Ta Không Làm Thiếp
Chương 96: Khuỵu gối
Ngày tiếp theo lại là một ngày trời đầy mây, mơ vàng cỏ úa, phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, khắp nơi đều là cảnh sương khói phủ mờ những nhành liễu, mịt mù u ám.
Mưa phùn mênh mông rét lạnh rơi lên người, ý lạnh thấm qua da thịt, len lỏi vào tận xương cốt.
Thẩm Lan rùng mình một cái, giả trang thành một nam tử mặc bộ trung y lụa trắng, khoác thêm đạo bào bằng vải tà văn hơi thô ráp, bên ngoài phủ thêm áo tơi, đội cái nón cói.
Rồi nàng lên đường đi thằng về Võ Xương.
Nàng vào thành từ cổng Bình Hồ, nhưng vừa đến gần Thuế Thự, Thẩm Lan liền cau mày.
Toàn bộ Thuế Thự bao gồm bá tánh bên ngoài cùng quân lính đứng chen chúc thành một đám. Ba lớp trong, ba lớp ngoài, họ vây Thuế Thự kín mít không kẽ hở. Mọi người ồn ào, chửi bậy, quát lớn, giằng co với những giáp sĩ gác trên đầu tường.
Thẩm Lan kéo nón cói thật thấp, hỏi: “Khi nào Ngụy Quốc công đến?”
Lâm Bỉnh Trung đứng cạnh nhìn lên màu trời: “Sắp rồi.” Đã vào chính ngọ, đoàn người chắc hẳn đã qua khỏi cửa thành.
Hắn vừa dứt lời, chẳng bao lâu sau trên con đường lát đá từ đằng xa, dòng người dường như bắt đầu trở nên náo động lên.
Thẩm Lan trông về phía ấy, thấy có hơn trăm giáp sĩ cầm đao, vây quanh một chiếc xe chở tù tiến lại gần.
Người đàn ông ngồi trong xe tù mặc áo quần từ vải đay, bị mưa phùn xối lên ướt đẫm. Người ấy tuổi chừng hơn năm mươi, hai mắt đỏ lừ nổi đầy gân máu, môi khô nứt nẻ, râu tóc lốm đốm bạc. Lại thêm đường đi dãi nắng dầm sương, tóc tai lúc này lộn xộn xốc xếch, người cũng hốc hác già nua, gần như đến độ tiều tụy.
Càng nghiệt ngã hơn, là chiếc xe tù kia có vẻ như được thiết kế riêng, cực kỳ chật chội thấp bé. Nửa thân trên của ông dù thẳng lưng ngẩng đầu, nhưng nửa thân dưới chỉ có thể quỳ gối trong xe tù.
Dù chịu nhục nhã như thế, vẻ mặt ông vẫn cương nghị đạm mạc mà quỳ thẳng như một ngọn lao.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lan nhìn thấy Ngụy Quốc công Bùi Kiệm, quả thực giống hệt những gì nàng từng đoán. Ông và Bùi Thận cực kỳ giống nhau, không chỉ có vẻ bề ngoài, mà còn về cả khí chất thể hiện ra nữa. (1)
Loại khí chất trầm tĩnh, tỉ mỉ, cương nghị, quả cảm này, cha con hai người chẳng có chút gì khác biệt.
“Đây là ai vậy?”
“Ngụy Quốc công cũng bị giam rồi sao?”
“Chó má! Bình định phía Bắc thì có tội gì!”
“Sao phải nhục nhã người ta đến thế?”
Bùi Kiệm vừa xuất hiện, ngay lập tức khơi dậy sự phẫn nộ lớn hơn nữa của dân chúng. Những kẻ to gan lại bắt đầu xô đẩy giáp sĩ, người nhát gan cũng ào ào chen tới gần chiếc xe tù.
Trần Tùng Mặc nấp trong đám người nhìn thấy chiếc xe này, không kìm được hít sâu một hơi. Hồ Quảng chính là gốc rễ của tiểu hoàng đế Nam Kinh, tính trước tính sau cuối cùng lại không ngờ tới Hồng Tam Độc vì muốn nịnh nọt bệ hạ, đương trường đổi xe tù, ép Ngụy Quốc công một đường quỳ đến Hồ Quảng.
Chỉ cần tưởng tượng lát nữa Gia chứng kiến cảnh này, Trần Tùng Mặc cảm thấy tê cả da đầu, hãi hùng khiếp vía.
Hắn thoáng đôi chút bất an, phảng như kế hoạch đã định trước sắp sửa vượt khỏi tầm kiểm soát.
Thẩm Lan nhìn nhóm giáp sĩ bọc quanh xe chở tù khó khăn chen qua đám đông. Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, xe tù rốt cuộc tới gần được cửa Thuế Thự.
Cưỡi ngựa dẫn đầu cũng là một tên thái giám mặt trắng không râu, tuổi chừng hơn ba mươi, mặc duệ tát hai màu xanh đỏ. Theo sau là mười mấy người đầu đội mũ nhọn, chân mang ủng da trắng. Thái giám xoay người nhảy xuống ngựa, đang định bước thẳng vào trong, chợt nghe có người hét lớn một tiếng ——
“Khoan! Xin để Công gia nhà ta dùng chút nước đã!”
Thái giám Hồng Tam Độc nhìn về phía đám người, trông thấy một tên đàn ông gầy gò mà chắc nịch chừng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu, đang trợn mắt nhìn hắn chằm chằm.
Mà những lời mới rồi chính là được thốt ra từ miệng người này.
Hồng Tam Độc sinh lòng bực bội. Cả con đường từ Thiểm Tây đến Hồ Quảng đã không biết bao nhiêu lần rồi! Không phải uống nước thì là ăn miếng bánh đỡ đói, không nữa thì là muốn dừng lại trạm dịch thuê phòng nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng hắn lại không thể chối từ. Tự thân hắn chỉ dẫn theo đúng một trăm hai mươi ba tên giáp sĩ hộ vệ, mà số thân vệ theo Bùi Kiệm xuôi nam đã hơn trăm người, chưa tính số người tản ra ẩn nấp trong đám đông.
Nếu đánh nhau thật, Hồng Tam Độc không hoàn thành nhiệm vụ đã đành, xui xẻo sẽ còn mất luôn tánh mạng.
