Thần Hoàng
Chương 1129: Thiếu chủ Lục gia?
Cái băng ly kia, Ngao Khôn nhân tình, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể tìm được.
Giờ này khắc này, cũng chỉ có thể hướng tông môn cầu viện.
Trong lòng tự giễu. Cũng không biết mình có phải hay không đặc biệt xui xẻo? Ba miếng Ánh Tinh phù mới đến tay thế nhưng chỉ mới mấy tháng cũng đã vỡ hai quả.
Tựa hồ những trường sư điệt còn lại, ngao du ngoại vực căn bản là không dùng đến.
Thường xuyên cầu viện. Chẳng phải chứng tỏ chính mình không có tài cán gì?
Người chung quanh, cũng hồn nhiên bất giác, hoặc là kinh hỉ, hoặc là hưng phấn.
Mà thiếu niên ở trên liễn xa kia - Minh Nguyệt Thiếu chủ,vẫn còn đang nhìn về thi thể Ngọc Tàn Dương.
- Nói như vậy, Ngọc sư huynh của ta, đã bị bỏ mạng ?
Thanh âm như ngọc, mát lạnh ôn hòa.
- Đúng vậy, người đã giết chết tên gọi Tông Thủ, nghe nói chính là đứng đầu một nước ở Vân Giới."
Chu Tà Hồng Cơ nói xong, lạnh lùng nhìn về Tông Thủ cùng Lê Phượng Phi còn đang thần thần tình quỷ dị liếc mắt một cái.
Tông Thủ người này mà nói, hắn nhất định muốn cho người này chết tại đương trường.
Còn Lê Phượng Phi ba người này càng đáng hận hơn. Lâm trận phản nghịch, lúc này còn muốn thoát thân ra ngoài?
- Người này kiếm thuật cao tuyệt. Hơn nữa còn có phi đao thuật! May mắn là Minh Nguyệt Thiếu chủ đã đến, nếu không hôm nay chúng ta chắc chắn chết không chỗ chôn!
- Đối với chuyện ngươi nói, bổn quân cảm thấy hơi chút hứng thú. Vì vậy tới đây để xem như thế nào!
Hơi chút vuốt cằm, kia Minh Nguyệt Thiếu chủ là đầy rẫy hưng thú nhìn Tông Thủ.
Ánh mắt kia phảng phất như là thấy cái đồ chơi mới lạ nào.
- Vân Giới? Nhất quân chi chủ? Chính là người này? Lại có bổn sự như vậy?
Liên tiếp mấy câu khiến cho trên mặt Tông Thủ tràn đầy hắc tuyến.
Vũ Thiên Thần cũng khom người nói:
- Đúng vậy! Ngọc đạo hữu cũng không đỡ được một kiếm của hắn, Khổ Ma Thượng Nhân cùng Thiên Phương Hội Côn Nhiên đạo hữu cũng là một đao mà chết. Nếu không phải Thiếu chủ đích thân tới, ta nhất định cũng là bỏ mạng. Ân cứu mạng, không cách nào có thể cảm tạ. Ngày sau Thiếu chủ có gì phân phó, nhất quyết không chối từ!
Đáng ra nên báo thù cho sư huynh, bất quá phụ thân đã từng nói, Vân Giới phàm người có bản lĩnh thất sự đều không được trêu chọc. Cho dù trêu chọc, cũng tận lực không được giết người, kết hạ tử thù.
- Như vậy được không? Hôm nay nếu ngươi tự nguyện làm nô bộc cho Minh Nguyệt ta, ta sẽ giữ lại cho ngươi một mạng!
Nghe được lời ấy, vẻ mặt Chu Tà không thay đổi thế nhưng khí tức của Vũ Thiên Thần hơi chút di động.
Lê Phượng Phi cũng là nhẹ nhàng thở dài, vài lần muốn mở miệng nhưng cuối cùng lại im lặng không nói.
Trước mắt khom lưng khuỵu gồi như vậy, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như thế cũng bởi vì tuyệt thế vô song phi đao thuật của Tông Thủ?
Tông Thủ thân phận, cũng là một trong những nguyên nhân.
Lúc này cho dù nói rõ vị huyết kiếm yêu quân này chính là đệ tử đích truyền duy nhất của Chí Cảnh Long Ảnh chỉ sợ cũng đã muộn.
Minh Nguyệt Thiếu chủ đã nói ra những lời này có nghĩa là đã kết thù không chết không ngừng.
Đề cập đến hậu thủ, cho dù là chí cảnh thánh tôn, cũng không thể không để ý.
Trường Sinh lâu tuyệt đỉnh tu giả này kỳ thật không để ý hư danh cũng không muốn môn nhân đệ tử của mình sau khi rời khỏi đây không hề có mặt mũi, mặc cho người ta một cước dẫm trên mặt.
- Nói ta nguyện ý hay không làm nô tài?
Tông Thủ cũng đang cười, ánh mắt lạnh lùng, nhìn thấy đối diện này Minh Nguyệt.
