Thần Hoàng
Chương 562: Nguyên Nhất Âm Kiếm (1)
Đặc biệt là Tiết Hi lúc trước quay về, nhất định có thể làm cho hắn được lợi cả đời.
Một tiếng cười khẽ, Hàn Phương bỗng dưng ngẩng đầu, dáng tươi cười sáng lạn:
- Thành giao!
Việc này cũng không cần do dự, đây là thiên đại hảo sự! Có thể nào không đáp ứng?
Tông Thủ ở dưới đang cầm kiếm giơ lên, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Tiếng oanh động càng mạnh, một luồng ý niệm to lớn năm lần bảy lượt áp xuống. Cũng may đều bị Hàn Phương ngăn cản trở về. Tuy làm cho hắn hãi hùng khiếp vía nhưng lại không tổn thương hắn được.
Hai người vừa rồi nói chuyện hắn cũng nghe vào trong tai. Mà câu cuối cùng của Hàn Phương vừa vang lên thì đệ tử Thái Linh Tông còn sót lại đều có thần sắc buông lỏng.
Tông Thủ cũng đồng dạng biết được chuyện ngày hôm nay đã kết thúc, người này cũng không thể giết được.
Nếu chỉ vì vài linh mạch mạch khoáng và Huyền Thiết Văn Sơn Giáp, cho dù là Hàn Phương đáp ứng thì hắn cũng động thủ.
Dù sao Hàn Phương là sư huynh của hắn, cũng không quản được hắn.
Nhưng nếu như liên lụy tới tính mạng của hơn trăm đồng môn lại khác.
Trong nội tâm đang nghĩ thầm Tiết Hi này là ai? Nghe dường như trong Thương Sinh Đạo là nhân vật có địa vị rất nặng, chỉ sợ không chỉ là thủ trưởng của Ngạn Thành Quan mà thôi.
Lại âm thầm oán thầm, Hàn Phương quả nhiên là một đường đi theo sau lưng của hắn. Trong lần hành động này hắn cũng không có làm ra chuyện gì khiến người ta hoài nghi. Đi ngang qua vài bảo địa nổi tiếng của trò chơi Thần Hoàng, đó là những phó bản nổi tiếng cấp thấp, hắn đều cố nén không đi điều tra.
Tám trăm kỵ sĩ sau lưng Tông Thủ cũng có thần sắc yên lặng, tuy vẫn còn bi phẫn nhưng không dám vi phạm mệnh lệnh.
Cũng vào thời điểm Tông Thủ hơi không cam lòng muốn thu kiếm. Hỏa diễm trong mắt Quý Linh Tử lại nhìn chằm chằm vào hắn..
- Ngươi có dám chiến một trận công bình với ta không?
Âm thanh vang lên làm rất nhiều đệ tử Thương Sinh Đạo nghe xong mà giật mình.
Ánh mắt nhìn qua bên kia, La Thế lại cười lạnh một tiếng.
- Một trận chiến công bình? Ngươi thật sự có biết xấu hổ hay không! Thủ tịch, chớ quan tâm tới hắn.
Nếu nói chênh lệch giữa ngũ giai và lục giai là gấp mười lần, như vậy chênh lệch giữa thất giai và bát giai là cả trăm lần.
Ba người bọn họ tuy lúc trước nhìn vị trí thủ tịch của Đàm Thu trong Thương Sinh Cung cực kỳ hâm mộ chảy nước miếng, thậm chí nghĩ mọi cách đi tranh giành. Ai có thể nghĩ qua người ta lấy mạnh thắng yếu. Mặc dù muốn quyết định khiêu chiến cũng phải đợi Đàm Thu này vượt qua cái hạm rồi nói sau.
Huyền Thuật Huyền Trì cùng với Huyền Diệp Tạ An mấy người sắc mặt lạnh xuống.
Quý Linh Tử không thèm quan tâm, ánh mắt của hắn bức thẳng nhìn qua Tông Thủ.
Tông Thủ bản thân ngược lại đã động tâm rồi, cố tình đi lĩnh giáo một phen, Thái Linh Tông bí truyện kiếm thuật Thái Thanh Thừa Phong Kiếm!
Nếu như Quý Linh Tử là đệ tử hạch tâm thi triển ra thì nhất định có thể khiến hắn học trộm được đấy, cũng có nhận thức khác biệt.
Nhưng mà suy nghĩ lại thì cảm thấy không đáng. Người khác nói muốn chiến một trận mà cứ ngu ngốc đáp ứng. Thắng lại không có gì hay, ở trước mặt cường giả thần cảnh chỉ sợ không thể giết người, rất nhiều sát chiêu cũng không thể thi triển, đáp ứng là ngu xuẩn.
Cũng không phải cuộc chiến sinh tử, đối với kiếm thuật của hắn không có ý nghĩa gì.
Lạnh lùng mỉm cười một cái, Tông Thủ hiện ra vài phần khinh thường và trào phúng.
Quý Linh Tử biến sắc, biết được ý của Tông Thủ, bại tướng dưới tay, dám nói cái gì dũng? Quần ẩu đã đánh thắng, làm gì cần phải solo với ngươi?
