Tạo Hóa Tiên Đế
Chương 1299: Âm Dương kiếm hoàn
Thái Sơ Tiên kiếm chính là kiếm thai trời sinh, tản ra quang mang vô lượng, phía trên có phù văn thần bí quấn quanh, chiếu sáng tinh không một phương.
Chủ nhân Thiên Kiếm sau khi nhận lấy, nhất thời khen ngợi:
- Kiếm tốt! Cho dù ở Tiên giới cũng là bảo vật hiếm có, thêm chút luyện chế chính là kiếm đạo sát phạt chí bảo! Nhưng...
Ánh mắt Chủ nhân Thiên Kiếm rơi xuống Phong Lôi kiếm, khẽ mỉm cười nói:
- Phong Lôi kiếm này luyện chế quá kém, thủ pháp luyện chế cũng rất vụng về, tại sao kiếm khí có thể luyện chế như vậy, mặc dù thiên tài địa bảo không tệ, nhưng lại mất đi sự tinh túy của kiếm khí!
Khương Tư Nam nhất thời đỏ mặt, hiện giờ trong Tu Chân tứ nghệ, trận pháp và đan đạo của hắn coi như là mạnh nhất, chỉ riêng luyện khí và chế phù hơi kém một chút.
Nếu đặt Phong Lôi kiếm ở Đại Thế Giới thái sơ ban đầu cũng có thể xem là một thanh hoàng đạo linh khí không tệ, nhưng Chủ nhân Thiên Kiếm là tồn tại có nhãn giới thế nào? Trong mắt hắn Phong Lôi kiếm dĩ nhiên là vật thô tục không chịu nổi.
- Thôi được, gặp nhau tức là hữu duyên, ta sẽ giúp ngươi luyện chế hai thanh kiếm này!
Chủ nhân Thiên Kiếm khẽ mỉm cười, nhẹ tay vẫy, nhất thời từ đàng xa bay tới một đạo lưu quang, đó là một khối kim khí màu đen, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường nhưng lại có khí tức u ám, bạo ngược và băng hàn phát ra, thần bí khó lường.
- Đây là một vật Tiên Thiên ta có được trong Hỗn Độn, cũng coi như có thể xứng đôi với Thái Sơ kiếm thai, ta sẽ luyện chế hai thanh kiếm này thành một viên kiếm hoàn cho ngươi!
Nói xong, trong tay Chủ nhân Thiên Kiếm bỗng xuất hiện một ánh lửa chói mắt, ngôi sao chung quanh phảng phất như cũng trở nên huyến lệ, tinh quang vô tận phóng đến tay Chủ nhân Thiên Kiếm, làm cho ánh lửa kia càng trở nên hừng hực, tản ra quang huy thần bí màu xanh.
Ầm!
Thái Sơ Tiên kiếm, Phong Lôi kiếm cùng với mảnh kim loại đen trong tay Chủ nhân Thiên Kiếm, toàn bộ dung nhập vào trong ngọn lửa màu xanh, hơn nữa trong tay Chủ nhân Thiên Kiếm bắt đầu đánh ra vô số đạo ấn quyết, lộ ra vẻ vô cùng rườm rà phức tạp.
Nhưng thủ pháp luyện chế đó theo Khương Tư Nam thấy lại như một loại mỹ cảm lưu loát, mặc dù có rất nhiều chỗ hắn nhìn không hiểu, nhưng nhìn Chủ nhân Thiên Kiếm luyện khí, lại làm cho Khương Tư Nam có hiểu biết cực kỳ sâu sắc với phương pháp luyện khí.
Dung hợp, rèn luyện, khắc trận, loại phù, dẫn khí Chư Thiên súc tích nuôi kiếm linh…, tất cả mọi thứ đều vô cùng lưu loát.
Khương Tư Nam thấy khi Chủ nhân Thiên Kiếm luyện chế, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, hơn nữa thân ảnh cũng có vẻ trong suốt, hiển nhiên luyện chế một bảo vật như vậy, đối với hắn mà nói tiêu hao cũng rất lớn.
