Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Chương 151: Gian Phu Dâm Phụ
Hoa Dạng quá tỉnh táo, cũng quá sắc bén, nói lời nào là đâm trúng tim đen của hai người kia, Ngôn Mạch nhịn không được cười ha ha, buồn bực cũng nhanh chóng vơi bớt.
Cậu lấy ra một thanh kẹo đậu phộng đưa qua: "Cho cậu kẹo ăn này, cố lên."
Khoé miệng của Hoa Dạng giật giật vài cái: "Tôi khát, cậu có gì ngon ngon để uống không?"
"Đợi đấy." Ngôn Mạch quay đầu liền vào nhà lấy nước, một chút cũng không lo lắng Hoa Dạng sẽ bị hai người kia ăn hiếp.
Lực sát thương của Hoa dạng không phải người bình thường có thể đỡ được, dù sao cậu ta cũng không dám trêu vào.
Ngôn Hoa Thanh nhìn bọn họ lời qua tiếng lại, trong đầu như suy tư gì.
Vương Quỳnh trong lòng nghẹn một bụng tức: "Nói hươu nói vượn, tình cảm của chúng tao rất bên vững, tao yêu Hoa Thanh, ông ấy là sinh mệnh của tao, cũng là người mà tao yêu nhất."
Đương nhiên lời này là nói cho người đàn ông bên cạnh nghe, cũng là nói cho toàn thế giới nghe.
Hoa Dạng bị chọc cười: "Dì nên tự soi gương xem, trên mặt dì đang viết hai chữ "giả dối" to đùng kia kìa."
Tròng mắt của Hoa Dạng khẽ chuyển động, cô không nhanh không chậm bồi thêm một câu: "Nếu bàn về thảm, vậy thảm nhất chính là bà cụ Ngôn rồi."
"Vất vả cả đời, kết quả là nhịn ăn nhịn mặc, đứa con trai ruột duy nhất lại ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, không đem tiền về cho bà dưỡng lão và nuôi cháu, chậc chậc, đẻ con trai có ích lợi gì? Còn không bằng một khối xá xíu." Nói đến xá xíu, Hoa Dạng bỗng nhiên thèm, chép chép cái miệng nhỏ, cô muốn ăn ngay bây giời
Đột nhiên Hoa Dạng vẫy vây tay nhỏ, miệng hô lớn: " Bà Ngôn."
Ngôn Hoa Thanh quay đầu lại: "Mẹ."
Không biết bà Ngôn tới khi nào, cũng không biết nghe được nhiều ít, chỉ thấy thân sắc của bà rất phức tạp, trong tay còn xách theo một cái giỏ rau.
Vương Quỳnh ân cân tiến lên nghênh đón, thuận tay tiếp nhận giỏ rau: "Mẹ, người quen với con ranh này sao? Nó cực kì đáng ghét, toàn nói bậy bạ vê Hoa Thanh..."
Hoa Dạng móc ra chai thuốc nhỏ mắt rồi nhỏ mấy giọt lên mặt, sao cô có thể buông tha cho bà ta? Cô nháy mắt một cái, nước mắt lưng tròng nắm tay bà cụ Ngôn: "Bà Ngôn, cháu bị bọn họ ăn hiếp, hu hu, hai người đó mắng cháu không có quy củ, cháu rất khổ sở."
Vương Quỳnh sợ ngây người, tiểu yêu tinh từ đâu ra? Nói khóc liền khóc, so với mình còn giỏi hơn.
Bà cụ Ngôn đau lòng vỗ nhẹ lên tay Hoa Dạng: "Tiểu Dạng ngoan, con là cô bé hiểu chuyện, đừng để ý đến bọn họ, đầu óc của bọn họ đều chứa phân."
Ngôn Hoa Thanh: ”..." Đây là mẹ mình đó sao?
Hoa Dạng ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu nghe lời bà Ngôn, bà ơi, cháu muốn ăn xá xíu."
Ngôn Hoa Thanh thầm hoài nghi Hoa Dạng đang nói móc mình, nhưng ông không có chứng cứ nên chỉ có thể tức giận dậm chân.
Bà Ngôn nghe Hoa Dạng làm nũng liền đồng ý ngay, tay nghề của bà vốn rất tốt, đặc biệt là làm các món ăn truyền thống: "Được! Bà làm cho cháu ăn, còn muốn ăn cái gì?" Hoa Dạng nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Chả giò chiên! Bánh quết
Trong mắt của bà cụ Ngôn tràn đầy từ ái: "Được, bà sẽ làm cho cháu."
Chỉ cần Tiểu Dạng muốn ăn, bà chưa bao giờ từ chối. Đứa trẻ này quá tri kỷ và hiểu chuyện, không khác gì cháu gái ruột của bà.
