Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tam Điện Hạ - Phượng Cửu An

Chương 84: Ước hẹn ngàn năm



Mộ Triều mải miết đi khắp nơi tìm người tài, mãi mới trở về Hoa Kinh, đã bị lĩnh sự Hộ Bộ tìm đến than phiền.
Mấy năm trước, nàng từng tiến cử cho Công Bộ một thiên tài tên là Lê Trung. Về năng lực, ai nấy đều tâm phục khẩu phục, nhưng người này lại là kẻ lập dị, nói năng lung tung, khiến người nghe không khỏi nhíu mày, cứ ngỡ là một kẻ điên của gia đình nào đó giữa ban ngày chạy ra nói sảng.
Thời Tự từng nói, nàng cho rằng giao thông thông suốt là vũ khí lợi hại để thúc đẩy các tỉnh và các bộ phận trở thành một thể thống nhất. Nếu muốn củng cố giang sơn, trước hết phải thông đường.
Đường thông rồi, tốc độ mà nhanh hơn thì lại càng tốt.
Thời Tự vừa dứt lời, Lê Trung đã đứng dậy vỗ tay cuồng nhiệt.
"Hay! Phải nhanh! Phải nhanh cả trên đất, dưới nước, lẫn trên trời! Ý tưởng này rất hay! Ngươi thật có tầm nhìn!"
Ngoài Thời Tự ra, trong Tân Chiêu Các chẳng ai hiểu nổi Lê Trung.
Nghe xong lời tố cáo, Mộ Triều bèn đến xưởng nhỏ đặc biệt Công Bộ phê chuẩn để lôi Lê Trung ra.
Người này cắt trụi cả tóc mình, hai mắt thâm quầng, tay cầm giấy bút, lúc đầu ngơ ngác, nhưng khi thấy rõ người trước mặt là Mộ Triều, lập tức kích động túm lấy vạt áo nàng mà nói: "Ta muốn gặp Tam Điện hạ!"
"Bàn chuyện gì với hắn?"
"Ngài ấy có thể ngự phong!" Đôi mắt Lê Trung sáng rực, nói nhanh như băm nhân bánh: "Ta biết ngài sẽ nói rằng Tam Điện hạ ngự phong là nhờ tu tiên, không phải người phàm có thể so bì. Nhưng tiên thuật cũng là thuật, mà đã là thuật thì nhất định có công thức tính toán. Có công thức thì nhất định có thể cải biến để sử dụng...!"
"Người không học được đâu." Mộ Triều đáp, "U tộc là tạo vật sai lầm của thiên đạo từ vạn năm trước. Thiên đạo ban cho họ quá nhiều kỹ năng nên mới không thể để họ sinh sôi nảy nở. Ngươi hiểu lý lẽ này chứ? Nay nhân loại hưng thịnh, thiên đạo sao có thể để người người đều biết ngự phong..."
"Thiên đạo quản người, nhưng không quản vật chết!" Lê Trung nói. "Ta muốn vật ngự phong, người ngự vật! Ta muốn gặp Tam Điện hạ!"
Mộ Triều cho rằng lời nói cũng có lý, bèn để hắn diện kiến Tam Điện hạ.
Vốn tưởng Tam Điện hạ sẽ cho rằng Lê Trung đang nói chuyện viển vông, không ngờ sau khi Lê Trung trình bày phương thức tính toán của mình, Tam Điện hạ lập tức lĩnh hội.
"Ta hiểu ý ngươi. Vạn vật đều có thể dùng thuật để biểu thị, mà thuật lại có thể cấu thành từ số..." Sau khi nghiền ngẫm suy nghĩ của Lê Trung, Tam Điện hạ viết ra công thức ngự phong.
"Quá đúng rồi! Quá đúng rồi! Chính là cái này!" Đôi mắt Lê Trung sáng rực.
Thêm mười năm nữa, chưa chế tạo được máy ngự phong, nhưng trên mặt đất, những chiếc xe không ngựa kéo đã chạy bon bon trong kinh thành. Loại xe nhỏ này có thể chở người, được gọi là Thừa Phong.
Năm năm sau, máy ngự phong lần thứ chín mươi chín lao lên trời, lần này thành công ngự phong đến vùng ngoại ô kinh thành, chỉ là lúc hạ cánh thì xảy ra sự cố. Lê Trung, người ngự phong, bị ngã gãy lưng.
Mộ Triều nhanh chóng đưa hắn đến y quán.
Sau đó... ánh mắt nàng rơi ngay vào người y sĩ đang lạnh lùng, đôi tay nhuốm đầy máu.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, nàng đã nhận ra trong người y sĩ này có huyết mạch của U tộc. Ánh mắt trầm lặng, không gợn sóng, chỉ khẽ liếc qua Mộ Triều cũng đủ làm nàng lần đầu tiên trong đời có khát vọng muốn nếm máu.
Mộ Triều trưởng thành muộn. Mẫu thân nàng đến hai trăm năm trước mới mơ thấy cây mẹ sinh ra nàng trưởng thành và nở hoa.
