Ta Không Làm Thiếp
Chương 92: Suy tư
“Phu nhân, sắp sinh loạn rồi.” Lục Tử đứng cạnh bên lần nữa nhắc nhở.
Thẩm Lan bấy giờ mới chợt hoàn hồn. Trên con đường lát đá xanh, đằng trước là toán giáp sĩ mở đường, kiệu khiêng Dư Tông nghênh ngang đi đầu, ở giữa là xe chở tù, trái phải hai bên cùng mặt sau cũng đều là giáp sĩ.
Thân vệ của Bùi Thận đeo đao lẫn vào đám đông, hòa cùng với tiếng khóc lóc, kêu la của bá tánh chung quanh.
Cảm xúc của đám đông phẫn nộ lên đến cao trào, họ liều mình xô đẩy những binh lính trước mặt. Có những người vào ra khắp hang cùng ngõ hẻm để kêu gọi bạn bè, người thân cùng đến. Dòng người như gió góp thành bão, như nước thủy triều dâng, liên tục chảy về một chỗ.
Thẩm Lan sợ xảy ra dẫm đạp, nàng kéo ô xuống thật thấp nói: “Theo đám đông đi, nếu gặp hẻm nhỏ thì rẽ vào đó để tách khỏi.” Nói rồi, nàng dẫn đám người Lục Tử cố gắng di chuyển về phía trước.
Nàng trước hết tìm được chiếc xe lừa, sau đó chỉ dẫn người đánh xe men theo đám đông để rời đi. Mãi đến khi vào được con hẻm nhỏ, không gian bốn bề thoáng tĩnh lặng xuống, Lục Tử lúc này mới dám đưa tay quệt đi mồ hôi lạnh trên trán.
Ngày đó Thẩm Lan bị Bùi Thận bắt đi, Lục Tử từng tới phủ Tổng đốc để tìm nàng, cũng từng âm thầm suy đoán phu nhân nhà mình có quen biết với phủ Tổng đốc. Giờ đây thấy Bùi Thận bị bắt lên xe chở tù, hắn cẩn thận hỏi: “Phu nhân, chúng ta vẫn tiếp tục về thôn trang chứ?”
Thẩm Lan ngẩn người, bàn tay nắm rèm xe thoáng co chặt. Nàng im lặng một lúc rồi buông tay ra, khẽ gật đầu.
Lục Tử thở phào nhẹ nhõm. Tốt hơn hết là đừng nên dính dáng gì. Chuyện triều đình há là thứ mà dân đen như họ có thể nhúng tay vào?
Xe lừa lại từ từ lăn bánh, tiếp tục đi hướng về phía tây. Mà giờ phút này, cũng ngày càng có thêm nhiều bá tánh từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào trung tâm thành Võ Xương. Thẩm Lan đi ngược dòng người, mất ước chừng hơn một canh giờ mới ra được khỏi cửa thành.
Đoàn người đến được trang viên vào lúc trời vừa sập tối. Thẩm Lan nương theo những tia sáng cuối cùng trên bầu trời để kiểm tra hành lý một lượt, rồi lại sắp xếp nơi ở cho đám người Bành Hoành Nghiệp, Cung Trụ Tử cũng vừa vội vàng theo đến.
Mọi việc ổn thỏa cũng là lúc trời đã tối hẳn, Thẩm Lan đang định tắm rửa rồi nghỉ ngơi, Lục Tử lại bỗng nhiên vội vàng tới nơi. Hắn gắng ra vẻ bình tĩnh, hạ giọng thật thấp bẩm báo: “Phu nhân, người của phủ Tổng đốc tới!”
Trái tim Thẩm Lan giật thót: “Ở đâu?”
“Đang chờ ở ngoài.” Lục Tử cũng hoảng. Tổng đốc Xuyên Hồ bị bắt vào nhà lao, bọn họ sao có thể tiếp tục dính líu đến bên ấy được chứ! Lỡ như bị liệt vào loại đồng đảng thì thế nào?
Hắn tình nguyện bảo vệ phu nhân chống lại Vương Bổng, không có nghĩa là hắn muốn chủ động dây mơ rễ má gì đến vị quan lớn bị hạch tội bắt giam kia. Đây khác nào tự chuốc lấy khổ?
Nghĩ đến đây, Lục Tử hạ quyết tâm: “Phu nhân, có cần ra đuổi người đi không?”
Bước chân Thẩm Lan hơi ngừng lại, đoạn thấp giọng đáp: “Để xem thế nào.”
