Thần Hoàng
Chương 670: Hủy diệt Long đan (2)
Tông Thủ im lặng, ngẫm nghĩ, hiện tại xem như hắn cũng biết được nguồn gốc nền tảng của Diệp gia. Hai tỉ muội Diệp Phi Sương xác thực là gian nan a. Bất quá Tông Thủ nghĩ trưởng bối của các nàng hẳn là vẫn còn nếu không thì Thương Sinh Đạo tông cũng sẽ không hao tâm tổn trí khiến hắn tới đây trợ giúp hai tỉ muội bọn họ.
- Ta cùng với tổ tiên các nàng cũng có chút giao tình. Hôm nay cũng bất tiện gặp hai hậu bối các nàng, ta lánh mặt trước đã!
Ngao Khôn vừa nói, một bên không chút khách khí thu bình Nguyên Uẩn Tinh Tuyền kia vào tay. Khi hắn đang muốn phá không rời đi thì bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, cười cười xoay đầu lại nói:
- Ta quên nói cho ngươi biết, Long Ảnh lão giả hỏa kia cũng đã trở lại, ngay tại bên ngoài thập giới, rất nhanh có thể đến đây. Vì vậy việc của Lăng Vân Tông, ngươi có thể yên tâm ra tay!
Thân hình Tông Thủ lập tức như bị định trụ, trong nội tâm có chút hơi ấm dâng lên, mở miềng nhàn nhạt "ân" một tiếng rồi thôi.
Ngao Khôn cũng chỉ cười cười nói tiếp:
- Bốn mươi chín ngày sau, Ngao Khôn bởi vì phải ngưng tụ lại Long đan vấn đỉnh Thánh Cảnh. Nhờ phúc của ngươi, hơn phân nữa Ngao Khôn cũng có thể nắm giữ được Hủy Diệt chi đạo, khi đó cũng có thể giúp ngươi một tay! Mặt khác, theo ta được biết, hôm nay dưới Thánh Cảnh ngoại trừ Thất Linh Tông bên ngoài thì phần lớn đều không có Thánh Cảnh tôn giả. Mặc dù có thì cũng không lọt vào mắt Ngao Khôn ta được, ngươi muốn làm cái gì thì cứ thẳng tay mà làm đi ...
Tông Thủ vẫn như cũ chỉ nhàn nhạt ứng tiếng một cái cũng không nói nhiều. Ngao Khôn cũng không hề để ý, bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía xa nói:
- Bên kia có hơn mười tên đạo chích, giống như là đang tìm ngươi có cần ta ra tay giải quyết giùm ngươi không?
Tông Thủ nghe vậy, trong mắt thấu ra hàn ý lạnh người sau đó liền khôi phục lại bình thường, nhàn nhạt cười một tiếng:
- Nếu là bọn đạo chích thì Tông Thủ ta còn chưa tới mức không ứng phó được. Không cần nhọc Ngao huynh phải ra tay!
Ngao Khôn nghe vậy thì cười ha hả, đưa tay xé rách không gian:
- Nếu là như vậy thì làm đi! Ngươi lần này không cần tính toán quá nhiều, cứ cẩn thận mà làm!
Vừa dứt lời thì vết rách không gian kia cũng vừa khép lại hoàn toàn, bóng dáng Ngao Khôn cũng triệt để biến mất.
Thần sắc Tông Thủ có chút nghiêm túc nghiền ngẫm giây lát. Một thoáng sau hắn như bừng tỉnh lại, đem Dạ Ma Dực ném cho Nhược Thủy. Còn mấy thứ linh vật còn lại đều thu hồi chỉ chừa mỗi kiện phi toa màu vàng lại để trước người.
Phi toa này quả nhiên là một kiện phi hành nhị giai pháp bảo. Nếu tế luyện thêm một chút là có thể sử dụng, chỉ không biết tốc độ như thế nào mà thôi.
Tông Thủ cong ngón tay búng ra một giọt tinh huyết rót vào trong phi toa. Khi hắn đang dùng giọt tinh huyết của mình tế luyện thì Diệp Phi Sương và Diệp Phi Hàn cũng đã quay trở lại.
Sau khi tế luyện, kiện phi toa này liền biến lớn thành một chiếc thuyền hơn ba trăm trượng hiện ra ở giữa không trung.
Diệp Phi Sương và Diệp Phi Hàn từ trên phi toa của mình nhảy xuống nhướng mày hỏi:
- Các ngươi như thế nào vẫn còn ở đây? Thám sát bên ta phát hiện người của Nguyên Thủy Ma Tông và Đạo Danh Tông đang phi hành ở phụ cận nơi này tìm kiếm gì đó. Ta đoán chừng chỉ khoảng nửa khắc nữa là có thể tìm đến nơi này.
