Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1764: Lớn lên xấu cũng không phải lỗi của ngươi



- Không được, ta đi tìm Lăng Tiếu, hi vọng còn kịp, chỉ cần thực lực của hắn lại tăng lên một chút, tiểu tử này có lẽ có lực đánh một trận, cho dù thua cũng sẽ không quá khó coi!
Lăng Phi nói
- Đừng đi thêm phiền nữa, đây chỉ là thi đấu giữa tiểu bối, chúng ta còn thua nổi!
Lăng Thần ngăn cản nói.
Tiêu Trân Thải cũng ở một bên nói:
- Lúc trước Lăng Tiếu không phải trúng một kích của cao giai Thần Vương mà không chết sao? Hắn có lẽ có át chủ bài mà người khác không biết, có lẽ chuyện cũng không quá xấu.
Lăng Phi nặng nề thở dài một hơi nói:
- Ngày mai ta đi đốc chiến cho hắn! Nếu hắn có thể thắng, ta sẽ đưa Kim Long Quả đã trân tàng nhiều năm cho hắn!
Vạn dặm mây xanh, mây trắng như giặt rửa, thanh tịnh xanh thẳm, linh khí phiêu miểu.
Thiên Long Môn có mấy luận võ tràng chuyên dụng, là để cho các đời đệ tử, chấp sự tỷ thí đọ sức với nhau.
Ở trong đó một chỗ luận võ tràng chuyên dùng cho chân truyền đệ tử, hiện giờ khắp nơi tiếng người huyên náo.
Rất nhiều đệ tử hoặc chấp sự đều đã vây kín nơi này, chờ đợi luận võ bắt đầu.
- Có nghe gì không, đệ tử Hạ Công trường lão Văn Thái Nhạc khiêu chiến tân tấn chân truyền đệ tử Lăng Tiếu, lát nữa sẽ đấu võ rồi!
- Ngươi đây không phải nói nhảm sao? Không nghe chúng ta chạy đến đây làm gì, đầu người bị kẹp sao! Ta còn biết Văn Thái Nhạc kia là vì ba nữ nhân của Lăng Tiếu nên mới khiếu chiến nữa!
- Bất quá ta nghe nói Lăng Tiếu chỉ có thực lực cao giai Thánh Hoàng ah, Văn Thái Nhạc kia đã là Bán Thần Vương rồi, đây không phải thuần túy khi dễ người sao? Hắn cũng thực không biết xấu hổ mà hạ khiêu chiến thư này!
- Lăng Tiếu, chính là họ ‘ Lăng ’ ah, chẳng lẽ còn đoán không được hắn là người nào sao? Người ta đã dám ứng chiến, chắc hẳn sẽ có đầy đủ át chủ bài, tin rằng trận chiến này sẽ rất đáng xem.
...
Chiến đấu còn chưa bắt đầu nhưng đã khiến rất nhiều người mong đợi.
Không ít Thần Vương trưởng lão còn tự mình đến chiến, rất hiển nhiên bọn hắn cũng rất hứng thú đối với trận chiến này.
Văn Thái Nhạc dẫn đầu đi đến luận võ trường, hắn đang mặc một bộ võ phục, lộ rõ dáng người khỏe đẹp cân đối, chỉ là khuôn mặt âm nhu kia thủy chung lại khiến người cảm thấy âm lãnh.
- Hi vọng đừng khiến ta thất vọng, một trận chiến này tuy có chút không công bằng, nhưng vì mấy mỹ nữ, làm chút chuyện vô sỉ có là gì chứ!
Văn Thái Nhạc ở trong lòng đắc ý thầm nói.
Lúc này, trong trang viện của Lăng Tiếu, hắn cũng chuẩn bị xuất phát.
Chỉ là nữ nhân bên cạnh hắn đều hoặc nhiều hoặc ít mang theo vài phần lo lắng.
