Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 152: Thêm Dầu Vào Lửa
Ngôn Mạch đỡ trán thở dài, muốn cười nhưng hai mắt lại mở lớn, trái tim nặng nề dường như hiện lên một tia sáng: "Người phụ nữ đó... là cô giáo dạy mẫu giáo của tôi, bọn họ vì tôi cho nên mới quen biết nhau..."
Cho nên, mẹ tôi trách tôi, hận tôi, gọi tôi là đồ sao chổi, bà ấy thà bỏ đi thật xa chứ không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa.
Hoa Dạng sững sờ, người này thật quá đáng thương.
"Vận khí của cậu còn kém hơn cả tôi. Thế mà cậu lại bị sinh ra trong một đống rác."
Ngôn Mạch: "..." Đây mà là lời an ủi ư, sao thấy giống đổ thêm dầu vào lửa thì có. Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữal
Hoa Dạng cảm thấy tội nghiệp cho Ngôn Mạch, muốn làm một ít món ngon để an ủi cậu: "Muốn ăn khổng tước xoè đuôi? Hay là muốn ăn thịt đông pha?”
Ngôn Mạch lập tức quên mất vừa rồi cậu đang nói cái gì, vội hỏi lại:" Khổng tước xoè đuôi là món gì?"
Hoa Dạng thản nhiên giải thích:" Đó là một món cá, đầu tiên đem cá cắt thành từng dải đều nhau, nối phần bụng và hấp chúng trên đĩa. Sau khi hoàn thành thì nhìn món này giống như một con khổng tước đang xoè đuôi. "
"Tôi muốn ăn!" Ngôn Mạch lập tức nói thêm: "Thịt Đông pha cũng muốn ăn! Cậu nói chỉ có trẻ con mới phải lựa chọn, người lớn muốn gì cũng có thể làm được hết."
Khoé miệng của Hoa Dạng khẽ run lên, đúng là học đi đôi với hành. Trẻ nhỏ dễ dạy!
Nhà bên cạnh, bà cụ Ngôn đang bận rộn thu dọn nguyên liệu nấu ăn, Ngôn Hoa Thanh chơi cùng cậu con trai út để Vương Quỳnh giúp mẹ rửa rau.
Khi tay của Vương Quỳnh chạm vào dòng nước lạnh, bà ta thoáng rùng mình một cái, thâm chửi rủa trong lòng.
Ngày thường bà vốn sống trong nhung lụa, việc nhà đã có người giúp việc, đứa trẻ cũng do vú em chăm sóc, vì vậy bà ta chỉ cần ăn mặc đẹp lấy lòng đàn ông là đủ, nào có phải tự mình làm mấy việc vặt như thế này?
Vương Quỳnh nghiến răng nghiến lợi không dám than thở, muốn biểu hiện ra vẻ hiền lương thục đức ở trước mặt chồng.
Tâm tư của bà ta khẽ xoay chuyển, nhẹ nhàng cất giọng nói: "Mẹ, cho dù con nhóc đó có ơn với mẹ, nhưng có phải mẹ đối xử với nó quá tốt rồi hay không? Con bé đó hẳn là không có ý tốt, chắc chắn là nó nhắm vào tiền của nhà chúng ta.
Bà cụ Ngôn không thích nghe những lời như vậy: "Không phải ai cũng như mày.
Bà thật sự coi thường đứa con dâu này, giật chồng người khác cũng thể hiện nó là người thiếu đạo đức, đương nhiên con bà cũng không phải thứ tốt lành gì.
Vương Quỳnh: ”..."
Bà ta thâm nguyên rủa trong lòng, bà già chết tiệt sống dai như đỉa, nhưng trên mặt cũng không mất đi nụ cười.
Ngôn Hoa Thanh thấy mẹ mình lạnh nhạt với Vương Quỳnh nhưng vẫn mặc kệ, làm như không có chuyện gì. Ông ta cảm thấy dù sao mỗi năm cũng chỉ có một lần, chịu chút uỷ khuất thì có làm sao?
"Mẹ, hình như quan hệ giữa con bé đó với Ngôn Mạch rất tốt thì phải? Mồm miệng đáo để, tâm cơ cũng sâu, Ngôn Mạch không phải là đối thủ của nó đâu."
Dấu gì thì Ngôn Mạch cũng là con trai cả của ông, dù thế nào cũng mong nó sống tốt. Bà cụ Ngôn không vui, giận dỗi nói: "Vậy thì sao? Nó có triển vọng và năng lực hơn anh. Chỉ cân Ngôn Mạch làm bạn với nó, ắt có chỗ tốt. Anh là đồ vô dụng, mấy đứa con gái cũng chỉ nhìn vào tiên của anh chứ tốt lành gì.
