Tam Điện Hạ - Phượng Cửu An
Chương 85: Quốc Bảo Phu Phụ [Hoàn]
Thời Tân Chiêu có ba bảo vật trấn quốc: U ;âm, Tập Anh Điện, và Quốc Bảo Phu Phụ.
U lâm đã được khai thác một số khu vực, nhưng không mở cửa cho công chúng. Một số vùng vẫn thuộc khu vực cấm, theo đề xuất của Tam Điện hạ, chỉ được đánh dấu mà chưa khám phá.
Tập Anh Điện là thư viện lớn nhất cả nước, nơi thu thập tất cả văn bản được xuất bản.
Hàng trăm năm trước, trong trận hỏa hoạn kết thúc triều đại Tiêu thị, gần một nửa số sách lưu trữ đã bị thiêu rụi. Sau đó, suốt hàng trăm năm, Thẩm Nguyên Tịch đã chuyển thư các của Tam Vương phủ về đây. Dựa vào trí nhớ và sự tìm kiếm từ dân gian, nàng tổ chức nhân lực, từng chút một, phục dựng và sao chép thủ công những bản cổ tịch đã bị đốt cháy.
Vào cuối thời Tân Chiêu, chức danh "biên tu" đổi thành "biên hiệu."
Tuy nhiên, danh xưng "Thẩm biên tu" vẫn được giữ lại, trở thành danh hiệu độc nhất vô nhị, chỉ để chỉ riêng Thẩm Nguyên Tịch.
Nàng là bậc đại gia văn sử uy tín nhất trong nước, tinh thông cổ kim, đặc biệt am tường về chí quái và truyền kỳ, được người đời gọi là "thư viện sống", "báu vật văn hóa."
Còn Tam Điện hạ, chàng là trụ cột vững chắc nhất trong lĩnh vực cách vật trí tri và thuật lý của đất nước. Người ta đồn rằng, những ai hiểu được lời chỉ dẫn của chàng, ắt sẽ lưu danh sử sách sử sạch.
Bởi lẽ, Lê Trung, cha đẻ của khoa học hiện đại, người đặt nền móng cho Ngự Phong và Thừa Phong, chính là học trò của chàng.
Hai vị này vẫn còn sống, và sẽ mãi mãi còn sống, trở thành tài sản quý giá nhất của thời Tân Chiêu.
*
Hôm nay là ngày diễn thuyết tại diễn đàn, địa điểm tổ chức ở tiền sảnh Tam Vương phủ.
Tam Vương phủ có cấu trúc kỳ lạ. Nhiều học sinh dù đã đến đây nhiều lần, vẫn không tài nào nhận ra phủ đệ này rộng lớn đến đâu. Trong mắt họ, dường như Tam Vương phủ chỉ có mỗi tiền sảnh.
Thẩm Nguyên Tịch giảng về thể loại "Phù Phong" trong chí quái.
Phù Phong là một cách viết trong chí quái, chỉ những câu chuyện không đi theo lối mòn, ngược lại còn phá vỡ dự đoán của người đọc. Lối hành văn linh hoạt, phong cách phiêu hốt, khiến người đọc không thể lường trước.
"Làm thế nào phân biệt được một cuốn sách viết theo lối Phù Phong hay chỉ là viết dở?" Một học sinh hỏi.
Thẩm Nguyên Tịch giải thích rõ ràng.
Tuy nhiên, việc nhận ra điều này phụ thuộc vào lượng sách đọc được và khả năng lĩnh hội thiên bẩm.
"Loại câu hỏi này thực ra rất cơ bản, nhưng chính những điều cơ bản lại là khó nhất. Không cần viết luận văn, chỉ cần đọc là đủ. Ta không yêu cầu các ngươi viết bài, hãy để niềm khao khát biểu đạt bùng lên từ việc đọc, sau đó hãy làm những việc khác... Văn chương là thứ rất khó nắm bắt. Đọc nhiều, khi cảm nhận được tính khí của ngôn từ phù hợp với bản thân, lúc đó mới đặt bút."
Khi buổi diễn thuyết kết thúc, các học sinh vẫn vây quanh nàng, không muốn rời đi.
Thẩm Nguyên Tịch chỉ vào người đang gối đầu lên đùi mình, tiếc nuối nói: "Hôm nay không được rồi... Để hôm khác nhé."
Đám học sinh đồng loạt cúi đầu, nhìn về phía Tam Điện hạ được che kín bởi chiếc chăn nhỏ đang nằm trên đùi nàng.
