Thần Hoàng
Chương 1304: Gặp mà không ăn
Đã đến trong Minh Ngục, hắn không muốn chậm trễ chút nào cả.
Nhưng lập tức, lại nghe trung niên nhân kia cười khẽ.
- Dùng thực lực của ngươi, trong Lục gia ít nhất là một trong các thái tử. Muốn nhập Tử Ngục, có thể quang minh chính đại, nghĩ đến Nhiên Không Thánh Đình cũng sẽ đồng ý. Cần gì phải nghe ngóng từ Vô Nhai Tử? Đúng rồi, ngươi chính là con trai Lục Hàm Yên, tới đây là vi tìm mẽ đúng không? Thật đúng bất phàm, chỉ mới hơn hai mươi năm mà thôi. Ước chừng Hàm Yên nha đầu kia cũng sẽ không nghĩ tới, chỉ hơn hai mươi năm, con của nàng đã có năng lực, nhập tám tầng Tử Ngục tới tìm nàng --
Thấy ánh mắt Tông Thủ kinh ngạc. Trung niên nhân kia mỉm cười lắc đầu:
- Ta với mẫu thân ngươi quen biết, có chút liên lụy, lại cũng không thân mật, cũng không biết nơi hạ lạc của Hàm Yên công chúa lúc này. Bất quá các hạ nếu chịu ra tay cho ta, ta có thể lập tâm nguyên chi thệ! Giúp ngươi tất cả chuyện trong Tử Ngục, đến khi tất cả chấm dứt mới thôi!
Tông Thủ nhíu mày, xem lời người này đáng tin hơn Vô Nhai Tử kia nhiều lắm.
Chẳng qua sau khi suy ngẫm một lát, vẫn lắc đầu:
- Vãn bối còn cần thời gian, suy tính một hai.
Trung niên nhân kia nghe vậy hiểu ý, biết được những lời này, là uyển chuyển cự tuyệt.
Lập tức cũng không mở miệng nữa, du du thở dài, lần nữa nhắm nghiền hai mắt.
Tông Thủ cũng không để ý đến. Độn không ly khai, chỉ trong khoảnh khắc, đã đến bên ngoài hơn mười dặm.
Tiếp tục tản thần niệm ra, sưu tầm bốn phía.
Một đường đi tới, sự vật giống như những khung sắt thập tử kia cũng phát hiện không ít.
Bất quá phong cấm của Lục gia cũng không phải là đã hình thành thì sẽ không thay đổi.
Khung sắt thập tự, kỳ thật cũng không thông thường, khốn tỏa bên trên thường thường đều là tu sĩ Thần Cảnh cả.
Tổng số cũng không chỉ hơn mười người, phân bố thiên nam địa bắc, vị trí rất có chú ý.
Còn lại còn có không ít bệ đá như những tầng trước, cũng dùng cột điện bằng sắt trấn áp, hoặc là dứt khoát dùng lồng giam kim loại khốn người trong đó.
Những người này mặc dù tu vị không đến Thần Cảnh, những cũng đều bị rút lấy Chân Nguyên huyết khí.
Thần sắc phần lớn đều thống khổ không chịu nổi, so với những tu sĩ Thần Cảnh kia càng thêm cố hết sức.
Mà phần lớn đều đã gần đất xa trời, khống cầm cự được bao lâu nữa.
Thậm chí có chút ít căn bản không có bất kỳ phòng hộ nào cả. Bị chết ở nơi này, trực tiếp bị trở thành đồ ăn của những Thiên Địa dị chủng kia.
Xem càng nhiều, Tông Thủ lại càng cảm thấy lo lắng.
Hoàn toàn không tiếc Chân Nguyên tiêu hao, dùng Thuấn Không Long Đan, xuyên qua trong tử nguc, siêng năng tìm kiếm.
Từ nam đến bắc, từ đông đến tây, mỗi một tấc đều tìm qua.
Mà khi 14 ngày qua đi, Tông Thủ lại hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng.
- Vì sao tìm không được?
- Thế giới này phạm vi ba vạn dặm, ta đã tìm hai lần. Mỗi một tấc địa vực cũng không bỏ sót, thậm chí ngay cả lòng đất cũng chưa từng buông tha --
- Chẳng lẽ đúng như Vô Nhai Tử nói, mẫu thân đã bị đánh vào tầng thứ 9 rồi sao?
Tông Thủ mờ mịt nhìn trong tay áo mình, chỗ đó có hơn mười miếng thú đan biến dị .
Đây đều là thu hoạch sau khi trải qua hơn mười tràng chém giết hung hiểm trong tầng Tử Ngục này.
Thậm chí mấy lần, thiếu chút nữa đã bị dị chủng linh thú vây kín
Thiên sinh dị chủng trên Thần Cảnh trí tuệ cũng không kém gì người.
Tuy là vẫn bị hung lệ chi khí ảnh hưởng, nhưng cũng đã biết hợp tác cùng với dị thú khác rồi.