Lăng Tiếu hôm nay mặc một bộ áo trắng, cả người lộ ra ngọc thụ lâm phong, tiêu sái anh tuấn, cầm trong tay quạt giấy, khiến người cảm thấy như là một văn sinh, bộ dáng không giống như sắp lên chiến trường chút nào mà ngược lại như mang theo mỹ nữ ra ngoài dạo chơi vậy.
Lăng Tiếu rất trấn định, không chút nào lo lắng, trên mặt treo dáng tươi cười mê người, chuẩn bị nghênh đón trận chiến đầu tiên trong Thiên Long Môn.
Một trận chiến này, hắn muốn thắng thật quang minh chính đại, muốn thắng thật dứt khoát, tuyệt đối phải cho đám gọi là thiên chi kiêu tử ở đây biết rõ hắn không dễ trêu.
- Đi thôi, để ta xem thử sự lợi hại của các thiên tài Thiên Long Môn!
Lăng Tiếu nhẹ hất tóc phiêu dật nói.
Phong Thanh Duyên nhìn Lăng Tiếu như vậy, ngược lại cảm thấy hắn như một công tử ca tranh cường háo thắng vậy, trong nội tâm cảm thấy vài phần buồn cười, đồng thời lại phảng phất thấy được bộ dạng của Tà Đế ca ca khi còn trẻ vậy, suy nghĩ có chút phiêu nhiên.
Ngọc Nhu Phỉ rất tự nhiên kéo tay Lăng Tiếu, cùng hắn tiến đến luận võ tràng.
Tiêu Linh cũng dán vào thân thể Lăng Tiếu, trên mặt mang theo vài phần cổ vũ, nàng hi vọng Lăng Tiếu có thể đánh cho tên đáng ghét kia thành đầu heo cho bỏ tức.
Lăng Tiếu thản nhiên ra sân!
Trong Thiên Long Môn không có mấy đệ tử có thể có diễm phúc như hắn, rõ ràng đồng thời mang theo ba mỹ nữ cực phẩm xuất hiện tại luận võ tràng.
Một người bộ dạng thành thục thùy mị, tràn đầy phong tình vô hạn, hương vị chín mọng kia khiến bất luận nam nhân nào cũng muốn gặm một cái; một người thì đẹp đẽ đến khiến người hít thở không thông, mỗi một tấc da thịt của nàng đều tràn đầy hấp dẫn vô hạn, người còn lại thì thanh thuần vô địch, đôi mắt trong veo không chút tạp chất.
Một người nam nhân có thể được làm bạn với bất kỳ ai trong ba nữ nhân này thôi cũng đã phi thường thỏa mãn rồi.
Những nam nhân kia nhìn về phía Lăng Tiếu đều tràn đầy thần sắc hâm mộ đố kị!
Nhất Văn Thái Nhạc ở trên đài tỷ võ càng hận không thể đổi mình vào vị trí Lăng Tiếu.
Văn Thái Nhạ dựng lấy ngón giữa với Lăng Tiếu ở bên dưới, lại ngoéo một cái ý bảo Lăng Tiếu đi lên, bộ dáng tràn đầy hung hăng càn quấy.
Lăng Tiếu cười lạnh thoáng một phát, dưới chân nhẹ đạp, cả người bắn lên luận võ đài.
- Hắn chính là Lăng Tiếu sao, thoạt nhìn không có vài phần khí thế ah, cảnh giới chỉ là đỉnh phong Thánh Hoàng, xem ra bại nhiều thắng ít rồi.
- Ta cảm thấy hắn lớn lên thực anh tuấn, rất có nam nhân vị ah, khó trách có thể khiến ba mỹ nhân kia ái mộ.
- Ân, ba nữ nhân kia thực lực kém, nhưng lớn lên lại đủ vị, Lăng Tiếu này ngược lại thật biết tìm nữ nhân ah!
- Nói ít thôi, xem thử trận chiến này có đáng để quan sát không đi.
...
- Không nghĩ tới ngươi thực có can đảm ứng chiến, bất quá ngươi rất nhanh sẽ biết kết cục khi đắc tội Văn Thái Nhạc ta!