"Ngài ấy vẫn chưa tỉnh..." Một học sinh thì thầm.
Thẩm Nguyên Tịch khẽ cười: "Gần đây chàng quá mệt mỏi, cứ để chàng ngủ đi. Ta sẽ không tiễn các ngươi."
Sau khi các học sinh rời đi, Tam Điện hạ khẽ kéo chiếc chăn xuống.
"Đói chưa?" Thẩm Nguyên Tịch hỏi.
Tam Điện hạ gật đầu.
Từ hôm nay, sẽ chẳng còn con quạ vô sỉ nào đậu trên vai họ, cười nhạo sự tình tứ của họ nữa.
Nhĩ thính của Tam Điện hạ đã biến mất.
Ô Dạ đã rời đi từ hôm qua. Thời đại này không còn cần đến nhĩ thính nữa. Giao ước đã dần dần mất đi ràng buộc. Mà Ô Dạ, chung quy cũng chỉ là một con quạ của U lâm. Khi không thể bay hay đi, thì đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.
*
Đến tối, hai người thường ngồi bên bàn làm việc cùng nhau, làm việc đến giờ Tý ba khắc.
Đêm nay, Tam Điện hạ xoay bút, chống đầu, vẫn đang nghiên cứu thuật lý, chợt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Sao thế?" Thẩm Nguyên Tịch hỏi.
"Có người vào."
Câu nói này khiến Thẩm Nguyên Tịch kinh ngạc.
Tam Vương phủ có hai phần ba ẩn trong trận pháp. Tiền sảnh thì phơi bày bên ngoài, nhưng hậu viện thường không ai có thể vào được.
Tam Điện hạ đứng dậy, ánh mắt bừng sáng: "Bấy nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng có thiên tài sở hữu tư chất giống Lê Trung!"
Chàng bế Thẩm Nguyên Tịch, lặng lẽ đứng trên bức tường cao ở tâm trận, nhìn xuống tiểu cô nương đang bước vào từ cửa hông.
Cô nương này có lẽ chỉ hơn hai mươi tuổi, hoặc thậm chí trẻ hơn. Sau khi thành công giải trận của Tam Vương phủ, khuôn mặt rạng rỡ phấn khích, tò mò nhìn ngó xung quanh.
Không nghi ngờ gì, nàng là một kỳ tài trong thuật lý.
Tam Điện hạ bay đến Hầu phủ, đánh thức cô con gái đang say ngủ.
"Mộ Triều, phủ ta có một kỳ tài tư chất rất tốt." Nàng nói.
Mộ Triều chưa kịp tỉnh hẳn, vội vàng che người bên cạnh, nhưng rồi vồ hụt, mới nhớ ra Tô Úc đang trực ca đêm ở bệnh viện nên chưa về.
Mộ Triều dụi mặt một cái: "Con nói hai người đừng tùy tiện vào nhà con được không?"
"Có nhân tài." Tam Điện hạ lại nhấn mạnh.
"Lần sau chúng ta sẽ chú ý hơn..." Thẩm Nguyên Tịch nói, rồi quay sang Tam Điện hạ: "Lâm Sóc, ta vừa muốn nhắc, Mộ Triều sinh hoạt không giống chúng ta, lần sau ít nhất cũng phải gõ cửa sổ rồi mới vào. Nhỡ đâu Tô Úc cũng ở đây..."
Mộ Triều phất tay: "Được rồi, được rồi, con tỉnh hẳn rồi, giờ con đi đây."
Mộ Triều là người chiêu mộ nhân tài vĩ đại nhất thời Tân Chiêu, không ngừng tìm kiếm những người tài giỏi khắp nơi, đặt họ vào những vị trí phù hợp để họ tỏa sáng.
Còn Tô Úc, sau khi có thêm vô hạn tuổi thọ, hắn quyết tâm trở thành người tiên phong, tập trung nghiên cứu y học về tim não, với hoài bão khai mở một con đường mới trong y học.
Về sau, thiên tài từng lẻn vào Tam Vương phủ đêm ấy đã bước bước chân đầu tiên để chinh phục vũ trụ hoang vu.
Năm nàng bảy mươi tuổi, có lẽ cảm nhận được cuộc đời mình sắp đến hồi kết, vị thuật lý học gia vĩ đại và lập dị ấy đã trốn khỏi bệnh viện vào ban ngày, lại trèo tường vào Tam Vương phủ.