- Lời ấy là thực? Ta nếu là các hạ, liền đem những lời này nuốt trở về. Miễn cho cho phụ thân ngươi gặp phải tai hoạ rắc rối!
Những lời này, quả thật là hảo tâm nhắc nhở. Long Ảnh tính tình nóng nảy, mặc dù là trải qua mấy ngàn năm cố gắng thu liễm một ít. Thế nhưng nếu nghe được câu này, cũng là nhất định giết thẳng lên Thương Linh thế giới, Bách Tuyệt chi sơn. Bắt vị Bách Tuyệt Tôn Giả kia hỏi tội!
- Tất nhiên là thật, Minh Nguyệt ta nhất ngôn cửu đỉnh!
Miệng nói như thế, nhưng Minh Nguyệt lại không biết sao cảm giác một trận hoảng hốt.
Trong lời nói này của Tông Thủ, kỳ thật vẫn chưa có hàm ý uy hiếp cảnh cáo, ngược lại đa phần vẫn là hài hước.
Cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy đối diện người này, ánh mắt lạnh nhạt. Kiếm ý cũng như cũ phóng thích ra ngoài cơ thể, không chút nào sợ hãi, cùng thần cảnh ý niệm đối kháng.
Cho dù khóe môi tràn máu, vẫn dốc toàn lực duy trì. Tâm niệm ngưng đọng không hề khuất phục.
Nhất thời Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng:
- Xem ra người này, đại khái không muốn. Đã vậy, bổn quân cũng không phiền tiễn ngươi một đoạn đường cùng đi với Ngọc sư huynh.
Bên cạnh hắn vị, nảy giờ không nói gì vị trung niên nam tử kia lập tức hiểu ý.
Bàn tay tùy ý ném ra nhất trương phù, giữa không trung hóa mở. Bên trong thiên vạn đạo xích hồng châm ảnh như mưa to bão táp phóng xuống, vô cùng mãnh liệt.
Bích Hỏa Huyền Quy thấy tình thế không ổn, theo bản năng, đã đem hai mặt cự thuẫn mở ra.
Huyền Băng ngưng kết, ngăn cản lấy xích hồng chi châm, Huyền Băng vỡ nát, thân hình Huyền Quy liền bị cự lực đập không ngừng lui về phía sau.
Sau một lúc lâu, ảnh châm tiêu tán. Cự thuẫn kia mảy may không chút tổn hại, Bích Hỏa Huyền Quy hiện ra vẻ uể oải, hiển nhiên không còn năng lực chống cự nữa.
Trung niên nam tử kia cũng là một trận ngoài ý muốn, sau đó ánh mắt sáng ngời.
- Bích Hỏa Huyền Quy, hảo pháp bảo! Hảo một môn Huyền Vũ Nguyên Cương Khí.
Một chút suy ngẫm, liền dừng tay hòa nhã nói:
- Người thiếu niên, nếu ngươi chịu nhường Huyền Quy cho Thiếu chủ nhà ta. ta có thể làm chủ việc này, có thể cho ngươi rời đi!
Tông Thủ lạnh lùng liếc nhìn người này một cái, cũng không có phản ứng gì. Trong lòng còn lại cảm thấy kỳ quái.
Ảnh Tinh phù kia vỡ vụn, tựa hồ như không hiệu quả gì, dường như nửa đường, đã bị người chặn đứng. không thể triển khai đem tinh ảnh chiếu rọi chư giới.
Đây là Thánh Cảnh lấy bổn mạng máu huyết, tạo thành chi phù. Phải là Thánh Cảnh Tôn Giả mới có thể ngăn trở.
Rốt cuộc là người nào làm?
Không thể cầu viện, cái này chân chính khổ rồi. Chẳng lẽ nói thật sự cần phải dùng đến bài bài tẩy, chật vật trốn vào trong Thấn Không Long điện?
Bất quá phương pháp này, cũng chỉ có giải quyết nhất thời --
Cũng không biết Băng Ly nửa bước Chí Cảnh, lúc nào mới đến?
Đang còn suy nghĩ, một đạo hùng hồn thanh âm từ ngoài hư không xa xa truyền vào bên trong Long điện.
- Thiếu chủ? Ở trước mặt Thiếu chủ Lục gia ta, ai dám xưng Thiếu chủ? Túc Nhượng ngươi cũng chỉ là một tên nô bộc Túc gia mà thôi. Hôm nay mạo phạm thiếu chủ ta, chẳng lẽ là muốn khiến cho Túc gia ngươi diệt tộc? Nếu thông minh, liền tự sát tạ tội! Miễn cho liên luỵ Bách Tuyệt Sơn các ngươi--
Một bóng người,theo thanh âm mà tới. Một thân tử bào, trên ngực phải thêu một đạo thương bạch hỏa diễm.Thản nhiên nói, ngữ khí lại chân thật đáng tin.
Người này đến trước mặt Túc Nhường nhất thời thân hình nhoáng lên một cái, trong miệng một ngụm máu tươi hộc máu. Thần tình khẽ biến, nhìn người mới tới.