Vừa nói Diệp Phi Sương vừa hiếu kỳ nhìn quanh:
- Ta vừa rồi cảm ứng có Long tộc khí tức ở đây, như thế nào bây giờ lại không thấy đâu?
Diệp Phi Hàn thì trực tiếp chạy đến bên cạnh Tông Thủ lôi kéo cánh tay hắn, lo lắng nói:
- Thủ đệ đệ chạy mau, vừa rồi ở đằng kia ta thấy có vài Linh Vũ Tôn, còn có Linh Sư Chân Hình Cảnh rất lợi hại đó! Nhanh nhanh đi ...
Tông Thủ khẽ cười, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp. Hai nữ oa này hắn thực không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Rõ ràng hai nàng có thể chạy đi, có thể không cần đếm xỉa quay trở lại nhưng hết lần này đến lần khác vẫn quay trở lại đây nhắc nhở hắn.
- Nói bậy! Tông Thủ ta có bao giờ trốn tránh?
Tông Thủ nhướng mày, lạnh giọng nói, đưa mắt ngắm nhìn hai nữ tử Diệp gia này.
Đang lúc Diệp Phi Sương cho rằng tên khờ Tông Thủ này đang muốn liều mạng với hai đại tông môn kia thì da đầu Tông Thủ đột nhiên lại run lên, cảm giác được địch nhân lần này quá nhiều. Suy ngẫm một hồi, hắn liền quyết đoán đem kiện phi toa vừa huyết tế kia hoàn toàn khai mở ra tới trăm trượng hơn.
- Ài, hôm nay bổn điện hạ tạm thời không có tâm tư để ý đến đám chuột nhắc kia, không bằng để cho bọn chúng thử xem kiện Ích Ma Thần Toa này rốt cuộc có khả năng đến đâu đi!
-Người đoán chừng đã chạy thoát!
Vẫn là trên hòn đảo nhỏ vô danh kia, bất quá người đảm luận phía trên đã đổi thành người khác.
Mà người nói chuyện lúc này đúng là Phương Minh.
- Lúc vừa thấy hắn ra khỏi Long Điện đả cảm thấy Kim Toa trong tay hắn sợ là có chút lai lịch giờ xem ra nhất định là bản thể của Ích Ma Thần Toa không thể nghi ngờ! Trong truyền thuyết vật ấy xuyên không vượt giới, chớp mắt một cái ngàn dặm! Quả nhiên bất phàm.
Đối diện người này đúng là La Minh, sắc mặt một mảnh tái nhợt.
Bên cạnh còn có một người, ăn mặc thường phục Đạo Danh Tông, là một trung niên chừng bốn mươi, thân hình lại càng khó coi.
- Vậy giờ phải làm sao? Người này có Ích Ma Thần Toa, sợ không đuổi kịp được rồi.
- Hừ! Khâu Ly đạo huynh chẳng lẽ sợ sao? Định lúc này buông tha à?
La Minh tâm tình không tốt, lúc này trên khóe môi tràn ngập vẻ mỉa mai:
- Là sợ Long Ảnh lão nhân kia sao?
Khâu Ly khí tức cứng lại, tiếp theo bất mãn:
- Mối thù Thương Nguyệt sư huynh thân vẫn, Đạo Danh Tông ta nhiên sẽ không buông tha như vậy. Chỉ là người này có thần toa nơi tay, một độn ngàn dặm. Ích Ma Thần Toa cũng chắc chắn dị thường, mới lực kháng cửu giai linh pháp của chúng ta mà không hư hao gì, ngược lại bị hắn phá vòng vây mà ra, đụng tổn thương hơn mười người. Ta và ngươi bọn người, ai có thể ngăn được hắn chứ?
Hắn quả thật có chút sợ hãi, chỉ là lần này Thương Nguyệt ra tay trước nên bản thân không chiếm chữ lý.
Nếu Tông Thủ kia chỉ là một Yêu Vương nho nhỏ thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác đằng sau còn có một Long Ảnh.
Vị này nghe nói vòa lúc đỉnh phong ngay cả cường giả Chí Cảnh cũng phải nhượng bộ lui binh, sao không kiêng kị được?
Liên thủ v ới Ma Tông tuy không sao. Nhưng nếu bị người biết được, đến cùng vẫn có chút không ổn.
Phương Minh giống như cũng biết ý của hắn, cười khuyên nhủ:
- Tốt rồi La huynh! Kỳ thật Khâu Ly đạo huynh, cũng là bất đắc dĩ. Có Ích Ma Thần Toa ở đây, chúng ta quả thực không giữ được hắn. Lần này thử tìm ở phụ cận một phen, nếu tìm không thấy, vậy thì tạm thời buông tha thôi. Kỳ thật chỉ cần đợi hai thán sau, người nọ cuối cùng cũng phải nhảy vào lòng bàn tay chúng ta thôi!
Khâu Ly nhắm mắt lại, sau đó cũng nhẹ gật đầu: