Thần Hoàng
Chương 563: Nguyên Nhất Âm Kiếm (2)
Một Thái Thanh Thừa Phong Kiếm này đúng là mạnh tới đáng sợ, kiếm nhanh chóng mặc dù nhanh nhưng lực lượng không có giảm chút nào. Ngược lại là một kiếm nhanh hơn một kiếm, kiếm quang thuận gió mà bay tới bên cạnh Đàm Thu, nhấc lên vòi rồng mạnh mẽ.
Không qua bao lâu thì lực phá hoại đã hủy diệt chung quanh!
Mà Đàm Thu đứng ở trong gió lốc vẫn ung dung như cũ. Thân thủ của hắn nhanh chóng, tự nhiên khác khá xa so với Quý Linh Tử, kém không thể nào tính toán, nhưng mà hắn lại dễ dàng ngăn cản cuồng phong.
Dần dần chung quanh người của hắn hình thành một tầng vòng kiếm hình tròn chỉ có một trượng, nhưng mà nó như lạch trời không thể vượt qua!
Cho dù là Quý Linh Tử trùng kích như thế nào cũng không thể nào phá tan được vòng kiếm.
Giống như có một cổ hấp lực chẳng những chậm rãi đem thiên địa linh năng bốn phía thu nạp vào. Ngay cả kiếm khí của Quý Linh Tử chém ra cũng bị hút vào trong bóng kiếm, giống như ném đá vào biển cả, không còn tiếng động nào, giống như trời sinh có thể thôn phệ tất cả.
Mọi người bên cạnh dần dần nhìn ra môn đạo trong đó. Lúc trước còn tưởng rằng Tông Thủ có thể ngăn cản là dựa vào tầng thứ võ đạo cực cao, nhưng mà bây giờ phát hiện ra sự việc kinh người, Tông Thủ thi triển môn kiếm thuật này đúng là bất phàm.
Huyền Diệp cùng La Thế là người biết hàng, sắc mặt càng ngưng trọng. Kiếm thuật này gần như thủ ngự vô song, lại giống như bóng kiếm bao hàm nước bên trong.
Mặc dù thiếu hụt trong đó là công kích không đủ, phạm vi chỉ có một trượng, nhưng nếu đổi thành đối thủ là bọn họ thì cho dù dùng biện pháp gì cũng không ngăn cản được.
Từ trên không trung trước sau vang lên hai âm thanh kinh dị. Cũng không biết là xuất từ miệng của Hàn Phương hay là của Thu Vân tử.
Hai đạo hồn niệm mênh mông lần nữa chấn động. Không chỉ như vậy, ẩn ẩn có thể cảm giác còn có vài cổ khí tức khác đang ẩn nấp, ý niệm cường hoành đang bao phủ nơi đây.
Tông Thủ giờ phút này vẫn đang hưởng thụ! Hắn rất lâu đều không có cảm giác được kiếm thuật của mình huy sái như thế, cơ hồ là hưng phấn, ý như thế nào kiếm như thế đó.
Mà nội giáp trên người có thép trụ kết hợp với xương cốt, quả nhiên có thể ngăn cản công kích cường giả thất giai trùng kích.
Toàn thân cơ bắp gân mạch thậm chí huyết khí cốt cách mặc dù vẫn thừa nhận được, cũng không phải như lúc ở trên Tụ Long Sơn cảm thấy xương cốt toàn thân như nát vụn, có thể đối kháng với Quý Linh Tử thì càng ngày càng hưng phấn.
Lúc trước miễn cưỡng đuổi kịp, giờ phút này càng cảm thấy dễ dàng, sớm đem kiếm của Quý Linh Tử ngăn cản toàn bộ.
Ở trên thế giới này vất vả hơn hai năm, ngày hôm nay hắn rốt cuộc cũng chống lại cường giả thất giai rồi, có thể một trận tranh cao thấp.
Càng mừng rỡ là môn kiếm thuật kiếp trước suy diễn ra, ở kiếp này lại không ngừng hoàn thiện nó, rốt cuộc hôm nay có thể lấy ra thực chiến, hơn nữa dường như hiệu quả rất là không tệ.
Mà ngay sau đó Tông Thủ cũng không hề chú ý kiếm của mình như thế nào, vô tư không suy nghĩ, chỉ cho bản năng đi ứng phó.
Hơn nữa hắn không ngừng quan sát ảo diệu của Thái Thanh Thừa Phong Kiếm , trong con ngươi hiện ra hào quang kích thích.
Có kim nghiệm kiếp trước, muốn học trộm kiếm thuật trước phải xem kiếm ý sau mới xem kiếm đạo.
Tâm thần của hắn đang vận chuyển cực nhanh. Kể từ đó mặc dù không biết kiếm quyết tâm phap cụ thể nhưng có thể học trộm hơn phân nửa.
Mà mỗi một lần giao kích Tông Thủ cũng thông qua chân khí của đối phương đoán được chân khí đối phương vận chuyển trong kinh mạch như thế nào.
