Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ta Không Làm Thiếp

Chương 97: Cuối kỳ mưa mơ



Mưa sầu gió thảm, mây đen cỏ úa, nước mưa từng giọt tí tách quất lên gương mặt già nua của Bùi Kiệm, cả cơ thể ông đau đớn tưởng chừng lung lay sắp ngã,
Bùi Kiệm nắm hai tay chặt cứng, nhìn đứa con trai đang quỳ dưới đất. Cổ họng ông lúc này như nuốt phải cục sắt nặng ngàn cân, khiến ông dù mở miệng lại không cách nào thốt ra nổi một chữ.
Đây là đứa con trai cả khiến ông tự hào nhất. Mười bảy tuổi thi đậu tiến sĩ, hai mươi tám tuổi đã thăng đến quan Tổng đốc nhất phẩm. Nhà sinh được đứa con trai Kỳ Lân, chính là việc khiến Bùi Kiệm vô cùng đắc ý. (1)
Nhưng đứa con Kỳ Lân này cũng chính là đứa con mà ông cảm thấy có lỗi nhất. Bởi chính ông ra lệnh cưỡng chế Bùi Thận không được hành động thiếu suy nghĩ, không được khởi binh làm loạn, chỉ có thể bó tay chịu trói, chỉ có thể nghển cổ nhận đao.
Giờ đây, đứa con bị ông trói buộc phải chịu chết cùng mình, vì muốn đổi một xe tù khác cho cha mà quỳ xuống đất, cúi đầu van xin một tên thiến cẩu.
Khóe mắt Bùi Kiệm như muốn rách ra, nước mắt tràn mi chảy xuống, ông muốn ngăn cản, muốn nói “Thủ Tuân, con đứng lên”, “Không được quỳ”.
Nhưng rốt cuộc, mấy câu này một chữ cũng chưa từng được thốt ra khỏi.
Bùi Kiệm thê lương gào lên: “Tiêu Nghĩa —— giết Hồng Tam Độc!!”
“Giết hắn!!!”
Giọng nói trọ trẹ khó nghe, từng chữ ngậm máu. Nhưng tiếng ấy vang lên như sét bổ sấm giật, xé rách màn mưa trắng xóa.
Dưới cơn mưa, cả đám người ai nấy đều như nổi điên. Đám thân vệ, đám binh lính ào ào tuốt đao, giơ gậy. Hồng Tam Độc từ khoảnh khắc Bùi Thận quỳ xuống đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, hoảng hốt trốn chạy. Đám giáp sĩ có tên cướp đường mà chạy, có kẻ lại cầm đao chống cự. Bá tánh chung quanh khiếp đảm la hét chói tai, bỏ chạy tán loạn……
“Phu nhân! Đi mau!” Lâm Bỉnh Trung không phải không muốn rút đao giết Hồng Tam Độc, nhưng nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Thẩm Lan, tất nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể sốt ruột hối thúc: “Phu nhân! Sắp sinh loạn rồi! Mau đi khỏi đây!”
Thẩm Lan chợt hoàn hồn, nâng mắt nhìn sang Bùi Thận, thấy y đã đứng lên, vẫn mang xiềng xích mà rút đao từ tên giáp sĩ gần đó ——
Một đao đâm thẳng vào tim Hồng Tam Độc.
Ngay sau đó, thân vệ cùng binh lính ùa lên, băm Hồng Tam Độc thành thịt nát.
Máu theo lưỡi đao chảy xuống, từng giọt từng giọt nhỏ lên nền gạch đá xanh dưới chân.
Cảnh tượng này vốn dĩ nên khiến Thẩm Lan cực kỳ khiếp sợ, ngờ đâu lại tựa như cho phép nàng thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng ủ dột bỗng trở nên dễ chịu hơn. 
“Đi thôi.” Thẩm Lan lúc này mới quay người, nương theo sự bảo vệ của đám người Lâm Bỉnh Trung, rời khỏi chốn loạn lạc này.