Văn Thái Nhạc nhìn thấy Lăng Tiếu mỉm cười rất là khó chịu nói, dừng chút hắn còn nói:
- Nếu như ngươi chịu giao ba mỹ nữ kia cho ta, ta sẽ cho phép ngươi hiện giờ đầu hàng nhận thua, bằng không... Ngươi sẽ không hề dễ chịu gì đâu!
- Không biết ngươi là lớn lên giống vô sỉ, hay là bản thân ngươi đã vô sỉ nữa, nói lớn lên đẹp trai thì ngươi không đẹp trai bằng ta, đoạt không được nữ nhân của ta, lại lợi dụng loại thủ đoạn dùng lực áp người này để chứng tỏ bản thân, ngươi không biết ngươi như một tên hề sao? Đúng vậy, thực lực của ngươi mạnh hơn ta chút đỉnh, nhưng ngươi dường như còn lớn hơn ta cả trăm tuổi a, một lão gia hỏa như ngươi cũng không biết xấu hổ khiêu chiến với soái ca trẻ tuổi đầy hứa hẹn như ta, ngay cả ta cũng thấy thẹn hộ ngươi đấy, bất quá ta dù sao cũng là ngươi kính già yêu trẻ, đáp ứng lời khiêu chiến của tên vô sỉ như ngươi, hi vọng lão nhân gia người đừng có không cẩn thận bại bởi ta đấy!
Lăng Tiếu dù bận vẫn ung dung nhìn Văn Thái Nhạc nói.
Lăng Tiếu lời này vừa ra, mặt Văn Thái Nhạc liền xanh mét. Không chỉ có là hắn, mà ngay người đang quan chiến bốn phía mặt mũi đều tối xầm, càng có một loại xúc động muốn ói máu.
Không sai, Lăng Tiếu chỉ mới chừng 60, trong số võ giả cường đại cũng coi như là trẻ tuổi đầy hứa hẹn rồi.
Mà Văn Thái Nhạc đã hơn 100 gần 200 tuổi a.
Hắn dù lớn lên giống tiểu nam nhân, nhưng tuổi so với Lăng Tiếu cũng có thể làm gia gia rồi.
Theo đạo lý thì hắn dùng tuổi như vậy đạt tới cảnh giới Bán Thần Vương đã là rất giỏi rồi, là tồn tại trẻ tuổi đầy hứa hẹn.
Nhưng bị Lăng Tiếu ở trước mặt mọi người nói vậy, hắn thiếu chút nữa đã muốn đào một cái hố nhảy xuống cho xong.
Trong lòng những người khác cũng cảm thấy Văn Thái Nhạc tựa hồ thật sự rất vô sỉ.
Cướp nữ nhân người ta không thành, lại dùng già lấn trẻ, thật sự là khiến người cảm thấy người này tấm lòng hẹp hòi, không có chút độ lượng.
Dù sao trong Thiên Long Môn đều là sư huynh đệ ah!
Nhất thời, tất cả mọi người cảm thấy đứng bên phía Văn Thái Nhạc rất xấu hổ, đại bộ phận phần mọi người đều hướng về Lăng Tiếu, cảm thấy hắn mới thật sự là người chịu ủy khuất...
- Bớt múa mép khua môi đi, ta và ngươi chỉ là luận bàn giữa sư huynh đệ, không quan tâm tuổi tác, kính xin trưởng lão bắt đầu!
Văn Thái Nhạc nắm chặt nắm đấm trừng mắt nói với Lăng Tiếu.
Trong mắt hắn tràn đầy lửa giận, hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt giết Lăng Tiếu 100 lượt lại 100 lượt!