Chỉ hơn hai trăm kiếm thì nội tức tuần hoàn trong người đã loáng thoáng hiện ra trước mặt.
Nhưng mà lúc này trong hư không lại có tiếng hừ lạnh truyền ra.
- Thứ vô dụng, ngươi chuẩn bị đem toàn bộ Thái Thanh Thừa Phong Kiếm của Thái Linh Tông cho tiểu tử kia học toàn bộ mới cam lòng hay sao?
Âm thanh này làm Quý Linh Tử cả kinh, sau đó thân hình phiêu hốt thối lui ra ngoài hai mươi trượng.
Lúc này chung quanh hai người đã sớm bừa bộn, khắp nơi đều là gồ ghề. Mặt đất bị xốc lên hai mươi trượng. Vách đá hai bên sập rất nhiều nơi.
Nhưng mà phạm vi một trượng chung quanh người Tông Thủ lại hoàn mỹ vô khuyết.
Quý Linh Tử hít sâu một hơi, đè gợn sóng trong lòng của mình. Bát giai linh kiếm trong tay cũng càng ngày càng sáng ngời, càng ngày càng chói mắt.
- Kiếm thuật của ngươi là cái gì? Vì sao ta chưa từng nghe nói?
Tông Thủ mắt híp mắt nhìn qua đối phương, biết hắn đang tụ lực. Một kiếm tiếp theo chỉ sợ sẽ quyết thăng thua, lại không quan tâm nói:
- Có nghe qua mới là không bình thường, đây là Nguyên Nhất Âm Kiếm, chính là kiếm thuật do ta tự nghĩ ra.
Thiên địa đại đạo, nhất sanh nhị, nhị sanh tam, tam sanh vạn vật.
Kiếm của hắn là vạn lưu hợp nhất, tự nhiên cũng chiếu theo đó mà sinh ra,
Mà gần đây hắn ngộ ra Âm Dương pháp tướng cũng có dẫn dắt.
Kỳ thật kiếm thuật hợp lại từ trăm nhà, Tông Thủ còn xa mới hoàn thành được.
Lúc này hắn chỉ đem kiếm thuật của mình phân thành hai chủng kiếm quyết, hơn nữa Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm áo nghĩa chữ ‘ điệp ’ còn là dàn giáo.
- Nguyên Nhất Âm Kiếm? Tự nghĩ ra?
Trong miệng Quý Linh Tử nỉ non một tiếng, ánh mắt càng ngày càng âm lệ. Rồi sau đó thân hình hơi biến hóa, hắn lại lui ra mười trượng. Kiếm quang sáng ngời phóng lên trời cao trùng kích tới. Kiếm khí kích động chính là kiếm thế cực hạn, mũi nhọn áp súc vào một kiếm. Chỉ nhìn qua cũng làm người ta hãi hùng khiếp vìa.
Những nơi đi qua đều có âm thanh gào rít. Tất cả linh năng cưỡng ép bài xích không khí, nhấc lên vô số uy năng hủy diệt.
Mí mắt Tông Thủ nhảy lên, chỉ nhìn qua là biết được Nguyên Nhất Âm Kiếm sơ hở chồng chất tuyệt đối không ngăn cản được.
Trong lòng của hắn vẫn lạnh lẽo như trước, hắn không có né tránh, hắn muốn đối công.
Bóng kiếm màu bạc lóe lên lại biến mất vô tung. Rồi sau đó tất cả kiếm quang đều hội tụ trước người của Tông Thủ, hóa thành một kiếm mạnh mẽ đâm ra!
Dốc sức ngăn cản Quý Linh Tử hai trăm kiếm, hắn thu nạp chân lực kiếm kình từng chút một cuối cùng cũng bộc phát ra ngoài.
Lúc này chung quanh có rất nhiều đệ tử Thương Sinh Đạo đang nhíu mày. Đang cảm thấy lo lắng cho Tông Thủ, mà trong nháy mắt tiêp theo trong mắt những người này lại nhao nhao mở to ra. Cho dù là biểu lộ gì cũng không kịp phản ứng trên mặt.
Một kiếm của Tông Thủ hoàn là tới quá đột ngột.
Kiếm quang màu bạc lóe lên, cơ hồ đem hào quang trong thiên địa đoạt đi.
Kinh diễm và lệ tuyệt, lực lượng một kiếm này còn hơn Quý Linh Tử nửa thành, kiếm thế mạnh mẽ cũng thắng mấy lần! Giống như thiên địa linh năng trong Hắc Linh Cốc bị mạnh mẽ đoạt đi!
Mà kiếm ảnh lướt qua tàn ảnh còn chưa kịp xuất hiện, nhìn qua qua giống như một đường kẻ chạy thẳng tới.
Mà Quý Linh Tử đối mặt với kiếm này lại kinh hãi gần chết, trong mắt hiện ra thần sắc không dám tin, hắn vốn là có mười thành nắm chắc đánh bại kiếm như mai rùa của Tông Thủ, nhưng mà lúc này hắn lại tuyệt vọng.