Hắn nghẹn một hơi trong ngực, nhưng rốt cuộc chỉ đành nhịn xuống, độc ác nói: “Ngươi cứ việc!” Còn phải xem xem Công gia nhà ngươi có chịu ăn không.
Dứt lời, Hồng Tam Độc phất tay áo, nhóm giáp sĩ nhanh chóng nhường đường. Người đàn ông kia nhanh nhẹn chạy tới, sải bước leo lên xe tù, lấy túi nước trong ngực ra, hơi khuỵu gối dâng lên cho Bùi Kiệm.
Thấy cảnh này, chung quanh bắt đầu có tiếng xầm xì khe khẽ.
“Người này coi vậy mà trung thành!”
“Trung thành thì được gì? Cuối cùng cũng bị áp giải về Nam Kinh.”
“Nếu trung thành thật, sao không cứu Quốc công gia ra ngoài đi!”
“Cứu kiểu gì! Đọc tiểu thuyết cho lắm vào. Có biết cướp pháp trường phán ngang tội mưu nghịch không!”
Thẩm Lan nghe những tiếng bàn tán không ngớt bên tai, một mực lặng im nhìn về phía trước.
Bùi Kiệm lắc đầu: “Đã có nước mưa, cần gì túi nước?” Dứt lời, ông ngửa mặt lên, để nước mưa rơi vào miệng làm trơn cổ họng.
Bùi Kiệm sợ ngồi xe tù không tiện giải quyết nhu cầu riêng, chỉ uống hai ngụm nước mưa thì mím môi không chịu uống thêm nữa. Ông lắc đầu, cất tiếng nói khàn khàn như cũ: “Tiêu Nghĩa, ngươi trở về đi.”
Tiêu Nghĩa cũng là một kẻ bướng bỉnh: “Công gia muốn tận trung với bệ hạ, vậy Tiêu Nghĩa ta cũng phải tận trung với Công gia.” Nói rồi, hắn moi gói giấy trong ngực ra, bên trong gói một cái bánh nướng đã được bẻ sẵn thành từng miếng nhỏ.
Bùi Kiệm lắc đầu từ chối rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, không tiếp tục nhìn Tiêu Nghĩa nữa.
Mới bảy tám ngày ngắn ngủi, Bùi Kiệm đầu tiên là dãi cái nắng cháy rát ở Thiểm Tây, kế đến lại dầm những trận mưa phùn liên miên của Hồ Quảng. Cả người bấy giờ dáng vẻ tiều tụy, thần sắc quạnh hiu, rõ ràng là nản lòng thoái chí mà bắt đầu sinh lòng muốn chết.
Tiêu Nghĩa không đành lòng, tức giận bất bình nói: “Công gia là bị gian nịnh trong triều mưu hại! Cuốn sách tà đạo kia đầu tiên xuất hiện ở Nam Kinh, liên quan quái gì tới Công gia chứ! Rõ ràng là bệ hạ ngu ngốc vô đạo……”
“Câm miệng!” Bùi Kiệm bỗng nhiên trợn mắt, lạnh giọng quát lớn: “Ai cho ngươi bất kính với bệ hạ! Cút xuống đi!”
Tiêu Nghĩa thấy mình không sai, nhưng rốt cuộc không dám trái ý Bùi Kiệm, chỉ có thể ôm lòng phẫn uất nhảy xuống khỏi xe chở tù.
Thẩm Lan đứng từ xa dùng thái độ bàng quan chứng kiến một màn này, lại thấy bá tánh chung quanh lần nữa bị khơi dậy sự phẫn nộ. Họ xô đẩy giáp sĩ, lớn tiếng chửi bậy “Tàn hại trung lương!”, “Thiến đảng là bọn tiểu nhân gian nịnh!”
“Làm gì đó! Lùi lại!”
“Đồ trứng chim này, ngươi dám!”
“Thiến đảng hại người ——”
“Tao bảo chúng bây lùi lại! Lùi lại!”
Tất cả mọi người đều đang gào rống, ai nấy đều mang gương mặt chứa đầy phẫn nộ. Đây đã không phải lần đầu bá tánh Hồ Quảng gặp hoạn quan. Họ bị phá nát nhà cửa, cướp đoạt tài sản, vợ con, sự giận dữ đối với Khoáng Giám Thuế Sứ đã lên đến đỉnh điểm.
Thẩm Lan thậm chí có thể loáng thoáng nghe thấy vài câu hôn quân vô đạo, Kiệt, Trụ hiện thế…(2)
Toàn bộ thành Võ Xương đã giống hệt một chảo dầu sôi, ùng ục đến sắp sửa trào ra ngoài.
Trái tim Thẩm Lan đập kinh hoàng, nàng vốn định mau chóng rời đi, nhưng không khỏi đưa mắt nhìn lại mười bảy tên hộ vệ rải rác chung quanh nàng.
Mười bảy người này đều là Bùi Thận để lại cho nàng.
Bước chân Thẩm Lan khựng lại, vẻ mặt rối rắm khó dò. Hồi lâu sau, nàng thở dài một tiếng, rốt cuộc ngẩng đầu tiếp tục quan sát tình huống.
Giờ phút này, trong sương phòng của Thuế Thự, Bùi Thận đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe cửa kẽo kẹt mở ra, bên ngoài vang lên giọng Dư Tông.
“Bùi đại nhân, mời đi thôi.”
Bùi Thận mở mắt, bình thản đứng dậy bước ra cửa. Y đến được tới cửa, thấy cạnh Dư Tông có một thái giám mặc duệ tát xanh đỏ đứng đó, bèn ấm giọng hỏi: “Xin hỏi vị này là?”
Dư Tông làm người đứng giữa, vốn là nên mở miệng giới thiệu một phen. Ai ngờ Hồng Tam Độc đã tự há mồm, hung hăng nói: “Bệ hạ phái tạp gia áp giải Ngụy Quốc công. Tên tuổi thấp hèn, không nhọc Thế tử phải nhắc đến.”
Bùi Thận hơi ngừng chân, biết người này chắc hẳn ôm cục tức bên phía phụ thân, cho nên mới đến trút lên đầu y.
Bùi Thận nhìn hắn, ôn tồn đáp: “Nếu đã thấp hèn, đúng là không nên để người khác biết được.”
Hồng Tam Độc biến sắc. Trong bảy, tám thái giám áp giải Bùi Thận lập tức có tên tiểu thái giám nhảy xổ ra, lạnh giọng quát lớn: “Tên giặc này, sao ngươi dám!” Dứt lời, hắn vung roi ngựa, xé gió quất xuống thật mạnh.
Bùi Thận dù đeo xiềng xích nhưng võ công vẫn còn, y thoáng nghiêng người rồi bước về phía trước nửa bước, tránh đi sợi roi đang rít gào lao đến.
Chẳng ngờ roi đó vốn do tiểu thái giám kia chế riêng, dài hơn so với những roi mà Đông Xưởng quen dùng một đoạn, lại vụt tới từ sau lưng. Bùi Thận nhất thời không tính chuẩn, cuối cùng bị vụt trúng.
Phần xiêm y trên lưng rách ra, nhanh chóng thấm máu. Bùi Thận khẽ nhíu mày, vết thương nhỏ thôi, cũng không phải đau lắm.
Thấy y chỉ bị mũi roi quẹt phải, Hồng Tam Độc tức giận cười lạnh một tiếng, quay sang quát tên tiểu thái giám A Tứ: “Vô dụng, ai cho ngươi vung roi!”
A Tứ cuống quít quỳ xuống: “Hồng công công tha tội.”
Hồng Tam Độc tuy cáu giận nó đánh người cũng không nên hồn, nhưng nó chịu đứng ra tức là trung thành với hắn, bèn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói: “Thế tử gia cành vàng lá ngọc, cho dù lâm vào cảnh xuống dốc, bị xe chở tù áp giải vào kinh, cũng không phải người mà nhà ngươi được phép đánh.”
A Tứ cúi đầu khom lưng, luôn miệng xin vâng.
Hồng Tam Độc lại nói vài câu, hàm ý ám chỉ đều là vinh quang ngày xưa của phủ Ngụy Quốc công, chăm chăm chọc vào miệng vết thương của người khác.
Hắn vừa nói vừa liếc trộm Bùi Thận, thấy vẻ mặt đối phương không vui chẳng buồn, ánh mắt chưa mảy may gợn sóng, rõ ràng coi hắn chỉ như không khí, làm Hồng Tam Độc càng thêm tức tối.
Đặng Canh cùng Dư Tông đứng cạnh thấy thế, không hẹn mà cùng giả chết. Cả hai đều không muốn đắc tội Hồng Tam Độc, bởi người này là cháu ruột của Thái giám cầm bút chưởng quản Đông Xưởng – Hồng Đạt.
Đừng thấy chỗ dựa sau lưng hắn là thái giám chưởng ấn – Dư đại quan, địa vị còn cao hơn cả Hồng Đạt. Nhưng Dư đại quan có tận mấy trăm đứa cháu, thiếu hắn cũng chẳng sao. Mà Hồng Đạt lại chưởng quản Đông Xưởng, luôn được bệ hạ cất nhắc. Hồng Tam Độc chính là cháu ruột Hồng Đạt, Dư Tông nào dám đắc tội hắn.
Chờ Hồng Tam Độc diễn xong rồi, Bùi Thận mới chậm rãi mở miệng: “Dư đại đang, đi thôi.”
Thấy mình bị y lơ đẹp, lòng Hồng Tam Độc giận dữ cuồn cuộn, hạ quyết tâm chờ đến được trạm dịch, nhất định sẽ cho hai cha con này đẹp mặt.
Dư Tông giả chết đến tận lúc này, thực sự không cách nào tiếp tục giả vờ thêm nữa, đành phải cười cười nhìn Hồng Tam Độc, giảng hòa: “Hồng đại đang, đi thôi.”
Hồng Tam Độc khịt mũi một cái, hô người cầm ô rồi ngồi kiệu ra ngoài.
Ở trong phạm vi Thuế Thự dĩ nhiên không ai bung ô hay đưa áo tơi cho Bùi Thận. Y vừa bước ra hành lang dài, mưa bụi tí tách phủ xuống người y.
Chỉ chớp mắt, những hạt mưa vương vội lên nơi tóc mai, hơi lạnh thấm ướt khẽ luồn qua lớp áo.
Xiềng xích mà Bùi Thận phải mang trên người nặng xấp xỉ hai mươi cân, y đội mưa gió rét mướt, từng bước một ra tới cửa chính của Thuế Thự.
“Ra rồi! Ra rồi!”
Đám người vốn đã ồn ào, lúc này càng hệt như giọt nước lỡ rơi vào chảo dầu sôi, đám người hai bên lập tức bắt đầu xô đẩy ầm ĩ lên.
Hơn mười giáp sĩ múa đao, múa gậy, hươ những ngọn thương dài, lớn tiếng quát tháo: “Lùi lại! Tất cả lùi ra!”
Đám đông vẫn tiếp tục xô đẩy, chen chúc, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng “Lũ chó săn chúng mày!”, “Thiến đảng là bè đảng phản loạn!”
Bùi Thận yên lặng nhìn đám đông, nhưng vừa nâng mắt, liền bắt gặp chiếc xe tù nhỏ hẹp dừng giữa biển người. Trên ấy có người đàn ông hơn năm mươi tuổi già nua yếu đuối, tiều tụy mà quỳ trong xe.
Bùi Thận biến sắc, lạnh giọng nói: “Tiêu Nghĩa! Mang phụ thân của ta xuống!”
Tiêu Nghĩa đứng trong đám người vừa nghe lệnh Bùi Thận, lập tức mừng rỡ đáp lời, rồi dẫn hơn trăm thân vệ cùng lúc rút đao ra.
Đám đông thoáng chốc trở nên hỗn loạn, từng tiếng thét chói tai, từng người xô đẩy nhau chạy trốn……
Hồng Tam Độc cùng Dư Tông hãi đến độ tay chân lạnh ngắt, đang định mở miệng quát nạt, lại nghe Bùi Kiệm trên xe bỗng nhiên mở mắt, lạnh lùng nói: “Chớ có sinh sự.”
Bùi Thận lắc đầu, nhích đến trước một bước: “Cha, con đổi xe chở tù của con cho cha.” Xe Dư Tông chuẩn bị cho y là xe bình thường, không đến nỗi khiến người ta phải khuỵu gối mà quỳ xuống.
Bùi Kiệm nghe vậy, trong lòng tuy cảm động, nhưng ngoài mặt vẫn lắc đầu.