Buổi tối ở nông thôn mọi người đã ngủ từ sớm, phía ngoài tường vây lúc này vắng vẻ không một bóng người. Thẩm Lan khẽ khàng ra khỏi cửa chính, thấy dưới tán cây du già bên bờ tường, thấp thoáng có bóng người mặc áo vải đang đứng đó.
Thẩm Lan xua tay bảo Lục Tử lui khỏi, chân thấp chân cao bước qua tới nơi, chần chừ khẽ hỏi: “Lâm đại ca đấy ư?”
Lâm Bỉnh Trung khom người: “Không dám nhận lời chào của phu nhân.”
Thẩm Lan nhíu mày: “Đại nhân nhà huynh nguy nan sớm tối, huynh không lo bảo vệ y mà tìm ta làm gì?”
Lâm Bỉnh Trung chắp tay thi lễ, rồi mới nói lý do đến đây: “Gia phái bọn ta bảo vệ cho phu nhân.”
Thẩm Lan trầm mặc, đã bị bắt vào tù chờ ngày xét xử rồi mà vẫn lo phái người bảo vệ nàng, đầu óc Bùi Thận có bị làm sao không thế. Nàng hơi bực dọc: “Ta thì liên quan gì đến y, bảo vệ ta làm gì.”
Lâm Bỉnh Trung nhíu mày, dựa theo quan điểm của mình mà phản bác nàng: “Sao lại không liên can gì? Phu nhân là người Gia cưới hỏi đàng hoàng, lại còn hạ sinh tiểu công tử. Huống hồ, Gia luôn dặn đi dặn lại ta phải bảo vệ phu nhân cho tốt.”
Thẩm Lan vốn định bảo nàng gả cho Bùi Thận khi nào, nhưng rồi lại thấy thật là vô nghĩa. Nàng cãi thắng Lâm Bỉnh Trung thì cũng có ích gì đâu?
“Y còn nói gì nữa không?
Lâm Bỉnh Trung thật thà thuật lại toàn bộ: “Gia chỉ nói, nếu ngài có mệnh hệ gì thì bọn ta hãy mai danh ẩn tích đi. Không cần báo thù, chỉ cần bảo vệ phu nhân cùng tiểu công tử cho tốt là được.”
Thẩm Lan lẳng lặng nghe xong, cũng không biết nói gì cho phải. Hồi lâu sau, nàng thở dài một tiếng: “Huynh dẫn người đi khỏi đây đi. Ta và Gia nhà huynh không liên quan gì đến nhau cả, ta không cần các người bảo vệ.”
Lâm Bỉnh Trung ngẩn ra, xót xa hỏi: “Phu nhân sao phải vô tình đến nỗi này? Năm đó Gia vì phu nhân……”
Nhưng Thẩm Lan sớm đã chán nghe những lời này: “Y sống hay chết thì can hệ gì đến ta?” Dứt lời, nàng quay người bỏ đi. Để lại Lâm Bỉnh Trung ngẩn ngơ đứng dưới gốc du già, không thốt nên lời.
Lúc này đã là canh một, bóng đêm đen đặc giấu biệt ánh trăng đi mất, trời dường như lại sắp đổ cơn mưa.
Thẩm Lan lao lực cả một ngày, vội vàng vào nhà tắm rửa sạch sẽ. Nàng ngóng nhìn sắc trời rồi khép cửa sổ. Trời sắp mưa, xe chở tù nếu đi ngoài đường, chắc có lẽ sẽ mắc mưa thôi.
Thẩm Lan tháo trâm, vòng trên người xuống gác lên bàn trúc bên cạnh. Người nọ lòng dạ cực kỳ thâm sâu, chưa chắc sẽ ngồi yên chờ chết, nhất định là đã chuẩn bị kế sách để ứng phó rồi.
Nàng tháo bỏ áo lụa màu lục, đặt váy lụa trắng Hàng Châu thêu viền lên giá gỗ bách sơn đen gần đó.
Sĩ phu thời phong kiến phần đông đều mang tư tưởng trung quân ái quốc, có lẽ y thật sự cam tâm tình nguyện chịu chết thì sao? Thẩm Lan thậm chí còn nhớ rất nhiều những nhân vật trung thành lưu danh sử sách nhưng lại hàm oan mà bị giết. Từ cổ chí kim, người như vậy đâu có ít?
Thẩm Lan cứ cảm thấy ngực như mắc nghẹn, nàng vùi đầu vào thùng nước, nhúng ướt cả mái tóc dài.
