
Chưa kể hai anh em Hoa Chí Hồng đi bày sạp ở chợ, doanh thu mỗi ngày cũng không kém tí nào, Trương Tuệ mừng muốn phát điên, hoàn toàn sa vào con đường kiếm tiền làm giàu.
Cả bốn người đều nhất trí giấu người trong nhà, ngay cả Hoa Quốc Khánh vẫn chưa hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Không biết Hoa Chí Hồng mượn ở đâu được một chiếc xe ba bánh, lấy làm phương tiện vận chuyển hàng hoá cho bọn họ. Trương Tuệ tập vài ngày là biết chạy ngay, bà cảm thấy đạp xe ba bánh còn dễ hơn xe đạp nhiều.
Điều duy nhất khiến bà đau đầu là kiếm ra lí do để mỗi ngày rời khỏi nhà. Mấy hôm đầu bọn họ lấy cớ là Hoa Dạng bị bệnh, sau này thì nghe lời con gái mà bà quyết tâm giả bệnh luôn, mỗi ngày ăn xong đều than vãn, lúc thì bảo đau lưng, lúc lại bảo đau răng, sau đó chuồn về nhà chuẩn bị đi bán hàng.
Tóm lại, có thể nói vì kiếm tiên mà Trương Tuệ như thay đổi thành một con người mới!
Một ngày bán được bảy tám chục đồng tiền lời, vậy một tháng là bảy tám trăm rồi! Hai vợ chồng bọn họ có cực khổ làm ruộng cả năm trời cũng không kiếm được nhiều tiên như vậy.
Từ trước đến giờ, Trương Tuệ vốn là người thật thà, cũng chưa từng có lịch sử đen tối nào, Hoa Quốc Khánh đương nhiên không hề nghi ngờ bà, chỉ là ông luôn phiền lòng, không biết khi nào vợ mình mới khỏi bệnh. Điều quan trọng nhất là bây giờ trong nhà không có nhiều tiền, giờ lại hết con đến vợ bị bệnh, mà đã bệnh là phải tốn tiền đi chữa, ông thật sự rầu rĩ không biết phải làm sao.
Mấy người Hoa Dạng chỉ mải mê kiếm tiền, hoàn toàn không để ý những chuyện xảy ra xung quanh.
Cho nên tận đến khi lời đồn đại truyên khắp bốn phương tám hướng, mà cố tình đương sự lại không hề hay biết gì.
Hai mẹ con vô cùng phấn khởi, đến tận chiều tà mới soạn đồ về nhà, hôm nay bọn họ làm thêm nhiều rau trộn, tiền lời cũng tăng lên trông thấy, có khi còn được hẳn 100 khối, trong lòng Trương Tuệ cực kì thoả mãn.
"Thật ngại quá, chúng tôi không nhận đặt tiệc." Hoa Dạng vừa nghe đã trực tiếp ra mặt từ chối, cô cảm thấy nhận thì quá vất vả, cô mới không có ý định làm, quan trọng nhất là bây giờ cô cũng không có thiếu tiên, không cần phải tự mình rước mệt vào thân.
Hoa Dạng từ chối xong lại mỉm cười chào hàng, cô gắp một miếng thịt kho tàu nhỏ đưa cho người kia nói:"Bác nếm thử chút đi, nếu cảm thấy ngon thì mua một phần về cho cả nhà ăn, coi như thêm một món ăn mặn."
Người đàn ông trung niên là phó quản lí của xưởng sắt thép, vợ cũng là cán bộ nhà nước, điều kiện gia đình thuộc hàng khá giả, ông chỉ có một trai một gái, cho nên rất coi trọng chuyện kết hôn của con trai mình.
Vừa nghe Hoa Dạng từ chối không nhận nấu tiệc, ông còn đang thất vọng rầu rĩ.
Nghe cô bảo nếm thử thì cũng bỏ vào miệng rồi nhai nhai, ai ngờ ăn xong lập tức ngây ngẩn cả người, thịt này béo mà không ngán vừa cho vào miệng đã tan ra ngay, trong miệng cũng không có chút vị tanh nào của thịt heo.
Hoa Dạng cũng gắp một miếng để tự mình ăn, vẻ mặt cực kì hưởng thụ.