Bùi Thận chưa chịu từ bỏ, mở miệng nói: “Hôm nay thấy phụ thân chịu khổ, lại không cách nào chịu thay được, ta quả thực thẹn làm phận con cái.”
Bùi Kiệm chẳng biết làm sao, đành thở dài: “Thôi được.”
Thấy ông chịu đồng ý, Tiêu Nghĩa lúc này mới nhẹ thở phào, giơ đao hất hai tên giáp sĩ tránh đường. Hai người quay sang nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía Hồng Tam Độc.
Hồng Tam Độc giận tím mặt. Hai cha con họ Bùi này sao dám ngang ngược kiêu ngạo như thế! Dám tự ý quyết định, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến hắn!
“Ai dám lùi lại!” Hồng Tam Độc hét lớn một tiếng: “Bùi Thận! Ngươi dám cả gan tự tiện mở xe tù, tội trạng tương đương mưu nghịch! Bùi gia muốn tạo phản đúng không!”
Bùi Thận lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Bùi gia ta kéo dài đến nay, tổng cộng mười hai thế hệ. Đời đời cung cúc tận tụy, hết mực trung thành. Ngươi là thứ gì, cũng xứng mưu hại bọn ta?”
…… Ngươi là thứ gì. Mấy chữ này, thành công kích nổ cơn giận Hồng Tam Độc đã nén chặt bấy lâu nay.
Gân xanh trên cổ hắn trồi lên, nắm chặt hai đấm, ánh mắt như muốn cắn nuốt người trước mặt, hắn mở miệng gằn từng chữ: “Thế tử gia không cần đổi xe tù với Công gia đâu. Tạp gia sắp sửa ngồi xe lên đường về trạm dịch đường thủy của Võ Xương, vừa hay lại đang thiếu cái ghế ngựa để leo lên xe đây.”
…… Ghế ngựa. Lúc bước lên xe ngựa, những người có vóc dáng không quá cao sẽ phải dẫm lên ghế ngựa để leo được lên xe.
Ai nấy đều giận dữ biến sắc.
Thẩm Lan cũng kinh ngạc không thôi.
Tất cả thân vệ có mặt đồng thời rút đao, cau mày quắc mắt. Không chỉ có thân vệ, mà còn thêm cả số lính mà mười mấy bách hộ của các vệ sở đem đến cũng tham gia.
“Thiến cẩu sao ngươi dám!”
“Giết hắn!”
Tiếng của gần ngàn người đồng thanh mắng chửi reo hò, rút đao bổ về phía nhau khiến khung cảnh dần trở nên kinh hoàng.
Nếu nói Hồng Tam Độc lúc này không sợ là giả, hai chân hắn bủn rủn không trụ nổi. Nhưng hắn ở cùng Bùi Kiệm bảy, tám ngày nay, dù là chịu nhục nhã cách mấy, Bùi Kiệm đều chẳng hề mảy may để bụng. Hắn đoán Bùi Kiệm nhất định sẽ quát bảo ngưng lại.
Quả nhiên, Bùi Kiệm hét lớn: “Bùi gia ta sao lại tạo phản! Tất cả thu đao lại cho ta!”
Tiêu Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nhưng rốt cuộc không dám trái lệnh, chỉ đành phẫn uất không cam mà thu đao vào vỏ. Nhưng ở đây là sân nhà của Bùi Thận, y không hạ lệnh, số thân vệ cùng quân lính còn lại lần nữa đánh trống hò vang.
Bùi Kiệm thấy thế, từ đằng xa cất giọng giải thích: “Hồng đại đang, gia tộc ta nhiều thế hệ đều là trung lương, sao có thể mưu nghịch được?” Nói rồi, ông quay sang Bùi Thận: “Xe này tốt lắm, không cần đổi.” Ý bảo Bùi Thận hạ lệnh để người của y ngừng tay.
Hồng Tam Độc cao giọng cười to: “Thế tử gia đã nghe rồi chứ? Ngụy Quốc công bảo xe tù tốt lắm, ngài ấy thích quỳ cơ mà.”
Máu cuộn trào dữ dội nơi lồng ngực Bùi Thận, ánh mắt y như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ này.
Hồng Tam Độc nắm trong tay một kẻ trung thành tuyệt đối lại còn có thể kiểm soát Bùi Thận như Bùi Kiệm đây, đâu còn sợ sệt gì y? Hắn vờ ra vẻ sâu sắc, nói: “Nếu Thế tử gia vẫn muốn đổi xe tù cho Quốc công gia, tạp gia đã nói lời tất nhiên phải giữ lấy lời rồi.”
Ánh mắt Bùi Thận chuyển sang hung ác, bén ngót như đao, mấy độ muốn bất chấp vồ tới giế.t chết hắn.
Nhưng ngay sau khoảnh khắc đó, y khuỵu gối quỳ xuống, khom người thật thấp…… Tấm lưng dày rộng ấy nằm sấp xuống mặt đất.
Mặc người tùy ý dẫm lên.
Ai nấy đều sững sờ, đất trời như cũng bỗng lặng đi.
Thẩm Lan ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Đến bây giờ, nàng cuối cùng tin tưởng, Bùi Thận quả thực cam lòng nhận lấy cái chết. Bởi y thà bẻ gãy sống lưng của chính mình, chứ không ra tay giết Hồng Tam Độc.
Đằng xa dường như vẳng lại tiếng Bùi Kiệm đau đớn gào lên, tiếng đám người tuốt đao khỏi vỏ, tiếng bá tánh mắng chửi dữ tợn…
Những âm thanh đó phảng như bị một lớp vải bọc lấy, khiến Thẩm Lan chẳng quá bận tâm để bụng. Nàng chỉ một mực chăm chú nhìn về phía trước.
Mưa dầm triền miên, gió bắc thổi vù, Bùi Thận giống như bị người ta bẻ gãy sống lưng, lặng lẽ quỳ gối nơi đó. Mặt mũi, cơ thể y đẫm nước mưa, trên lưng thấp thoáng có máu tươi rỉ ra, rồi bị nước mưa pha loãng thành màu hồng nhạt, không ngừng tràn ra chung quanh…
Thẩm Lan theo bản năng nhích lên một bước, hy vọng có thể nhìn rõ hơn chút nữa.
Mưa tuôn trắng xóa cả đất trời, từng vũng, lại từng vũng máu tươi tràn ra rồi đọng lại. Cùng với Bùi Thận mặc quần áo giản đơn, quỳ phủ phục trên nền đất.