Đến lúc dầm mưa trở về nhà, trông thấy khuôn mặt non nớt của Triều Sinh, kề sát vào cơ thể ấm áp của cậu nhóc, Thẩm Lan mới thấy ý lạnh trong lòng nhạt đi phần nào.
Bấy giờ đã là hoàng hôn, Thẩm Lan cùng Triều Sinh ăn một chén mì gà xé tôm tươi. Mì nhồi bột thật kỹ rồi cắt thành sợi, dùng chung với thịt gà xé cùng tôm nhỏ tươi, bên trên cho thêm ít rau muống non xanh.
Triều Sinh ăn ngon miệng vô cùng. Còn Thẩm Lan ban ngày trông thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, khẩu vị cũng chịu ảnh hưởng, nàng chỉ ăn qua loa chút đỉnh rồi buông đũa.
“Mẹ ơi, mẹ sao thế?” Triều Sinh thấy nàng không ăn, lo lắng ngẩng đầu hỏi.
Thẩm Lan vỗ nhẹ đầu nó: “Mẹ không sao đâu. Chỉ là gần đây thời tiết không được tốt, mưa dầm liên miên, mẹ không muốn ăn uống gì mấy, Triều Sinh cứ ăn đi.”
Triều Sinh “Ồ” một tiếng, vẻ mặt đầy mong đợi: “Mẹ ơi, hôm nay tiên sinh khen rằng con học nhanh lắm.”  Vị tiên sinh này cũng do Lâm Bỉnh Trung dẫn đến.
Thẩm Lan biết Triều Sinh nói những việc này chỉ mong dỗ dành cho nàng vui vẻ hơn. Nghĩ vậy, nàng cũng gượng nở nụ cười.
Triều Sinh liếc mắt đã nhận ra nụ cười miễn cưỡng của nàng. Người lớn đúng là chuyên thích lừa gạt con nít!
“Mẹ, nếu mẹ gặp chuyện gì không vui, cứ kể với Triều Sinh.” Triều Sinh chăm chú nhìn nàng, xòe bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay Thẩm Lan, “Triều Sinh lớn rồi, con sẽ bảo vệ cho mẹ.”
Sự quan tâm của cậu nhóc cuối cùng khiến nỗi lòng Thẩm Lan khẽ dịu lại. Nàng sờ đầu Triều Sinh, cười hỏi: “Triều Sinh cả ngày ở nhà đọc sách tập võ, thế có thấy buồn không?”
Triều Sinh lắc đầu: “Cũng bình thường thôi.” Nói rồi, nó lại chờ mong: “Không phải chúng ta sắp đi Nam Kinh sao? Chờ tới được Nam Kinh thì có thể ra ngoài chơi rồi.”
Thẩm Lan ngơ ngẩn một lát, rồi nhẹ lắc đầu: “Xin lỗi Triều Sinh. Có lẽ chúng ta sẽ không đi Nam Kinh nữa.”
Triều Sinh ngẩn người, cười hì hì đáp: “Không đi thì thôi.” Vừa hay nó bây giờ cũng chẳng ưa gì thúc thúc mua gạo kia, hơi sức đâu mà tới chào từ biệt thúc ấy.
Thấy mặt mũi Triều Sinh chỉ có vui mừng, không nhìn ra tí ti buồn bã, Thẩm Lan rốt cuộc thở phào một hơi.
Hai mẹ con dùng bữa xong, Triều Sinh chạy ra ngoài cho tiêu cơm, chơi một lát thì được Xuân Quyên dẫn về tắm gội thay đồ rồi về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Lan tắm gội xong, ngồi xuống giường nhìn ra ngoài hiên cửa sổ. Mưa phùn rả rích phủ dài ngàn dặm, giống như tuyết vụn lại tựa ngọc nát, liên tiếp nện lên thảm cỏ xanh ngắt trong đình.
Cũng gột rửa sạch sẽ máu tươi trong thành Võ Xương.
Thẩm Lan thở dài đứng dậy khép cửa sổ, bước đến cạnh chiếc bàn hương ba chân, lấy ít hương tứ khí trong hộp sơn mài đỏ thả vào lư hương Tuyên Đức bằng đồng.
