Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1126: Người Ngoại Đạo? 2
Địa cấp Xích Xà Đỉnh mặc dù trong số Địa cấp dược đỉnh xếp thứ ba mươi bốn, nhưng cũng vượt qua dược đỉnh phẩm giai bình thường, có thể trợ giúp Luyện dược sư tăng tỷ lệ luyện chế đan dược lên trên diện rộng, ngưng luyện ra được đan dược tốt hơn.
Lăng Tiếu ngược lại không nghĩ tới có thể gặp phải một Địa cấp đỉnh ở chỗ này, hẳn tại Đan Hội Đại Bỉ kia có thể thấy được thêm nhiều linh hỏa và dược đỉnh bất phàm.
Tề Đồng lộ vẻ cuồng nhiệt, một tay nắm Xích Xà Đỉnh trong tay, hắn đắc ý cười to nói:
- Ha ha, đa tạ sư phó.
Tiếp theo hắn nhìn về phía Lăng Tiếu nói:
- Lần này ta xem ngươi chết thế nào!
Hắn vừa dứt lời, lập tức đặt đặt dược đỉnh lên đài, Không Gian Giới lập tức bay ra rất nhiều linh thảo.
- Luyện cho ta!
Tề Đồng hét lớn một tiếng, mấy trăm gốc linh thảo đều bị hắn khống chế lơ lửng trên dược đỉnh, theo thanh âm của hắn rơi xuống, song chưởng lập tức đánh ra vô số hỏa diễm màu đen, hỏa diễm thiêu đốt trên vách đỉnh, từng đạo hỏa mang như linh xà đốt lấy những linh dược lơ lửng bên trên.
Tư tư!
Từng gốc linh thảo lập tức bị đốt cho nhanh chóng héo rũ, từng chút dược lực tinh hoa bắt đầu rơi vào trong dược đỉnh.
- Luyện dược thành vũ chi cảnh, Tề Đồng này thật sự có vài phần bổn sự!
Đại ca Cốc Lực của Cốc Kiều Kiều lặng yên đi đến bên cạnh Cốc Kiều Kiều thở nhẹ nói.
Cốc Kiều Kiều nhẹ gật đầu đáp:
- Xem thủ pháp mượt mà của hắn, hẳn là đã trải qua khổ luyện một thời gian ngắn rồi, chỉ là không biết hắn muốn luyện chế loại đan dược nào đây?
- Ít nhất cũng là Ngũ phẩm đỉnh cấp, hoặc là. . . Tóm lại lần này tỷ thí không thể lạc quan, cho dù là ta đi lên cũng không nhất địch là đối thủ của Tề Đồng.
Cốc Lực nhíu mày nói.
Cốc Kiều Kiều vẻ lo lắng càng đậm, chỉ Diệp Vân Phong ở bên lại như không nghe thấy, trên mặt vẫn đang treo nụ cười nhạt thong dong.
Dao Thanh Mẫn ở bên lén lút lôi kéo cánh tay Băng Nhược Thủy nói:
- Ngươi nói thiếu gia sẽ chém tay trái hay là tay phải của bọn hắn đây?
Băng Nhược Thủy liếc nàng một cái đáp lời:
- Sư tỷ, ngươi thật sự muốn làm nha hoàn cho Tiếu sao? Nếu không ta sẽ nói với Tiếu, việc này cứ như vậy cho qua đi.
Trước đây, Lăng Tiếu đáp ứng cứu sư phó của nàng, Dao Thanh Mẫn phải đáp ứng làm nha hoàn cho Lăng Tiếu.
Băng Nhược Thủy cũng không để chuyện này trong lòng, nàng biết rõ cách làm người của Lăng Tiếu, đối với chuyện này cũng không có bao nhiêu nghiêm túc, nhưng sư tỷ này của nàng lại thực sự coi mình như nha hoàn rồi.
Cái này khiến Băng Nhược Thủy cực kỳ khó xử!
Nàng biết rõ nữ nhân của Lăng Tiếu đã không ít, có thể giảm bớt một người hay một ngươi, nhưng tình huống giờ lại có chút khó khắn rồi.
