Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料
Chương 27
Nửa ngọn núi tràn ngập hương rượu nồng nàn, cho đến khi giọt rượu cuối cùng bị l.i.ế.m sạch.
Tên thủ lĩnh sơn tặc là người uống nhiều nhất, hắn lảo đảo đi đến chỗ đám quan binh, định theo lệnh của Yến Từ mà gi*t người diệt khẩu, nhưng rồi hắn lại ngã quỵ xuống.
Tứ chi co giật, miệng sùi bọt mép, thanh đao sắt lớn đeo trên lưng rơi xuống đất với tiếng "keng", và rồi tuyết bắt đầu rơi.
Nửa khắc sau, tuyết rơi dày đặc phủ kín đống xác ch, những kẻ sơn tặc đều mắt trợn trừng, mặt mày tím tái, ch cứng trong khu rừng.
Còn lại vài tên toàn thân yếu ớt, thoi thóp, ta liền cầm rìu lên, đi từng bước đến c.h.é.m từng tên.
Rượu này quả thực đủ đậm đà, đến nỗi bước chân ta cũng trở nên nhẹ bẫng. Nhờ men rượu, ta c.h.é.m vô cùng tận hứng.
Không ai có thể thoát, từng tên một đều được kiểm tra. Kẻ nào chưa ch thì coi như đang giả vờ ch.
"Ngươi... hạ độc vào rượu..." một tên đàn ông đỏ ngầu mắt nhìn chằm chằm vào chiếc rìu ta giơ cao, "Tại sao... ngươi... không trúng độc..."
Vì ta đã hạ thuốc vào đá bào. Đám ngốc các ngươi chờ càng lâu, thuốc độc càng thấm vào rượu.
Đi theo bên cạnh Yến Từ, ta đã học được quá nhiều việc. Không biết hắn có hối hận hay không, hối hận vì đã nuôi dưỡng một con sài lang ác độc đầy tham vọng như ta.
Yến Từ, ngươi đã chúc ta đi đường thuận lợi, bình an vô sự, cảm ơn ngươi, ta nhất định sẽ như ngươi mong muốn.
63
Sau khi c.h.é.m xong tên sơn tặc cuối cùng, ta quay lại đám quan binh vẫn còn đang mê man, tìm kiếm tên tuổi trên những tấm hiệu thân phận của họ.
Tất cả những cái tên xuất hiện trong thư của Yến Từ, bất kỳ ai có liên quan đến hắn, đều phải ch.
Trước mặt ta là biển m.á.u núi xác, xương thịt vỡ vụn khắp nơi. Ta nhặt một cành cây khô, nhúng vào vũng m.á.u nóng hầm hập và viết chữ trên nền tuyết trắng xóa.
Cho đến khi trời hửng sáng, mê dược tan đi, có người từ từ tỉnh lại. Hắn nhìn quanh, sắc mặt trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Đừng! Đừng gi*t——" Thấy toàn thân ta nhuốm đầy máu, hắn như nhìn thấy Diêm Vương. Không chờ hắn cầu xin tha mạng, ta đã nắm lấy cổ áo hắn.
Như lôi một con lợn, ta lôi tên đại hán cao bảy thước đến trước dòng chữ viết bằng m.á.u trên tuyết:
[Yến Từ cấu kết với sơn tặc, mưu đồ soán ngôi... Ta là mật thám của Yến Trạm cài vào bên cạnh Yến Từ... Bọn sơn tặc đã bị ta tiêu diệt hoàn toàn. Giờ hãy cử một người về Yến Đô báo tin rằng vật tư đã bị cướp... Những người còn lại, lập tức hộ tống ta đến biên cương]
Nhiều năm trước, có một thư đồng tên Văn Mục, nét chữ tiểu khải hoa mai của hắn độc nhất vô nhị, trong cả Yến Cung không ai sánh được.
Không ai biết rằng, tên đồ tể gi*t heo Quan Kỳ cũng biết viết, hơn nữa còn viết đẹp hơn bất kỳ ai.
Đó là nhờ mẫu thân nàng từng nắm tay nàng, từng nét từng chữ dạy nàng viết. Chữ của mẫu thân nàng còn đẹp hơn nhiều, chỉ là bà đã bị thiêu ch.
Ta cưỡi lên con tuấn mã, không cần phải quát to, chỉ cần vung cao roi ngựa là nó liền tung vó phi chạy như điên.
Ta theo đường núi mà lao xuống, phóng tầm mắt nhìn về phía xa, hàng nghìn hộ dân chen chúc dưới chân núi, màn đêm buông xuống, khói bếp lượn lờ, đèn nhà rực sáng, gió lạnh như d.a.o cứa vào da thịt, nhưng m.á.u trong ta sôi sục, n.g.ự.c ta nóng ran.
Suốt một đêm phi nhanh, mặt trời dần lên cao, ánh hào quang chiếu sáng con đường phía dưới chân núi. Ta giơ cao roi ngựa:
Chạy! Chạy về phía con đường hào quang vạn trượng của ta!
