Thần Y Trở Lại
Chương 3722
Tiêu Thái Tôn nói: “Huyền Bình, đây là tông chủ Triệu Thanh Dương của Phong Tông, ông ấy sẽ đưa con vào Phong cảnh”.
Triệu Thanh Dương khẽ gật đầu: “Huyền Bình, nếu như cậu có thể đột phá Phong cảnh, cậu chính là thủ lĩnh của Phong Tông chúng tôi”.
Ngô Bình đáp lễ: “Không dám. Triệu tông chủ, có thể nói cho tôi biết tình hình của Phong cảnh không?”
Triệu Thanh Dương: “Tiến vào Phong cảnh, gió bên trong vô cùng mạnh mẽ, chúng đến từ một hạt châu tên là Thần Phong Châu, hạt châu này là do một phong nhãn trong vũ trụ biến thành, uy lực vô hạn, chỉ cần cậu có thể tiến lên trong gió mạnh, tới gần Thần Phong Châu thì có thể luyện hóa nó”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã hiểu”.
Triệu Thanh Dương cười và nói: “Huyền Bình, sau khi cậu có được Thần Phong Châu, cậu có thể tiến vào Thủy cảnh”.
Ngô Bình hỏi vài câu rồi đi theo Triệu Thanh Dương đến lối vào Phong cảnh, anh bước vào mà không hề do dự.
Bước vào Phong cảnh, anh lập tức bị một cơn gió cuốn đi, suýt chút nữa không đứng dậy được. Anh nhanh chóng dùng trọng lực, bị đóng đinh chặt vào mặt đất.
Đây là một thế giới hoang vắng, bầu trời đầy bụi và bị che khuất. Gió rất mạnh, các hạt cát quay cuồng với tốc độ cao còn sắc bén hơn cả gươm, có thể dễ dàng xuyên thủng hàng phòng ngự.
Ngô Bình mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật và nhanh chóng nhìn thấy rằng có một hạt châu lơ lửng trong không trung ở phía xa. Hạt châu liên tục phun ra các luồng khí, các luồng khí này ngày càng lớn hơn, cuối cùng biến thành những cơn gió.
Sau khi xác định phương hướng, anh lập tức đi về phía hạt châu. Khởi đầu rất dễ dàng, nhưng sau khi đi được hàng ngàn bước, anh không thể di chuyển dù chỉ một tấc. Gió quá mạnh, anh cố gắng hết sức để bước trên mặt đất, nhưng chân anh vẫn trượt về phía sau.
Hết cách, hình dáng của anh bắt đầu thay đổi, cơ thể anh trở nên phẳng lì, khi một cơn gió mạnh thổi qua cơ thể anh, gió lại đè anh xuống đất. Anh dùng cả tay và chân, bò thêm vài cây số.
Nhưng cuối cùng, anh không thể di chuyển được nữa, anh dính chặt vào mặt đất như một tấm ván. Lúc này anh cách hạt châu chỉ có mười mấy bước, nhưng dù như thế nào cũng khó có thể tiến lên một bước. Anh nghiến răng nghiến lợi, cơ thể hóa thành một tia chớp, thoáng cái đã đi tới phía trước Thần Phong Châu và nắm lấy nó.
Cầm hạt châu trong tay, cơn gió lập tức dịu đi, anh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng bàn tay, hạt châu kia lại thẩm thấu vào trong cơ thể anh, hóa thành một luồng gió trong lành lưu chuyển trong kinh mạch. Mỗi một lần nó lưu chuyển trong cơ thể, anh lại được tôi luyện một lần, vô cùng thoải mái .
Anh thở phào nhẹ nhõm, lập tức rút lui khỏi Phong cảnh.
Anh vừa đi ra, toàn bộ Phong cảnh đều sụp đổ, Triệu Thanh Dương khẽ mỉm cười, chắp tay với Ngô Bình: “Chúc mừng”.
Ngô Bình đáp lễ: “Tôi đã lấy được Thần Phong Châu”.
Một người phụ nữ xuất hiện, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, rất xinh đẹp, cô ấy cười nói: “Huyền Bình, tôi là tông chủ của Thủy Tông, Thủy Thiên Nhu”.
Ngô Bình: “Chào Thủy tông chủ”.
Thủy Thiên Nhu mỉm cười và nói: “Chúng tôi đã đợi cậu rất lâu, cuối cùng chúng tôi cũng đợi được cậu đến. Tiếp theo, cậu có thể đến Thủy cảnh. Trong Thủy cảnh có Nguyên Nhất Chân Thủy. Nếu cậu luyện hóa được Chân Thủy, cậu sẽ thành công”.
Ngô Bình nói: “Các vị, tất cả hình như đều muốn tôi đột phá các cảnh giới và luyện hóa quái bàn Tiên Thiên”.
Thủy Thiên Nhu: “Đương nhiên. Bởi vì chỉ có luyện hóa quái bàn Tiên Thiên, các tông môn mới có thể thống nhất”.