Mấy canh giờ sau, khi ngọn lửa màu xanh trong tay Chủ nhân Thiên Kiếm biến mất, cuối cùng xuất hiện một viên kiếm hoàn màu đen, thoạt nhìn chỉ lớn bằng hạt nhãn, nhưng lại có kiếm khí vô cùng sắc bén phát ra.
- Đây là một viên Âm Dương Kiếm hoàn, chủ yếu nhất là nhờ sự giúp đỡ của hai vật Tiên Thiên, mới có thể luyện chế thành công, sau khi ngươi luyện hóa sẽ biết được diệu dụng của nó, bất kỳ lúc nào ngươi cũng phải dùng Nguyên Thần súc tích nuôi dưỡng, đây chính là bí pháp bất truyền của Kiếm Tông ta, là tồn tại trọng yếu căn bản nhất, mặc dù ngươi không thể nhận được truyền thừa của ta, nhưng ta tin tưởng sau khi ngươi có viên kiếm hoàn này, ngươi cũng sẽ có trợ giúp rất lớn! Tương lai của ngươi nhất định chứa nhiều gian nguy, cho nên hết thảy mọi thứ còn phải dựa vào bản thân ngươi!
Chủ nhân Thiên Kiếm trịnh trọng giao Âm Dương Kiếm hoàn cho Khương Tư Nam, chậm rãi nói.
- Tiền bối, ngươi...
Trong ánh mắt Khương Tư Nam lóe ra thần sắc vừa cảm động vừa lo lắng, hắn phát hiện thân thể Chủ nhân Thiên Kiếm trở nên vô cùng trong suốt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Chủ nhân Thiên Kiếm là một luồng phân thần của bổn tôn lưu lại, nhưng vì luyện chế viên kiếm hoàn cho Khương Tư Nam, tiêu hao quá nhiều năng lượng, nhìn thấy hắn sắp sửa biến mất giữa thiên địa, trong lòng Khương Tư Nam cảm giác rất khó chịu.
- Đừng lo lắng! Ta vốn chỉ là một sợi phân thần, dĩ nhiên có sứ mạng tồn tại của ta, hôm nay gặp được ngươi, sau khi truyền truyền thừa của ta lại, ta cũng có thể an tâm biến mất rồi! Nhưng nếu như còn có duyên, ngươi sẽ gặp bổn tôn của ta!
Trên mặt Chủ nhân Thiên Kiếm lộ ra một tia trông đợi.
- Đa tạ tiền bối!
Khương Tư Nam cung kính tiếp nhận kiếm hoàn, cúi người thi lễ nói.
Nhưng hắn cũng không vội vã luyện hóa Âm Dương Kiếm hoàn, mà hỏi:
- Tiền bối, ngươi quyết định truyền truyền thừa của mình cho người nào?
Trong lòng Khương Tư Nam có chút tò mò, Thiên Kiếm Tiên Sơn mở ra hơn ngàn lần, đây là lần cuối cùng, cũng biểu thị truyền thừa cuối cùng của Chủ nhân Thiên Kiếm cũng sẽ được truyền lại.
Mặc dù Khương Tư Nam không có được truyền thừa của Chủ nhân Thiên Kiếm, nhưng hắn cũng rất hiếu kỳ không biết truyền thừa rơi vào tay người nào.
- Năm người lĩnh ngộ kiếm đạo chân ý đều là người hậu tuyển! Ngươi nhìn xem, tất cả bọn họ đều đã xông qua cửa thứ bảy, chỉ cần có thể qua cửa thứ chín, là có thể tới đây!
Chủ nhân Thiên Kiếm mỉm cười nói, tia sáng trong tay chợt lóe, trong tinh không nháy mắt xuất hiện hình ảnh của năm vị tiểu tiên vương.