Tên thủ lĩnh sơn tặc là người uống nhiều nhất, hắn lảo đảo đi đến chỗ đám quan binh, định theo lệnh của Yến Từ mà gi*t người diệt khẩu, nhưng rồi hắn lại ngã quỵ xuống.
Tứ chi co giật, miệng sùi bọt mép, thanh đao sắt lớn đeo trên lưng rơi xuống đất với tiếng "keng", và rồi tuyết bắt đầu rơi.
Nửa khắc sau, tuyết rơi dày đặc phủ kín đống xác ch, những kẻ sơn tặc đều mắt trợn trừng, mặt mày tím tái, ch cứng trong khu rừng.
Còn lại vài tên toàn thân yếu ớt, thoi thóp, ta liền cầm rìu lên, đi từng bước đến c.h.é.m từng tên.
Rượu này quả thực đủ đậm đà, đến nỗi bước chân ta cũng trở nên nhẹ bẫng. Nhờ men rượu, ta c.h.é.m vô cùng tận hứng.
Không ai có thể thoát, từng tên một đều được kiểm tra. Kẻ nào chưa ch thì coi như đang giả vờ ch.
"Ngươi... hạ độc vào rượu..." một tên đàn ông đỏ ngầu mắt nhìn chằm chằm vào chiếc rìu ta giơ cao, "Tại sao... ngươi... không trúng độc..."
Vì ta đã hạ thuốc vào đá bào. Đám ngốc các ngươi chờ càng lâu, thuốc độc càng thấm vào rượu.
Đi theo bên cạnh Yến Từ, ta đã học được quá nhiều việc. Không biết hắn có hối hận hay không, hối hận vì đã nuôi dưỡng một con sài lang ác độc đầy tham vọng như ta.
Yến Từ, ngươi đã chúc ta đi đường thuận lợi, bình an vô sự, cảm ơn ngươi, ta nhất định sẽ như ngươi mong muốn.
63
Sau khi c.h.é.m xong tên sơn tặc cuối cùng, ta quay lại đám quan binh vẫn còn đang mê man, tìm kiếm tên tuổi trên những tấm hiệu thân phận của họ.
Tất cả những cái tên xuất hiện trong thư của Yến Từ, bất kỳ ai có liên quan đến hắn, đều phải ch.
Trước mặt ta là biển m.á.u núi xác, xương thịt vỡ vụn khắp nơi. Ta nhặt một cành cây khô, nhúng vào vũng m.á.u nóng hầm hập và viết chữ trên nền tuyết trắng xóa.
Cho đến khi trời hửng sáng, mê dược tan đi, có người từ từ tỉnh lại. Hắn nhìn quanh, sắc mặt trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Đừng! Đừng gi*t——" Thấy toàn thân ta nhuốm đầy máu, hắn như nhìn thấy Diêm Vương. Không chờ hắn cầu xin tha mạng, ta đã nắm lấy cổ áo hắn.
Như lôi một con lợn, ta lôi tên đại hán cao bảy thước đến trước dòng chữ viết bằng m.á.u trên tuyết:
[Yến Từ cấu kết với sơn tặc, mưu đồ soán ngôi... Ta là mật thám của Yến Trạm cài vào bên cạnh Yến Từ... Bọn sơn tặc đã bị ta tiêu diệt hoàn toàn. Giờ hãy cử một người về Yến Đô báo tin rằng vật tư đã bị cướp... Những người còn lại, lập tức hộ tống ta đến biên cương]
Nhiều năm trước, có một thư đồng tên Văn Mục, nét chữ tiểu khải hoa mai của hắn độc nhất vô nhị, trong cả Yến Cung không ai sánh được.
Không ai biết rằng, tên đồ tể gi*t heo Quan Kỳ cũng biết viết, hơn nữa còn viết đẹp hơn bất kỳ ai.
Đó là nhờ mẫu thân nàng từng nắm tay nàng, từng nét từng chữ dạy nàng viết. Chữ của mẫu thân nàng còn đẹp hơn nhiều, chỉ là bà đã bị thiêu ch.
Ta cưỡi lên con tuấn mã, không cần phải quát to, chỉ cần vung cao roi ngựa là nó liền tung vó phi chạy như điên.
Ta theo đường núi mà lao xuống, phóng tầm mắt nhìn về phía xa, hàng nghìn hộ dân chen chúc dưới chân núi, màn đêm buông xuống, khói bếp lượn lờ, đèn nhà rực sáng, gió lạnh như d.a.o cứa vào da thịt, nhưng m.á.u trong ta sôi sục, n.g.ự.c ta nóng ran.
Suốt một đêm phi nhanh, mặt trời dần lên cao, ánh hào quang chiếu sáng con đường phía dưới chân núi. Ta giơ cao roi ngựa:
Chạy! Chạy về phía con đường hào quang vạn trượng của ta!