Mùi đắng nhẹ nhè của vỏ quýt khô cho phép tinh thần Thẩm Lan yên lặng trong phút chốc.
Nàng yên tĩnh ngồi một lát, rồi thổi tắt ngọn nến, thả màn lụa xuống, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ mưa róc rách, từng giọt réo rắt rơi xuống nền gạch đá xanh. Bùi Thận quỳ đằng đó, máu trên lưng cứ thế chảy ròng theo mưa dội xuống.
Tí tách vỡ nát cơn mộng mị.
Thẩm Lan mồ hôi đầm đìa tỉnh dậy, chợt thấy cạnh giường thấp thoáng có cái bóng đen như mực.
Thẩm Lan sợ đến mức tim đập loạn xạ, sắp sửa há miệng hét lên, lại bị người này thò tay vội bịt miệng lại. 
“Là ta đây.”
Giọng nói quen thuộc khiến Thẩm Lan vuốt ngực thở phào. Nàng giật phăng tay y xuống, định mở miệng mắng chửi một phen. Nhưng ngẫm lại, đây đã là lần thứ hai Bùi Thận không kiêng nể gì mà nửa đêm mò tới tìm nàng. Những lời nhiếc móc bình thường đối với kẻ mặt dày đến mức này cũng coi như vô dụng.
“Sao ngài lại đến đây?” Thẩm Lan biết chẳng ích gì, thế là cũng lười mắng mỏ, nhíu mày hỏi.
Sau đó nàng liền nghe thấy cạnh bên vang lên tiếng sột soạt, ấy là tiếng Bùi Thận vén hết mùng màn, ngồi xuống cạnh giường.
Y vừa ngồi xong, ngay tức khắc ôm chầm Thẩm Lan vào lòng, một tay dùng sức vòng quanh eo nàng, tay kia nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng.
Lồng ngực rỗng tuếch được lấp đầy trong khoảnh khắc, chỉ cần cúi đầu liền có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt nơi tóc mai nàng, Bùi Thận thỏa mãn buông một tiếng thở dài.
Thẩm Lan bị y ghì chặt trong ngực không cho giãy giụa, rốt cuộc không ngăn nổi bực tức mà mắng: “Đầu óc ngài có làm sao không đấy!”
Bùi Thận cúi đầu kề sát tai nàng, cất giọng khàn khàn: “Ta nhớ nàng chịu không nổi.”
Hơi thở ấm nóng phả lên vành tai khiến Thẩm Lan hơi ngứa, nàng theo bản năng tránh ra, lạnh lùng nói: “Lần trước ở Thuế Thự, ngài chạm vào ta. Ta niệm tình ngài sắp phải chết, đã bỏ qua một lần. Lần này……”
Chưa kịp dứt câu, Bùi Thận đã vội cười gượng rồi buông tay ra.
Thấy y chịu thua, Thẩm Lan mặt mũi vô cảm đứng lên khỏi đùi y, vẫn lạnh lùng nói: “Nếu giờ đây ngài không cần chết nữa, thế thì cuốn xéo ra khỏi nhà ta đi.”
Nếu là sáu năm trước, Bùi Thận chắc hẳn sẽ nổi nóng. Nhưng mấy năm nay, y ngay cả nằm mơ đều mong có thể mơ thấy nàng sẵng giọng đuổi khéo.
Lại thêm cái hôm ở Thuế Thự, nàng thốt ra một câu không biết, mang đến cho Bùi Thận niềm tin to lớn.
Y hắng giọng, thò tay níu tay Thẩm Lan: “Nàng đừng giận. Ta vừa tìm được đường sống nơi cửa tử, tạm thời tinh thần phập phồng chưa yên, cho nên mới dẫn đến hành vi quá trớn.”
…… Tìm được đường sống nơi cửa tử.