Nhưng thế thì liên quan gì đến ta chứ? Vốn chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Tắm gội thay quần áo xong, Thẩm Lan dùng khăn bông lau khô tóc rồi đi về phòng chính. Vừa lúc gặp phải Triều Sinh được Bành Hoằng Nghiệp đưa về đang ngồi trên sập lan trúc, mặc áo lót mỏng, tóc tai buông xõa, buồn ngủ lim dim tới độ ngã trái ngã phải.
Nhìn hệt như con lật đật vậy.
Thẩm Lan hơi buồn cười, nhưng nàng không gọi cậu nhóc tỉnh lại mà thả khăn bông xuống ghế, rón rén bế Triều Sinh lên định nhét vào chăn gấm. Dè đâu Triều Sinh bỗng nhiên mở mắt, nức nở khóc lóc gọi mẹ.
Thẩm Lan nháy mắt đau lòng vô cùng, chầm chậm vỗ về tấm lưng bé bỏng của Triều Sinh. Phải mất một lúc lâu cậu nhóc mới bình tĩnh lại, đưa tay quệt nước mắt rồi vòng lấy cổ nàng mãi không chịu buông.
Thẩm Lan để yên cho Triều Sinh ôm mình, thủ thỉ nói: “Là mẹ làm không đúng. Ngày sinh nhật không ở cạnh Triều Sinh, lại còn gửi Triều Sinh ở nhờ nhà người khác. Mẹ xin lỗi Triều Sinh có được không?”
Triều Sinh vẫn một mực vùi đầu nơi hõm cổ nàng không chịu ngẩng lên, mãi lâu sau mới nức nở nói: “Sau này mẹ đừng bỏ lại Triều Sinh nữa được không?”
Tim Thẩm Lan đau như có ai bóp nghẹt. Nàng biết cuộc sống lang thang nay đây mai đó mấy ngày nay đã khiến Triều Sinh sợ hãi, liền vội vàng an ủi: “Mẹ hứa chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ mặc Triều Sinh đâu mà.”
Triều Sinh lúc này mới rầu rĩ lên tiếng, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu. Thẩm Lan biết nó ngại ngùng, bèn cầm khăn lau nước mắt rồi lại âu yếm dỗ dành: “Mẹ với Triều Sinh, hai mẹ con mình sống ở trang viên này một thời gian, được không?”
Triều Sinh mở to mắt, giơ bàn tay nhỏ xíu cẩn thận tém góc chăn lại cho Thẩm Lan rồi nghiêm túc hỏi: “Phải ở lại bao lâu hả mẹ? Triều Sinh không tới trường nữa sao?”
Thẩm Lan nghe mà lòng nao nao. Bùi Thận chịu oan bị bắt, Võ Xương e là sẽ càng thêm hỗn loạn. Mà có lẽ không chỉ mỗi Võ Xương, thiên hạ này lại sắp sửa trở nên loạn lạc.
“Mẹ cũng không biết.” Thẩm Lan không muốn gạt Triều Sinh, “Ngoài kia có lẽ sẽ lộn xộn một khoảng thời gian.” Dứt lời, nàng lại nói: “Mẹ tìm thầy khác cho Triều Sinh có được không?” Người rời khỏi thành Võ Xương đi tị nạn rất nhiều, tìm một thầy dạy học chắc có lẽ cũng không quá khó khăn.
Triều Sinh gật đầu, lém lỉnh nói: “Nhưng không chỉ có thầy dạy chữ, còn sư phụ dạy võ lần trước mẹ hứa với Triều Sinh vẫn chưa tìm được sao?”
Thẩm Lan biết tỏng nó lại bắt đầu nảy ra ý tưởng gì đó, thế là cũng hùa theo gật đầu: “Đúng là vẫn chưa tìm được.”
Triều Sinh nghiêm túc phê bình Thẩm Lan: “Mẹ, tiên sinh nói thế này gọi là không giữ chữ tín, không tốt đâu.”
Thẩm Lan cười khẽ: “Mẹ xin lỗi Triều Sinh, mẹ sẽ nhanh chóng tìm thầy dạy học và sư phụ dạy võ cho con.” Không đợi Triều Sinh đòi hỏi gì, nàng đã chủ động ngắt nhẹ mũi nó, hỏi: “Nói thẳng đi, con muốn mẹ đền bằng thứ gì?”