Hoa Dạng sau khi uống ngũ cốc mà Ngôn Mạch đưa liền vui vẻ đi về nhà, cậu ta cũng không muốn ở cùng phòng với mẹ kế nên tìm cớ ra ngoài, giúp Hoa Dạng chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối.
Hoa Dạng lôi ra ba lạng thịt lợn, năm lạng bột mì và một bao đường, toàn bộ để vào trong một cái giỏ nhỏ: "Ngôn Mạch, đưa qua cho bà nội đi"
Cô không thể lấy không đồ của người ta.
Ngôn Mạch thu hồi ánh mắt, trên mặt đầy vẻ chán ghét: "Tôi không đi."
Cậu thậm chí không muốn cùng bọn họ đứng chung một không gian, chỉ cảm thấy ghê tởm.
"Cậu ngốc thế?" Hoa Dạng trợn mắt: "Tại sao cậu không thể lấy tiền của cha cậu? Đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của ông ấy trong việc nuôi dạy cậu. Nếu cậu không tiêu thì người khác sẽ tiêu dùm ông ấy!"
"Dù sao tôi cũng không muốn." Ngôn Mạch ngoan cố như một con trâu, cho dù Hoa Dạng có thuyết phục như thế nào cũng vô dụng.
Hoa Dạng thật sự không hiểu, khí phách thiếu niên có thể đổi thành cơm ăn sao?
"Vậy thì phải nghĩ cho bà Ngôn đi. Bà đã lớn tuổi, lương hưu có được mấy đồng chứ? Phải sống, phải chữa bệnh thì làm sao đủ được? Nếu tôi là bà, tôi sẽ cần rất nhiều tiên để mua thêm vài căn nhà, để ở cũng được mà cho thuê cũng được."
Đạo lý này Ngôn Mạch cũng hiểu. Cậu không ngăn cản bà nội nhận tiền, nhưng cậu sẽ không tiêu một xu nào.
"Cậu không hiểu đâu, tôi không thể chấp nhận được, rất kinh tởm...
Hoa Dạng giật mình: "Chẳng lẽ... cậu tận mắt nhìn thấy bọn họ trên giường..."
Ngôn Mạch im lặng, Hoa Dạng há to miệng, lại bị cô đoán trúng rồi? Bóng ma thời thơ ấu này có bao nhiêu tàn nhẫn chứ?
Cô không biết nên làm thế nào để an ủi cậu ấy, nghẹn nửa ngày mới thốt ra nổi một câu: "Thật quá vô ý tứ, đúng là một đôi gian phu dâm phụ."
Cậu lấy ra một thanh kẹo đậu phộng đưa qua: "Cho cậu kẹo ăn này, cố lên."
Khoé miệng của Hoa Dạng giật giật vài cái: "Tôi khát, cậu có gì ngon ngon để uống không?"
"Đợi đấy." Ngôn Mạch quay đầu liền vào nhà lấy nước, một chút cũng không lo lắng Hoa Dạng sẽ bị hai người kia ăn hiếp.
Lực sát thương của Hoa dạng không phải người bình thường có thể đỡ được, dù sao cậu ta cũng không dám trêu vào.
Ngôn Hoa Thanh nhìn bọn họ lời qua tiếng lại, trong đầu như suy tư gì.
Vương Quỳnh trong lòng nghẹn một bụng tức: "Nói hươu nói vượn, tình cảm của chúng tao rất bên vững, tao yêu Hoa Thanh, ông ấy là sinh mệnh của tao, cũng là người mà tao yêu nhất."
Đương nhiên lời này là nói cho người đàn ông bên cạnh nghe, cũng là nói cho toàn thế giới nghe.
Hoa Dạng bị chọc cười: "Dì nên tự soi gương xem, trên mặt dì đang viết hai chữ "giả dối" to đùng kia kìa."
Tròng mắt của Hoa Dạng khẽ chuyển động, cô không nhanh không chậm bồi thêm một câu: "Nếu bàn về thảm, vậy thảm nhất chính là bà cụ Ngôn rồi."
"Vất vả cả đời, kết quả là nhịn ăn nhịn mặc, đứa con trai ruột duy nhất lại ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, không đem tiền về cho bà dưỡng lão và nuôi cháu, chậc chậc, đẻ con trai có ích lợi gì? Còn không bằng một khối xá xíu." Nói đến xá xíu, Hoa Dạng bỗng nhiên thèm, chép chép cái miệng nhỏ, cô muốn ăn ngay bây giời
Đột nhiên Hoa Dạng vẫy vây tay nhỏ, miệng hô lớn: " Bà Ngôn."
Ngôn Hoa Thanh quay đầu lại: "Mẹ."
Không biết bà Ngôn tới khi nào, cũng không biết nghe được nhiều ít, chỉ thấy thân sắc của bà rất phức tạp, trong tay còn xách theo một cái giỏ rau.