Truyền thừa cuối cùng của Chủ nhân Thiên Kiếm chân chính, ngoài Cửu U Luyện Tâm Lộ là cửa thứ nhất, còn có tám cửa khảo hạch kiếm đạo, chẳng qua bởi vì huyết mạch trong cơ thể Khương Tư Nam đặc thù, đi tới biển máu quỷ dị, cuối cùng trực tiếp được Chủ nhân Thiên Kiếm dẫn đến nơi này mà thôi.
- Thiên phú kiếm đạo của năm người bọn họ cũng là kinh thế tuyệt luân, trong thời gian ngắn ngủi đã lĩnh hội được kiếm đạo chân ý, hơn nữa tư chất siêu tuyệt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, truyền thừa kiếm đạo của ta sẽ rơi vào một trong năm người bọn họ!
Chủ nhân Thiên Kiếm mỉm cười nói:
- Nhưng ta coi trọng tiểu tử tên Quân Lâm nhất, hắn chính là lĩnh ngộ bổn nguyên kiếm ý, vạn kiếm bổn nguyên quy về một kiếm, hoàn toàn phù hợp với lý niệm của Kiếm Tông ta!
- Quân Lâm?
Trong lòng Khương Tư Nam khẽ lộp cộp, vừa rồi cảm giác được Nhị đệ Vương Vũ Thần của mình có lẽ có hi vọng, nhưng không ngờ Chủ nhân Thiên Kiếm lại coi trọng Quân Lâm.
Mình có thể thay đổi chủ ý của Chủ nhân Thiên Kiếm không?
Tâm niệm Khương Tư Nam chuyển động cực nhanh, hắn đương nhiên là muốn để cho Vương Vũ Thần đạt được truyền thừa, nhưng liên quan đến vấn đề truyền thừa cuối cùng này, sợ rằng Chủ nhân Thiên Kiếm sẽ không nghe theo ý kiến của mình.
Nhưng tuy vậy, Khương Tư Nam vẫn có ý định thử một lần.
- Tiền bối, bản thân ta cảm giác Quân Lâm không thích hợp, Vận Mệnh kiếm ý của Vương Vũ Thần mới thích hợp đạt được truyền thừa của ngươi!
Khương Tư Nam kiên trì nói.
- Vương Vũ Thần? Vận Mệnh kiếm ý?
Ánh mắt Chủ nhân Thiên Kiếm chợt lóe, rơi xuống trên người Vương Vũ Thần đang ôm con phi miêu màu lam trong lòng.
- Trên người của hắn có khí tức của Nhân Quả Thiên Kinh, dĩ nhiên là người của Vương gia? Nhưng người của Vương gia không phải đều là ma ốm sao? Làm sao hắn lại không chịu sự ăn mòn của Nhân Quả chi lực, ngược lại còn vui vẻ đi tới Thiên Kiếm Tiên Sơn, còn lĩnh hội được Vận Mệnh kiếm ý? Thật là quái tai...
Trong ánh mắt Chủ nhân Thiên Kiếm lộ ra một tia nghi hoặc, nhưng hắn càng nhìn Vương Vũ Thần, trong ánh mắt càng bắt đầu lấp lánh.
- Hay, tiểu tử này là Nhân Quả thánh thể hiếm thấy? Không trách còn nhỏ như vậy đã có thể tu luyện Nhân Quả Thiên Kinh, hơn nữa còn tu luyện đến mức độ kinh người như thế! Bầy lão hồ ly của Vương gia từ trước đến nay là một đám người chỉ biết trốn sau lưng tính toán, một bụng ôm chuyện xấu, chưa bao giờ thấy tham gia vào chuyện đánh nhau, nếu vị tiểu bối Vương gia này chiếm được truyền thừa của bổn tọa, vào Kiếm Tông ta, chỉ sợ sắc mặt của đám lão già của Vương gia hẳn là rất đẹp? Hay lắm, hay lắm, ha ha ha...
Chủ nhân Thiên Kiếm lầm bầm nói, đến cuối cùng hai mắt sáng lên, trực tiếp đắc ý phá lên cười.