Triều Sinh lập tức cười cong cong hai mắt, ôm cổ Thẩm Lan nũng nịu: “Mẹ ơi, ngày mai chúng ta đi thăm cha được không?”
Thẩm Lan hơi ngẩn ra, đại khái nàng cũng không ngờ được Triều Sinh bỗng nhiên lại yêu cầu chuyện này.
Nhưng Triều Sinh có những trăn trở của riêng mình: “Không phải mẹ đã nói ngoài kia lại sắp loạn lạc nữa sao? Sau này chúng ta phải sống ở nông thôn không thể ra ngoài được, tháng tám tới ngày giỗ cũng không thể đi tảo mộ cho cha. Vậy nên ngày mai chúng ta đi thăm cha, có được không mẹ?”
Thẩm Lan biết có lẽ do những ngày này không có nàng bầu bạn khiến Triều Sinh đâm ra buồn bã âu sầu, cho nên trong thâm tâm càng thêm nhung nhớ cha mẹ.
Nhìn đôi mắt trong veo sạch sẽ của đứa trẻ chứa đầy những khao khát, mong chờ, Thẩm Lan nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Hồi lâu sau, nàng gật đầu: “Vậy mai chúng ta đi nhé.”
Triều Sinh vỗ tay hoan hô, cười hì hì nói: “Mẹ ơi, chẳng phải mẹ bảo cha thích ăn thúy ngọc đông nhất sao? Ngày mai chúng ta mang theo một ít thúy ngọc đông đi có được không?”
Thẩm Lan nghĩ bụng thúy ngọc đông kia vốn chỉ là thứ để nhân vật nàng bịa ra càng có vẻ chân thật mà thôi, chứ Bùi Thận thực chất không có yêu cầu đặc biệt gì về đồ ăn cả.
“Được thôi.” Thẩm Lan mỉm cười đồng ý.
Mỗi năm Triều Sinh chỉ có hai ngày là ngày giỗ và tiết thanh minh, mới có thể cùng Thẩm Lan đi cúng bái phụ thân. Nó cực kỳ nâng niu cơ hội ít ỏi này, thậm chí chủ động kéo đắp chăn lên đàng hoàng, nhắm mắt lại nói: “Triều Sinh phải đi ngủ đây.” Phải nuôi dưỡng tinh thần cho khỏe mạnh để sáng mai còn đi thăm cha nữa.
Thẩm Lan cười khẽ rồi tém góc chăn cho cậu nhóc, nàng nhẹ nhàng phất đi những sợi tóc lòa xòa giữa trán nó, nhìn ngắm khuôn mặt hồng hào, nghe tiếng nó hít thở đều đều chậm rãi…
Đây là con của nàng, là thân nhân duy nhất nàng có ở nơi này.
Giờ đây con của nàng nói muốn gặp phụ thân một lần. Cho dù Triều Sinh muốn gặp chỉ là một ngôi mộ rỗng, nhưng Thẩm Lan cuối cùng vẫn không nhịn được nghĩ đến phụ thân thật sự của Triều Sinh: Bùi Thận.
Nếu Bùi Thận có thể vượt qua ải này, thế thì chẳng sao cả. Đợi khi nào Triều Sinh lớn, nó có thể tự mình lựa chọn có muốn nhận cha hay không.
Nhưng nếu Bùi Thận chết thật thì sao? Sau đó Triều Sinh trưởng thành, biết mình rõ ràng có thể đi gặp phụ thân lần cuối, lại bởi vì mẫu thân giấu giếm mà bỏ lỡ cơ hội, liệu nó có hận nàng hay không?
Hoặc là công tâm mà nói, nàng giấu giếm thế này, liệu có công bằng với Triều Sinh?
Bóng đêm lành lạnh, ngoài hiên cửa sổ mưa dầm mênh mông. Những suy tư trong lòng Thẩm Lan chằng chịt đan xen, tựa như cỏ dại trên núi vắng, mọc tràn ra rậm rạp um tùm.
Thẩm Lan bấy giờ mới chợt hoàn hồn. Trên con đường lát đá xanh, đằng trước là toán giáp sĩ mở đường, kiệu khiêng Dư Tông nghênh ngang đi đầu, ở giữa là xe chở tù, trái phải hai bên cùng mặt sau cũng đều là giáp sĩ.
Thân vệ của Bùi Thận đeo đao lẫn vào đám đông, hòa cùng với tiếng khóc lóc, kêu la của bá tánh chung quanh.