Mấy chữ này khiến Thẩm Lan không kìm được lại nhớ tới cảnh tượng ban sáng. Mưa trắng xóa, máu đỏ tươi, bóng Bùi Thận mặc áo xanh quỳ nơi đó……
Trái tim mềm mại của Thẩm Lan phảng như bị ai khẽ bóp lấy. Vẻ mặt nàng dịu đi, nhàn nhạt nói: “Sau khi ta đi, chuyện tiếp diễn ra sao?”
Bùi Thận ngẩn người nhìn nàng một cái, ngặt nỗi màn đêm đen kịt, khung cảnh mờ mờ, không cách nào có thể nhìn cho tỏ tường nét mặt.
“Nàng……” Bùi Thận hơi ngừng lại, “Hôm nay tới Thuế Thự sao?”
Thẩm Lan nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải Lâm Bỉnh Trung mở cửa cho ngài sao? Hắn không bẩm lại với ngài?”
Bùi Thận ngại ngùng im lặng. Lòng y nóng ran đến độ lan cả ra ngoài, vừa bước vào liền chạy thẳng đến chỗ Thẩm Lan, làm gì còn tâm trí đâu mà lắng nghe Lâm Bỉnh Trung bẩm chuyện.
“Nàng đã thấy những gì?” Bùi Thận hỏi dò.
Thẩm Lan trầm mặc. Nhưng chuyện này dù sao cũng không giấu được, Lâm Bỉnh Trung nhất định sẽ ăn ngay nói thật.
“Thấy đến đoạn ngài đâm Hồng Tam Độc một đao.”
Nói cách khác, nàng chứng kiến y quỳ gối trước mặt một tên hoạn quan.
Bóng đêm vắng lặng, Thẩm Lan khẳng định bản thân nghe được tiếng hít thở của Bùi Thận thoáng ngừng lại.
Bùi Thận để bụng việc này.
Thẩm Lan chắc chắn là như vậy, nhưng nhất thời không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành tiếp tục yên lặng nhìn Bùi Thận.
Bùi Thận yên tĩnh hồi lâu mới nói: “Ta không ngờ hôm nay nàng sẽ đến, còn sẽ thấy được chuyện đó.”
Y vốn không muốn để Thẩm Lan thấy những chuyện này. Y hy vọng trong lòng Thẩm Lan, mình là bậc anh hùng đội trời đạp đất, là người nàng có thể nương tựa cả đời.
Chứ không phải khiến nàng tận mắt trông thấy cảnh tượng ấy. 
Lòng Bùi Thận phút chốc nặng nề. Không biết nàng nghĩ như thế nào, nàng liệu có càng chán ghét y hơn nữa? Liệu có cho rằng y là kẻ tiểu nhân nịnh nọt thiến đảng?
Bùi Thận theo bản năng quờ quạng, muốn nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Thẩm Lan. Chờ khi nắm chặt được đôi tay nàng, Bùi Thận mới thấp giọng thầm thì: “Nếu nàng đã thấy được, vậy nàng nghĩ về ta thế nào?”
Y nép mình vào bóng đêm thăm thẳm, ngay cả giọng nói cũng chùng xuống mấy phần.
Sống mũi Thẩm Lan bất chợt cay cay, nhủ bụng e là lòng y cũng chẳng dễ chịu gì, thế nên nàng hiếm hoi cho phép Bùi Thận nắm tay mình, nhẹ giọng đáp: “Ta đã từng nói, ngài xem như bậc anh hùng hào kiệt. Hôm nay là hoạn quan kia hiếp bức, lăng nhục ngài, tàn hại trung lương, ngài chớ để trong lòng.”
Lời này thốt ra mà chính Bùi Thận cũng không dám tin tưởng. Nàng có bao giờ từng cho y khuôn mặt hòa nhã thế này? Lại còn mềm giọng ấm áp an ủi y?
Lòng Bùi Thận trào lên từng cơn sóng nhiệt, cảm giác như mình vừa nốc mấy vò rượu ngon, cả người cứ lâng lâng lơ lửng.
Y không dám nói với Thẩm Lan, thực tế Bùi Thận cũng không xem đây là sỉ nhục.
