Thần Hoàng
Chương 444: Phá hủy thạch bích (2)
Lật Nguyên Đan không khỏi hơi cảm giác kỳ quái nói:
- Sao lại đi ra? Huyền Âm Long kiếm không phải mới vừa mới bắt đầu tìm hiểu à?
Hắn biết mặc dù Long Nhược là Linh Sư nhưng số võ tu mạnh hơn bọn họ bên trong Tụ Long Sơn rất nhiều.
Chín loại chân long kiếm quyết trợ giúp hắc giao quả thực khó có thể tưởng tượng. Mà kiếm quyết Viêm Long hạo kiếm so với ý niệm võ đạo của thánh nhân chuyển thành kiếm tu Long Nhược càng có hiệu quả phá mê thanh chướng.
Thực tế bạch kim long kiếm, vừa vặn tương hợp toái kiếm kiếm ý mà Long Nhược tu thành, nếu có thể tham khảo, nhất định thực lực đại tiến.
Vì vậy từ khi vào Tụ Long Sơn, Long Nhược là người chuyên chú nhất trong số bọn họ, cơ hồ là không gì có thể khiến hắn phân tâm chú ý.
Tiếp theo hai người chỉ thấy thần sắc Long Nhược dị thường ngưng trọng lắc đầu:
- Không phải Long Nhược không muốn tiếp tục tham ngộ mà là đã không có cách nào tìm hiểu.
Lật Nguyên Đan nghe vậy thì vẻ mặt khẽ nhúc nhích. Chỉ thấy thạch bích đang sụp đổ từng khối đá vụn, bột phấn. Mà Võ Thánh Lưu Ảnh vẫn chưa có tung tích gì.
Khi một màn này nhảy vào trong mắt của hắn, sắc mặt Lật Nguyên Đan lập tức tái nhợt.
Sao lại như thế? Võ Thánh Lưu Ảnh bảo tồn vạn năm êm đẹp như cũ làm sao lại hủy diệt?
Sau đó thần sắc Hàn Nghịch Thủy cũng đồng dạng tái nhợt, hắn chạy tới đại sảnh, sau đó một đạo kiếm khí chém tới bức tường.
Dư ba của kiếm quang ẩn ẩn quét về phía Tông Thủ thỉnh thoảng cầm kiếm vạch lên, mấy người Hách Tuyết Oánh, Tô Thần cũng đi ra khỏi thạch thất lộ vẻ giân dữ. Nhưng kiếm khí kia chưa chạm được vào người Tông Thủ đã bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản toàn bộ. Thình lình lại có một đoàn kim vân nhàn nhạt bảo hộ trái phải Tông Thủ.
Hơn phân nửa kiếm thế chém lên vách đá, lập tức "ầm!" một tiếng nổ mạnh, kiếm quang rõ ràng là bắn ngược trở về, chẳng những khí thế lăng lệ ác liệt hơn mấy lần mà tốc độ cũng tăng lên tám phần truy ngược lại người xuất kiếm.
Hàn Nghịch Thủy sớm có chuẩn bị liên tiếp mấy lần biến ảo thân ảnh nhưng đều không thể tránh đi. Cuối cùng bất đắc dĩ dừng lại phát ra liên tục vài đạo phù lục cường hành đánh tan kiếm quang kia.
Cũng may hắn chủ tu cũng linh pháp, võ đạo chỉ có tiêu chuẩn ngũ giai tông sư.
Một kiếm kia cho dù là bị bức tường bắn ngược về cũng không mạnh lắm, có thể không cần bị thương, nhẹ nhõm ứng phó.
Bất quá giờ phút này mọi người ở đây khẽ biến sắc, có người kinh hãi, có người giật mình, có người vẻ mặt dị thường khó coi.
Kim Bất Hối thấy vậy thì im lặng cười cười, tình hình này chẳng phải gần giống với sư tôn hắn đã kể sao?
Sư tôn cũng không lừa gạt hắn, bức tường này thật không thể gây tổn thương. Chỉ sợ Tông Thủ xác thực đã phát hiện cái gì đó.
Ánh mắt Long Nhược âm trầm biến ảo bất định, sau một lát hắn mới một kẻ hít sâu nói:
- Không biết chư vị sư huynh đệ thấy việc này như thế nào?
Lật Nguyên Đan, Hàn Nghịch Thủy giờ phút này trầm mặc hồi lâu tựa hồ cũng đã nghĩ tới điều gì tuy nhiên cũng không muốn mở miệng.
Ngược lại Tổ Nhân Cuồng một bên cười khổ lên tiếng:
- Còn có thể như thế nào? Võ Thánh Lưu Ảnh ngoại trừ vị Long Ảnh lão nhân cùng với cao nhân cùng giai với hắn, ai cũng không cách nào bị phá huỷ. Giờ phút này sụp đổ hơn phân nửa là tiền bối Thánh giả đã tìm được người truyền thừa phù hợp. Không cần tiếp tục mở chín loại chân long kiếm quyết cung cấp chúng ta tìm hiểu. Một kiếm kia của Hàn sư huynh không tổn thương được Tông Thủ ứng với nguyên nhân này. Sức mạnh của Thánh giả há có thể để truyền nhân kiếm thuật của mình bị vì người khác gây thương tích trên Tụ Long Sơn? Ta chỉ sợ một kiếm kia của Hàn huynh đã đắc tội Long ảnh võ thánh.
