Thần Khống Thiên Hạ
Chương 265: Tiến Về Tử Thiên Tông (2)
Thiên niên kia khẽ lắc đầu chê cười, bỗng nhiên một chút hắn lại nói:
- Tất nhanh, đứa con rể đầu tiên dẫn đầu nghĩ được một bài thơ, hắn nói: Đại tuyết như lông ngỗng, khoái mã đi đi Nam Kiều. Khoái mã trở lại,
lông ngỗng vẫn phiêu phù trên mặt nước. Bài thơ này vừa ra, lão gia chủ
kia thật là hài lòng tán dương liên tục: Hảo hảo, mã chạy qua lại, tuyết hoa còn đang ở trên mặt nước chưa biến hóa, không tệ.
Nói tới đây, thiếu nữ kia hỏi:
- Vậy nhị nữ tế ( con rể thứ hai ) cùng tam nữ tế lại làm bài thơ gì?
- Nhị nữ tế cũng ngâm một bài: Thiết con ném vào trong nước, khoái mã
chạy Đông Kinh. Khoái mã trở lại, thiết con vẫn chưa chìm. Bài thơ này
thì lão gia chủ kia cảm thấy tạm được. Tiếp theo lão gia chủ thấy tam nữ tế đang ở trong khổ tư, đoán hắn có thể nghĩ không ra thơ hay, cho nên
nói: Quên đi, xem hình dạng của ngươi cũng nghĩ không ra được một bài
thơ.
Thiếu niên nói tới đây đã bị thiếu nữ cắt đứt, chỉ thấy nàng tức giận nói:
- Thật là gia hỏa mắt cho nhìn người!
Thiếu niên không để ý đến lời nói của thiếu nữ, tiếp theo lại nói:
- Nghe lời nói của lão gia chủ, tam nữ tế kia cũng nghĩ ra được một bài
thơ rồi, hắn giả bộ giống như thư sinh, lắc đầu ngâm nói: Cha vợ phóng
cái rắm, khoái mãi đi hướng tây. Khoái mã trở lại, chỗ phun ra cái rắm
còn chưa đóng. Lão gia chủ nghe xong lời này, sắc mặt tối sầm, lúc này
bị tức đến hôn mê bất tỉnh.
- Ha hả, đáng đời!
Cô gái kia cười đến xinh đẹp, khiến cho thanh thiếu niên ở phía trước đều quay đầu lại.
Gã thiếu niên văn nhược đứng ở một bên gã thiếu niên khoác đấu bồng kia lại càng nhìn đến hai mắt đăm đăm, trong lòng thầm khen:
- Cười đến thật là đẹp mắt.
- Tiểu Tuyết, đừng ở chỗ này hàn huyên, vào thành!
Một gã nam tử lớn lên âm nhu cưỡi ngựa dừng lại một chút hướng về phía
cô gái kia kêu to nói, trong giọng nói lộ ra tư vị khó chịu, ánh mắt
nhìn đến thiếu niên khoác đấu bồng kia trong mắt tràn đầy địch ý.
- Biết rồi!
Thiếu nữ đáp một tiếng, sau đó hướng về thiếu niên khoác đấu bồng ở bên
cạnh cười ngọt ngào một cái mới ruổi ngựa đuổi theo thanh niên âm nhu
này.
- Hắc, cô nàng này thật đúng là rất khả ái.
Thiếu niên khoác đấu bồng mang theo nụ cười nhạt lẩm bẩm.
- Lão... Lão đại, bộ dáng của ngươi thật dâm đãng, ngươi nhưng là nói
giúp ta nghĩ kế, tại sao có thể hợp ý với vợ của tiểu tệ được.
Thiếu niên yếu gầy ở một bên hướng về phía thiếu niên đấu bồng nói.
- Tiểu Quy, yên nào, lão đại đây là thay ngươi trước thăm dò sở thích
của nàng, đến lúc đó sẽ nói cho ngươi biết, ngươi lại đi tán nàng không
phải là chuyện dễ dàng sao.
Thiếu niên đấu bồng đưa tay qua vỗ thiếu niên yếu gầy kia nói.
Thiếu niên yếu gầy kia tựa hồ không có tâm cơ gì, nghe lời nói của thiếu niên đấu bồng, cảm thấy rất có đạo lý, lúc này gật đầu nói:
- Lão đại không hổ là lão đại, vậy ngươi nhanh lên một chút tra ra rõ ràng, nếu không đến tông môn sẽ không còn phần của ta rồi.
- Tiểu Quy, là một nam nhân phải tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực cho ta, lớn tiếng nói một câu: Tiểu Tuyết... Ta yêu ngươi!
Thiếu niên đấu bồng kia vỗ ngực dạy thiếu niên yếu gầy, một câu nói cuối cùng kia nói lên cực kỳ lớn.
Hơn mười người ở phía trước đều nghe được lời nói của thiếu niên đấu
bồng, đều thiếu chút nữa bị lời nói của tiểu tử này đánh ngã.