Nàng nhìn thấy Tam Điện hạ đang ngồi dưới bóng cây, khoác trên người bộ triều phục cải tiến cổ cao, mái tóc bạc buộc gọn sau đầu, tựa như một chú mèo. Đôi mắt đỏ nhìn chăm chú vào Thẩm biên tu đang ngồi đối diện, lắng nghe nàng kể chuyện.
Thẩm Nguyên Tịch đang kể về một câu chuyện mới, do một học sinh của nàng viết, khiến ngay cả người từng đọc vô số sách như nàng cũng cảm thấy xuất sắc.
"Ta cảm nhận được sức mạnh bất diệt của con người, quá đẹp, thật sự là những ngôn từ tràn đầy sức mạnh..." Nói đến đây, Thẩm Nguyên Tịch mới phát hiện vị thuật lý học gia nghịch ngợm kia đang nghe lén từ xa.
"Lâm Phụng, ngươi đến rồi." Nàng vẫy tay, "Lại đây, ở đây có mứt hoa quả. Ta dám chắc đây là hương vị đậm chất Hoa Kinh nhất ngàn năm trước. Ngươi không phải người Hoa Kinh đúng không? Mau lại nếm thử đi."
Vị thuật lý học gia bước đi, vừa run rẩy vừa nhanh nhẹn, như một thiếu nữ. Nàng vui vẻ tiến đến, chen chỗ của Tam Điện hạ, nhận lấy đĩa mứt từ tay Thẩm Nguyên Tịch.
Hàm răng đã lão hóa cắn thử một miếng, nàng cười nói hương vị thật lạ, sau đó lại như một đứa trẻ, òa khóc nức nở.
"Ta... ta không muốn chết. Ta vẫn muốn sống, muốn tiếp tục khám phá. Những vì sao, những vì sao kia, ta còn chưa kịp đến..." Nàng khóc và nói.
Thẩm Nguyên Tịch nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
"Tam Giáo sư, Tam Lão sư..." Nàng ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, "Nếu ta được như các người, cùng trời đất trường tồn, ta nhất định sẽ đạt được thành tựu cao hơn, cao hơn các người..."
Tam Điện hạ nghiêm túc gật đầu, khẽ nói: "Ta biết, ngươi có tư chất vượt xa ta. Con người có thể vượt qua mọi giới hạn. Dù ngắn ngủi, nhưng cũng rực rỡ vô song."
Chỉ với một câu nói này, thuật lý học gia càng khóc to hơn, nhưng trong tiếng khóc ấy không chỉ có nuối tiếc.
"Tam Giáo sư, Thẩm biên tu... Hãy mang theo lý tưởng của ta, mang theo lý tưởng của chúng ta, mãi mãi tiến bước." Nàng nói, "Tiến bước, không ngừng, mãi mãi."
Có các người nơi đây, thế giới này, trụ cột hy vọng của nhân loại sẽ không bao giờ sụp đổ.
Các người là sai lầm mà Thiên Đạo để lại nơi nhân gian, nhưng cũng chính là báu vật của nhân loại.
[HOÀN TOÀN VĂN]
Lời tác giả:
Thuật lý, cách vật có thể quy đổi thành toán học, vật lý.
Ngự phong là máy bay, thừa phong là xe hơi.
Thời đại này trực tiếp chuyển sang công nghiệp hóa, bối cảnh không tồn tại quốc gia ngoại lai (không có nước ngoài), chỉ có các bộ lạc nhỏ xung quanh cùng văn hóa. Người dân đều biết Thiên Đạo tồn tại + có chủng tộc trường sinh, nên đây là thiết lập giả tưởng hơi kỳ ảo.
Thời đại không có ngoại ngữ, trang phục thì giản lược hơn trước, tương tự phong cách "tân Trung Hoa" hiện đại.
Tam Điện hạ đại khái là người tóc trắng, phong cách tân Trung Hoa, thiên tài vật lý, cha đẻ ngành hàng không.
Thiên Đạo: "Ngươi chắc chắn là muốn chạm đến ta, hay muốn dẫn nhân loại đến nghiền nát ta?"
Còn Thẩm Nguyên Tịch chính là đại gia văn học uyên thâm, trí nhớ siêu phàm, đại thụ trong giới văn sử.
Ồ, nhìn lại thì thấy ban đầu định viết về ma cà rồng tóc trắng, nhưng phần hút máu lại chẳng viết được bao nhiêu. Ta sẽ tự kiểm điểm.
