Thần Hoàng
Chương 669: Hủy diệt Long đan (1)
Khỏa Long đan này Tông Thủ cũng không định tàng tư. Sau đó Tông Thủ lại đem một ít bình ngọc để trước người, kho mở nắp bình ra nơi này lập tức tràn ngập linh vụ mờ mịt:
- Nguyên Uẩn Tinh Tuyền? Trong đệ tam Long điện còn có bảo bối bực này?
Ngao Khôn không khỏi kinh ngạc, sau đó lại lắc lắc đầu nói:
- Nguyên Uẩn Tinh Tuyền này nếu dùng để khôi phục thương thế đúng là nhất đẳng linh vật, nhưng đối với việc tái Ngưng Đan của ta lại vô dụng!
Sắc mặt Tông Thủ lập tức buồn bã, hơi cảm thấy hổ thẹn. Nói như vậy thì lần này Tông Thủ hắn ở trong đệ tam Long điện gần như là không đoạt được gì rồi.
Ngao Khôn thần sắc ngược lại vẫn thản nhiên an ủi:
- Tâm ý của điện hạ Ngao Khôn ta đa tạ! Kỳ thật không sao cả, Ngao Khôn ta ngàn vạn năm qua cũng đã chời rồi, cũng không quan tâm chờ thêm nhất thời nữa khắc. Khoảng cách tới Linh Triều còn bảy năm, vô luận là một lần nữa tụ đan hay là tìm được chỗ phong ấn Long đan của ta đều chắn chắn sẽ có biện pháp ...
Ngao Khôn vừa nói vừa quét nhìn Tông Thủ từ trên xuống dưới:
- Ngược lại là ngươi, như thế nào lại bị giảm bớt nhiều tuổi thọ như vậy? Tên của ngươi đã nhập vào Huyền Mệnh Kim Thư, tuổi hiện tại cũng không quá mười sáu, thọ nguyên ít nhất cũng phải thêm hai ngàn năm nữa mới đúng! Ân? Đây là Thái Sơ chi khí?
Sắc mặt Tông Nguyên và Nhược Thủy đều biến đổi, ngạc nhiên nhìn sang bên này. Sự tình thọ nguyên Tông Thủ không còn nhiều bọn họ đây là lần đầu tiên biết được.
Tông Thủ nghe vậy nhưng chỉ cười cười, lúc này hắn mới nhớ tới danh tự của chính bản thân hắn đã hiện lên trên Huyền Mệnh Kim Thư. Thọ nguyên có thể tăng gấp đôi, nên thành ra tuổi thọ tiêu hao của hắn cũng theo đó mà tăng lên gấp đôi. Thay vì là chín trăm bốn mươi năm liền trở thành một ngàn tám trăm tám mươi năm tuổi thọ a!
- Trong Long điện, Tông Thủ hắn từng có may mắn được nhìn thấy thế giới khai thiên tích địa, chứng kiến Thái Sơ chi cảnh. Từ đó mà phải trả một cái giá lớn là hơn một ngàn tám trăm năm thọ nguyên! Cũng không biết là phúc hay là họa đây!
Ngao Khôn khẽ giật mình, trong con ngươi thấu ra dị sắc, cũng không biết là đang hâm mộ hay tiếc hận thay cho Tông Thủ.
- Là phúc hay là họa liền phải xem điện hạ có thể trước khi thọ nguyên hao hết bước vào Tiên Cảnh hay không. Đối với chúng ta mà nói chính là giấc mơ tha thiết muốn đạt được a.
Ngao Khôn ngược lại không biết được Tông Thủ ở trong đệ tam Long điện lại có cơ duyên chứng kiến cảnh tượng Thái Sơ thành hình nhưng lại chỉ dùng tám trăm năm thọ nguyên mà thôi! Cái này mới xác thực là thu hoạch lớn nhất của Tông Thủ lần này!
Ngao Khôn lại nhìn kỹ toàn thân Tông Thủ, đang muốn mở miệng nói Tông Thủ lần này thu hoạch thật phong phú nhưng ánh mắt hắn lại đột nhiên ngưng tụ nhìn chăm chăm vào khối ngọc châu kia.
Ngao Khôn cẩn thận xem xét một lượt, trên mặt hắn liên tục biểu lộ vẻ hưng phấn và tâm thần bất định đan xen lại có chút gấp gáp khó dằn đưa tay khẽ vẫy một cái, đem khối ngọc châu kia cầm vào trong tay.
Lớp ngọc thạch bên ngoài ngọc châu trực tiếp bị Ngao Khôn xem nhẹ, trong mắt hắn lúc này chỉ có vài giọt linh dịch màu lam sắc bên trong khối ngọc châu.
- Thái Huyền Hoàn đan dịch! Thực sự là Thái Huyền Hoàn đan dịch!
Sau vài lần lẩm bẩm, Ngao khôn đột nhiên bật cười ha hả.
