Thần Y Trở Lại
Chương 3723
Triệu Thanh Dương giải thích: “Thiên Đạo Môn có một phủ, bốn tông viện, tông môn số lượng nhiều nhất, nhưng thực lực lại yếu nhất, nếu như có thể thống nhất tông môn, cậu chính là tông chủ của tất cả chúng tôi”.
Thủy Thiên Nhu: “Tông môn mới sẽ tên là Quái Tông, nhất định sẽ trở thành thế lực mạnh nhất của Thiên Đạo Môn”.
Ngô Bình: “Cảm ơn mọi người đã tin tưởng, tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Nói xong, anh đi theo Thủy Thiên Nhu đến Thủy cảnh. Trong Thủy cảnh có Nguyên Nhất Chân Thủy, khi Ngô Bình đi vào Thủy cảnh, anh trôi nổi trên đại dương, Nguyên Nhất Chân Thủy ẩn trong vùng biển rộng lớn này. Anh đột nhiên ngẩn người, mò kim đáy bể là chuyện dễ hiểu, nhưng tìm một dòng nước trong cả đại dương mênh mông thì phải làm thế nào đây?
Anh thẫn thờ nhìn mặt biển một lúc rồi bay lên trời cao, mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật và cố gắng tìm kiếm dòng nước đó.
Bằng cách này, anh đã thực sự phát hiện ra manh mối. Trên mặt biển bao la, dưới đáy biển có một cái bóng đang bơi lội, tốc độ cực nhanh. Cái bóng này chỉ có thể được nhìn thấy bằng đôi mắt đặc biệt của anh.
“Tìm được rồi!”
Anh cười lớn một tiếng, hóa thành một tia chớp, thoáng cái đã đi tới đáy biển, há to miệng hút một dòng nước vào trong miệng.
Dòng nước cực kỳ nặng nề và mạnh mẽ như thể nó có sinh mệnh, nó chui thẳng vào bụng anh. Anh lập tức dùng toàn lực áp chế, mấy phút sau, dòng nước mới bình tĩnh lại, nó chậm rãi bị dạ dày hấp thu, hòa vào trong máu.
Lập tức Ngô Bình cảm giác được Thiên Huyết mà mình đã lâu không thể đột phá có dấu hiệu dao động, trong đó xuất hiện một tia “Thiên Huyết” .
Một giây sau, dưới chân anh sinh ra một đám mây khí, anh đạp lên đám mây rời khỏi mặt nước.
Ra khỏi Thủy cảnh chưa được bao lâu thì Thủy cảnh cũng bị sụp đổ. Lúc này có một người đàn ông trung niên cao lớn đang đợi anh ở bên ngoài. Người đó mặc áo choàng, trông rất mập mạp, ông ta cười với Ngô Bình: “Huyền Bình, tôi là tông chủ Sơn tông, Dịch Liên Phong”.
Ngô Bình đáp lễ: “Dịch tông chủ, bên trong Sơn cảnh có thứ gì?”
Dịch Liên Phong đáp: “Trong Sơn cảnh có một ngọn núi tên là Thiên Nhạc, nó được sinh ra từ vũ trụ, do hòn đá đầu tiên biến thành. Muốn lấy Thiên Nhạc cần sức mạnh cơ thể vô cùng mạnh mẽ, nếu không đừng hòng động vào nó”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã hiểu”.
Đến Sơn cảnh, anh nhìn thấy ngọn núi đó ngay, nó tỏa ra khí thế dày nặng. Ngọn núi này không lớn, chỉ cao hơn nghìn mét. Trên núi có vô số phù chú, đó chính là Thiên Nhạc.
Anh lóe người, hóa thành người khổng lồ hơn nghìn mứt, cúi người ôm lấy Thiên Nhạc, hét lớn: “Lên!”
Ầm ầm ầm!
Thiên Nhạc nặng nề bị anh rút lên, vác lên trên vai.
Cảnh tượng thần kỳ xảy ra, Thiên Nhạc chợt biến thành một luồng sức mạnh xuất hiện trên vai phải của anh.
Anh ngẩn ra, kéo quần áo ra nhìn. Trên vai phải của anh có thêm một hình vẽ ngọn núi. Đồng thời một luồng sức mạnh nặng nề tỏa ra khắp người anh, hòa vào từng tế bào của anh.
Anh bước nhanh ra khỏi Sơn cảnh, thế giới sau lưng dần sụp đổ.
Lần này có thêm một người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng ngoài đợi anh, không nhìn ra được tuổi tác, mặc bộ đồ màu trắng. Người đó cười nói: “Tôi là tông chủ Thiên Tông, Trần Thiên Dương. Huyền Bình, cậu có thể tiến vào Thiên cảnh rồi”.