Quỳ gối trước một tên hoạn quan cố nhiên là nhục nhã. Nhưng thời điểm thiến đảng làm mưa làm gió, ngay cả Nội Các đại thần đều phải quỳ xuống dập đầu, hô vang Cửu thiên tuế. Chỉ là cha con Bùi gia có lòng kiêu hãnh của riêng mình, coi thường hành vi nịnh nọt như thế.
Thêm chi y quỳ xuống là vì cha mình, lòng hiếu thảo cao hơn trời bể, sĩ tử trong thiên hạ đều phải khen y có hiếu, sao lại coi là nhục?
Nhưng Bùi Thận tuyệt nhiên sẽ không mở miệng nói vậy. Y há mồm tiếp tục: “Ta không muốn đợi trong phủ Tổng đốc, cho nên phóng ngựa lao đến gặp nàng.”
Thẩm Lan tất nhiên có thể hiểu được ý của y. Tóm lại là lòng y khó chịu, cần nhanh chóng được an ủi.
Thẩm Lan từ lúc chứng kiến cảnh tượng kia, cũng thuận theo mà dành cho y mấy phần thương xót, nhưng nàng cũng biết đồng cảm chính là khởi đầu của việc sa vào tình yêu.
Nàng tỉnh táo mà lý trí, biết không thể tiếp tục thế này, bởi lẽ hai người cuối cùng không phải bạn đường, thế là nàng rút tay ra, cố tình lảng tránh, nói: “Ngài và Ngụy Quốc công giết Hồng Tam Độc kia rồi, kế đó có tính toán gì không?”
…… Tính toán? Sự cố ngoài ý muốn hôm nay đã quấy nhiễu toàn bộ kế hoạch của Bùi Thận. Bây giờ thì không cần ngồi xe tù nữa, cứ việc dâng ngọn cờ “Thanh quân trắc” (2), trấn an lòng quân, y cùng phụ thân lại chia binh làm hai đường, tiến thẳng về Nam Kinh.
“Sắp đánh trận.”
Thẩm Lan biết, Bùi Thận muốn phản. Hoặc đúng hơn là, Ngụy Quốc công Bùi Kiệm muốn phản.
Nàng có phần nghi hoặc: “Cha con hai người nếu cam lòng nhận cái chết, thế tức là vốn không hề có ý làm phản. Vì sao hôm nay lại đột nhiên đổi ý?”
Nàng vốn tưởng giết Hồng Tam Độc rồi, Bùi Kiệm sẽ tự trói về kinh. Dù sao cũng phải chịu chết, gánh thêm một tội trạng nữa thì có sá gì?
Hay nói cách khác, Bùi Kiệm nếu cam lòng chịu chết rồi, lẽ nào việc tận mắt chứng kiến con mình chịu nhục thật sự có sức mạnh to lớn đến vậy sao? Ngay lập tức có thể khiến ông nảy sinh ý định làm phản?
Bùi Thận nhàn nhạt đáp: “Phụ thân ta tính tình cứng cỏi bất khuất, thường hay nói rằng làm người sống trong trời đất, có thể chịu chết chứ không thể chịu nhục.”
Bùi Kiệm quỳ gối trên xe tù tiến vào Hồ Quảng, đó là quỳ hoàng đế. Bùi Thận bị ép quỳ xuống, đó là quỳ một tên hoạn quan, Bùi Kiệm sao có thế nhịn được?
“Huống hồ, đâu phải chỉ có việc hôm nay?”
Nàng hiếm hoi mới tỏ thái độ ôn hòa như vậy, lại thêm kế hoạch trù tính nhiều năm rốt cuộc đã có lối ra, Bùi Thận tối nay cao hứng, chỉ muốn tuôn hết lòng mình: “Tháng tám năm Mậu Dần, cũng chính là ba năm trước, Võ Tam Khải tấn công kinh đô, giế/t chết tiên đế rồi tự xưng hoàng đế, đặt tên nước là Đại Thuận.”