Tên này cũng quá lớn mật đi, lại ở trước mặt nhiều người như vậy hướng một cô bé biểu lộ, thật là ca khúc khải hoàn a!
Nhiều thanh thiếu niên trẻ tuổi đều quay đầu lại hướng về phía thiếu
niên kia giơ ngón tay cái lên, cũng không cso ít người trên mặt tràn đầy ý khinh thường.
Thiếu nữ mới vừa rồi cùng với hắn nói chuyện phiếm kia lại càng nổi lên
bộ dáng kiều diễm ướt át, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác ngọt ngào.
Thanh niên âm nhu ở bên cạnh nàng chú ý tới bộ dáng của thiếu niên kia,
sắc mặt càng thêm âm sâu xuống, lãnh mục tràn đầy tức giận.
- Lão đại, ngươi thật là trực tiếp, bất quá ngươi đem lời của ta cũng nói ra, Tiểu Tuyết hiều lầm thì như thế nào?
Thiếu niên gầy yếu hướng về phía thiếu niên đấu bồng vừa là sùng bái vừa là lo lắng nói.
- Nga, ca ca ta thiếu chút nữa quên mất, bất quá không sao, ca ca không
có mị lực như Tiểu Quy, tiểu nha đầu thủy chung là người của ngươi, ha
ha, đi thôi, vào thành đi.
Thiếu niên đấu bồng kia đột nhiên mới nhớ tới chính mình bên ngoài biểu
lộ rồi, tiếp theo cười ha ha một tiếng, đánh ngựa đuổi theo hướng mọi
người.
Thiếu niên gầy yếu kia lắc đầu, cũng cưỡi Liệt Viêm Hỏa đuổi theo.
Thiếu niên đấu bồng mới vừa rồi kia không ai khác chính là Lăng Tiếu từ Vẫn Thạch thành lên đường.
Về phần tại sao lại xuất hiện nhiều người như vậy, vậy thì phải nói đến từ ba tháng trước.
Nói đến, sau khi Lăng Tiếu đi theo Nhâm Hoa Phú cùng với Mạc Khắc rời đi Vẫn Thạch thành, cũng không có lập tức hướng về Tử Thiên tông mà đi, mà là hướng những thành khác mà đi.
Sau đó, Lăng Tiếu mới biết được thì ra Tử Thiên tông mỗi ba năm đều
hướng tới những thành khác chiêu thu ngoại môn đệ tử, mà Nhâm Hoa Phú
cùng Mạc Khắc chịu trách nhiệm chiêu thu đúng là thanh niên một đời của
bảy thành trì, mỗi một thành trì chiêu thu ước chừng năm đến mười người. Những người này đều là những thanh thiếu niên xuất sắc nhất của mỗi
thành, mỗi một tên đều có được thiên phú tu luyện xuất sắc, đều là nhân
vật được gọi thành là thiên tài.
Lăng Tiếu ở trong những người này chẳng qua là lộ ra vẻ hơi xuất sắc một chút mà thôi, thực lực của hắn cản bản không có cái gì đáng được khoe
khoang.
Lăng Tiếu không khỏi cảm thán chính mình lúc trước ánh mắt quá nông cạn
rồi, hắn cho là với tuổi của mình mà có tu vi như vậy đã là không tệ
rồi.
Sau khi đi đón những người còn lại này, mới một đường đuổi hướng Tử Thiên tông.
Thiếu niên gầy yếu kia ở bên cạnh Lăng Tiếu tuổi gần 17, gọi là Hoa Hiểu Quế, thực lực chẳng qua là trung giai Huyền Giả, nhưng hắn lại có một
thân phận khác, đó chính là Nhất phẩm Luyện dược sư.
Nhân tài mà Tử Thiên tông chiêu nạp không chỉ có riêng là thiên phú tu
luyện xuất sắc, mà còn đối với thanh niên luyện dược, luyện khí xuất sắc đều chiêu thu.
Thiếu nữ mới vừa rồi nói chuyện phiếm với Lăng Tiếu đến tử Vũ Minh
thành, gọi là Vũ Tư Tuyết, mười chín tuổi đạt tới trung giai Huyền Sĩ;
mà thanh niên âm nhu vừa mới rồi gọi Vũ Tư Tuyết là cùng một thành trì
với nàng, trung giai Huyền Sĩ hai mươi tuổi Hạ Hầu Sử.
Ở trong những người này có uy vọng cao nhất lại là thiên tài Sâm Cách
hai mươi tuổi có tu vi cao giai Huyền Sĩ đến từ Tề thành; còn có một nữ
nhân hào sảng hai mươi một tuổi có tu vi cao giai Huyền Sĩ Ngọc Liệt
Diễm đến tử Song Nguyệt thành.
Hai người bọn họ là thực lực mạnh nhất nơi này, mà cũng có khả năng giao thiệp nhất, có khí chất lãnh tụ cao nhất.
Bất quá trong lòng Lăng Tiếu lại là khinh thường:
- Bổn thiếu gia là người điệu thấp, mới không cùng tiểu thí hài chơi đùa.