Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料
Chương 26
"Kiểm tra trước, rồi chuyển đi." Thủ lĩnh sơn tặc quay lại hô lớn, ra lệnh: "Xuống ngựa, làm việc!"
Vạn lượng vàng. Đây là thù lao mà Yến Từ đã thỏa thuận với tên thủ lĩnh sơn tặc. Hai mươi xe rơm vốn nhẹ bẫng, nhưng các bao tải bên trong chứa đầy vàng, nên dù kéo bằng ngựa, cũng phải tốn kha khá sức, trông như đang chở vật tư.
Dù là vạn lượng vàng, nhưng 40 tên sơn tặc lực lưỡng cơ bắp rắn chắc cũng phải đi đi lại lại mất đến mấy chục lượt mới vận chuyển hết.
Giữa trời đông giá rét, đám người này vì số vàng mà mệt đứt hơi, khát khô cả cổ, mồ hôi nhễ nhại khắp người.
Đồng tiền làm mờ con mắt, chẳng ai chú ý đến ta. Họ thoáng nhìn thấy ta ngồi xổm bên dòng suối đóng băng mài băng tuyết chơi đùa, chỉ nghĩ rằng ta đang gi*t thời gian.
Bỗng nhiên hương rượu thơm lừng tỏa ra, tất cả sơn tặc đều quay đầu lại, nhìn về phía nắp bình rượu đang được mở trong tay ta.
Đó là rượu ta lấy xuống từ xe ngựa, Yến Từ chu đáo chuẩn bị mười bình rượu quế hoa ủ lâu năm cho binh lính.
Còn thừa một bình đầy nguyên, ta ném đá vừa bào vào trong rượu, hương thơm ngào ngạt, vừa lạnh vừa ngọt.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tiếng nuốt nước bọt vang lên hết đợt này đến đợt khác. Ta khẩn trương đậy nắp bình lại, tên thủ lĩnh sơn tặc chưa động tĩnh, nhưng đám lâu la của hắn đã không chờ nổi nữa.
"Đại ca!" Một tên gào lên: "Ở đây không phải có rượu sao! Mỗi người uống một ngụm, cũng chẳng mất thời gian đâu!"
"Đúng vậy! Con mụ này còn cho đá bào vào nữa, định ăn mảnh một mình à? Đợi thêm nữa thì đá tan hết, rượu không còn ngon đâu!"
Có người dẫn đầu, tiếng ủng hộ vang lên. Tên thủ lĩnh sơn tặc quát lớn "Im miệng!", rồi thúc ngựa đến trước mặt ta.
"Ngươi uống trước đi!" Hắn đặt lưỡi d.a.o bên cổ ta, đôi mắt sắc bén như diều hâu nhìn chằm chằm: "Hay là ngươi không dám uống?"
61
Ta dùng muôi gỗ múc rượu thơm nồng, uống liền ba muôi gỗ. Đang định uống tiếp thì có kẻ tiếc rượu hô ngừng lại.
Tên thủ lĩnh sơn tặc ra lệnh cho người canh chừng ta, xem liệu sau một canh giờ nữa, ta có còn sống hay không.
Tiếng hô hào vang vọng trong rừng, làm hàng trăm con quạ đen hoảng loạn vỗ cánh bay lên trời.
Ước chừng một canh giờ trôi qua, ta vẫn ngồi trước xe ngựa, nhàm chán đung đưa chân.
Đám sơn tặc bắt đầu sốt ruột, một tên háu đói thò tay vào bình, uống một ngụm lớn rồi thốt lên: "Thơm, thơm quá!"
Những kẻ khác nhìn mà phát thèm, thấy vàng sắp chuyển xong, liền chen chúc nhau lên cướp rượu uống.
Rượu quế hoa ủ 50 năm, đời người có bao nhiêu lần 50 năm để chờ đợi, phải kiên nhẫn tới mức nào mới có thể tạo ra thứ báu vật hiếm có này.
Do phân chia không đều, vài tên sơn tặc đánh nhau đến mức đ.â.m ch một người, khiến tên thủ lĩnh bực bội phiền phức không chịu nổi.
"Đủ rồi! Đủ rồi!" Hắn vứt d.a.o xuống đất, sải bước nhanh đến chỗ ta, giơ cao bình rượu, nói lớn: "Ta chia, ai cũng có phần!"