Thần Khống Thiên Hạ
Chương 266: Hạ Huyên Huyên (1)
Tử Thiên thành là thành trì trực thuộc Tử Thiên tông, có cao thủ của Tử
Thiên tông trấn giữ ở chỗ này, không người dám ở chỗ này gây chuyện sinh sự.
Diện tích của nơi này cơ hồ là gấp mười lần Vẫn Thạch thành, dòng người
lui tới không dứt, cửa hàng chỗ nào cũng có, những thứ mà Vẫn Thạch
thành có nơi này đều có, mà những thứ ở trong này có chưa chắc Vẫn Thạch thành đã có.
Sau khi theo đám người Nhâm Hoa Phú cùng Mạt Khắc đi vào thành, tất cả
mọi người vô cùng hưng phấn tò mò, tất cả mọi người vẫn là người trẻ
tuổi, đối với hoàn cảnh lạ lẫm tự nhiên tương đối hiếu kỳ.
Liền ở mọi người vừa tiến vào thành không lâu, hai gã hán tử thân mặc võ phục đi ra nghênh đón.
- Mạc chấp sự, Nhâm chấp sự các ngươi đã trở lại rồi, Lữ chấp sự bọn họ đều đã trở lại trước một bước từ ba ngày trước.
Một gã hán tử tiến lên nói.
- Ngô, biết rồi, ngươi đi an bài chỗ ở cho bọn hắn, chúng ta liền trở về trong tông thôi.
Mạc Khắc gật đầu nói.
Vì vậy Mạc Khắc cùng Nhâm Hoa Phú hai người không cần phải nhiều lời nửa câu nữa, đem đám người mà mình mang đến giao cho hai người hán tử tiếp
đãi, trước một bước rời đi.
- Tất cả các ngươi đi theo ta.
Một gã hán tử hướng mọi người vẫy vẫy tay, dẫn đầu hướng một nhà tửu lâu đi tới.
Tửu lâu này tự nhiên là sản nghiệp trực thuộc Tử Thiên tông, bình thường đều sẽ đối ngoại mở ra, chẳng qua là hôm nay lại đến đại hội chọn lựa
ngoại môn đệ tử ba năm một lần, cho nên tửu lâu này liền toàn bộ dùng để tiếp đãi những thanh niên nhân tài kiệt xuất từ các nơi khác đến.
Sau khi đi vào tửu lâu, nơi này đã tụ tập không ít thanh niên nam nữ,
hiển nhiên những người này cũng sớm đã đi tới nơi này, nhìn dáng dấp có
vẻ rất quen thuộc, tin tưởng là thanh thiếu niên do đám chấp sự khác của Tử Thiên tông mang tới để cạnh tranh ngoại môn đệ tử rồi.
Đám thanh niên đang nhàn rỗi ở bên trong nhìn đám người mới tiến vào nghị luận rối rít.
- Ơ, lại có một nhóm người tới, xem ra hẳn là một nhóm cuối cùng đi, thật là đủ náo nhiệt.
- Nghe nói Tử Thiên tông năm nay chie lấy 150 người, từ ban đầu cho tới
hiện tại đã có hơn 300 người, vậy sau khi tranh cử kết thúc có một nửa
số người phải rời đi rồi.
- Ai biết, dù sao rời đi cũng không phải là ta, di, lại có hai đóa kiều
hoa xinh đẹp, thật không sai, có thể so sánh với vị kia trong đội của
chúng ta.
- Thôi đi, ánh mắt của ngươi cũng bị gỉ mắt nhét đầy rồi, mặt hàng như
hai người này cũng có thể so sánh với đóa hoa hồng có gai kia trong đội
chúng ta sao, thiệt là.
- Ha hả, đây đều không phải là nữ nhân sao, tắt nến đi thì cũng giống nhau.
...
Đám người Lăng Tiếu ở dưới sự hướng dẫn của hai gã hán tử đều được phân phối xong phòng ốc.
Mọi người một đường phong trần đã lâu như vậy, ai cũng cảm thấy mệt mỏi, đều vào gian phòng của mình nghỉ ngơi.
- Hô, ba tháng, mệt chết đi được.
Lăng Tiếu thở nhẹ một tiếng, sau đó ngã vào trên giường gỗ liền lăn ra ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, phía ngoài truyền đến thanh âm vội vàng xao động.
Lăng Tiếu mơ hồ bò dậy, khó chịu lẩm bẩm:
- Giở trò quỷ gì mà ầm ĩ như vậy.
Lăng Tiếu vốn muốn tiếp tục ngủ, nhưng mà ở bên ngoài thật sự quá ồn rồi, hơn nữa bụng cũng đã đói, liền đi ra khỏi gian phòng.
Đi tới trên đại sảnh tửu lâu, chỉ thấy một đám người đang vây xem ở chung một chỗ, tựa hồ đang nhìn trò hay gì đó.