Tất cả đập vào trong mắt nàng.
Thẩm Lan đột nhiên thấy lòng như thắt lại.
Mưa phùn mênh mông rét lạnh rơi lên người, ý lạnh thấm qua da thịt, len lỏi vào tận xương cốt.
Thẩm Lan rùng mình một cái, giả trang thành một nam tử mặc bộ trung y lụa trắng, khoác thêm đạo bào bằng vải tà văn hơi thô ráp, bên ngoài phủ thêm áo tơi, đội cái nón cói.
Rồi nàng lên đường đi thằng về Võ Xương.
Nàng vào thành từ cổng Bình Hồ, nhưng vừa đến gần Thuế Thự, Thẩm Lan liền cau mày.
Toàn bộ Thuế Thự bao gồm bá tánh bên ngoài cùng quân lính đứng chen chúc thành một đám. Ba lớp trong, ba lớp ngoài, họ vây Thuế Thự kín mít không kẽ hở. Mọi người ồn ào, chửi bậy, quát lớn, giằng co với những giáp sĩ gác trên đầu tường.
Thẩm Lan kéo nón cói thật thấp, hỏi: “Khi nào Ngụy Quốc công đến?”
Lâm Bỉnh Trung đứng cạnh nhìn lên màu trời: “Sắp rồi.” Đã vào chính ngọ, đoàn người chắc hẳn đã qua khỏi cửa thành.
Hắn vừa dứt lời, chẳng bao lâu sau trên con đường lát đá từ đằng xa, dòng người dường như bắt đầu trở nên náo động lên.
Thẩm Lan trông về phía ấy, thấy có hơn trăm giáp sĩ cầm đao, vây quanh một chiếc xe chở tù tiến lại gần.
Người đàn ông ngồi trong xe tù mặc áo quần từ vải đay, bị mưa phùn xối lên ướt đẫm. Người ấy tuổi chừng hơn năm mươi, hai mắt đỏ lừ nổi đầy gân máu, môi khô nứt nẻ, râu tóc lốm đốm bạc. Lại thêm đường đi dãi nắng dầm sương, tóc tai lúc này lộn xộn xốc xếch, người cũng hốc hác già nua, gần như đến độ tiều tụy.
Càng nghiệt ngã hơn, là chiếc xe tù kia có vẻ như được thiết kế riêng, cực kỳ chật chội thấp bé. Nửa thân trên của ông dù thẳng lưng ngẩng đầu, nhưng nửa thân dưới chỉ có thể quỳ gối trong xe tù.
Dù chịu nhục nhã như thế, vẻ mặt ông vẫn cương nghị đạm mạc mà quỳ thẳng như một ngọn lao.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lan nhìn thấy Ngụy Quốc công Bùi Kiệm, quả thực giống hệt những gì nàng từng đoán. Ông và Bùi Thận cực kỳ giống nhau, không chỉ có vẻ bề ngoài, mà còn về cả khí chất thể hiện ra nữa. (1)
Loại khí chất trầm tĩnh, tỉ mỉ, cương nghị, quả cảm này, cha con hai người chẳng có chút gì khác biệt.
“Đây là ai vậy?”
“Ngụy Quốc công cũng bị giam rồi sao?”
“Chó má! Bình định phía Bắc thì có tội gì!”
“Sao phải nhục nhã người ta đến thế?”
Bùi Kiệm vừa xuất hiện, ngay lập tức khơi dậy sự phẫn nộ lớn hơn nữa của dân chúng. Những kẻ to gan lại bắt đầu xô đẩy giáp sĩ, người nhát gan cũng ào ào chen tới gần chiếc xe tù.
Trần Tùng Mặc nấp trong đám người nhìn thấy chiếc xe này, không kìm được hít sâu một hơi. Hồ Quảng chính là gốc rễ của tiểu hoàng đế Nam Kinh, tính trước tính sau cuối cùng lại không ngờ tới Hồng Tam Độc vì muốn nịnh nọt bệ hạ, đương trường đổi xe tù, ép Ngụy Quốc công một đường quỳ đến Hồ Quảng.
Chỉ cần tưởng tượng lát nữa Gia chứng kiến cảnh này, Trần Tùng Mặc cảm thấy tê cả da đầu, hãi hùng khiếp vía.
Hắn thoáng đôi chút bất an, phảng như kế hoạch đã định trước sắp sửa vượt khỏi tầm kiểm soát.
Thẩm Lan nhìn nhóm giáp sĩ bọc quanh xe chở tù khó khăn chen qua đám đông. Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, xe tù rốt cuộc tới gần được cửa Thuế Thự.
Cưỡi ngựa dẫn đầu cũng là một tên thái giám mặt trắng không râu, tuổi chừng hơn ba mươi, mặc duệ tát hai màu xanh đỏ. Theo sau là mười mấy người đầu đội mũ nhọn, chân mang ủng da trắng. Thái giám xoay người nhảy xuống ngựa, đang định bước thẳng vào trong, chợt nghe có người hét lớn một tiếng ——
“Khoan! Xin để Công gia nhà ta dùng chút nước đã!”
Thái giám Hồng Tam Độc nhìn về phía đám người, trông thấy một tên đàn ông gầy gò mà chắc nịch chừng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu, đang trợn mắt nhìn hắn chằm chằm.
Mà những lời mới rồi chính là được thốt ra từ miệng người này.
Hồng Tam Độc sinh lòng bực bội. Cả con đường từ Thiểm Tây đến Hồ Quảng đã không biết bao nhiêu lần rồi! Không phải uống nước thì là ăn miếng bánh đỡ đói, không nữa thì là muốn dừng lại trạm dịch thuê phòng nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng hắn lại không thể chối từ. Tự thân hắn chỉ dẫn theo đúng một trăm hai mươi ba tên giáp sĩ hộ vệ, mà số thân vệ theo Bùi Kiệm xuôi nam đã hơn trăm người, chưa tính số người tản ra ẩn nấp trong đám đông.
Nếu đánh nhau thật, Hồng Tam Độc không hoàn thành nhiệm vụ đã đành, xui xẻo sẽ còn mất luôn tánh mạng.
Hắn nghẹn một hơi trong ngực, nhưng rốt cuộc chỉ đành nhịn xuống, độc ác nói: “Ngươi cứ việc!” Còn phải xem xem Công gia nhà ngươi có chịu ăn không.