Dao Thanh Mẫn nháy mắt nói:
- Sư muội ngươi yên tâm, ta sẽ không đoạt tình cảm với ngươi đâu, ta chỉ làm ấm giường cho các ngươi thôi, sẽ không làm ra chuyện gì phải xin lỗi ngươi đâu.
Băng Nhược Thủy vỗ vỗ cái trán không nói thêm gì nữa, nàng biết rõ sư tỷ này của nàng thần kinh có vấn đề, nếu thật sự làm ấm giường thì Lăng Tiếu có thể cầm được sao.
- Được rồi, thay vì để sư tỷ ở cùng nam nhân khác, chẳng bằng cùng phu quân với ta, ngày sau nữ nhân đi theo Tiếu nhất định sẽ càng nhiều... có sư tỷ ở đây ta cũng có thể nhiều thêm minh hữu.
Băng Nhược Thủy thầm nghĩ.
Lúc này, trên đài cao Tề Đồng đã rất nhanh tinh luyện xong những linh thảo kia, mà Lăng Tiếu vẫn không hề có động tĩnh gì.
- Hừ, có phải muốn quan sát học trộm không, đáng tiếc đến kiếp sau ngươi cũng chưa chắc học được.
Tề Đồng rất đắc ý nói nói.
Có Địa cấp Xích Xà Đỉnh ở đây, hắn muốn thắng Lăng Tiếu đã tin tưởng hơn rất nhiều lần!
Lăng Tiếu từ chối cho ý kiến cười cười, hắn cũng chỉ muốn xem một chút Tề Đồng này có thủ đoạn gì thôi.
- Luyện dược thành vũ sao, có vài phần bổn sự, đáng tiếc ngươi lại gặp phải bản thiếu gia.
Lăng Tiếu ở trong lòng khinh thường nói.
Ngay sau đó, Lăng Tiếu nhìn sang 100 dược đỉnh bên dưới.
Hắn phát hiện những dược đỉnh này đều là ngũ giai, cũng thuộc thượng giai dược đỉnh rồi.
Bất luận một Dược Đỉnh nào ở đây lưu lạc đến Tây Bắc hoặc Nam Hoang đều sẽ trở thành bảo vật mà các Luyện dược sư phải tranh đoạt, mà ở đây lại chỉ là loại bình thường người ta cung cấp cho tử tôn luyện đan.
Lăng Tiếu theo tay khẽ vẫy, một Dược Đỉnh bên dưới lên bay vào tay hắn.
Hắn vỗ nhẹ nhẹ thân đỉnh, phát ra vài tiếng thanh thúy, hắn lẩm bẩm nói:
- Đúng vậy, chính là ngươi rồi!
- Chỉ dùng mặt hàng bình thường này mà muốn thắng đồ đệ của ta, quả nhiên là si tâm vọng tưởng!
Ô Phục ngồi ở một bên trong lòng khinh bỉ nói.
- Thật không biết hắn có biết luyện đan không nữa, nếu quả thật biết luyện đan thì lẽ ra phải dùng dược đỉnh của mình luyện đan mới có thể thuận buồm xuôi gió nhất mới đúng, xem ra hắn thật sự là một người ngoại đạo rồi.
Cốc Phần ở một bên cười khẩy nói.
- Có lẽ hắn cảm thấy ngũ giai đỉnh của chúng ta so với dược đỉnh mà bản thân hắn dùng tốt hơn một bậc cũng nên.
Một gã Cốc gia trưởng lão ở cạnh hắn phụ họa đáp.
Cốc Đàm cũng là cau mày lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ hắn thật sự là phô trương thanh thế thôi sao?
Lúc này, Lăng Tiếu cũng bắt đầu động thủ.
Hắn cũng không rêu rao như Tề Đồng, mà nhét toàn bộ dược thảo của mình vào trong đỉnh.
Động tác này của hắn lập tức liền bị mọi người chung quanh chỉ trích.
- Hắn đến cùng có biết luyện đan hay không, cho dù không đạt được cảnh giới luyện dược thành vũ cũng không có khả năng nhét tất cả dược liệu vào đỉnh để luyện chế chứ.
- Ta chóng mặt ah, còn tưởng rằng hắn cũng là một gã cao phẩm Luyện dược sư chứ, xem ra chỉ là một tên ngoại đạo.