Bị mẹ nói lẫy, Ngôn Hoa Thanh nhăn nhó, mặt mũi cũng đen sì: "Con nhóc đó mà tốt hơn con á? Lời này mẹ nói sai rồi, mẹ có biết một năm con kiếm được bao nhiêu tiền không? Hai trăm vạn lận đấy!"
Vương Quỳnh ở một bên ho khan một tiếng. Sau đó ném cho ông một cái liếc mắt sắc bén, mồ hôi vã ra trên người.
Ngôn Hoa Thanh đang làm một chủ thầu, kiếm được rất nhiều tiền, chưa kể gần đây ông ta mới kiếm được một khoản lớn từ một dự án.
Bởi vậy ngày thường ông ta rất bận rộn cũng là sự thật.
"Khụ! Mẹ, người cũng không phải là người ngoài. Một nửa tài sản của con sau này là của Ngôn Mạch, mẹ đừng lo nghĩ gì nhiêu. Còn vê phần con bé nhà bên, mẹ đừng để Ngôn Mạch đi cùng nó nữa, để tránh bị nó ảnh hưởng mấy thói hư tật xấu."
Bà Ngôn trừng mắt liếc ông ta, bây giờ mới quan tâm có phải quá muộn hay không? Toàn làm mấy chuyện tào lao không lên được mặt bàn.
"Con bé ấy là học sinh trung học giỏi nhất toàn huyện, anh có được thành tích gì rồi?"
Ngôn Hoa Thanh ngây ngẩn cả người, lợi hại như vậy? Ông ta thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học, tuy nói trình độ học vấn không quan trọng, kỳ thật trong lòng Ngôn Hoa Thanh lại rất ngưỡng mộ những người học giỏi.
Huống chỉ, chủ yếu trình độ của đại đa số người cũng chỉ thường thường, chỉ có học ở trường trọng điểm, thành tích tốt mới là tiêu chí để đánh giá một người có ưu tú hay không.
Vương Quỳnh tốt nghiệp sơ trung, trình độ tốt hơn Ngôn Hoa Thanh, nhưng bà ta lại không cho rằng bằng cấp là quan trọng, vừa nghe mẹ chồng nói vậy liền trộm bu môi.
Cho nên, mẹ tôi trách tôi, hận tôi, gọi tôi là đồ sao chổi, bà ấy thà bỏ đi thật xa chứ không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa.
Hoa Dạng sững sờ, người này thật quá đáng thương.
"Vận khí của cậu còn kém hơn cả tôi. Thế mà cậu lại bị sinh ra trong một đống rác."
Ngôn Mạch: "..." Đây mà là lời an ủi ư, sao thấy giống đổ thêm dầu vào lửa thì có. Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữal
Hoa Dạng cảm thấy tội nghiệp cho Ngôn Mạch, muốn làm một ít món ngon để an ủi cậu: "Muốn ăn khổng tước xoè đuôi? Hay là muốn ăn thịt đông pha?”
Ngôn Mạch lập tức quên mất vừa rồi cậu đang nói cái gì, vội hỏi lại:" Khổng tước xoè đuôi là món gì?"
Hoa Dạng thản nhiên giải thích:" Đó là một món cá, đầu tiên đem cá cắt thành từng dải đều nhau, nối phần bụng và hấp chúng trên đĩa. Sau khi hoàn thành thì nhìn món này giống như một con khổng tước đang xoè đuôi. "
"Tôi muốn ăn!" Ngôn Mạch lập tức nói thêm: "Thịt Đông pha cũng muốn ăn! Cậu nói chỉ có trẻ con mới phải lựa chọn, người lớn muốn gì cũng có thể làm được hết."
Khoé miệng của Hoa Dạng khẽ run lên, đúng là học đi đôi với hành. Trẻ nhỏ dễ dạy!
Nhà bên cạnh, bà cụ Ngôn đang bận rộn thu dọn nguyên liệu nấu ăn, Ngôn Hoa Thanh chơi cùng cậu con trai út để Vương Quỳnh giúp mẹ rửa rau.
Khi tay của Vương Quỳnh chạm vào dòng nước lạnh, bà ta thoáng rùng mình một cái, thâm chửi rủa trong lòng.