Dứt lời, Hồng Tam Độc phất tay áo, nhóm giáp sĩ nhanh chóng nhường đường. Người đàn ông kia nhanh nhẹn chạy tới, sải bước leo lên xe tù, lấy túi nước trong ngực ra, hơi khuỵu gối dâng lên cho Bùi Kiệm.
Thấy cảnh này, chung quanh bắt đầu có tiếng xầm xì khe khẽ.
“Người này coi vậy mà trung thành!”
“Trung thành thì được gì? Cuối cùng cũng bị áp giải về Nam Kinh.”
“Nếu trung thành thật, sao không cứu Quốc công gia ra ngoài đi!”
“Cứu kiểu gì! Đọc tiểu thuyết cho lắm vào. Có biết cướp pháp trường phán ngang tội mưu nghịch không!”
Thẩm Lan nghe những tiếng bàn tán không ngớt bên tai, một mực lặng im nhìn về phía trước.
Bùi Kiệm lắc đầu: “Đã có nước mưa, cần gì túi nước?” Dứt lời, ông ngửa mặt lên, để nước mưa rơi vào miệng làm trơn cổ họng.
Bùi Kiệm sợ ngồi xe tù không tiện giải quyết nhu cầu riêng, chỉ uống hai ngụm nước mưa thì mím môi không chịu uống thêm nữa. Ông lắc đầu, cất tiếng nói khàn khàn như cũ: “Tiêu Nghĩa, ngươi trở về đi.”
Tiêu Nghĩa cũng là một kẻ bướng bỉnh: “Công gia muốn tận trung với bệ hạ, vậy Tiêu Nghĩa ta cũng phải tận trung với Công gia.” Nói rồi, hắn moi gói giấy trong ngực ra, bên trong gói một cái bánh nướng đã được bẻ sẵn thành từng miếng nhỏ.
Bùi Kiệm lắc đầu từ chối rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, không tiếp tục nhìn Tiêu Nghĩa nữa.
Mới bảy tám ngày ngắn ngủi, Bùi Kiệm đầu tiên là dãi cái nắng cháy rát ở Thiểm Tây, kế đến lại dầm những trận mưa phùn liên miên của Hồ Quảng. Cả người bấy giờ dáng vẻ tiều tụy, thần sắc quạnh hiu, rõ ràng là nản lòng thoái chí mà bắt đầu sinh lòng muốn chết.
Tiêu Nghĩa không đành lòng, tức giận bất bình nói: “Công gia là bị gian nịnh trong triều mưu hại! Cuốn sách tà đạo kia đầu tiên xuất hiện ở Nam Kinh, liên quan quái gì tới Công gia chứ! Rõ ràng là bệ hạ ngu ngốc vô đạo……”
“Câm miệng!” Bùi Kiệm bỗng nhiên trợn mắt, lạnh giọng quát lớn: “Ai cho ngươi bất kính với bệ hạ! Cút xuống đi!”
Tiêu Nghĩa thấy mình không sai, nhưng rốt cuộc không dám trái ý Bùi Kiệm, chỉ có thể ôm lòng phẫn uất nhảy xuống khỏi xe chở tù.
Thẩm Lan đứng từ xa dùng thái độ bàng quan chứng kiến một màn này, lại thấy bá tánh chung quanh lần nữa bị khơi dậy sự phẫn nộ. Họ xô đẩy giáp sĩ, lớn tiếng chửi bậy “Tàn hại trung lương!”, “Thiến đảng là bọn tiểu nhân gian nịnh!”
“Làm gì đó! Lùi lại!”
“Đồ trứng chim này, ngươi dám!”
“Thiến đảng hại người ——”
“Tao bảo chúng bây lùi lại! Lùi lại!”
Tất cả mọi người đều đang gào rống, ai nấy đều mang gương mặt chứa đầy phẫn nộ. Đây đã không phải lần đầu bá tánh Hồ Quảng gặp hoạn quan. Họ bị phá nát nhà cửa, cướp đoạt tài sản, vợ con, sự giận dữ đối với Khoáng Giám Thuế Sứ đã lên đến đỉnh điểm.
Thẩm Lan thậm chí có thể loáng thoáng nghe thấy vài câu hôn quân vô đạo, Kiệt, Trụ hiện thế…(2)
Toàn bộ thành Võ Xương đã giống hệt một chảo dầu sôi, ùng ục đến sắp sửa trào ra ngoài.
Trái tim Thẩm Lan đập kinh hoàng, nàng vốn định mau chóng rời đi, nhưng không khỏi đưa mắt nhìn lại mười bảy tên hộ vệ rải rác chung quanh nàng.
Mười bảy người này đều là Bùi Thận để lại cho nàng.
Bước chân Thẩm Lan khựng lại, vẻ mặt rối rắm khó dò. Hồi lâu sau, nàng thở dài một tiếng, rốt cuộc ngẩng đầu tiếp tục quan sát tình huống.
Giờ phút này, trong sương phòng của Thuế Thự, Bùi Thận đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe cửa kẽo kẹt mở ra, bên ngoài vang lên giọng Dư Tông.
“Bùi đại nhân, mời đi thôi.”
Bùi Thận mở mắt, bình thản đứng dậy bước ra cửa. Y đến được tới cửa, thấy cạnh Dư Tông có một thái giám mặc duệ tát xanh đỏ đứng đó, bèn ấm giọng hỏi: “Xin hỏi vị này là?”
Dư Tông làm người đứng giữa, vốn là nên mở miệng giới thiệu một phen. Ai ngờ Hồng Tam Độc đã tự há mồm, hung hăng nói: “Bệ hạ phái tạp gia áp giải Ngụy Quốc công. Tên tuổi thấp hèn, không nhọc Thế tử phải nhắc đến.”
Bùi Thận hơi ngừng chân, biết người này chắc hẳn ôm cục tức bên phía phụ thân, cho nên mới đến trút lên đầu y.
Bùi Thận nhìn hắn, ôn tồn đáp: “Nếu đã thấp hèn, đúng là không nên để người khác biết được.”
Hồng Tam Độc biến sắc. Trong bảy, tám thái giám áp giải Bùi Thận lập tức có tên tiểu thái giám nhảy xổ ra, lạnh giọng quát lớn: “Tên giặc này, sao ngươi dám!” Dứt lời, hắn vung roi ngựa, xé gió quất xuống thật mạnh.