Nhưng thực sự ta rất thích kiểu chuyển giao mượt mà sang hiện đại thế này, cảm giác rất mới mẻ.
U lâm đã được khai thác một số khu vực, nhưng không mở cửa cho công chúng. Một số vùng vẫn thuộc khu vực cấm, theo đề xuất của Tam Điện hạ, chỉ được đánh dấu mà chưa khám phá.
Tập Anh Điện là thư viện lớn nhất cả nước, nơi thu thập tất cả văn bản được xuất bản.
Hàng trăm năm trước, trong trận hỏa hoạn kết thúc triều đại Tiêu thị, gần một nửa số sách lưu trữ đã bị thiêu rụi. Sau đó, suốt hàng trăm năm, Thẩm Nguyên Tịch đã chuyển thư các của Tam Vương phủ về đây. Dựa vào trí nhớ và sự tìm kiếm từ dân gian, nàng tổ chức nhân lực, từng chút một, phục dựng và sao chép thủ công những bản cổ tịch đã bị đốt cháy.
Vào cuối thời Tân Chiêu, chức danh "biên tu" đổi thành "biên hiệu."
Tuy nhiên, danh xưng "Thẩm biên tu" vẫn được giữ lại, trở thành danh hiệu độc nhất vô nhị, chỉ để chỉ riêng Thẩm Nguyên Tịch.
Nàng là bậc đại gia văn sử uy tín nhất trong nước, tinh thông cổ kim, đặc biệt am tường về chí quái và truyền kỳ, được người đời gọi là "thư viện sống", "báu vật văn hóa."
Còn Tam Điện hạ, chàng là trụ cột vững chắc nhất trong lĩnh vực cách vật trí tri và thuật lý của đất nước. Người ta đồn rằng, những ai hiểu được lời chỉ dẫn của chàng, ắt sẽ lưu danh sử sách sử sạch.
Bởi lẽ, Lê Trung, cha đẻ của khoa học hiện đại, người đặt nền móng cho Ngự Phong và Thừa Phong, chính là học trò của chàng.
Hai vị này vẫn còn sống, và sẽ mãi mãi còn sống, trở thành tài sản quý giá nhất của thời Tân Chiêu.
*
Hôm nay là ngày diễn thuyết tại diễn đàn, địa điểm tổ chức ở tiền sảnh Tam Vương phủ.
Tam Vương phủ có cấu trúc kỳ lạ. Nhiều học sinh dù đã đến đây nhiều lần, vẫn không tài nào nhận ra phủ đệ này rộng lớn đến đâu. Trong mắt họ, dường như Tam Vương phủ chỉ có mỗi tiền sảnh.
Thẩm Nguyên Tịch giảng về thể loại "Phù Phong" trong chí quái.
Phù Phong là một cách viết trong chí quái, chỉ những câu chuyện không đi theo lối mòn, ngược lại còn phá vỡ dự đoán của người đọc. Lối hành văn linh hoạt, phong cách phiêu hốt, khiến người đọc không thể lường trước.
"Làm thế nào phân biệt được một cuốn sách viết theo lối Phù Phong hay chỉ là viết dở?" Một học sinh hỏi.
Thẩm Nguyên Tịch giải thích rõ ràng.
Tuy nhiên, việc nhận ra điều này phụ thuộc vào lượng sách đọc được và khả năng lĩnh hội thiên bẩm.
"Loại câu hỏi này thực ra rất cơ bản, nhưng chính những điều cơ bản lại là khó nhất. Không cần viết luận văn, chỉ cần đọc là đủ. Ta không yêu cầu các ngươi viết bài, hãy để niềm khao khát biểu đạt bùng lên từ việc đọc, sau đó hãy làm những việc khác... Văn chương là thứ rất khó nắm bắt. Đọc nhiều, khi cảm nhận được tính khí của ngôn từ phù hợp với bản thân, lúc đó mới đặt bút."
Khi buổi diễn thuyết kết thúc, các học sinh vẫn vây quanh nàng, không muốn rời đi.
Thẩm Nguyên Tịch chỉ vào người đang gối đầu lên đùi mình, tiếc nuối nói: "Hôm nay không được rồi... Để hôm khác nhé."
Đám học sinh đồng loạt cúi đầu, nhìn về phía Tam Điện hạ được che kín bởi chiếc chăn nhỏ đang nằm trên đùi nàng.
"Ngài ấy vẫn chưa tỉnh..." Một học sinh thì thầm.