- Tốt! Kiếm đạo truyền thừa của bổn tọa sẽ giao cho Vương Vũ Thần!
Chủ nhân Thiên Kiếm trực tiếp quyết định.
Chủ nhân Thiên Kiếm sau khi nhận lấy, nhất thời khen ngợi:
- Kiếm tốt! Cho dù ở Tiên giới cũng là bảo vật hiếm có, thêm chút luyện chế chính là kiếm đạo sát phạt chí bảo! Nhưng...
Ánh mắt Chủ nhân Thiên Kiếm rơi xuống Phong Lôi kiếm, khẽ mỉm cười nói:
- Phong Lôi kiếm này luyện chế quá kém, thủ pháp luyện chế cũng rất vụng về, tại sao kiếm khí có thể luyện chế như vậy, mặc dù thiên tài địa bảo không tệ, nhưng lại mất đi sự tinh túy của kiếm khí!
Khương Tư Nam nhất thời đỏ mặt, hiện giờ trong Tu Chân tứ nghệ, trận pháp và đan đạo của hắn coi như là mạnh nhất, chỉ riêng luyện khí và chế phù hơi kém một chút.
Nếu đặt Phong Lôi kiếm ở Đại Thế Giới thái sơ ban đầu cũng có thể xem là một thanh hoàng đạo linh khí không tệ, nhưng Chủ nhân Thiên Kiếm là tồn tại có nhãn giới thế nào? Trong mắt hắn Phong Lôi kiếm dĩ nhiên là vật thô tục không chịu nổi.
- Thôi được, gặp nhau tức là hữu duyên, ta sẽ giúp ngươi luyện chế hai thanh kiếm này!
Chủ nhân Thiên Kiếm khẽ mỉm cười, nhẹ tay vẫy, nhất thời từ đàng xa bay tới một đạo lưu quang, đó là một khối kim khí màu đen, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường nhưng lại có khí tức u ám, bạo ngược và băng hàn phát ra, thần bí khó lường.
- Đây là một vật Tiên Thiên ta có được trong Hỗn Độn, cũng coi như có thể xứng đôi với Thái Sơ kiếm thai, ta sẽ luyện chế hai thanh kiếm này thành một viên kiếm hoàn cho ngươi!
Nói xong, trong tay Chủ nhân Thiên Kiếm bỗng xuất hiện một ánh lửa chói mắt, ngôi sao chung quanh phảng phất như cũng trở nên huyến lệ, tinh quang vô tận phóng đến tay Chủ nhân Thiên Kiếm, làm cho ánh lửa kia càng trở nên hừng hực, tản ra quang huy thần bí màu xanh.
Ầm!
Thái Sơ Tiên kiếm, Phong Lôi kiếm cùng với mảnh kim loại đen trong tay Chủ nhân Thiên Kiếm, toàn bộ dung nhập vào trong ngọn lửa màu xanh, hơn nữa trong tay Chủ nhân Thiên Kiếm bắt đầu đánh ra vô số đạo ấn quyết, lộ ra vẻ vô cùng rườm rà phức tạp.
Nhưng thủ pháp luyện chế đó theo Khương Tư Nam thấy lại như một loại mỹ cảm lưu loát, mặc dù có rất nhiều chỗ hắn nhìn không hiểu, nhưng nhìn Chủ nhân Thiên Kiếm luyện khí, lại làm cho Khương Tư Nam có hiểu biết cực kỳ sâu sắc với phương pháp luyện khí.
Dung hợp, rèn luyện, khắc trận, loại phù, dẫn khí Chư Thiên súc tích nuôi kiếm linh…, tất cả mọi thứ đều vô cùng lưu loát.
Khương Tư Nam thấy khi Chủ nhân Thiên Kiếm luyện chế, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, hơn nữa thân ảnh cũng có vẻ trong suốt, hiển nhiên luyện chế một bảo vật như vậy, đối với hắn mà nói tiêu hao cũng rất lớn.