Lăng Tiếu không đợi tên trưởng lão làm trọng tại mở miệng lại nói:
- Ta biết rõ ngươi tự ti, nhưng ta sẽ không trách ngươi đâu, lớn lên xấu cũng không phải lỗi của ngươi, muốn tán tỉnh nữ nhân cũng không phải lỗi của ngươi, sai chủ yếu là do thủ pháp của ngươi dùng rất ti tiện, chẳng lẽ cảm thấy mình là đệ tử nhập thất của Hạ Công trưởng lão là có thể coi trời bằng vung sao? Chẳng lẽ cảm thấy mình là chân truyền đệ tử Thiên Long Môn liền có thể muốn làm gì thì làm, có thể nhìn thấy bất luận một nữ nhân xinh đẹp nào đều có thể chiếm làm của riêng sao? Gia hoa tự ti đáng thương như ngươi, loại người bại hoại Hạ Công trưởng lão, bại hoại danh tự Thiên Long Môn như ngươi, dù trận thi đấu này ta thua, ta cũng sẽ không để ngươi sống khá giả.
Lăng Tiếu càng nói càng oán giận, mắt cho Văn Thái Nhạc như không đáng một đồng, càng tăng chuyện này lên đến mức danh dự của Hạ Công trưởng lão cùng với vinh quang của Thiên Long Môn.
Văn Thái Nhạc bị tức đến nỗi lùi liền hai bước, hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu ngôn ngữ sắc bén như thế, rõ ràng bỡn cợt hắn đến không đáng một đồng.
Trận chiến này còn chưa bắt đầu, nhân phẩm của hắn đã chú định sẽ trở thành trò cười trong Thiên Long Môn rồi, không chỉ vì hắn khiếu chiến Lăng Tiếu thực lực yếu hơn mình, càng bởi vì hắn vì đoạt nữ nhân lại không từ thủ đoạn, loại tác phong lấy thế đè người này khiến người cảm thấy rất xấu hổ.
.
Người xung quanh cũng biết tình huống đại khái, không ít người "Chính nghĩa" bắt đầu thảo phạt Văn Thái Nhạc.
- Không nghĩ tới Văn Thái Nhạc là loại người này, trước kia ta chỉ nghe nói hắn tương đối háo sắc, không nghĩ tới ngay cả nữ nhân của sư huynh đệ mình cũng muốn cướp, vậy sau này có phải là ngay cả nữ nhân bên cạnh chúng ta cũng muốn đánh chủ ý không, tên này thật sự là vô sỉ đến cực điểm!
- Có lẽ là đúng như lời Lăng Tiếu, hắn rất tự ti, không có nữ nhân nào thích hắn, chỉ có thể dựa vào loại thủ đoạn ti tiện này đoạt nữ nhân, ta làm đồng môn sư huynh đệ với loại người này cũng cảm thấy đáng xấu hổ, mặt không ánh sáng ah!
- Cũng không phải sao? Trong môn và Hạ Công trưởng lão tốn nhiều tâm tư như vậy bồi dưỡng hắn thành tài, không nghĩ tới nhân phẩm người này lại như thế, thật sự là lãng phí rất nhiều tài nguyên, cho dù Lăng Tiếu thua, ta cũng phải khiêu chiến tên vô sỉ này, đánh bại hắn!
- Thật sự là khiến mặt mũi Hạ Công trưởng lão mất hết, ta thấy vẫn nên nhận thua cút khỏi Thiên Long Môn cho rồi.
- Đúng đúng, đầu hàng nhận thua cút ra khỏi Thiên Long Môn đi!
...
Nguyên một đám đệ tử, chấp sự đều trở nên sục sôn, bọn hắn lên án sự vô sỉ và hèn hạ của Văn Thái Nhạc.
Trong lúc nhất thời, hào khí ở hiện trường trở nên cực kỳ nóng bỏng.
Văn Thái Nhạc bị tức đến hô hấp dồn dập, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Lăng Tiếu vụng trộm cười thầm "Lông còn chưa dài hết đã muốn đấu với ta, không biết tự lượng sức mình! " .
- Chư vị trước tien yên tĩnh, đợi đến sau trận luận võ này lại tính tiếp!
Một giọng nói không biết từgóc nào truyền tới, ép cho mọi người đều yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, mới nhớ tới bọn hắn chỉ đến đây để quan chiến a!
