Thần Y Trở Lại
Chương 2563
Chương 2563
Không hổ là Vu thể chí tôn, Ngô Bình chỉ dạy có một lần là Hỉ Bảo đã nhanh chóng tu luyện thành công, toàn thân phát sáng, tiến bộ cực kỳ nhanh.
Ngô Bình đứng bên cạnh quan sát sự kỳ diệu của Vu đạo.
Đến ngày thứ ba, toàn thân Hỉ Bảo toả ra ánh sáng kỳ diệu, khí tức hùng hậu.
Loại công pháp Hỉ Bảo học tên là Thiên Vu Kinh, tất cả có ba mươi ba cấp! Hỉ Bảo chỉ mất ba ngày là đã luyện tới cấp bốn.
Thiên Vu Kinh cấp bốn đã tương đương với trình độ của một Võ quân hàng đầu!
Ngô Bình không dám cho Hỉ Bảo tiếp tục tu luyện, anh nói: “Hỉ Bảo, bố đưa con đi chơi”.
Hỉ Bảo lập tức nhảy cẫng lên: “Được ạ!”
Hai bố con bay một đoạn thì tới một công xưởng. Công xưởng này vốn do Lý Mai kinh doanh. Nhưng về sau, Ngô Bình phát hiện ra ở đây có địa châu nên anh bảo Lý Mai cho nó tạm dừng hoạt động.
Theo Ngô Bình tính toán thì địa châu giờ này cũng lớn rồi nên anh mới tới xem xem. Nếu địa châu đã lớn thì có thể luyện thành pháp bảo. Có nó rồi thì giống như có được sức mạnh của đất mẹ vậy.
Bất cứ lúc nào, chỉ cần Ngô Bình đứng hai chân trên mặt đất là có thể mượn sức mạnh vô song của đất mẹ, trở thành thiên hạ vô địch!
Ngô Bình đi thẳng vào trong sân trước của công xưởng.
Bởi vì có địa châu nên tà khí ngưng tụ bên trong công xưởng khiến người đi vào đây cảm giác cực kỳ khó chịu.
Anh quan sát một lượt thấy địa châu đã lớn, liền ném cho Hỉ Bảo một cái xẻng sắt, nói: “Con trai, đào”.
Hỉ Bảo dù còn nhỏ nhưng cực khoẻ. Cậu bé cầm cái xẻng lên rồi bắt đầu đào bới.
Ngô Bình thì lấy ra một cái ghế, ngồi bên cạnh uống trà cắn hạt dưa, thi thoảng lại khen con trai vài câu.
Sau khi Hỉ Bảo đã đào xuống dưới mấy chục mét, đã sắp đến chỗ địa châu thì đột nhiên nghe thấy từ bên ngoài có một giọng nữ nói: “Sư tỷ, địa châu đó có lẽ đã lớn rồi nhỉ?”
Một giọng nữ khác đáp: “Tính toán thời gian thì cũng lớn rồi đấy. Chúng ta đào địa châu tặng lão tổ, lão tổ chắc chắn sẽ rất vui. Nói không chừng, còn truyền cho chúng ta công pháp tuyệt thế nữa ấy chứ!”
Ngô Bình nghe thấy, lập tức quơ tay một cái, một viên châu màu đen bay ra từ lòng đất rồi bị anh thu lấy, nhét vào trong cái nhẫn chứa đồ. Đồng thời, anh lớn tiếng nói với Hỉ Bảo: “Con trai, đào mạnh lên, đào thêm mười mấy mét nữa là thấy nước rồi”.
Hỉ Bảo vẻ mặt đầy hoài nghi, nghĩ bụng không phải ban nãy bố mình nói đi đào báu vật hay sao? Sao giờ đã thành đào tìm nước rồi?
Có điều Hỉ Bảo rất ngoan, lập tức cúi xuống tiếp tục “thình thịch thình thịch” đào đất.
Chẳng bao lâu sau, hai người phụ nữ mặc đồ công sở đi vào. Hai người này đều ngoài hai mươi tuổi, một người mặt tròn, một người mặt trái xoan nhưng trông đều khá xinh đẹp.
Thấy có người đang đào bới, cô gái mặt tròn ngạc nhiên, sau đó giận dữ hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình nhìn lại cô ta, cũng nhướn mày lên hỏi: “Thế các cô là ai? Đột nhập vào công xưởng của tôi làm gì hả?”
Cô gái kia sững lại: “Đây là công xưởng của anh?”
Ngô Bình: “Phí lời, không phải của tôi thì tôi ở đây đào tìm nguồn nước làm gì hả?”
Cô gái mặt tròn sững lại: “Anh đang đào giếng sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên, ở dưới này có mạch nước khoáng ngầm, tôi chuẩn bị đào nó lên để sản xuất nước giải khát”.