Thần Hoàng
Chương 1130: Danh sách huyết mạch
Tử bào nhân kia đi vào, thanh thế cũng đồng dạng cực lớn, theo sau là một chiếc liễn xa do chín đầu tiên cảnh hỏa phượng kéo tới . Cả thân liễn xa đều được cấu tạo từ một loại không biết tên Huyền giai tử sắc linh thiết mà thành, khí thế cao quý bức người.
Trên xe trừ xa phu ra cũng không người khác.
Còn có hơn bốn mươi kẻ hầu xếp hàng hai bên. Cả trai lẫn gái, không một người dưới cấp Tiên Giai. Ánh mắt nhìn về phía Tông Thủ, đều mang vẻ dị thường.
Có cuồng hỉ có vui mừng, có an tâm, có áy náy, có sùng kính, còn có cả cuồng nhiệt.
Đều theo sau một thân tử kim trường bào trung niên đi tới trước mặt Tông Thủ.
Không ngờ đều cúi người quỳ xuống, đại lễ cúi đầu.
- Chúng ta nô bộc cũ, hôm nay tới đón Thiếu chủ về cung, thỉnh Thiếu chủ lên xe!
Lông mày Tông Thủ nhíu chặt, không nói gì ngước nhìn những người trước mắt này.
Tông Thủ từng là thiếu quân, bây giờ là nhất quốc chi vương, tại sao lại biến thành Thiếu chủ?
Những người này, hắn đều không quen biết, đây rốt cuộc là xuất hiện náo nhiệt gì vậy?
Túc Nhường kia tựa hồ bị thương trầm trọng, lung lay lảo đảo. Tay nắm lấy thành xe ngựa mới miễn cưỡng ổn định thân hình. Thanh âm khô khốc hỏi:
- Thiếu chủ? Sao lại là Nhất gia Thiếu chủ?
Trung niên nhân mặc tử kim đạo bào, trên ngực có thương viêm ấn ký nghe vậy, cười lạnh một tiếng:
- Sao có thể là nhất gia sao? Người có thể làm cho Huyền Viêm điện chủ Phương Tuyệt ta đây cam nguyện cúi người lễ, tất nhiên là Thiếu chủ Phần Không Lục gia ta, Tương lai là tám trăm thế giới chi chủ!
Lời ấy vừa ra, hơn trăm người đang tai Long điện không gian không người nào là không biến sắc.
Chu Tà Hồng Cơ chỉ cảm thấy trong đầu mình ' oanh ' một tiếng nổ vang, không thể tiếp tục suy nghĩ.
Chính Tông Thủ cũng đang ngạc nhiên. Nguyên lai những người này là người của Lục gia.
Cũng tại thế giới này, khoảng cách Long điện không gian không xa. Một vị lão giả đang tĩnh tọa tu hành tại hư không, cũng mở mắt ra.
Ánh mắt hướng về phiến không gian xa xa kia, từ đầu đến cuối, nhất cử nhất động đều bị thần niệm của hắn thăm dò không bỏ sót. Sau đó vẻ mặt phức tạp, than nhẹ một tiếng.
- Rốt cục muốn động thủ sao? Thủ hạ cũ năm đó của tiểu thư đều đã tề tụ không sai sai biệt lắm. Như vậy có thể nói, Thương Viêm thần điện đã trong tay hắn? Tính cách đúng là vẫn như trước kia, mạnh mẽ vang dội, tranh đua sớm chiều!
Lại trù trừ nan định, do dự:
- Nếu là Thiếu chủ nhận lời, trở về Lục gia, như vậy Lãnh Cách ta đây rốt cuộc là nên trợ giúp hắn hay vẫn thờ ơ lạnh nhạt?
Tuy trong lòng vẫn ghi nhớ lời dặn dò năm đó, thế nhưng trong lòng vẫn là nhiệt huyết thiêu đôt. Nếu Thiếu chủ đồng ý tranh phong, Phần Không Lục gia, nhất định sẽ không rơi vào tay người khác!
- Thật là khó xử biết bao...
Bên trong hiệp tiểu thế giới, lơ lững trên hồ trong đảo nhỏ,
Ngao Khôn bị đông tại bên trong khối băng không thể động đậy không thể động đậy vô cùng buồn chán đành phải dùng thần thức cảm ứng ván cờ trước mắt.
Bất quá chỉ chốc lát, một bạch sắc thân ảnh liền xuất hiện ở bên cạnh hắn.
- Sao nhanh như vậy liền trở lại?
Trên mặt Ngao Khôn tràn đầy ngạc nhiên. Đáng tiếc hai mắt đã mù, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Ngao di.
- Đã xảy ra biến cố gì?
- Đã không cần qua đó nữa!
Người của Thương Viêm Thánh điện đã nhúng tay rồi, vị tân nhâm điện chủ rất được, chỉ mới thánh cảnh sơ kỳ thế mà nửa đường chặn ta lại
- Thương viêm Thánh điện Thánh điện Lục gia?