- Đã nghe chưa? Vừa rồi bọn hắn cũng bảo ngươi đầu hàng nhận thua, có lẽ ta sẽ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, chẳng muốn so đo với ngươi làm gì!
Lăng Tiếu nhìn Văn Thái Nhạc cười lạnh nói.
Văn Thái Nhạc bị giận điên lên!
Hắn còn là lần đầu bị nói thành ra như thế, phảng phất như bị công kích đến thương tích đầy mình vậy.
- Ta... Ta muốn giết ngươi!
Văn Thái Nhạc giận đỏ mắt gào rú một tiếng, xông giết tới Lăng Tiếu.
Nắm đấm Văn Thái Nhạc trong nháy mắt đã đến trước mặt Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu lập tức quát hô:
- Chậm đã, chẳng lẽ ngươi muốn đánh lén sao? Trưởng lão còn chưa nói bắt đầu mà!
Lăng Tiếu lời này vừa kêu lền thì nắm đấm Văn Thái Nhạc đã sinh sinh ngừng lại, nhưng khí thế kia lại chà sát khiến hai gò má Lăng Tiếu đau nhức.
Lăng Tiếu hỏi trưởng lão kia:
- Trưởng lão, luận võ có thể bắt đầu chưa?
Trưởng lão kia lúc này mới hồi phục tinh thần lại nói:
- Có thể rồi, bắt đầu đi!
Hắn lời mới vừa dứt, Lăng Tiếu liền động.
Phanh!
Ngay từ đầu tất cả mọi người cảm thấy Văn Thái Nhạc rất vô sỉ.
Không chỉ muốn nữ nhân của đồng môn sư huynh đệ, mà còn lấy lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu, càng vô sỉ hơn là hắn lại muốn đánh lén.
Trọng tài còn chưa hô bắt đầu mà hắn đã muốn ra tay với Lăng Tiếu.
Thế nhưng trong nháy mắt, bọn hắn mới biết được ai mới là người vô sỉ nhất.
Văn Thái Nhạc bởi vì trọng tài còn chưa hô bắt đầu nên quyền thế dừng lại không đánh đến Lăng Tiếu.
Mà Lăng Tiếu cũng hỏi trọng tài bắt đầu được hcuwa.
Lúc trọng tài vừa dứt lời, Lăng Tiếu đã lập tức ra tay.
Văn Thái Nhạc cách hắn rất gần, mà tốc độ xuất quyền của Lăng Tiếu lại rất nhanh, nhanh đến khiến Bán Thần Vương như Văn Thái Nhạc ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, sống mũi đã bị đánh một quyền.
Răng rắc!
Cho dù thân thể Văn Thái Nhạc đã rất gần thần thể, thánh khí bình thường khó làm thương tổn được, nhưng vẫn bị một quyền này của Lăng Tiếu đánh gãy sống mũi, máu mũi phun ra, đau đến khiến hắn nước mắt dàn dụa.
Trong chớp mắt này, mọi người chỉ cảm thấy thanh âm trọng tài cơ hồ cùng thời gian Lăng Tiếu ra tay không sai biệt lắm.
Bọn hắn đều cảm thấy choáng váng, quả thực là vô sỉ đến cực điểm ah!
Lăng Tiếu nếu nghe nói như thế nhất định sẽ kêu oan ah!
- Bổn cung đã nghe trọng tài bảo bắt đầu mới xuất quyền, cái này gọi là vô sỉ thì sao mới là quang minh chính đại ?
Lăng Tiếu nhất định sẽ ủy khuất mà phản bác như thế .
Văn Thái Nhạc che cái mũi, nước mắt càng không ngừng chảy ra, hắn tức giận nói:
- Ngươi... Ngươi hèn hạ vô sỉ! Rõ ràng đánh lén!
Lăng Tiếu giang tay ra nói:
- Ngươi não tàn sao? Vừa rồi trọng tài không phải đã hô bắt đầu sao? Chúng ta đi lý luận với tài phán trưởng lão, đây mà là hèn hạ vô sỉ sao?

Chương trước Chương tiếp
Loading...