Thẩm Nguyên Tịch khẽ cười: "Gần đây chàng quá mệt mỏi, cứ để chàng ngủ đi. Ta sẽ không tiễn các ngươi."
Sau khi các học sinh rời đi, Tam Điện hạ khẽ kéo chiếc chăn xuống.
"Đói chưa?" Thẩm Nguyên Tịch hỏi.
Tam Điện hạ gật đầu.
Từ hôm nay, sẽ chẳng còn con quạ vô sỉ nào đậu trên vai họ, cười nhạo sự tình tứ của họ nữa.
Nhĩ thính của Tam Điện hạ đã biến mất.
Ô Dạ đã rời đi từ hôm qua. Thời đại này không còn cần đến nhĩ thính nữa. Giao ước đã dần dần mất đi ràng buộc. Mà Ô Dạ, chung quy cũng chỉ là một con quạ của U lâm. Khi không thể bay hay đi, thì đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.
*
Đến tối, hai người thường ngồi bên bàn làm việc cùng nhau, làm việc đến giờ Tý ba khắc.
Đêm nay, Tam Điện hạ xoay bút, chống đầu, vẫn đang nghiên cứu thuật lý, chợt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Sao thế?" Thẩm Nguyên Tịch hỏi.
"Có người vào."
Câu nói này khiến Thẩm Nguyên Tịch kinh ngạc.
Tam Vương phủ có hai phần ba ẩn trong trận pháp. Tiền sảnh thì phơi bày bên ngoài, nhưng hậu viện thường không ai có thể vào được.
Tam Điện hạ đứng dậy, ánh mắt bừng sáng: "Bấy nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng có thiên tài sở hữu tư chất giống Lê Trung!"
Chàng bế Thẩm Nguyên Tịch, lặng lẽ đứng trên bức tường cao ở tâm trận, nhìn xuống tiểu cô nương đang bước vào từ cửa hông.
Cô nương này có lẽ chỉ hơn hai mươi tuổi, hoặc thậm chí trẻ hơn. Sau khi thành công giải trận của Tam Vương phủ, khuôn mặt rạng rỡ phấn khích, tò mò nhìn ngó xung quanh.
Không nghi ngờ gì, nàng là một kỳ tài trong thuật lý.
Tam Điện hạ bay đến Hầu phủ, đánh thức cô con gái đang say ngủ.
"Mộ Triều, phủ ta có một kỳ tài tư chất rất tốt." Nàng nói.
Mộ Triều chưa kịp tỉnh hẳn, vội vàng che người bên cạnh, nhưng rồi vồ hụt, mới nhớ ra Tô Úc đang trực ca đêm ở bệnh viện nên chưa về.
Mộ Triều dụi mặt một cái: "Con nói hai người đừng tùy tiện vào nhà con được không?"
"Có nhân tài." Tam Điện hạ lại nhấn mạnh.
"Lần sau chúng ta sẽ chú ý hơn..." Thẩm Nguyên Tịch nói, rồi quay sang Tam Điện hạ: "Lâm Sóc, ta vừa muốn nhắc, Mộ Triều sinh hoạt không giống chúng ta, lần sau ít nhất cũng phải gõ cửa sổ rồi mới vào. Nhỡ đâu Tô Úc cũng ở đây..."
Mộ Triều phất tay: "Được rồi, được rồi, con tỉnh hẳn rồi, giờ con đi đây."
Mộ Triều là người chiêu mộ nhân tài vĩ đại nhất thời Tân Chiêu, không ngừng tìm kiếm những người tài giỏi khắp nơi, đặt họ vào những vị trí phù hợp để họ tỏa sáng.
Còn Tô Úc, sau khi có thêm vô hạn tuổi thọ, hắn quyết tâm trở thành người tiên phong, tập trung nghiên cứu y học về tim não, với hoài bão khai mở một con đường mới trong y học.
Về sau, thiên tài từng lẻn vào Tam Vương phủ đêm ấy đã bước bước chân đầu tiên để chinh phục vũ trụ hoang vu.
Năm nàng bảy mươi tuổi, có lẽ cảm nhận được cuộc đời mình sắp đến hồi kết, vị thuật lý học gia vĩ đại và lập dị ấy đã trốn khỏi bệnh viện vào ban ngày, lại trèo tường vào Tam Vương phủ.