Thẩm Lan gật đầu, chuyện này nàng đương nhiên cũng biết. Chỉ trong vòng ba năm, toàn bộ phía bắc đều là địa bàn của Đại Thuận.
Trên thực tế, quốc triều đã sớm mất rồi. Hiện giờ chẳng qua chỉ còn một triều đình nhỏ kéo dài hơi tàn mà thôi.
“Lúc ấy sáu bộ ở Nam Kinh gấp rút đề cử Mân Vương cai quản Hồ Quảng lên ngôi, cũng chính là hoàng đế đương triều. Bản thánh chỉ đầu tiên sau khi lên ngôi của vị bệ hạ này chính là tuyên bố người nam về nam, người bắc về bắc.”
Thẩm Lan thổn thức không thôi. Ý chỉ này sống sờ sờ nhường lại toàn bộ địa bàn phía bắc cho Đại Thuận, từ nay về sau hai miền nam bắc xa mặt cách lòng.
Bóng đêm dần sâu, Bùi Thận nhàn nhạt nói: “Hoàng đế hoàn toàn không muốn bình định phía Bắc. Ấy là do phụ thân ta lấy tước vị cùng tánh mạng ra đặt cược mà xin được.”
Thẩm Lan sửng sốt. Chuyện bí mật triều đình thế này, nàng dĩ nhiên không rõ, chỉ lẳng lặng nghe Bùi Thận nói tiếp: “Lúc ấy phía bắc coi như mất. Sĩ phu cùng dân chúng vì ý chỉ này mà lục đục không ngớt. Phía nam phản loạn nổi dậy khắp nơi, có đến vài kẻ tự mình xưng vua. Chẳng qua sau đó đều bị ta dẹp yên mà thôi.” 
“Thiên hạ loạn đến mức này, làm sao còn thu được thuế má gì nữa?” Bùi Thận không cách nào hiểu được: “Phụ thân ta gom góp vàng bạc, của cải tích góp mấy trăm năm trong phủ, nuôi được mấy vạn quân riêng.”
“Lại thêm Đông Nam vẫn được xem là trù phú, ta cũng ở nơi đó diệt Oa, bèn biển thủ thuế ruộng để dùng lấy bình định phía bắc và phía nam.” Triều đình cầm tiền thuế, không phải tu sửa cung điện thì cũng chỉ để ban cho phiên vương tiêu xài, chẳng thà y cắt xén để nuôi quân.
Thảo nào, Thẩm Lan rốt cuộc hiểu rõ. Thì ra Bùi Kiệm và Bùi Thận có số lượng quân riêng vô cùng lớn, chỉ nghe lệnh Bùi gia, cũng không khó hiểu khi hoàng đế e dè đến độ này.
“Triều đình không góp chút sức nào trong công cuộc chinh chiến phía bắc, mà lại muốn sau khi bình định xong, phái Khoáng Giám Thuế Sứ tới trưng thu thuế má nặng nề, khiến biên cương rung chuyển, khắp nơi dân chúng phẫn nộ khóc than. Phụ thân ta dù liên tiếp dâng sớ cũng đều vô ích.”
“Ba năm chinh chiến phía bắc, phụ thân chịu đủ khổ sở chống lại cả triều vu hãm bịa đặt, bây giờ lại muốn bắt giam cả hai cha con ta.”  Qua cầu rút ván, vong ân bội nghĩa đến bực này, cho dù có trung thành mấy nữa, lòng Bùi Kiệm cũng khó mà không sinh oán giận.
Mãi đến hôm nay, chính thức nổ tung.
Chờ Bùi Thận nói xong, Thẩm Lan xem như đã rõ.
Thời gian chỉ qua sáu năm ngắn ngủi, quốc triều đổi đến năm vị hoàng đế. Ngoài kia thì mọc lên nào Đại Thuận, Đại Khải … Địa bàn các nơi hầu hết đều do hai cha con Bùi gia đánh trận để thu phục.
Thế này có điểm nào giống soán vị, ngược lại có vẻ như là khai quốc.