Bùi Thận dù đeo xiềng xích nhưng võ công vẫn còn, y thoáng nghiêng người rồi bước về phía trước nửa bước, tránh đi sợi roi đang rít gào lao đến.
Chẳng ngờ roi đó vốn do tiểu thái giám kia chế riêng, dài hơn so với những roi mà Đông Xưởng quen dùng một đoạn, lại vụt tới từ sau lưng. Bùi Thận nhất thời không tính chuẩn, cuối cùng bị vụt trúng.
Phần xiêm y trên lưng rách ra, nhanh chóng thấm máu. Bùi Thận khẽ nhíu mày, vết thương nhỏ thôi, cũng không phải đau lắm.
Thấy y chỉ bị mũi roi quẹt phải, Hồng Tam Độc tức giận cười lạnh một tiếng, quay sang quát tên tiểu thái giám A Tứ: “Vô dụng, ai cho ngươi vung roi!”
A Tứ cuống quít quỳ xuống: “Hồng công công tha tội.”
Hồng Tam Độc tuy cáu giận nó đánh người cũng không nên hồn, nhưng nó chịu đứng ra tức là trung thành với hắn, bèn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói: “Thế tử gia cành vàng lá ngọc, cho dù lâm vào cảnh xuống dốc, bị xe chở tù áp giải vào kinh, cũng không phải người mà nhà ngươi được phép đánh.”
A Tứ cúi đầu khom lưng, luôn miệng xin vâng.
Hồng Tam Độc lại nói vài câu, hàm ý ám chỉ đều là vinh quang ngày xưa của phủ Ngụy Quốc công, chăm chăm chọc vào miệng vết thương của người khác.
Hắn vừa nói vừa liếc trộm Bùi Thận, thấy vẻ mặt đối phương không vui chẳng buồn, ánh mắt chưa mảy may gợn sóng, rõ ràng coi hắn chỉ như không khí, làm Hồng Tam Độc càng thêm tức tối.
Đặng Canh cùng Dư Tông đứng cạnh thấy thế, không hẹn mà cùng giả chết. Cả hai đều không muốn đắc tội Hồng Tam Độc, bởi người này là cháu ruột của Thái giám cầm bút chưởng quản Đông Xưởng – Hồng Đạt.
Đừng thấy chỗ dựa sau lưng hắn là thái giám chưởng ấn – Dư đại quan, địa vị còn cao hơn cả Hồng Đạt. Nhưng Dư đại quan có tận mấy trăm đứa cháu, thiếu hắn cũng chẳng sao. Mà Hồng Đạt lại chưởng quản Đông Xưởng, luôn được bệ hạ cất nhắc. Hồng Tam Độc chính là cháu ruột Hồng Đạt, Dư Tông nào dám đắc tội hắn.
Chờ Hồng Tam Độc diễn xong rồi, Bùi Thận mới chậm rãi mở miệng: “Dư đại đang, đi thôi.”
Thấy mình bị y lơ đẹp, lòng Hồng Tam Độc giận dữ cuồn cuộn, hạ quyết tâm chờ đến được trạm dịch, nhất định sẽ cho hai cha con này đẹp mặt.
Dư Tông giả chết đến tận lúc này, thực sự không cách nào tiếp tục giả vờ thêm nữa, đành phải cười cười nhìn Hồng Tam Độc, giảng hòa: “Hồng đại đang, đi thôi.”
Hồng Tam Độc khịt mũi một cái, hô người cầm ô rồi ngồi kiệu ra ngoài.
Ở trong phạm vi Thuế Thự dĩ nhiên không ai bung ô hay đưa áo tơi cho Bùi Thận. Y vừa bước ra hành lang dài, mưa bụi tí tách phủ xuống người y.
Chỉ chớp mắt, những hạt mưa vương vội lên nơi tóc mai, hơi lạnh thấm ướt khẽ luồn qua lớp áo.
Xiềng xích mà Bùi Thận phải mang trên người nặng xấp xỉ hai mươi cân, y đội mưa gió rét mướt, từng bước một ra tới cửa chính của Thuế Thự.
“Ra rồi! Ra rồi!”
Đám người vốn đã ồn ào, lúc này càng hệt như giọt nước lỡ rơi vào chảo dầu sôi, đám người hai bên lập tức bắt đầu xô đẩy ầm ĩ lên.
Hơn mười giáp sĩ múa đao, múa gậy, hươ những ngọn thương dài, lớn tiếng quát tháo: “Lùi lại! Tất cả lùi ra!”
Đám đông vẫn tiếp tục xô đẩy, chen chúc, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng “Lũ chó săn chúng mày!”, “Thiến đảng là bè đảng phản loạn!”
Bùi Thận yên lặng nhìn đám đông, nhưng vừa nâng mắt, liền bắt gặp chiếc xe tù nhỏ hẹp dừng giữa biển người. Trên ấy có người đàn ông hơn năm mươi tuổi già nua yếu đuối, tiều tụy mà quỳ trong xe.
Bùi Thận biến sắc, lạnh giọng nói: “Tiêu Nghĩa! Mang phụ thân của ta xuống!”
Tiêu Nghĩa đứng trong đám người vừa nghe lệnh Bùi Thận, lập tức mừng rỡ đáp lời, rồi dẫn hơn trăm thân vệ cùng lúc rút đao ra.
Đám đông thoáng chốc trở nên hỗn loạn, từng tiếng thét chói tai, từng người xô đẩy nhau chạy trốn……
Hồng Tam Độc cùng Dư Tông hãi đến độ tay chân lạnh ngắt, đang định mở miệng quát nạt, lại nghe Bùi Kiệm trên xe bỗng nhiên mở mắt, lạnh lùng nói: “Chớ có sinh sự.”
Bùi Thận lắc đầu, nhích đến trước một bước: “Cha, con đổi xe chở tù của con cho cha.” Xe Dư Tông chuẩn bị cho y là xe bình thường, không đến nỗi khiến người ta phải khuỵu gối mà quỳ xuống.
Bùi Kiệm nghe vậy, trong lòng tuy cảm động, nhưng ngoài mặt vẫn lắc đầu.
Bùi Thận chưa chịu từ bỏ, mở miệng nói: “Hôm nay thấy phụ thân chịu khổ, lại không cách nào chịu thay được, ta quả thực thẹn làm phận con cái.”
