Thần Hoàng
Chương 443: Phá hủy thạch bích (1)
Giờ phút này Tông Thủ rõ ràng đã nhập thần như nhập ma, hắn nhìn chằm chằm vào bức tường không chớp mắt.
Ngay cả Tông Nguyên đến bên cạnh hồi lâu cũng không phát giác, con mắt hắn biến ảo bất định bỗng nhiên cuồng nhiệt bỗng nhiên lại lộ ra thất vọng.
Hắn thỉnh thoảng khoa tay múa chân tựa hồ đang suy diễn cái gì.
Tông Nguyên đứng đó một lúc lâu cuối cùng mỉm cười, không có đi quấy rầy mà trở lại thạch thất lôi đình cự long.
Tới ngày thứ tám, tất cả mọi người trong thạch thất này đã biết trong động quật có một "kẻ đần".
Muốn tiến vào động quật này trăm năm khó gặp, chỉ có chín ngày mà thôi. Chín ngày sẽ qua đi sẽ bị đẩy ra ngoài, ở trong đó không ăn không uống cũng chưa thấy xem đủ. Làm sao có thời giờ nhìn huyền diệu của bức tường trong đó chỉ là "bẫy rập" khiến mọi người bỏ qua.
Quan sát những hình ảnh bên trong thạch bích này thật sự chỗ tốt, mặc dù không thể tìm hiểu kiếm quyết cũng có thể tăng cường cảm ngộ cùng nắm giữ ý niệm võ đạo của họ.
Nhưng bức tường kia thì có cái gì? Ngoại trừ ngay từ đầu thấy cảm giác có chút huyền bí thì đường cong không có quy luật chút nào cấu thành hình rồng.
Hơn nữa Tông Thủ không phải dùng một hai canh giờ, mà là suốt hai ngày thời gian ngẩn người như thế, trong đó cũng không thiếu ánh mắt lộ chê cười. Chỉ là nơi đây, tất cả đều là đệ tử tinh anh các tông phái, không chỉ thực lực tư chất hơn người ta một bậc, mà còn có hàm dưỡng khó ai bì được.
Tối đa cũng chỉ giới hạn ở ánh mắt trao đổi, cũng không nói ra ngoài miệng.
- Người này chẳng lẽ sắp dở rồi? Vì sao lại lãng phí ở trên bức tường này nhiều thời gian như vậy? Hắn cho rằng chỉ có một mình hắn là kẻ thông minh sao?
- Có lẽ không có kết quả đâu, ta thấy kẻ này nội tức hồn lực đều không có. Vũ Thánh Lưu Ảnh hắn có xem tiếp cũng không có đường sống đi ra ngoài, chọn bức tường đương nhiên là hơn thần hồn toái diệt nhiều.
Ngày thứ chín, ngay cả ánh mắt trao đổi cũng không có, tất cả mọi người nắm chặt thời gian cuối cùng, không ai để ý Tông Thủ nữa.
Buổi trưa ngày cuối cùng, con mắt Tông Thủ bỗng nhiên sáng ngời, vỗ áo đứng lên.
Lôi Dực Kiếm trong tay hắn chỉ vào bức tường phía trước.
Tông Thủ sau nửa ngày chần chờ vẫn chưa động thủ.
Một canh giờ sau vẻ mặt hắn trở nên kiên quyết.
Cẩn thận cân nhắc trong lòng một phen, trong mắt của hắn lập loè tinh mang vô cùng sáng chói.
Bộ phận mấu chốt nhất của cửu cửu long ảnh kiếm, hắn đã tìm được!
Lúc này Kim Bất Hối vừa mới từ một gian thạch thất đi ra, trông thấy một màn này thì cảm thấy buồn cười nói:
- Tông Thủ, ngươi không lĩnh ngộ được gì, chẳng lẽ còn giận dữ muốn hủy bức tường này? Cũng đừng trách ta không có đã nói với ngươi, bảy ngàn năm trước cũng có một người, bỏ ra một ngày một đêm tìm hiểu dưới bức tường không được, trong lúc giận dữ đã muốn hủy đồ nhưng kết quả chẳng những không có thành công mà ngược lại còn bị trọng thương. Nghe nói là cho dù là tiên binh cũng không thể nào gây tổn thương cho nó. Ngươi không thấy phía trên này họa điêu này không hề có một vết cắt sao?
Lời còn chưa dứt thì đối diện vang lên một tiếng chê cười:
- Chính mình vô năng vô tri lại đi đổ tội cho bức tường này, đúng là ngu ngốc.
Ánh mắt Kim Bất Hối lập tức nheo lại nhìn về phía đối diện. Chỉ thấy Lật Nguyên Đan cùng Hàn Nghịch Thủy đang cười lạnh.
Không biết là vừa mới đi ra, hay là từ đầu đến cuối vẫn chú ý Tông Thủ ở nơi này.