Nàng nhìn thấy Tam Điện hạ đang ngồi dưới bóng cây, khoác trên người bộ triều phục cải tiến cổ cao, mái tóc bạc buộc gọn sau đầu, tựa như một chú mèo. Đôi mắt đỏ nhìn chăm chú vào Thẩm biên tu đang ngồi đối diện, lắng nghe nàng kể chuyện.
Thẩm Nguyên Tịch đang kể về một câu chuyện mới, do một học sinh của nàng viết, khiến ngay cả người từng đọc vô số sách như nàng cũng cảm thấy xuất sắc.
"Ta cảm nhận được sức mạnh bất diệt của con người, quá đẹp, thật sự là những ngôn từ tràn đầy sức mạnh..." Nói đến đây, Thẩm Nguyên Tịch mới phát hiện vị thuật lý học gia nghịch ngợm kia đang nghe lén từ xa.
"Lâm Phụng, ngươi đến rồi." Nàng vẫy tay, "Lại đây, ở đây có mứt hoa quả. Ta dám chắc đây là hương vị đậm chất Hoa Kinh nhất ngàn năm trước. Ngươi không phải người Hoa Kinh đúng không? Mau lại nếm thử đi."
Vị thuật lý học gia bước đi, vừa run rẩy vừa nhanh nhẹn, như một thiếu nữ. Nàng vui vẻ tiến đến, chen chỗ của Tam Điện hạ, nhận lấy đĩa mứt từ tay Thẩm Nguyên Tịch.
Hàm răng đã lão hóa cắn thử một miếng, nàng cười nói hương vị thật lạ, sau đó lại như một đứa trẻ, òa khóc nức nở.
"Ta... ta không muốn chết. Ta vẫn muốn sống, muốn tiếp tục khám phá. Những vì sao, những vì sao kia, ta còn chưa kịp đến..." Nàng khóc và nói.
Thẩm Nguyên Tịch nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
"Tam Giáo sư, Tam Lão sư..." Nàng ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, "Nếu ta được như các người, cùng trời đất trường tồn, ta nhất định sẽ đạt được thành tựu cao hơn, cao hơn các người..."
Tam Điện hạ nghiêm túc gật đầu, khẽ nói: "Ta biết, ngươi có tư chất vượt xa ta. Con người có thể vượt qua mọi giới hạn. Dù ngắn ngủi, nhưng cũng rực rỡ vô song."
Chỉ với một câu nói này, thuật lý học gia càng khóc to hơn, nhưng trong tiếng khóc ấy không chỉ có nuối tiếc.
"Tam Giáo sư, Thẩm biên tu... Hãy mang theo lý tưởng của ta, mang theo lý tưởng của chúng ta, mãi mãi tiến bước." Nàng nói, "Tiến bước, không ngừng, mãi mãi."
Có các người nơi đây, thế giới này, trụ cột hy vọng của nhân loại sẽ không bao giờ sụp đổ.
Các người là sai lầm mà Thiên Đạo để lại nơi nhân gian, nhưng cũng chính là báu vật của nhân loại.
[HOÀN TOÀN VĂN]
Lời tác giả:
Thuật lý, cách vật có thể quy đổi thành toán học, vật lý.
Ngự phong là máy bay, thừa phong là xe hơi.
Thời đại này trực tiếp chuyển sang công nghiệp hóa, bối cảnh không tồn tại quốc gia ngoại lai (không có nước ngoài), chỉ có các bộ lạc nhỏ xung quanh cùng văn hóa. Người dân đều biết Thiên Đạo tồn tại + có chủng tộc trường sinh, nên đây là thiết lập giả tưởng hơi kỳ ảo.
Thời đại không có ngoại ngữ, trang phục thì giản lược hơn trước, tương tự phong cách "tân Trung Hoa" hiện đại.
Tam Điện hạ đại khái là người tóc trắng, phong cách tân Trung Hoa, thiên tài vật lý, cha đẻ ngành hàng không.
Thiên Đạo: "Ngươi chắc chắn là muốn chạm đến ta, hay muốn dẫn nhân loại đến nghiền nát ta?"
Còn Thẩm Nguyên Tịch chính là đại gia văn học uyên thâm, trí nhớ siêu phàm, đại thụ trong giới văn sử.
Ồ, nhìn lại thì thấy ban đầu định viết về ma cà rồng tóc trắng, nhưng phần hút máu lại chẳng viết được bao nhiêu. Ta sẽ tự kiểm điểm.
Nhưng thực sự ta rất thích kiểu chuyển giao mượt mà sang hiện đại thế này, cảm giác rất mới mẻ.