Thần Hoàng
Chương 1305: Gặp mà không ăn
Nhìn Tông Thủ, trong mắt hiện ra vẻ mờ mịt, rồi sau đó cười nói:
- Đa tạ tiểu ca rồi! Những con chim này rất là đáng ghét, thiếp thân không có biện pháp làm gì được chúng. Nhờ phúc tiểu ca mà hôm nay cuối cùng có thể an bình một ngày rồi.
Tông Thủ lần nữa ngẩn người, chỉ cảm thấy cô gái này, tuy tuổi chừng trung tuần, nhưng vô luận tướng mạo khí chất, đều là tuyệt đỉnh.
Càng lờ mờ có chút quen thuộc, tựa hồ có chút giống với người nào đó trong trí nhớ của hắn. Nhưng rốt cuộc là ai, lại nghĩ không ra.
Trong Nhiên Không Lục gia tranh giành quyền lực kịch liệt, cũng quanh năm chinh phạt chư giới. Bởi vậy người tốt chính thức trong Cửu Tuyệt Tử Ngục lại cực nhỏ.
Nhưng chẳng biết tại sao, Tông Thủ đối với cô gái trước mắt này lại cảm giác thân cận không hiểu.
Tựa hồ huyết mạch tương liên, từ khi phát giác đối phương thì hắn không hề có ý đề phòng.
Chẳng lẽ nói --
Trong đầu hiện lên một ý niệm nhanh như tốc độ ánh sáng. Nhưng tức thì lại biến mất vô tung, lại cẩn thận hồi tưởng, dù thế nào cũng không nhớ ra.
Tông Thủ mờ mịt chỉ chốc lát, trong mắt mới khôi phục tiêu cự.
Lo nghĩ, quanh người Tông Thủ liền có vô số phiến kiếm sáng lóng lánh, phóng ra bốn phương tám hướng.
37 thanh Diệt Đạo Long Nha Kiếm trong một phần ngàn cái nháy mắt đã bố thành kiếm trận.
Bao phủ mười dặm, một tia Kiếm Cương lăng lệ ác liệt càn quét. Đem những phong điểu xích sắc kia đều nhất nhất bị chém giết.
Cũng chẳng biết tại sao, hắn muốn làm gì đó cho cô gái trước mắt này. Đối với đmá phong điểu kia càng thống hận không hiểu!
Nếu nàng đã nói một đám nghiệt súc này đáng ghét, vậy thì thay nàng chém giết là được.
Nàng kia thấy thế, không khỏi mặt hiện vẻ cảm kích:
- Đa tạ rồi, bất quá Tiểu ca vẫn chớ nên lãng phí khí lực. Những phong điểu xích sắc này là có người chăn nuôi, muốn khó xử thiếp thân. Ngươi mặc dù chém hết toàn bộ, đợi đến một hai ngày qua đi, nhất định sẽ lại có. Chẳng những không giúp được thiếp thân, ngược lại sẽ khiến người nọ giận chó đánh mèo tiểu ca đấy.
Tông Thủ nhíu mày. Giận chó đánh mèo cái gì đấy, Tông Thủ hắn không úy kỵ.
Bất quá cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn thu hồi kiếm trận lại.
Trước khi tìm được Lục Hàm Yên, thực không muốn kết thù.
Lại cảm giác có chút xin lỗi cô gái này, ánh mắt hơi có chút dao động.
Cây đại thụ trước mắt này cũng không phải tự nhiên mà sinh, bộ rễ cũng liên thồng cùng Tử Ngục cấm trận.
Khí cụ trói buộc tội nhân Lục gia thiên kì bách quái, Tông Thủ đã thấy không ít, cũng không lấy làm lạ.
Bất quá khi trông thấy nàng này, một tia tóc trắng rõ ràng cũng đâm vào thân cây thì trong mắt Tông Thủ không khỏi hiện ra vẻ tán thán.
- Ngươi đang mượn cây này để tu hành sao?
- Đúng vậy!
Nàng kia cười cười:
- Thiếp thân ngày ngày bị rút lấy máu huyết, không thu lại một ít để đền bù thì sớm đã hóa thành khô cốt trong Tử Ngục này rồi. Còn nữa ta có tâm nguyện chưa xong, nếu không khổ tu để tăng thọ nguyên, chỉ sợ không gặp được trượng phu hài nhi của mình.
Trong mắt lộ ra vài phần khác thường, nàng cũng không biết, vì sao phải nói với Tông Thủ những lời này nữa.
Có thể thật sự đã tịch mịch quá lâu, thiếu niên trước mắt này, cảm giác rất là thân cận.
Lúc nói chuyện, mái tóc trắng hơn một trượng cũng trong giây lát này toàn bộ từ tái nhợt chuyển thành đen nhánh. Vẻ tái nhợt trên mặt nữ tử cũng khôi phục huyết sắc, hồng nhuận phơn phớt, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Những vết thương bị phong điểu mổ trong khoảnh khắc liền khôi phục, sinh cơ bừng bừng.
- Sinh tử khô vinh pháp!