Kim Bất Hối nhếch miệng, hắn nói giỡn với Tông Thủ, hai người kia chạy đến làm gì?
Thấy đám người dương dương tự đắc, tự xưng là anh kiệt trí sĩ, không biết hảo hữu của mình mạnh hơn bọn hắn nghìn vạn lần.
Dù là Tông Thủ tại chỗ này hoàn toàn không lĩnh ngộ gì vẫn đứng ở trên cao nhìn xuống, bọn họ không thể so sánh.
Hơn nữa theo hắn suy đoán, chỉ sợ mấy ngày trước, Tông Thủ đã tìm hiểu chín bức Võ Thánh Lưu Ảnh không sai biệt lắm.
Sở dĩ muốn nghiên cứu cự long bên trên bức tường có thể là do chán quá hoặc là phát hiện đồ vật gì quý hiếm. Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì thấy Tông Thủ chém ra một kiếm về phía bức tường. Kim Bất Hối khẽ giật mình, thầm nghĩ người này thật đúng là chém à? Chỉ là nhìn kiếm thức hữu khí vô lực hơn phân nửa là không thể làm gì được, cũng không sợ lực pản chấn làm tổn thương.
Đang nghĩ thế thì hai mắt Kim Bất Hối lập tức máy động, vẻ mặt lộ sự không dám tin, chỉ thấy trước mắt từng mảnh đá vụn bay toán loạn.
Một kiếm kia của Tông Thủ thật sự tạo một đường ngân tuyến trên vách đá từ ngực kéo dào xuống bụng, phảng phất vặn vẹo như côn trùng nhưng trong đồ án cự long lại khiến cho họa bích trở nên hấp dẫn hơn.
Kim Bất Hối không khỏi dùng lực âm thầm nhéo nhéo cánh tay của mình, lập tức đau đớn truyền tới.
Hắn xác định mình không phải là đang nằm mơ, Kim Bất Hối lại bắt đầu âm thầm mắng to, kiêng kỵ mà sư tôn hắn kể về Tụ Long Sơn Long Môn quả nhiên là lừa người!
Nói này bức tường không thể hủy, nhưng Tông Thủ dễ dàng không cần dùng chân lực đã hoạch xuất ra một cái khe nứt?
Hắn lại ẩn ẩn cảm thấy tình hình chỉ sợ không phải là như thế. Mà động tác của Tông Thủ mới vừa rồi, kiếm lộ của hắn rõ ràng là theo một đạo lý nào đó mới có thể tạo ra tổn thương trên vách đá, lưu lại những dấu vết. Kim Bất Hối hít một hơi hàn khí. Chẳng lẽ người này thật sự là phát hiện cái gì?
Vạn năm qua, đồ vật tất cả mọi người coi là lừa đảo thật sự có huyền ảo, chẳng lẽ là mấy ngàn anh tài cũng không phát giác ra?
Mà giờ khắc này không chỉ là Kim Bất Hối mà ngay cả hai người Lật Nguyên Đan, Hàn Nghịch Thủy thần sắc cũng ngốc trệ nhìn chằm chằm một màn này.
Ánh mắt hai người vẫn còn cảm thấy khó tin kiếm của Tông Thủ èo uột như vậy làm sao vạch được một vết lên bích họa? Một kiếm kia hoạch xuất dường như đã chém luôn khuyết điểm của cự long này.
Vậy mà không lâu trước đó, hình rồng bên trên bức tường trong mắt hai người nguyên vẹn không sứt mẻ.
Cái loại cảm giác này thật là quỷ dị!
Kiếm thứ nhất chém ra, Tông Thủ không tiếp tục cố kỵ, kệ đá vụn văng ra, kiếm trong tay như cắt đậu hũ, không hề cản trở, cũng triệt để làm hắn tin tưởng suy đoán vừa rồi của mình.
Mấu chốt của cửu cửu ảnh long kiếm quả nhiên là bên trong đồ án hình rồng này.
Không chút do dự, Tông Thủ chém ra kiếm thứ hai, kiếm thứ ba, lập tức đá vụn bị đánh bay, một đám ngân tuyến được khắc trên đó.
Có đôi khi bức tường sẽ cản trở đánh bay kiếm của hắn lại. Bất quá Tông Thủ chỉ cần suy ngẫm một lát rồi cân nhắc một phen thì hơn phân nửa lại có thể dùng thế như chẻ tre chém ra ngân tuyến.
Tâm niệm của hắn càng lúc càng hưng phấn.
Bức tường này không chỉ là có yếu quyết cuối cùng của cửu cửu ảnh long kiếm mà còn tu chỉnh chỉ điểm sai lầm bên trong kiếm thức của hắn.
Khó khăn lắm khi Tông Thủ chém ra kiếm thứ hai mươi thì Long Nhược cũng từ trong thạch thất đi ra. Thần sắc âm trầm vô cùng nhìn động tác huy kiếm của Tông Thủ.