Vì vậy những thiên sinh dị chủng kia chiến lực mặc dù không bằng hắn. Lại hiểm hiểm khiến Tông Thủ lâm vào nguy hiểm thân vẫn. Cũng cần dùng hết toàn lực, mới miễn cưỡng thoát nạn.
Những thú đan biến dị này chính là thu hoạch của Tông Thủ.
Hàm Hi có thể cần dùng đến cũng chỉ vài miếng.
Bất quá những thú đan ngoài Thần Cảnh này cũng như Thuấn Không Long Đan, dung nhập hồn hải hư không, trở thành một trong các tinh thần đạo chủng.
Đổi lại vào thường ngày, có thu hoạch này, Tông Thủ nhất định sẽ mừng rỡ không hiểu.
Thế nhưng lúc này nỗi lòng lại sa sút, trong lồng ngực lãnh tịch.
Còn có trong đồng tử, theo thời gian lâu ngày, phát tác cũng càng ngày càng nhiều lần, thống khổ cũng tăng lên.
Khiến cho hắn thần trí hôn mê, tâm thần hoảng hốt, mờ mịt hành tẩu trên hư không.
Đợi đến lú tỉnh táo lại thì đã đứng ở chính giữa Minh Ngục rồi.
Bất tri bất giác, cũng đã đi đến nơi đây.
Trước mắt là một mảnh khói đen, chẳng những không cách nào nhìn thấy mà ngay cả Huyễn Tâm Kính cũng không chiếu rọi được.
Thời không chi linh nồng đậm bành trướng trong sương mù sóng triều.
Ngoài ra, càng có thể cảm giác bên trong ẩn ẩn có một cổ khí cơ cường hoành.
Tông Thủ ánh mắt co rút lại, chỗ này, hắn hơn mười ngày này cũng đã tới hơn mười lần.
Suy đoán hơn phân nửa là uyên môn của tầng thứ 9, nhưng lại chưa từng đi vào
Trong ý niệm mơ hồ độn đến đây, hơn phân nửa là xuất từ sự vô ý thức của hắn.
Sau đó Tông Thủ lại bật cười, thầm nghĩ không biết mình có nên đi tới tầng 9 một lần hay không.
Tâm niệm định ra, Tông Thủ lại không kiêu không nóng nảy ở chỗ bên cạnh khói đen trăm dặm, khoanh chân mà ngồi.
Hơn mười ngày không tiếc tiêu hao tìm kiếm bốn phía, lại trải qua mấy chục tràng khổ chiến.
Sớm đã khiến cho bổn nguyên của hắn suy yếu, muốn thử xâm nhập tầng chí, giao thủ cùng vị trong khói đen kia thì trước tiên phải cần khôi phục lại trạng thái tốt nhất mới được.
Nuốt vào mấy miếng linh đan, nhẫn nại đau đớn như cốt cạo tủy, nhắm mắt điều tức.
Sau suốt mười hai canh giờ Tông Thủ mới phục tỉnh lại.
Lần nữa dùng Huyễn Tâm Kính, thay thế mắt. Lập tức trong nội tâm chợt có nhận thấy, thao túng Huyễn Tâm Kính, ‘ nhìn’ hướng một bên.
Chỉ thấy ngoài mấy trăm trượng, một vị nữ tử chừng ba mươi tuổ, tóc trắng khoác trên vai bị một mảnh cây mây dài hẹp to như tay em bé trói lại trên một Cự Mộc.
Mấy trăm đầu phong điểu xích sắc ở nơi này phi không mà đến, rơi vào trên người cô gái.
Dùng mỏ mổ kích, mỗi một lần mổ xuống, đều có thể kéo xuống một khối huyết nhục.
Nàng kia hoàn toàn không thể chống cự, tùy ý để những ác điểu kia mổ lên người.
Bị mộc đằng vây khốn, không hề có động tác, nỗi lòng cũng đã bình tĩnh lại, hồn niệm không chút dao động.
Tông Thủ thấy thế ngẩn người, trước khi nhập định trong mắt của hắn, chỉ có đoàn khói đen trăm dặm kia .
Đối với nữ tử bên cạnh gần trong gang tấc này lại không có chút cảm giác.
Nếu không phải đám phong điểu kia bay ra khiến hắn bừng tỉnh, chỉ sợ thẳng đến khi rời đi cũng sẽ không chú ý đến.
Mắt thấy nàng kia, đã mình đầy thương tích. Tông Thủ nhíu nhíu mày, hơi vung tay áo.
Mấy trăm đạo kiếm khí lập tức bừng bừng phấn chấn, khiến đám phong điểu kia nhao nhao trụy lạc.
Xa xa còn có càng nhiều phong điểu xích sắc bay đến chỗ này.
Bị kiếm ý lăng lệ của Tông Thủ dọa sợ, đều phát ra tiếng Xi.. Xiiii... nhao nhao bỏ chạy.
Nàng kia lúc này, mới cuối cùng kinh ngạc ngẩng đầu. Tóc trắng không gió mà bay, buộc ở sau ót.