Sau khi trưởng thành, đến tận bây giờ, nàng mới có khát vọng uống máu.
Người y sĩ này... Vị y sĩ nhỏ bé này... thật đẹp như một bữa tiệc thịnh soạn.
Vị y sĩ lạnh lùng cúi đầu chữa trị cho Lê Trung, mặc cho hắn kêu la thảm thiết, còn chính mình thì vẫn bình tĩnh che mũi miệng.
Trong lúc ấy, Lê Trung thều thào nói: "Mộ... Mộ Triều... mắt ngài... sao lại đỏ như vậy... Ngài... sao cứ nhìn y sĩ kia chằm chằm..."
Dù bị nói trúng tim đen, Mộ Triều vẫn không dời mắt. Đôi mắt sáng như máu, tràn đầy ham muốn, cứ nhìn chăm chăm vào người y sĩ ấy.
Càng nhìn càng thấy thích.
Y sĩ này thuộc phái cách tân, đã cắt tóc ngắn, nhưng... tóc ngắn cũng đẹp. Y như một đóa hoa anh túc tím nở rộ trong đêm, càng nhìn càng thấy mê hoặc.
Sau khi chữa trị xong, Mộ Triều hỏi: "Chàng tên gì?"
Người y sĩ giơ ngón tay nhuốm máu chỉ vào tấm bảng tên trên ngực: Tô Úc.
Ánh mắt Mộ Triều lóe sáng, nàng tiến lại gần, khẩn thiết hỏi: "Chàng có muốn thành thân với ta không?"
Tô Úc hơi ngẩn người, chân mày cau lại rồi lại giãn ra: "...Ngươi không sợ ta đã có thê tử sao?"
"Làm sao được chứ hahahaha..." Mộ Triều nói. "Mùi máu của chàng ta còn ngửi được, chàng vẫn còn..."
Thế là, ngay lần gặp đầu tiên, Mộ Triều đã bị Tô Úc đẩy ra ngoài cửa, thậm chí còn treo biển từ chối tiếp khách.
Nhưng Mộ Triều vốn là người xuất quỷ nhập thần, lại chẳng bao giờ tuân thủ quy tắc. Loại y sĩ như băng lạnh ngoài mặt nhưng thực chất lại rất dễ làm tan chảy này, căn bản không chịu nổi sự tấn công của nàng.
Tô Úc, dù là hậu duệ của U tộc, nhưng chưa từng đặt chân đến U địa. Ngoài việc sợ nóng sợ lạnh, ban ngày dễ chóng mặt, ban đêm thức khuya được lâu hơn người thường, thì hắn cũng chẳng khác mấy so với người phàm.
Thậm chí, hắn còn không biết hút máu, răng nanh cũng chẳng có. Khi bị Mộ Triều chích máu, hắn chỉ khẽ run lên, thì thầm một câu: "Đau."
Mà kẻ vô tư chẳng kiêng nể gì như Mộ Triều, sau khi nếm thử máu liền chép miệng: "Xì... Không ngọt lắm nhỉ."
Tô Úc điềm tĩnh đáp: "Đường huyết của ta bình thường, đừng ôm kỳ vọng viển vông vào máu của ta."
"Vậy ta nên kỳ vọng viển vông vào điều gì của chàng?"
Tô Úc dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng lại nghiêng người tới, nhẹ nhàng hôn một cái.
Mộ Triều cười đắc ý: "Ừm, miệng chàng quả thật ngọt hơn một chút."
Khi thời đại Tân Chiêu đến, cuộc sống cũng không có thay đổi gì quá lớn.
Nhưng khí vận bị phong bế hàng trăm năm trong Bạch Tháp ở Tam Vương phủ, theo sự xuất hiện của Thừa Phong, Ngự Phong, và Đạp Lãng, giờ đây như máu huyết, chảy ra từ trái tim Hoa Kinh, lan tỏa khắp Đại Chiêu.
Mỗi tấc đất đều được khí vận thấm nhuần.
Thời đại này, không còn lo sợ căn cơ bị phá hoại, quốc vận bị diệt vong.
Mỗi người đều là một phần đất đai thấm nhuần khí vận, nuôi dưỡng chúng sinh.
Vùng trời đất này không còn thuộc về một người, một họ, mà thuộc về tất cả mọi người.
Tam Điện hạ sau khi được Lê Trung khai sáng, đã rơi vào mê cung của "thuật" rồi khó lòng thoát ra.
Không những vậy, chàng còn truyền cảm hứng cho nhiều học giả tại Đại học Hoa Kinh.
Giữa thời kỳ Tân Chiêu, Tam Điện hạ đã quen với việc ban ngày ra ngoài, đến Đại học Hoa Kinh làm khách mời.
Thẩm Nguyên Tịch sau khi biên soạn xong Tạp Biên Cổ Sử, một mình đảm nhận nhiều chức vụ, vừa tiếp tục biên soạn tự điển trong Tập Anh Điện, vừa giảng dạy môn Văn Sử tại Đại học Hoa Kinh.
