Thần Y Trở Lại
Chương 2564
Chương 2564
Cô gái mặt trái xoan cười lạnh: “Ai mà tin được mấy lời nhảm nhí của anh! Đây là đất bằng, sao mà có nước khoáng được!”
Ngô Bình đáp: “Có một ngọn núi cách đây mười lăm dặm, ở đây có nước khoáng thì có gì lạ? Mà các người tự tiện xông vào đất của người khác, có phải là quá bất lịch sự, vô phép vô tắc không?”
Cô gái mặt tròn cau mày đáp: “Anh bạn, người ngay thẳng thì không lòng vòng. Có phải anh đã đụng tới địa châu ở nơi này không?”
Ngô Bình giả ngốc: “Địa châu là thứ quái quỷ gì vậy?”
Cô gái mặt trái xoan lạnh lùng đáp: “Giao địa châu ra, nếu không thì anh không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Ngô Bình cười lạnh: “Cô cứ thử xem!”
Cô gái mặt trái xoan rút ra một con dao găm, đôi mắt thoáng hiện sát khí. Con dao của cô ta vừa loé sáng thì mấy long vệ xung quanh đã xuất hiện, bao vây xung quanh.
Hai cô gái kia kinh ngạc, không hiểu mấy người này chui từ đâu ra?
Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng có ra tay thì hơn, nếu không sẽ chết thảm lắm”.
Khí tức của long vệ rất đáng sợ, hai cô gái kia vẻ mặt rất khó coi, tựa lưng vào nhau nhìn quanh đề phòng.
Đúng lúc này, Hỉ Bảo nhảy lên khỏi miệng hố, reo lên: “Bố ơi, đào thấy nước khoáng rồi!”
Quả nhiên, một tia nước từ dưới hố bắn lên, chẳng mấy chốc nước đã lấp đầy cái hố.
Ngô Bình cười đáp: “Nước khoáng này chất lượng được đấy”.
Hai cô gái kia bốn mặt nhìn nhau. Ngô Bình đang đào nước khoáng thật sao?
Cô gái mặt tròn nói: “Chúng tôi là đệ tử của Ngọc Nữ Môn, tu luyện ở nhân gian. Một thời gian trước, chúng tôi phát hiện ở đây có địa châu nên mới tới quan sát, muốn lấy nó làm quà chúc thọ lão tổ. Nhưng không ngờ anh đã đến sớm một bước, cướp mất địa châu”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi đã nói rồi, công xưởng này là của tôi. Những thứ trong phạm vi công xưởng này đương nhiên cũng là của tôi. Ai cướp của ai cơ chứ?”
Ngô Bình hiểu khá rõ về Ngọc Nữ Môn. Đây là một môn phái khá có thế lực ở Địa Tiên Giới. Mặc dù không bì được với kiếm phái Thục Sơn nhưng cũng không hề yếu kém. Trong quân Huyền Vũ Quân năm xưa có không ít nữ đệ tử của môn phái này.
Cô gái mặt trái xoan hỏi: “Có thể cho chúng tôi biết thân phận thật của anh không?”
Ngô Bình: “Nói cho hai cô biết cũng không sao. Tôi tên Ngô Bình, là đệ nhất đệ tử của kiếm phái Thục Sơn”.
Anh vừa dứt lời, hai cô gái kia đều kinh ngạc. Đệ nhất đệ tử của kiếm phái Thục Sơn! Thân phận của anh cao quý hơn bọn họ nhiều. Nói thẳng ra thì dù Ngô Bình hôm nay có giết họ, Ngọc Nữ Môn cũng không dám tìm tới cửa nhà anh báo thù.
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, cô gái mặt trái xoan đột nhiên có vẻ mừng rỡ, vội vàng nói: “Hoá ra là đại sư huynh của kiếm phái Thục Sơn, từ lâu đã được nghe danh”.
Ngô Bình quay mặt sang đáp: “Có gì thì cứ nói”.
Cô gái mặt trái xoan cười đáp: “Ngô sư huynh, lão tổ nhà tôi sắp mừng thọ nên hai chị em tôi mới đi tìm quà để tặng. Thật không ngờ thứ chúng tôi để mắt tới lại là đồ của Ngô sư huynh. Đây là lỗi của chúng tôi không xem xét kỹ tình hình. Chúng tôi thực lòng xin lỗi”.
Ngô Bình: “Cũng không phải chuyện gì lớn”.
Cô gái mặt trái xoan nói tiếp: “Xin tự giới thiệu, tôi là Liễu Phiêu Phiêu. Đây là sư muội tôi, Mạc Xảo Nhi.
Đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại, Ngô Bình đáp: “Hoá ra là cô Liễu và cô Mạc. Hân hạnh được gặp”.