Ngao Khôn lông mày khẽ nhíu, Phần Không Lục Gia có Lục Đại Thánh điện, đứng đầu là Thương viêm Thánh điện.
Hiển nhiên hắn cũng sẽ không nghĩ rằng Ngao Di không phải là đối thủ của vị Thương Viêm điện chủ kia.
Hơn phân nửa là vì chữa thương cho hắn, lòng có điều cố kỵ, không muốn cùng người khác động thủ, tổn thương nguyên khí.
Một tia thanh lãnh long lực rót vào trong cơ thể hắn, lạnh nhưng không đóng băng ngược lại thoải mái vô cùng. Khiến cho thương thế đang còn đeo bám âm ỉ hắn có chút phục hồi.
- Hiển nhiên là Lục gia nghe nói vị huynh đệ kia của ngươi chính là Lục gia huyết duệ, con trai của nữ đích tôn Lục gia. Tân nhậm Thương Viêm điện chủ này tên gọi Phương Tuyệt từng là nô bộc của mẫu thân hắn.
Thản nhiên nói xong, trong mắt Ngao Di lộ ra vài phần quái dị.
- Ta nghĩ người này, ước chừng sẽ không gây bất lợi cho huynh đệ kia của ngươi. Đề cập đến việc nhà người ta liền không đi tìm hiểu, ta thấy tâm tư của Phương Tuyệt này, sợ là muốn huynh đệ kia của ngươi
đi tranh giành Lục gia chi chủ đại vị.
- Ân. Lục Gia chi chủ?
Vẻ mặt Ngao Khôn đồng dạng là không thể tưởng tượng, ngay sau đó như có điều ngộ ra, nói:
- Nói như vậy, nghĩa đệ kia của ta
thật có tư cách như vậy! Chỉ cần trở về Lục gia, những con cháu cùng huyết mạch Lục gia kia có bao nhiêu người có thể cùng hắn tranh phong? Bất quá đoán chừng tên kia sẽ không cam lòng tình nguyện.
Ngay cả chính phụ thân hắn truyền xuống Càn Thiên sơn cơ nghiệp cũng không chịu đi quản, cũng không thèm để ý.
Như vậy có lý nào lúc này lại chủ động nhảy vào vũng bùn Lục gia kia.
Phần Không Lục Gia Phần Không Lục Gia sớm đã vượt quá tám trăm thế giới, trong Nhất Vực nơi đây, có thể xếp vào hàng ngũ ba thế lực mạnh nhất.
Lấy lực một họ một nhà liền áp chế chư tộc vực này, không thể bảo là không mạnh.
Không hổ là một trong những dòng họ tôn quý nhất, thế lực mạnh mẻ nhất mạnh mẻ nhất trong vực.
Thế nhưng, thực lục tộc này tuy mạnh, bên trong phân tranh cũng nhiều.
Nếu Tông Thủ bị cuốn vào đó, hoặc là tiêu phí vô số thời gian tinh lực, trải qua vô số phiêu lưu đứng ở đỉnh tòa Kim Tự Tháp này hoặc là sẽ bị vô số ám lưu trong vòng xoáy Lục gia nghiền nát bấy!
Những điều này cùng lý tưởng từ trước tới nay của hắn không có hợp.
Cho tới bây giờ đều chỉ muốn truy cầu kiếm đạo, còn lại hết thảy kỳ thật không để ý chút nào.
Cho dù bất đắc dĩ nắm giữ một quốc gia, cũng cần phải dễ dàng đem những việc chính trị xử lý thoả đáng, Thậm chí không cần vị quân vương như hăn nhúng tay rất tốt, bất quá, Đây cũng là tính cách mà Tông Thủ theo đuổi.
Tên kia quả thực không giúp.
- Thú vị! Thủ hạ cũ của mẫu thân Tông Thủ có năng lục tại Lục gia leo đến địa vị Thương Viêm điện chủ, nắm giữ một trong Lục Đại Thánh điện. Thực sự không biết gia chủ Lục gia hiện giờ rốt cuộc là cố ý hay vô ý? Chẳng phải nói một đời Lục gia gia chủ sớm đã đang bế quan hay sao?
Phía sau vẫn chưa có thanh âm trả lời. Ngao Khôn suy nghĩ một chút cũng biết Ngao Di tựa hồ cũng không có tâm tình thảo luận việc này. Lập tức cười:
- Ta xem ván cờ của ngươi ở đây rất kỳ quái. Đối thủ của ngươi, vị Hắc Tử kia kỳ thuật tựa hồ cực kỳ vụng về. Thế nhưng tại sao cuối cùng lại thắng ngươi một con?
- Ai nói thắng? Hắn là Thương Sinh Đạo chủ Ngụy Húc, chuyên dùng đến mánh lới, thừa lúc ta đi vắng bỏ thêm vào bàn cờ này hai con!
Ngao Di liếc mắt nhìn bàn cờ một cái, sau đó tiếp tục chữa thương cho Ngao Khôn chưa từng phân tâm chút nào.