Mấy canh giờ sau, khi ngọn lửa màu xanh trong tay Chủ nhân Thiên Kiếm biến mất, cuối cùng xuất hiện một viên kiếm hoàn màu đen, thoạt nhìn chỉ lớn bằng hạt nhãn, nhưng lại có kiếm khí vô cùng sắc bén phát ra.
- Đây là một viên Âm Dương Kiếm hoàn, chủ yếu nhất là nhờ sự giúp đỡ của hai vật Tiên Thiên, mới có thể luyện chế thành công, sau khi ngươi luyện hóa sẽ biết được diệu dụng của nó, bất kỳ lúc nào ngươi cũng phải dùng Nguyên Thần súc tích nuôi dưỡng, đây chính là bí pháp bất truyền của Kiếm Tông ta, là tồn tại trọng yếu căn bản nhất, mặc dù ngươi không thể nhận được truyền thừa của ta, nhưng ta tin tưởng sau khi ngươi có viên kiếm hoàn này, ngươi cũng sẽ có trợ giúp rất lớn! Tương lai của ngươi nhất định chứa nhiều gian nguy, cho nên hết thảy mọi thứ còn phải dựa vào bản thân ngươi!
Chủ nhân Thiên Kiếm trịnh trọng giao Âm Dương Kiếm hoàn cho Khương Tư Nam, chậm rãi nói.
- Tiền bối, ngươi...
Trong ánh mắt Khương Tư Nam lóe ra thần sắc vừa cảm động vừa lo lắng, hắn phát hiện thân thể Chủ nhân Thiên Kiếm trở nên vô cùng trong suốt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Chủ nhân Thiên Kiếm là một luồng phân thần của bổn tôn lưu lại, nhưng vì luyện chế viên kiếm hoàn cho Khương Tư Nam, tiêu hao quá nhiều năng lượng, nhìn thấy hắn sắp sửa biến mất giữa thiên địa, trong lòng Khương Tư Nam cảm giác rất khó chịu.
- Đừng lo lắng! Ta vốn chỉ là một sợi phân thần, dĩ nhiên có sứ mạng tồn tại của ta, hôm nay gặp được ngươi, sau khi truyền truyền thừa của ta lại, ta cũng có thể an tâm biến mất rồi! Nhưng nếu như còn có duyên, ngươi sẽ gặp bổn tôn của ta!
Trên mặt Chủ nhân Thiên Kiếm lộ ra một tia trông đợi.
- Đa tạ tiền bối!
Khương Tư Nam cung kính tiếp nhận kiếm hoàn, cúi người thi lễ nói.
Nhưng hắn cũng không vội vã luyện hóa Âm Dương Kiếm hoàn, mà hỏi:
- Tiền bối, ngươi quyết định truyền truyền thừa của mình cho người nào?
Trong lòng Khương Tư Nam có chút tò mò, Thiên Kiếm Tiên Sơn mở ra hơn ngàn lần, đây là lần cuối cùng, cũng biểu thị truyền thừa cuối cùng của Chủ nhân Thiên Kiếm cũng sẽ được truyền lại.
Mặc dù Khương Tư Nam không có được truyền thừa của Chủ nhân Thiên Kiếm, nhưng hắn cũng rất hiếu kỳ không biết truyền thừa rơi vào tay người nào.
- Năm người lĩnh ngộ kiếm đạo chân ý đều là người hậu tuyển! Ngươi nhìn xem, tất cả bọn họ đều đã xông qua cửa thứ bảy, chỉ cần có thể qua cửa thứ chín, là có thể tới đây!
Chủ nhân Thiên Kiếm mỉm cười nói, tia sáng trong tay chợt lóe, trong tinh không nháy mắt xuất hiện hình ảnh của năm vị tiểu tiên vương.
Truyền thừa cuối cùng của Chủ nhân Thiên Kiếm chân chính, ngoài Cửu U Luyện Tâm Lộ là cửa thứ nhất, còn có tám cửa khảo hạch kiếm đạo, chẳng qua bởi vì huyết mạch trong cơ thể Khương Tư Nam đặc thù, đi tới biển máu quỷ dị, cuối cùng trực tiếp được Chủ nhân Thiên Kiếm dẫn đến nơi này mà thôi.