Lăng Tiếu tò mò đi tới nhìn lại, chỉ thấy một tiểu nữ hài không tới mười tuổi bị một một người thanh niên đi tới đánh, lại không một người đi ra ngoài giúp tiểu nữ hài kia nói nửa câu.
Lăng Tiếu gạt mọi người ra, nhăn chân mày một chút, nhìn tiểu nữ hài co
lại ở trên mặt đất, đôi mắt bất lực, cặp ánh mắt oán giận đối với thế
tục để cho trong lòng hắn run lên, hắn phảng phất thấy được chính mình
của kiếp trước.
Khi đó từ nhỏ mất đi song thân, không chỗ nương tựa, chịu đủ châm chọc
đối xử lạnh nhạt, cùng chó dữ tranh giành thức ăn, còn bị cẩu nô tài
đánh cho nửa sống nửa chết, nếu không phải là có lão quỷ sư tôn chứa
cháp hắn, có lẽ liền ở lúc đó hắn đã bỏ mạng rồi.
- Xú khiếu hoa, lại dám trộm ngọc bội của bổn thiếu gia, cũng không nhìn một chút bổn thiếu gia là ai, mẹ kiếp!
Một gã thanh niên ăn mặc hoa lệ vô cùng bất phẫn đánh tới nữ hài tử yếu nhược kia.
- Đủ rồi!
Đang ở thời điểm Lăng Tiếu vừa định lên tiếng, một tiếng quát trách móc như hoàng anh xuất cốc dịu dàng vang lên.
Mọi người ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một thieus nữ mặc một bộ tuyết
bạch khinh sa, khuôn mặt lãnh nhược băng sương hiện lên vẻ giận dữ, đôi
môi thật mỏng hồng nhuận mê người, vóc người yểu điệu lọ ra đường cong
duyên dáng, quanh thân hiện lên hàn khí nhàn nhạt, khiến cho người chỉ
dám đứng xa nhìn xem, không dám khinh nhờn, nàng đẹp đến khiến cho người ta hít thở không thông, đẹp đến không dính nửa điểm phong trần.
Nàng bước ra mấy bức liên tục xuyên qua mọi người nhìn tới thanh niên hoa lệ đang đánh cô bé kia.
Thanh niên hoa lệ kia nhìn thấy mỹ nữ lãnh diễm xuất hiện, thần sắc ngẩn ngơ, trong đôi mắt lộ ra dâm quang nồng đậm, lúc này ánh mắt gian tà
vừa chuyển nói:
- Nhìn ở trên phần mỹ nữ này, ta liền tha cho ngươi tiểu phiến nha này.
Tiểu nữ hài gầy yếu kia lảo đảo bò dậy, quệt vết máu ở khóe miệng một chút, nhìn chằm chằm vào thanh niên hoa lệ quát lên:
- Ta không có trộm đồ của ngươi.
- Ơ, ngươi cái tiếu phiến nha này còn dám mạnh miệng, thanh niên hoa lệ
kia khó chịu nói một câu, một cước lại đá hướng tiểu nữ hài kia.
Nữ tử lãnh diễm muốn ra tay ngăn cản, đáng tiếc đã muộn, bởi vì khoảng
cách của thanh niên hoa lệ cùng tiểu cô nương kia quá gần rồi.
Tất cả mọi người đều cho là tiểu nữ hài này nhất định phải chết, bởi vì
một cước này của thanh niên hoa lệ có ẩn chứa huyền lực, rất hiển nhiên
là muốn đem tiểu nữ hài này phế ngay lập tức.
Ai ngờ, sau một khắc kia thanh niên hoa lệ lại một cước đá vào khoảng không.
Thanh niên hoa lệ nhướng mày, lập tức hướng bốn phía nhìn lại, lại thấy một gia hỏa đang ôm tiểu nữ hài kia.
- Ngươi muốn xen vào việc của người khác?
Thanh niên hoa lệ khó chịu hỏi Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu căn bản không để ý tới hắn, trực tiếp móc ra một viên đan
dược, không nói hai lời nhét vào trong miệng của tiểu cô nương kia.
Thanh niên hoa lệ cảm giác được mình không được để ý tới, nhất là bên
cạnh mình còn có một thiếu nữ lãnh diễm, hắn tại sao có thể khiến cho
người khác không nhìn thấy tồn tại của hắn được.
- Lập tức để xuống tiểu tạp chủng chết tiệt nọ, nếu không bổn thiếu gia hiện tại liền cho ngươi đi chết.
Thanh niên hoa lệ mặt âm trầm nói.
Lăng Tiếu như cũ không nhìn người trẻ tuổi kia, hướng về tiểu nữ hài ở trong ngực hắn hỏi:
- Còn có đau hay không?
Tiểu nữ hài cắn miệng kiên định gật đầu, trong mắt lộ ra thần mang quật cường.
Điều này khiến cho Lăng Tiếu đối với tiểu gia hỏa này càng sản sinh ra chỗ cộng minh.