Yến Lan từng đến tìm họ, ăn chơi thư giãn hơn một tháng, rồi trở về. Vài năm sau, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Vào một buổi sáng bình thường, Tam Điện hạ nói với Thẩm Nguyên Tịch, người đang chuẩn bị đi dạy: "Nguyên Tịch, Yến Lan và Tẩm Nguyệt không còn nữa rồi."
Thẩm Nguyên Tịch gật đầu, rồi đến trường.
Nàng đã sớm buông bỏ chiếc bút lông khi dạy học, thay bằng bút cứng tự chế bằng mực dầu từ học kỳ trước.
Hôm nay, giữa giờ học, có học sinh tranh luận về truyền thống và cách tân, liền hỏi nàng đứng về phía nào.
Thẩm Nguyên Tịch đáp: "Đây không phải vấn đề đứng về phía nào, mà là điều tất yếu của sự phát triển. Có những truyền thống cổ xưa, muốn hoặc chỉ có thể dừng lại trong quá khứ, thì cứ để chúng dừng lại ở đó... Thế giới này luôn mới mẻ. Trong dòng thời gian mới, cố gắng níu giữ quá khứ không phải là điều tốt."
"Nhưng thưa giáo sư, đối với ngài, chia tay quá khứ, chẳng phải cũng sẽ đau lòng sao?"
"Đúng vậy..." Thẩm Nguyên Tịch không nhắc đến Tẩm Nguyệt và Yến Lan, nàng khẽ cười: "Tiêu Lâm Sóc đã cắt tóc dài của hắn rồi. Tuy rằng, tóc ngắn cũng rất đẹp... nhưng ta thực sự tiếc nuối."
Tóc của chàng có thể mọc dài trở lại, nhưng có những người, những việc, khi mất đi, sẽ chẳng bao giờ tìm lại được nữa.
"Thật muốn biết Tam Giáo sư khi để tóc dài trông thế nào." Một học sinh khẽ nói.
Thẩm Nguyên Tịch lấy ra một tấm ảnh.
"Có chứ, đây này."
Đó là bức ảnh nàng chụp cho Tam Điện hạ khi chiếc máy ảnh đầu tiên ra đời.
Chàng ngồi dưới cửa sổ, một tay chống cằm, mày khẽ nhíu, suy tư giải quyết một bài toán khó.
Chàng cũng có lúc không hiểu.
Trong lĩnh vực "thuật", ngay cả thiên nhãn cũng khó chạm đến ranh giới. Vì nhìn thấy sự mênh mông của nó, Tam Điện hạ dấy lên khát vọng sống mãnh liệt.
Chàng muốn sống tiếp, không ngừng khám phá, cho đến khi những người phàm nơi trần thế cũng cùng chàng chạm đến tận cùng thiên đạo.
Hôm đó, khi Thẩm Nguyên Tịch trở về nhà lúc chạng vạng, trời đã nặng nề muốn tuyết.
Tam Điện hạ vẫn chưa về, nàng tự mình ăn tối, rồi tiếp tục hiệu chỉnh cuốn tự điển muốn dành cho thiên hạ.
Nàng muốn mọi người đều biết chữ, đều đọc thông viết thạo, đều hiểu rõ trời cao đất rộng, hiểu được sự kỳ diệu của muôn vật nhân gian.
Hiệu chỉnh xong vài trang ngày hôm đó, ngẩng đầu lên, ngoài trời đã trắng xóa tuyết rơi.
Thẩm Nguyên Tịch cảm nhận được mùi hương quen thuộc, liền cầm đèn lồng, mở cửa, bước ra sân nhỏ.
Tam Điện hạ đang ngồi xổm bên vườn hoa, trên mái tóc bạc vương đầy bông tuyết. Chàng quay đầu lại, chỉ vào những đóa hoa đỏ sẫm: "Nguyên Tịch, hoa của chúng ta nở rồi, thật sự nở rồi."
Ngàn năm qua, loài hoa đỏ mùa đông nàng muốn tặng Tam Điện hạ, cuối cùng cũng nở rộ.
"Là quà của Thẩm Nguyên Tịch từ ngàn năm trước tặng chàng, điện hạ." Nàng khẽ phủi lớp tuyết trên mái tóc hắn.
Khoảnh khắc bông tuyết rơi xuống, những hồi ức ùa về: đêm dạo chơi bằng hoa xa năm ấy, mây sao và ông lão bán hoa hôm đó, cùng dự cảm về cảnh tượng này của Tẩm Nguyệt và Yến Lan...
Rất nhiều người, nàng chưa từng quên.
"Tam Điện hạ." Lâu rồi nàng chưa gọi chàng như vậy.
"Tam Điện hạ." Thẩm Nguyên Tịch khẽ cất lời.
Nàng đưa tay ra, giữa hoa đỏ tuyết trắng và ánh đèn lồng, ánh mắt nàng trầm tĩnh mà kiên định, ẩn chứa nụ cười dịu dàng.
"Tam Điện hạ, lại cùng ta, trải qua một ngàn năm tiếp theo, được không?"
Tam Điện hạ nắm lấy đầu ngón tay nàng, đáp lại nguyện vọng ấy.
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Chương trước Chương tiếp
Loading...