Thẩm Lan thật sự không biết nên nói gì, chỉ còn lại đầy bụng thổn thức. Thật lâu sau, nàng mới hỏi: “Ngày mai ngài sẽ khởi hành lên đường sao?”
Bùi Thận lắc đầu: “Nếu muốn đánh trận, tất nhiên phải tranh thủ thời gian. Ta đã xử lý sự vụ xong cả.” Nói rồi, y lại trấn an nàng: “Mấy tháng này chiến tranh nổ ra, nàng hãy dọn vào ở trong phủ Tổng đốc, ít nhiều gì cũng an toàn hơn.”
Thẩm Lan đang định há mồm, ngờ đâu Bùi Thận dường như đoán được nàng sẽ từ chối, tiếp tục nói: “Nếu nàng không muốn, ít nhất cũng dọn về trong thành Võ Xương.”
“Được rồi.” Thẩm Lan biết nặng nhẹ, sẽ không lấy tánh mạng ra đùa.
Nàng đồng ý xong, vốn định nói với Bùi Thận nếu y đã phản rồi, không còn phải về Nam Kinh chịu chết nữa, vậy thì ngày sau không cần tới gặp nàng, hai người từ nay ai đi đường nấy.
Nhưng sắp sửa thốt ra mấy câu này, Thẩm Lan lại bắt đầu do dự.
Đánh trận sẽ có nguy hiểm chết người. Nếu hôm nay nàng từ chối thế này, khiến y lơ đễnh mất tập trung mà gặp họa… Thẩm Lan tuy không muốn gắn bó cùng y, nhưng cũng không hề muốn Bùi Thận cứ thế qua đời.
Thôi vậy, chờ y đánh xong rồi tính sau.
Thẩm Lan mở miệng nói: “Trời sắp sáng rồi, sao ngài chưa về đi?”
Bùi Thận quá mức nhung nhớ nàng, trái tim nóng hầm hập như lửa, chỉ tiếc không thể ôm ghì nàng vào lòng mà trêu chọc, khăng khít rúc vào nhau, hoặc là vui đêm uyên ương điên đảo gối chăn.
Chỉ có những động chạm càng sâu sắc, càng gần gụi mới có thể cởi nỗi khổ tương tư trong lòng y.
Ngay cả trong bóng tối, Thẩm Lan vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng rực của Bùi Thận, nóng đến độ chỉ hận không thể lột sạch xiêm y nàng.
Thẩm Lan hơi bực, định há mồm đuổi y. Ai ngờ ngay sau đó, nàng chợt thấy trên môi âm ấm.
Vừa chạm vào đã rời đi ngay.
Thẩm Lan tức giận, thấy lòng tốt của mình bị ném cho chó tha, đang định mắng mỏ y một phen, lại nghe Bùi Thận bật cười, kề sát tai nàng cất giọng khàn khàn.
“Chờ ta trở lại.”
Thẩm Lan bị hơi thở ấm nóng của y khiến vành tai hơi ngứa, nàng bản năng đẩy y ra, mắng: “Ngài về hay không thì liên quan gì đến ta!” 
Bùi Thận đã học xong cách coi nhẹ những lời lạnh lùng của nàng, chỉ vui vẻ bước ra ngoài cửa.
Y mở cửa, mưa đêm dai dẳng ngoài kia chẳng biết đã ngưng từ bao giờ. Ánh trăng le lói chen qua khung cửa rọi lên người y, chiếu ra một vầng sáng bàng bạc.
Thẩm Lan bỗng nhiên nhẹ nhàng hô: “Bùi Thận.”
Bùi Thận mừng rơn tưởng nàng muốn giữ chân mình, y sửa soạn quay đầu, lại nghe Thẩm Lan nhẹ giọng nói ——
“Nhân dân lầm than, bốn bể sôi trào, chỉ mong ngài có thể để họ sống tốt hơn một chút.”
Bùi Thận hơi giật mình, sau đó gật đầu đồng ý, đội ánh trăng sải bước rời đi.
Tháng sáu đã vào lúc giữa hè, kỳ mưa dầm cuối cùng cũng chấm dứt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...