Vẫn không cam lòng như trước, chợt khẽ cắn môi. Từ trong túi càn khôn xuất ra hai thứ đồ vật ném ra ngoài.
- Ta đánh bạc quả trứng thần thú này, không biết Đàm Thu ngươi có dám hay không?
Mắt của Tông Thủ lập tức nhíu lại. Nhìn qua hai món đồ vật kia, chỉ thấy đó là quả trứng rùa, màu sắc hơi đen, trên quả trứng có phân bố nhiều đường vân kim sắc.
- Đây là trứng Huyền Minh Quy?
Trong Hắc linh Cốc lập tức chấn động. Quả trứng trước mặt này không phải là chân thần thú nhưng không kém bao nhiêu.
Tông Thủ cũng sáng ngời nhìn qua, hắn chỉ nhìn mà không nói, hiện ra vài phần khinh thường.
Có một lần tại Thương Sinh Đạo Cung giao dịch Huyền Âm Quy không thành, không ngờ lần này lại có thể nhìn thấy huyết mạch Huyền Vũ gần như vậy.
Trứng Huyền Minh Quy một khi ấp nở đã là lục giai đỉnh phong. So với trứng Xích Kim Chi Hoàng là không cùng cấp bậc.
Thẻ đánh bạc này làm cho hắn động tâm.
Ý niệm đã quyết, Tông Thủ lúc này nhìn qua phía trên. Rồi sau đó một khắc chợt nghe âm thanh lạnh lùng truyền xuống.
- Đấu kiếm là được, không thể gây thương hại tính mạng!
Tông Thủ nhíu mày, âm thanh này lạ lẫm, không giống như là từ Hàn Phương. Hắn còn tưởng rằng lão tổ Thái Linh Tông sẽ thừa cơ muốn tử đấu, sinh tử do thiên mệnh.
Khóe môi của hắn nhếch lên, không thể thừa dịp này lấy mạng của đối thủ đúng là quá đáng tiếc.
Hắn vẫn cưỡi ngân lân đạp phong thú như trước, đem cự kiếm trong tay cắm xuống đất
Hắn lấy thanh Huyền Long Kiếm ra sử dụng là phối hợp công pháp Thương Sinh Huyền Long Sĩ bày trận thế chứ không phải nó có lực công kích cao tuyệt.
Thật muốn chiến hắn phải đổi binh khí.
Trực tiếp đem Hỏa Âm Kiếm ra, Tông Thủ đi tới trước mặt Quý Linh Tử, trong Thương Sinh Đạo hắn phải đổi thân phận thì thanh kiếm cũng phải thay đổi hình dạng.
Mà Hàm Hi luyện hóa Thiên Kim Huyết Ngân thì Tông Thủ cũng thuận tiện lấy đi, bên ngoài bao phủ một tầng linh kim. Chẳng khác nào vỏ kiếm của nó cả, không cần phải tháo xuống làm gì, cũng chỉ hơi ảnh hưởng tới sắc bén và sức nặng mà thôi.
Thời điểm hắn vừa đứng lại thì trong mắt Quý Linh Tử hiện ra một tia hàn quang. Từng đạo bóng kiếm như bóng ma, bỗng nhiên đánh thẳng tới! Trong nháy mắt vố số kiếm khí lăng lệ ác liệt đã xông thẳng vào cổ của Tông Thủ!
Tông Thủ nhíu mày, kiếm trong tay cũng chém ra, ‘ khanh ’ một tiếng trầm đục. Là hiểm và hiểm đánh tan kiếm khí trước mặt đi.
Mà lúc này ở chung quanh có rất nhiều đệ tử Thương Sinh Đạo nhao nhao buông lỏng một hơi. Huyền Diệp thì hừ lạnh một tiếng nói:
- Đúng là vô sỉ!
Một kiếm vừa rồi gần như đánh lén, đứng ở lập trường cừu địch sinh tử tuy không liệu. NHưng mà đối với quân nhân mà nói đúng là đáng xấu hổ. Đối với phẩm hạnh của Quý Linh Tử này càng xem thường nhiều hơn.
Trong mắt mọi người và Vĩnh Cầm cũng có thần sắc lo lắng. Cũng không biết Đàm Thu này suy nghĩ cái gì.
Theo sát phía sau là âm thanh ‘ đinh đương ’ vang lên. Âm thanh như mưa to gió lớn, vô số kiếm cương bay ra chung quanh. Từng đạo kiếm khí đánh lên vách đá làm xuất hiện nhiều hố sâu.
Ngay cả người hai phe Thương Sinh Đạo cùng Thái Linh Tông ở gần đó cũng phải lui lại hơn mười trượng.
Nhưng mà trong mắt mọi người hiện ra thần sắc kinh dị.
Bóng kiếm của Quý Linh Tử gần như nhanh tới mức khiến người ta không nhìn thấy được. Trong một nháy mắt đã chém ra hai ba mươi kiếm, không ngớt không dứt.