Bùi Kiệm chẳng biết làm sao, đành thở dài: “Thôi được.”
Thấy ông chịu đồng ý, Tiêu Nghĩa lúc này mới nhẹ thở phào, giơ đao hất hai tên giáp sĩ tránh đường. Hai người quay sang nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía Hồng Tam Độc.
Hồng Tam Độc giận tím mặt. Hai cha con họ Bùi này sao dám ngang ngược kiêu ngạo như thế! Dám tự ý quyết định, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến hắn!
“Ai dám lùi lại!” Hồng Tam Độc hét lớn một tiếng: “Bùi Thận! Ngươi dám cả gan tự tiện mở xe tù, tội trạng tương đương mưu nghịch! Bùi gia muốn tạo phản đúng không!”
Bùi Thận lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Bùi gia ta kéo dài đến nay, tổng cộng mười hai thế hệ. Đời đời cung cúc tận tụy, hết mực trung thành. Ngươi là thứ gì, cũng xứng mưu hại bọn ta?”
…… Ngươi là thứ gì. Mấy chữ này, thành công kích nổ cơn giận Hồng Tam Độc đã nén chặt bấy lâu nay.
Gân xanh trên cổ hắn trồi lên, nắm chặt hai đấm, ánh mắt như muốn cắn nuốt người trước mặt, hắn mở miệng gằn từng chữ: “Thế tử gia không cần đổi xe tù với Công gia đâu. Tạp gia sắp sửa ngồi xe lên đường về trạm dịch đường thủy của Võ Xương, vừa hay lại đang thiếu cái ghế ngựa để leo lên xe đây.”
…… Ghế ngựa. Lúc bước lên xe ngựa, những người có vóc dáng không quá cao sẽ phải dẫm lên ghế ngựa để leo được lên xe.
Ai nấy đều giận dữ biến sắc.
Thẩm Lan cũng kinh ngạc không thôi.
Tất cả thân vệ có mặt đồng thời rút đao, cau mày quắc mắt. Không chỉ có thân vệ, mà còn thêm cả số lính mà mười mấy bách hộ của các vệ sở đem đến cũng tham gia.
“Thiến cẩu sao ngươi dám!”
“Giết hắn!”
Tiếng của gần ngàn người đồng thanh mắng chửi reo hò, rút đao bổ về phía nhau khiến khung cảnh dần trở nên kinh hoàng.
Nếu nói Hồng Tam Độc lúc này không sợ là giả, hai chân hắn bủn rủn không trụ nổi. Nhưng hắn ở cùng Bùi Kiệm bảy, tám ngày nay, dù là chịu nhục nhã cách mấy, Bùi Kiệm đều chẳng hề mảy may để bụng. Hắn đoán Bùi Kiệm nhất định sẽ quát bảo ngưng lại.
Quả nhiên, Bùi Kiệm hét lớn: “Bùi gia ta sao lại tạo phản! Tất cả thu đao lại cho ta!”
Tiêu Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nhưng rốt cuộc không dám trái lệnh, chỉ đành phẫn uất không cam mà thu đao vào vỏ. Nhưng ở đây là sân nhà của Bùi Thận, y không hạ lệnh, số thân vệ cùng quân lính còn lại lần nữa đánh trống hò vang.
Bùi Kiệm thấy thế, từ đằng xa cất giọng giải thích: “Hồng đại đang, gia tộc ta nhiều thế hệ đều là trung lương, sao có thể mưu nghịch được?” Nói rồi, ông quay sang Bùi Thận: “Xe này tốt lắm, không cần đổi.” Ý bảo Bùi Thận hạ lệnh để người của y ngừng tay.
Hồng Tam Độc cao giọng cười to: “Thế tử gia đã nghe rồi chứ? Ngụy Quốc công bảo xe tù tốt lắm, ngài ấy thích quỳ cơ mà.”
Máu cuộn trào dữ dội nơi lồng ngực Bùi Thận, ánh mắt y như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ này.
Hồng Tam Độc nắm trong tay một kẻ trung thành tuyệt đối lại còn có thể kiểm soát Bùi Thận như Bùi Kiệm đây, đâu còn sợ sệt gì y? Hắn vờ ra vẻ sâu sắc, nói: “Nếu Thế tử gia vẫn muốn đổi xe tù cho Quốc công gia, tạp gia đã nói lời tất nhiên phải giữ lấy lời rồi.”
Ánh mắt Bùi Thận chuyển sang hung ác, bén ngót như đao, mấy độ muốn bất chấp vồ tới giế.t chết hắn.
Nhưng ngay sau khoảnh khắc đó, y khuỵu gối quỳ xuống, khom người thật thấp…… Tấm lưng dày rộng ấy nằm sấp xuống mặt đất.
Mặc người tùy ý dẫm lên.
Ai nấy đều sững sờ, đất trời như cũng bỗng lặng đi.
Thẩm Lan ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Đến bây giờ, nàng cuối cùng tin tưởng, Bùi Thận quả thực cam lòng nhận lấy cái chết. Bởi y thà bẻ gãy sống lưng của chính mình, chứ không ra tay giết Hồng Tam Độc.
Đằng xa dường như vẳng lại tiếng Bùi Kiệm đau đớn gào lên, tiếng đám người tuốt đao khỏi vỏ, tiếng bá tánh mắng chửi dữ tợn…
Những âm thanh đó phảng như bị một lớp vải bọc lấy, khiến Thẩm Lan chẳng quá bận tâm để bụng. Nàng chỉ một mực chăm chú nhìn về phía trước.
Mưa dầm triền miên, gió bắc thổi vù, Bùi Thận giống như bị người ta bẻ gãy sống lưng, lặng lẽ quỳ gối nơi đó. Mặt mũi, cơ thể y đẫm nước mưa, trên lưng thấp thoáng có máu tươi rỉ ra, rồi bị nước mưa pha loãng thành màu hồng nhạt, không ngừng tràn ra chung quanh…
Thẩm Lan theo bản năng nhích lên một bước, hy vọng có thể nhìn rõ hơn chút nữa.
Mưa tuôn trắng xóa cả đất trời, từng vũng, lại từng vũng máu tươi tràn ra rồi đọng lại. Cùng với Bùi Thận mặc quần áo giản đơn, quỳ phủ phục trên nền đất.
Tất cả đập vào trong mắt nàng.
Thẩm Lan đột nhiên thấy lòng như thắt lại.