- Ngao Khôn ta thực sự vẫn còn có cơ hội xoay người a! Ha ha ... Ta lại có cơ hội vấn đỉnh Thánh Cảnh ... Minh Sách a Minh Sách, lúc trước ngươi cho rằng đã phán mệnh ta, nói ta nếu không hàng phục dưới trướng ngươi thì nhất định thân vẫn đạo tiêu cả đời vô vọng Thánh Cảnh nhưng bây giờ thì thế nào? Ha ha ha ...
Tiếng cười của Ngao Khôn chấn động hư không, cuồng tiếu không dứt ...
Tông Thủ khẽ giật mình, sau đó dùng mắt vô cùng cổ quái nhìn Ngao Khôn, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ tên Ngao Khôn này đột nhiên phát điên?
Ngao Khôn cười một lúc lâu mới có thể dừng lại được bất quá trong con ngươi hắn vẫn tràn ngập vẻ hưng phấn và kích động.
- Thật là có lỗi! Ngao Khôn thất thố rồi, chỉ vì hơn tám ngàn năm nay, Ngao Khôn ta lần đầu tiên có thể sảng khoái đến như vậy!
Tông Thủ lý giải gật gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào khỏa ngọc châu trong tay Ngao Khôn âm thầm hiếu kỳ. Ngọc châu này chẳng lẽ có thể trợ giúp cho Ngao Khôn tái ngưng Long đan? Còn có cái tên Minh Sách kia rốt cuộc là nhân vật thế nào?
- Thái Huyền Hoàn đan dịch kỳ thật là một loại tiên đan, không chỉ có thể trợ giúp ta một lần nữa ngưng tụ dị loại Long đan mà đối với nhân loại tu sĩ các ngươi cũng vô cùng hữu dụng, chuyên dùng hỗ trợ chữa trị tổn thương do toái đan. Thái Huyền Hoàn đan dịch ở đây tuy có chút thiếu nhưng nếu thêm vào khỏa Hủy Diệt Long Đan này và Nguyên Uẩn Tinh Tuyền kia lại vừa vặn có thể giúp ta khôi phục những ám thương lúc trước. Còn cái tên Minh Sách kia gọi đúng ra là Minh Sách Thượng Nhân tu luyện bán đạo bán phật, là một lão phong tử chuyên đi lừa dối người khác. Sau này ngươi tự nhiên sẽ biết tới hắn ...
Thuận miệng giải thích vài câu, Ngao Khôn lại có chút kỳ quái hỏi:
- Không biết khỏa ngọc châu này là điện hạ từ nơi nào có được?
Tông Thủ im lặng không nói gì như có điều suy nghĩ, hai mắt nhìn về phía Sơ Tuyết đang nằm ngủ ngon lành trên lưng Hàn Kim Hổ đằng kia.
Tông Thủ hắn không thể nói với Ngao Khôn là khỏa ngọc châu này do nha đầu kia nuốt mấy trang kim thư của hắn rồi phun ra được.
Bất quá cũng nhờ vậy mà hắn cũng sơ đoán được rốt cuộc là có chuyện gì.
Ngao Khôn theo ánh mắt của Tông Thủ nhìn về phía Sơ Tuyết, hơi chút suy ngẫm rồi nói:
- Thì ra là thế! Kính xin điện hạ thay ta cám ơn vị trưởng bối Thương Sinh Đạo kia của các ngươi. Nói là Ngao Khôn ta vô cùng cảm kích, đại ân đại đức này khó có thể dùng lời cảm tạ biểu lộ hết được. Nếu sau này có việc gì cần đến, Ngao Khôn ta quyết không chối từ!
Tông Thủ không khỏi cười khổ không thôi, hiện giờ Sơ Tuyết đã chìm vào giấc ngủ say, hắn cũng không thể nào biết được rốt cuộc là vị đại năng nào. Ngao Khôn cũng thực sự không quá chú ý tới việc này, hắn đang muốn nói cái gì nữa nhưng thần sắc đột nhiên biến đổi, nhìn về phương xa:
- Ồ, hai nữ oa Diệp gia kia quay lại!
Tông Thủ cũng kinh ngạc không kém, đưa mắt nhìn qua nhưng vẫn không thấy gì. Ngẫm lại cũng đúng, thần niệm của hắn so với Ngao Khôn còn kém quá xa. Hắn nhịn không được, trầm ngâm hỏi Ngao Khôn:
- Ngao huynh, Diệp gia này tại thời kì Vân Hoang rất nổi danh sao?
"Tất nhiên là nổi danh! Như sấm bên tai vậy!"
Ngao Khôn cười cười, giải thích:
- Những yêu tộc hiện nay của các ngươi đều là do nhân tộc kết hợp với huyết mạch thần thú mà thành. Mà tổ tiên của Diệp gia cảm thấy sinh tồn trong Long tộc ta không dễ, Long tộc vốn rất khó sinh sản nên đã dùng Long thân chủ động dung hợp với máu huyết nhân loại. Tại thời kỳ Vân Hoang đã từng làm cho Long tộc phẫn nộ không thôi, thiếu chút nữa cũng bị phong ấn. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, hậu tự của người này tựa hồ tình cảnh cũng không có gì đặc biệt.