Sắc mặt Hàn Nghịch Thủy chuyển thành tái nhợt, tuy trong lòng đã ẩn ẩn đoán được kết quả này.
Mà khi Tổ Nhân Cuồng nói ra thì hắn cảm giác được tim mình đập thình thịch. Hàn Nghịch Thủy ẩn ẩn biết được những người bước vào tiên đạo, tiên cảnh đều không thể đơn giản xuất hiện trên Vân Giới.
Nhất là nhân vật cấp Thần Cảnh thánh cảnh càng là không thể đơn giản trở về. Bất quá có sư môn bảo hộ, trong khoảng thời gian ngắn đối với hắn cũng không sao.
Nhưng uy danh thực lực của võ đạo Thánh giả vẫn áp lực đè nặng trong lòng khiến hắn lo lắng.
- Cũng chưa chắc là như thế!
Hai mắt Lật Nguyên Đan hơi hơi nheo lại, thần sắc lạnh lùng âm hiểm nhìn bức tường nói:
- Không phải nói Tông Thủ không biết võ sao? Vì sao lại có thể tìm hiểu cửu cửu long ảnh kiếm, được Long Ảnh lão nhân ưu ái?
- Hắn tuy không có tập võ, nhưng tư chất ngộ tính là tuyệt đỉnh thế gian này.
Long Nhược thở dài sâu kín, trong lòng không biết là cảm giác gì, phức tạp nói không nên lời.
- Ban đầu Tông Thủ ở Đan Tuyền Sơn ta trong 160 tức phá vỡ Lăng Vân Tông Minh Kiếm đài, Thập Bát kiếm khôi lỗi. Sau đó vẽ ra sáu Thập Nhị Thiên Phù tổ sư lưu lại, không kể là kiếm thuật hay là thiên tư phù đạo, người trên thế gian này có thể với tới hắn tuyệt không quá hai đầu ngón tay. Khi đó ta lại bởi vì nghĩ sai lầm mà không thu hắn vào môn hạ.
Lật Nguyên Đan cùng Hàn Nghịch Thủy lập tức bốn mắt nhìn nhau, chuyện này đám người lần đầu nghe nói.
Tiếp theo chỉ nghe Long Nhược nói:
- Chỉ vì người này đồng thời có song mạch thân, Thiên Nhân chi chướng, tàn hồn thân thể. Một phế nhân tu hành, cả đời này đều không thể tiến vào cảnh giới thiên thiên.
Hai người giật mình, lúc Long Nhược nói đến đây chỉ thấy Tông Thủ đã chém ra kiếm thứ hai mươi tám.
Ở trong hang đá xuất hiện một tiếng rồng ngâm cực lớn.
Tiếng long ngâm chấn động cả động quật giống như sắp sụp đổ, toàn bộ đại sảnh lay động không ngớt.
Long ảnh xuất hiện xoay quanh thạch bích, khí tức uy nghiêm to lớn, chỉ là thân hình không được trọn vẹn.
Sau lưng Tông Thủ lúc này cũng nhiều ra chín đầu giao long hư ảo, tuy nhỏ và hơn nữa thân ảnh hư ảo không thật nhưng ng đồng dạng giương nanh múa vuốt, cao ngạo vô cùng.
Lật Nguyên Đan kinh hãi hồi lâu tiếp theo thì chê cười một tiếng nói:
- Long Nhược sư huynh đã nói như vậy, hơn phân nửa không có sai. Long ảnh võ thánh tự cho là tìm được truyền nhân, sau đó nếu là biết được Tông Thủ chỉ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, phế nhân ngộ không tệ thì không biết sẽ tức giận như thế nào?
Hàn Nghịch Thủy nghe vậy thì thần sắc lập tức là buông lỏng.
Long Nhược vẫn giữ bộ mặt âm trầm như trước, sự bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Một tia sát cơ không hề che giấu dâng lên.
Trong nội tâm hắn đang có một thanh âm, đang không ngừng hô hoán.
- Giết kẻ này! Nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào đánh chết Tông Thủ tại chỗ. Nếu không chính mình ngày sau, nhất định phải hối hận cả đời!
Hắn đã sai rồi một lần dưỡng thành tâm ma, không thể sai lần thứ hai!
Ý niệm lộn xộn chuyển động, tay của Long Nhược ẩn trong tay áo nắm thật chặt lại. Một bóng kiếm thật nhỏ trong tay áo rộng thùng thình của hắn quay không ngớt. Đó là Đoạn Nhận Kiếm Tổ Nhân Cuồng mua từ trong tay Tông Thủ, sau đó tặng cho hắn.