Ngày thường bà vốn sống trong nhung lụa, việc nhà đã có người giúp việc, đứa trẻ cũng do vú em chăm sóc, vì vậy bà ta chỉ cần ăn mặc đẹp lấy lòng đàn ông là đủ, nào có phải tự mình làm mấy việc vặt như thế này?
Vương Quỳnh nghiến răng nghiến lợi không dám than thở, muốn biểu hiện ra vẻ hiền lương thục đức ở trước mặt chồng.
Tâm tư của bà ta khẽ xoay chuyển, nhẹ nhàng cất giọng nói: "Mẹ, cho dù con nhóc đó có ơn với mẹ, nhưng có phải mẹ đối xử với nó quá tốt rồi hay không? Con bé đó hẳn là không có ý tốt, chắc chắn là nó nhắm vào tiền của nhà chúng ta.
Bà cụ Ngôn không thích nghe những lời như vậy: "Không phải ai cũng như mày.
Bà thật sự coi thường đứa con dâu này, giật chồng người khác cũng thể hiện nó là người thiếu đạo đức, đương nhiên con bà cũng không phải thứ tốt lành gì.
Vương Quỳnh: ”..."
Bà ta thâm nguyên rủa trong lòng, bà già chết tiệt sống dai như đỉa, nhưng trên mặt cũng không mất đi nụ cười.
Ngôn Hoa Thanh thấy mẹ mình lạnh nhạt với Vương Quỳnh nhưng vẫn mặc kệ, làm như không có chuyện gì. Ông ta cảm thấy dù sao mỗi năm cũng chỉ có một lần, chịu chút uỷ khuất thì có làm sao?
"Mẹ, hình như quan hệ giữa con bé đó với Ngôn Mạch rất tốt thì phải? Mồm miệng đáo để, tâm cơ cũng sâu, Ngôn Mạch không phải là đối thủ của nó đâu."
Dấu gì thì Ngôn Mạch cũng là con trai cả của ông, dù thế nào cũng mong nó sống tốt. Bà cụ Ngôn không vui, giận dỗi nói: "Vậy thì sao? Nó có triển vọng và năng lực hơn anh. Chỉ cân Ngôn Mạch làm bạn với nó, ắt có chỗ tốt. Anh là đồ vô dụng, mấy đứa con gái cũng chỉ nhìn vào tiên của anh chứ tốt lành gì.
Bị mẹ nói lẫy, Ngôn Hoa Thanh nhăn nhó, mặt mũi cũng đen sì: "Con nhóc đó mà tốt hơn con á? Lời này mẹ nói sai rồi, mẹ có biết một năm con kiếm được bao nhiêu tiền không? Hai trăm vạn lận đấy!"
Vương Quỳnh ở một bên ho khan một tiếng. Sau đó ném cho ông một cái liếc mắt sắc bén, mồ hôi vã ra trên người.
Ngôn Hoa Thanh đang làm một chủ thầu, kiếm được rất nhiều tiền, chưa kể gần đây ông ta mới kiếm được một khoản lớn từ một dự án.
Bởi vậy ngày thường ông ta rất bận rộn cũng là sự thật.
"Khụ! Mẹ, người cũng không phải là người ngoài. Một nửa tài sản của con sau này là của Ngôn Mạch, mẹ đừng lo nghĩ gì nhiêu. Còn vê phần con bé nhà bên, mẹ đừng để Ngôn Mạch đi cùng nó nữa, để tránh bị nó ảnh hưởng mấy thói hư tật xấu."
Bà Ngôn trừng mắt liếc ông ta, bây giờ mới quan tâm có phải quá muộn hay không? Toàn làm mấy chuyện tào lao không lên được mặt bàn.
"Con bé ấy là học sinh trung học giỏi nhất toàn huyện, anh có được thành tích gì rồi?"
Ngôn Hoa Thanh ngây ngẩn cả người, lợi hại như vậy? Ông ta thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học, tuy nói trình độ học vấn không quan trọng, kỳ thật trong lòng Ngôn Hoa Thanh lại rất ngưỡng mộ những người học giỏi.
Huống chỉ, chủ yếu trình độ của đại đa số người cũng chỉ thường thường, chỉ có học ở trường trọng điểm, thành tích tốt mới là tiêu chí để đánh giá một người có ưu tú hay không.
Vương Quỳnh tốt nghiệp sơ trung, trình độ tốt hơn Ngôn Hoa Thanh, nhưng bà ta lại không cho rằng bằng cấp là quan trọng, vừa nghe mẹ chồng nói vậy liền trộm bu môi.