Vương Quỳnh ân cân tiến lên nghênh đón, thuận tay tiếp nhận giỏ rau: "Mẹ, người quen với con ranh này sao? Nó cực kì đáng ghét, toàn nói bậy bạ vê Hoa Thanh..."
Hoa Dạng móc ra chai thuốc nhỏ mắt rồi nhỏ mấy giọt lên mặt, sao cô có thể buông tha cho bà ta? Cô nháy mắt một cái, nước mắt lưng tròng nắm tay bà cụ Ngôn: "Bà Ngôn, cháu bị bọn họ ăn hiếp, hu hu, hai người đó mắng cháu không có quy củ, cháu rất khổ sở."
Vương Quỳnh sợ ngây người, tiểu yêu tinh từ đâu ra? Nói khóc liền khóc, so với mình còn giỏi hơn.
Bà cụ Ngôn đau lòng vỗ nhẹ lên tay Hoa Dạng: "Tiểu Dạng ngoan, con là cô bé hiểu chuyện, đừng để ý đến bọn họ, đầu óc của bọn họ đều chứa phân."
Ngôn Hoa Thanh: ”..." Đây là mẹ mình đó sao?
Hoa Dạng ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu nghe lời bà Ngôn, bà ơi, cháu muốn ăn xá xíu."
Ngôn Hoa Thanh thầm hoài nghi Hoa Dạng đang nói móc mình, nhưng ông không có chứng cứ nên chỉ có thể tức giận dậm chân.
Bà Ngôn nghe Hoa Dạng làm nũng liền đồng ý ngay, tay nghề của bà vốn rất tốt, đặc biệt là làm các món ăn truyền thống: "Được! Bà làm cho cháu ăn, còn muốn ăn cái gì?" Hoa Dạng nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Chả giò chiên! Bánh quết
Trong mắt của bà cụ Ngôn tràn đầy từ ái: "Được, bà sẽ làm cho cháu."
Chỉ cần Tiểu Dạng muốn ăn, bà chưa bao giờ từ chối. Đứa trẻ này quá tri kỷ và hiểu chuyện, không khác gì cháu gái ruột của bà.
Hoa Dạng sau khi uống ngũ cốc mà Ngôn Mạch đưa liền vui vẻ đi về nhà, cậu ta cũng không muốn ở cùng phòng với mẹ kế nên tìm cớ ra ngoài, giúp Hoa Dạng chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối.
Hoa Dạng lôi ra ba lạng thịt lợn, năm lạng bột mì và một bao đường, toàn bộ để vào trong một cái giỏ nhỏ: "Ngôn Mạch, đưa qua cho bà nội đi"
Cô không thể lấy không đồ của người ta.
Ngôn Mạch thu hồi ánh mắt, trên mặt đầy vẻ chán ghét: "Tôi không đi."
Cậu thậm chí không muốn cùng bọn họ đứng chung một không gian, chỉ cảm thấy ghê tởm.
"Cậu ngốc thế?" Hoa Dạng trợn mắt: "Tại sao cậu không thể lấy tiền của cha cậu? Đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của ông ấy trong việc nuôi dạy cậu. Nếu cậu không tiêu thì người khác sẽ tiêu dùm ông ấy!"
"Dù sao tôi cũng không muốn." Ngôn Mạch ngoan cố như một con trâu, cho dù Hoa Dạng có thuyết phục như thế nào cũng vô dụng.
Hoa Dạng thật sự không hiểu, khí phách thiếu niên có thể đổi thành cơm ăn sao?
"Vậy thì phải nghĩ cho bà Ngôn đi. Bà đã lớn tuổi, lương hưu có được mấy đồng chứ? Phải sống, phải chữa bệnh thì làm sao đủ được? Nếu tôi là bà, tôi sẽ cần rất nhiều tiên để mua thêm vài căn nhà, để ở cũng được mà cho thuê cũng được."
Đạo lý này Ngôn Mạch cũng hiểu. Cậu không ngăn cản bà nội nhận tiền, nhưng cậu sẽ không tiêu một xu nào.
"Cậu không hiểu đâu, tôi không thể chấp nhận được, rất kinh tởm...
Hoa Dạng giật mình: "Chẳng lẽ... cậu tận mắt nhìn thấy bọn họ trên giường..."
Ngôn Mạch im lặng, Hoa Dạng há to miệng, lại bị cô đoán trúng rồi? Bóng ma thời thơ ấu này có bao nhiêu tàn nhẫn chứ?
Cô không biết nên làm thế nào để an ủi cậu ấy, nghẹn nửa ngày mới thốt ra nổi một câu: "Thật quá vô ý tứ, đúng là một đôi gian phu dâm phụ."