"Đừng nhìn món thịt kho tàu này đơn giản mà nhầm to, thật ra nấu món này rất phức tạp, trình tự các bước để nấu cũng đòi hỏi kĩ thuật cao siêu, cần phải ninh trong vòng ba ngày ba đêm dưới lửa nhỏ, không chỉ vậy, còn phải bỏ thêm rất nhiều hương liệu và gia vị quý, thậm chí còn có cả dược liệu, ăn vào sẽ bồi bổ cơ thể, tăng cường sức khoẻ, còn có thể trị bệnh thiếu máu..."
Hoa Dạng ba hoa bốc phét, nói cứ như món thịt kho tàu là thân dược không bằng. Nhưng cố tình người nghe lại tin răm rắp, ai nấy đều nuốt nước miếng vì thèm ăn.
Người đàn ông trung niên vì thường xuyên phải đi công tác nên đã ăn qua nhiều bao nhiêu là món ngon. Nhưng lần này ông cảm thấy món thịt vừa rồi thật sự rất xuất sắc, ăn rồi chỉ muốn ăn nữa ăn mãi cho đã cơn thèm.
"Tôi sẽ mua hết toàn bộ chỗ thịt này."
Vì vậy món thịt kho tàu trước đó không ai nỡ mua, thoáng cái đã được bao thâu, những người còn lại nuối tiếc không thôi, thâm nghĩ biết vậy ban nãy cứ dứt khoát mua là giờ có đồ ngon ăn rồi.
Ngày cưới của con trai phó quản lí mời rất nhiều quan khách, nghe nói món thịt kho tàu được mọi người khen nhiều nhất, còn có người ăn chưa đã thèm, vội hỏi thăm xem mua ở đâu.
Ngày hôm sau, hai mẹ con Hoa Dạng vừa mới mang đến nồi thịt kho tàu, chưa bán được mười phút đã hết veo, cũng từ đây mà món thịt kho tàu trở thành món bán chạy nhất trong cửa tiệm.
Chưa kể hai anh em Hoa Chí Hồng đi bày sạp ở chợ, doanh thu mỗi ngày cũng không kém tí nào, Trương Tuệ mừng muốn phát điên, hoàn toàn sa vào con đường kiếm tiền làm giàu.
Cả bốn người đều nhất trí giấu người trong nhà, ngay cả Hoa Quốc Khánh vẫn chưa hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Không biết Hoa Chí Hồng mượn ở đâu được một chiếc xe ba bánh, lấy làm phương tiện vận chuyển hàng hoá cho bọn họ. Trương Tuệ tập vài ngày là biết chạy ngay, bà cảm thấy đạp xe ba bánh còn dễ hơn xe đạp nhiều.
Điều duy nhất khiến bà đau đầu là kiếm ra lí do để mỗi ngày rời khỏi nhà. Mấy hôm đầu bọn họ lấy cớ là Hoa Dạng bị bệnh, sau này thì nghe lời con gái mà bà quyết tâm giả bệnh luôn, mỗi ngày ăn xong đều than vãn, lúc thì bảo đau lưng, lúc lại bảo đau răng, sau đó chuồn về nhà chuẩn bị đi bán hàng.
Tóm lại, có thể nói vì kiếm tiên mà Trương Tuệ như thay đổi thành một con người mới!
Một ngày bán được bảy tám chục đồng tiền lời, vậy một tháng là bảy tám trăm rồi! Hai vợ chồng bọn họ có cực khổ làm ruộng cả năm trời cũng không kiếm được nhiều tiên như vậy.
Từ trước đến giờ, Trương Tuệ vốn là người thật thà, cũng chưa từng có lịch sử đen tối nào, Hoa Quốc Khánh đương nhiên không hề nghi ngờ bà, chỉ là ông luôn phiền lòng, không biết khi nào vợ mình mới khỏi bệnh. Điều quan trọng nhất là bây giờ trong nhà không có nhiều tiền, giờ lại hết con đến vợ bị bệnh, mà đã bệnh là phải tốn tiền đi chữa, ông thật sự rầu rĩ không biết phải làm sao.
Mấy người Hoa Dạng chỉ mải mê kiếm tiền, hoàn toàn không để ý những chuyện xảy ra xung quanh.
Cho nên tận đến khi lời đồn đại truyên khắp bốn phương tám hướng, mà cố tình đương sự lại không hề hay biết gì.
Hai mẹ con vô cùng phấn khởi, đến tận chiều tà mới soạn đồ về nhà, hôm nay bọn họ làm thêm nhiều rau trộn, tiền lời cũng tăng lên trông thấy, có khi còn được hẳn 100 khối, trong lòng Trương Tuệ cực kì thoả mãn.