- Đúng vậy, hắn làm như vậy sao có thể chiết xuất ra tinh hoa các loại linh thảo, cuối cùng chỉ sợ đều sẽ biến thành một đống phế thảo thôi!
- Quả nhiên tiếc cho một đống linh thảo kia ah!
. . .
Mọi người ở trên đài cao quan sát cũng đều lộ ra vẻ châm chọc.
Cốc Tần lại lộ vẻ không hiểu:
- Lăng lão đệ đến cùng đang làm gì, chẳng lẽ hắn thật sự chỉ gạt người thôi sao?
Cốc Kiều Kiều ở bên dưới thấy một màn như vậy, cơ hồ muốn ngất đi
- Vân Phong, ta bị ngươi hại chết rồi!
Cốc Kiều Kiều hoảng sợ nói với Diệp Vân Phong.
- Vì sao nói vậy?
Diệp Vân Phong hỏi thăm.
- Ngươi nói hắn là lục phẩm Luyện dược sư, nhưng giờ hắn lại luyện đan như vậy, chẳng lẽ xem ta là người ngu sao?
Cốc Kiều Kiều tức giận khẽ kêu nói.
Nàng từ nhỏ đã bắt đầu học tập luyện đan chi thuật, nàng còn chưa từng thấy qua người nào bỏ một đống linh thảo vào dược đỉnh tinh luyện như vậy, trừ phi là người ngoại đạo.
Nàng hiện giờ cảm thấy Diệp Vân Phong và Lăng Tiếu khẳng định đang lừa gạt nàng. Cái gì lục phẩm Luyện dược sư chứ, chỉ sợ ngay cả nhất giai Luyện dược sư cũng không phải nữa.
Diệp Vân Phong rất vô tội nói:
- Kiều Kiều ngươi đừng nóng giận, lão đại hắn tự nhiên có biện pháp, tuy rằng ta cũng chưa từng thấy qua lão đại luyện đan, nhưng ta khẳng định hắn là lục phẩm Luyện dược sư.
Bình thường Lăng Tiếu luyện đan chỉ có một mình, hắn cũng chưa quan sát qua bộ dáng Lăng Tiếu luyện đan, nhưng mà đủ loại đan dược mà lão đại từng lấy ra tuyệt đối là do hắn tự mình luyện chế.
Diệp Vân Phong cực kỳ tin tưởng Lăng Tiếu, hắn cũng tin rằng Lăng Tiếu tuyệt đối sẽ không lừa gạt hắn.
Cốc Kiều Kiều triệt để bó tay rồi!
Lăng Tiếu ở trên đài cao cũng bắt đầu có động tác.
Chỉ thấy đôi thủ chưởng kia chớp động như mộng ảo, vô số bàn tay chợt chậm chợt nhanh đánh ra, từng đạo Hỏa Ảnh bắt đầu đốt lên thân đỉnh.
Hắn hiện giờ lợi dụng chỉ là hỏa diễm bình thường, hắn cảm thấy muốn thắng loại như Tề Đồng vốn không cần dốc hết toàn lực.
Năng lượng từng gốc linh thảo trong dược đỉnh lần lượt bị rút ra.
Nếu như là người bình thường tinh luyện linh thảo như vậy, nhất định sẽ hoàn toàn làm hỏng hết linh thảo
Nhưng Lăng Tiếu lại tuyệt đối sẽ không tạo thành kết quả như vậy, bởi vì tinh thần lực của hắn đã sớm không chế tất cả linh thảo trong dược đỉnh rồi, cũng bao vây chúng lại, để tránh cho năng lượng phát ra .
Những linh thảo này ở trong dược đỉnh, linh thảo ở tầng dưới nhất bắt đầu được tinh luyện từng gốc một, chỉ là mọi người lại không hiểu rõ ảo diệu bên trong thôi.
Tề Đồng ở bên đương nhiên cũng không biết Lăng Tiếu có thủ đoạn cao minh như vậy, hắn chỉ cho rằng mình đã toàn thắng Lăng Tiếu, trong nội tâm đang nghĩ muốn Lăng Tiếu chết thế nào mới có thể tiêu đi mối hận trong lòng
Tề Đồng áp súc tất cả linh thảo ở một bên, trong tay nhiều ra một khỏa thú đan óng ánh, hắn do dự một chút, vẫn ném vào dược đỉnh