Tông Thủ kinh ngạc, chỉ liếc qua đã biết pháp môn mà cô gái này sử dụng.
Duy chỉ có bất đồng là nàng này mượn nhờ cái cây này để nghịch chuyển khô vinh
Tàng nhập sinh cơ bản thân vào trong đại thụ. Lúc cần lại rút về.
Càng mượn 3000 sợi tóc, từ trong cấm trận nghịch đoạt huyết khí nguyên lực.
Chỉ là rong nội tâm âm thầm kỳ quái, nhớ rõ môn thần thông này chính là kết quả của Vân Giới, bí truyền của Đạo lăng tông mà?
Cô gái này sao lại dùng chứ?
- Ngươi nhận ra?
Nàng kia vốn nghẹn ngào kinh hỏi, tiếp theo có chút gật đầu nói:
- Đúng rồi! Nhân vật như Tiểu ca ngươi, nhất định kiến thức rộng rãi, đi qua Vân Giới cũng không kỳ quái.
Lại nhắc nhở:
- Ta không biết Tiểu ca ngươi vì sao đến tận đây, bất quá xem tình huống của ngươi là là phải đi vào tầng thứ 9 Tử Ngục. Khuyên ngươi vẫn chớ nên mạnh mẽ xông tới thì tốt hơn. Nhớ rõ uyên môn tầng thứ 8 là một đầu Vô Tướng Thần Mà mà trước kia Lục gia Diễm Nguyên Thánh Tôn bắt được. Định ra ước hẹn nô bộc vạn năm, trấn áp ở đây. Nghe nói khi đó, Ma đầu này chỉnh cách Thánh Cảnh có một chút.
Nghe được mấy chữ Vô Tướng Thần Ma, Tông Thủ liền cảm thấy có chút quen thuộc.
Mặc dù lúc đối phương nói đến hai chữ ‘ Thánh Cảnh ’ hắn cũng không để ý lắm.
Trầm ngâm một lát, trong mắt Tông Thủ đột nhiên sáng ngời.
Trong đầu hắn quả nhiên có trí nhớ, bất quá lại đến từ huyết mạch Cửu Vĩ Huyền Hồ.
- Vô Tướng Thần Ma, là Ảnh Thần kia sao, không đúng! Là Ảnh Ma nhất tộc?
- Đúng vậy! Phàm Ảnh Thần nhất tộc, sau khi đến Thần Cảnh đều có thể vô hình vô tướng, khó dò bộ dạng.
Nữ tử nghi hoặc đáp lấy, trông thấy trên mạt Tông Thủ hiện lên vẻ vui mừng không đè nén được.
Tông Thủ quả thật rất kinh hỉ, càng cảm thấy gánh nặng trong lòng liền được giải khai,
Nếu là Thần Cảnh đỉnh phong khác thì hắn chắc chắn thập tử vô sinh.
Lại duy chỉ có Ảnh Ma nhất tộc, cho dù là Thánh Cảnh chính thức hắn cũng không sợ.
Huyền Hồ Tộc mấy ngàn tiền bối, huyết tế bản thân luyện ra thần khí, đúng là vi chống cự đám Ảnh Ma thời kỳ Vân Hoang.
Nói là khắc tinh của chúng cũng không đủ, đặc biệt khi lòng có đề phòng, nếu thật như nữ tử này nói, như vậy hắn tiến vào tầng thứ 9 liền có chín thành nắm chắc rồi.
Mặc dù không thể khắc địch, cũng có thể giữ mình.
Trong nội tâm cảm kích, Tông Thủ nhìn những mộc đằng kia, trong nội tâm càng cảm thấy không đành lòng.
Có chút do dự, vẫn dứt khoát mở miệng:
- Dùng kiếm thuật của ta, cũng có thể chém ra cấm chế, có cần vãn bối cứu ngươi đi ra không?
Mười mấy ngày trước, vị Thần Cảnh đỉnh phong kia Tông Thủ cũng không cân nhắc chút nào cả.
Nhưng mà đối với nữ nhân này, Tông Thủ lại theo bản năng không muốn nàng lại chịu tra tấn nữa.
Nàng kia có chút ngoài ý muốn, rồi sau đó lại lắc đầu:
- Lục gia hình luật, đều có quy định. Ta bởi vì phạm phải sai, cần phải bị nhốt ở tầng thứ sáu 2000 năm. Nhưng nếu đổi lại tầng thứ 8, lại có thể rút ngắn đến bốn mươi năm. Lúc này thoát khốn, tuy có thể được nhẹ nhõm, lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lại nói:
- Tiểu ca ngươi là người tốt, bất quá không cần lo lắng cho ta. Thiếp thân vô luận như thế nào, cũng sẽ chống đỡ đến khi hết hình. Chấp niệm suốt đời chính là được gặp hài nhi kia của ta. Chỉ cấm thuật ở đây, sao có thể lọt vào mắt thiếp thân chứ!
Tông Thủ thần trí hoảng hốt, ma xui quỷ khiến tiếp tục hỏi:
- Không biết vãn bối, có thể được biết tính danh tiền bối không?