- Thiên phú kiếm đạo của năm người bọn họ cũng là kinh thế tuyệt luân, trong thời gian ngắn ngủi đã lĩnh hội được kiếm đạo chân ý, hơn nữa tư chất siêu tuyệt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, truyền thừa kiếm đạo của ta sẽ rơi vào một trong năm người bọn họ!
Chủ nhân Thiên Kiếm mỉm cười nói:
- Nhưng ta coi trọng tiểu tử tên Quân Lâm nhất, hắn chính là lĩnh ngộ bổn nguyên kiếm ý, vạn kiếm bổn nguyên quy về một kiếm, hoàn toàn phù hợp với lý niệm của Kiếm Tông ta!
- Quân Lâm?
Trong lòng Khương Tư Nam khẽ lộp cộp, vừa rồi cảm giác được Nhị đệ Vương Vũ Thần của mình có lẽ có hi vọng, nhưng không ngờ Chủ nhân Thiên Kiếm lại coi trọng Quân Lâm.
Mình có thể thay đổi chủ ý của Chủ nhân Thiên Kiếm không?
Tâm niệm Khương Tư Nam chuyển động cực nhanh, hắn đương nhiên là muốn để cho Vương Vũ Thần đạt được truyền thừa, nhưng liên quan đến vấn đề truyền thừa cuối cùng này, sợ rằng Chủ nhân Thiên Kiếm sẽ không nghe theo ý kiến của mình.
Nhưng tuy vậy, Khương Tư Nam vẫn có ý định thử một lần.
- Tiền bối, bản thân ta cảm giác Quân Lâm không thích hợp, Vận Mệnh kiếm ý của Vương Vũ Thần mới thích hợp đạt được truyền thừa của ngươi!
Khương Tư Nam kiên trì nói.
- Vương Vũ Thần? Vận Mệnh kiếm ý?
Ánh mắt Chủ nhân Thiên Kiếm chợt lóe, rơi xuống trên người Vương Vũ Thần đang ôm con phi miêu màu lam trong lòng.
- Trên người của hắn có khí tức của Nhân Quả Thiên Kinh, dĩ nhiên là người của Vương gia? Nhưng người của Vương gia không phải đều là ma ốm sao? Làm sao hắn lại không chịu sự ăn mòn của Nhân Quả chi lực, ngược lại còn vui vẻ đi tới Thiên Kiếm Tiên Sơn, còn lĩnh hội được Vận Mệnh kiếm ý? Thật là quái tai...
Trong ánh mắt Chủ nhân Thiên Kiếm lộ ra một tia nghi hoặc, nhưng hắn càng nhìn Vương Vũ Thần, trong ánh mắt càng bắt đầu lấp lánh.
- Hay, tiểu tử này là Nhân Quả thánh thể hiếm thấy? Không trách còn nhỏ như vậy đã có thể tu luyện Nhân Quả Thiên Kinh, hơn nữa còn tu luyện đến mức độ kinh người như thế! Bầy lão hồ ly của Vương gia từ trước đến nay là một đám người chỉ biết trốn sau lưng tính toán, một bụng ôm chuyện xấu, chưa bao giờ thấy tham gia vào chuyện đánh nhau, nếu vị tiểu bối Vương gia này chiếm được truyền thừa của bổn tọa, vào Kiếm Tông ta, chỉ sợ sắc mặt của đám lão già của Vương gia hẳn là rất đẹp? Hay lắm, hay lắm, ha ha ha...
Chủ nhân Thiên Kiếm lầm bầm nói, đến cuối cùng hai mắt sáng lên, trực tiếp đắc ý phá lên cười.
- Tốt! Kiếm đạo truyền thừa của bổn tọa sẽ giao cho Vương Vũ Thần!
Chủ nhân Thiên Kiếm trực tiếp quyết định.