Cảm xúc của đám đông phẫn nộ lên đến cao trào, họ liều mình xô đẩy những binh lính trước mặt. Có những người vào ra khắp hang cùng ngõ hẻm để kêu gọi bạn bè, người thân cùng đến. Dòng người như gió góp thành bão, như nước thủy triều dâng, liên tục chảy về một chỗ.
Thẩm Lan sợ xảy ra dẫm đạp, nàng kéo ô xuống thật thấp nói: “Theo đám đông đi, nếu gặp hẻm nhỏ thì rẽ vào đó để tách khỏi.” Nói rồi, nàng dẫn đám người Lục Tử cố gắng di chuyển về phía trước.
Nàng trước hết tìm được chiếc xe lừa, sau đó chỉ dẫn người đánh xe men theo đám đông để rời đi. Mãi đến khi vào được con hẻm nhỏ, không gian bốn bề thoáng tĩnh lặng xuống, Lục Tử lúc này mới dám đưa tay quệt đi mồ hôi lạnh trên trán.
Ngày đó Thẩm Lan bị Bùi Thận bắt đi, Lục Tử từng tới phủ Tổng đốc để tìm nàng, cũng từng âm thầm suy đoán phu nhân nhà mình có quen biết với phủ Tổng đốc. Giờ đây thấy Bùi Thận bị bắt lên xe chở tù, hắn cẩn thận hỏi: “Phu nhân, chúng ta vẫn tiếp tục về thôn trang chứ?”
Thẩm Lan ngẩn người, bàn tay nắm rèm xe thoáng co chặt. Nàng im lặng một lúc rồi buông tay ra, khẽ gật đầu.
Lục Tử thở phào nhẹ nhõm. Tốt hơn hết là đừng nên dính dáng gì. Chuyện triều đình há là thứ mà dân đen như họ có thể nhúng tay vào?
Xe lừa lại từ từ lăn bánh, tiếp tục đi hướng về phía tây. Mà giờ phút này, cũng ngày càng có thêm nhiều bá tánh từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào trung tâm thành Võ Xương. Thẩm Lan đi ngược dòng người, mất ước chừng hơn một canh giờ mới ra được khỏi cửa thành.
Đoàn người đến được trang viên vào lúc trời vừa sập tối. Thẩm Lan nương theo những tia sáng cuối cùng trên bầu trời để kiểm tra hành lý một lượt, rồi lại sắp xếp nơi ở cho đám người Bành Hoành Nghiệp, Cung Trụ Tử cũng vừa vội vàng theo đến.
Mọi việc ổn thỏa cũng là lúc trời đã tối hẳn, Thẩm Lan đang định tắm rửa rồi nghỉ ngơi, Lục Tử lại bỗng nhiên vội vàng tới nơi. Hắn gắng ra vẻ bình tĩnh, hạ giọng thật thấp bẩm báo: “Phu nhân, người của phủ Tổng đốc tới!”
Trái tim Thẩm Lan giật thót: “Ở đâu?”
“Đang chờ ở ngoài.” Lục Tử cũng hoảng. Tổng đốc Xuyên Hồ bị bắt vào nhà lao, bọn họ sao có thể tiếp tục dính líu đến bên ấy được chứ! Lỡ như bị liệt vào loại đồng đảng thì thế nào?
Hắn tình nguyện bảo vệ phu nhân chống lại Vương Bổng, không có nghĩa là hắn muốn chủ động dây mơ rễ má gì đến vị quan lớn bị hạch tội bắt giam kia. Đây khác nào tự chuốc lấy khổ?
Nghĩ đến đây, Lục Tử hạ quyết tâm: “Phu nhân, có cần ra đuổi người đi không?”
Bước chân Thẩm Lan hơi ngừng lại, đoạn thấp giọng đáp: “Để xem thế nào.”
Buổi tối ở nông thôn mọi người đã ngủ từ sớm, phía ngoài tường vây lúc này vắng vẻ không một bóng người. Thẩm Lan khẽ khàng ra khỏi cửa chính, thấy dưới tán cây du già bên bờ tường, thấp thoáng có bóng người mặc áo vải đang đứng đó.
Thẩm Lan xua tay bảo Lục Tử lui khỏi, chân thấp chân cao bước qua tới nơi, chần chừ khẽ hỏi: “Lâm đại ca đấy ư?”
Lâm Bỉnh Trung khom người: “Không dám nhận lời chào của phu nhân.”
Thẩm Lan nhíu mày: “Đại nhân nhà huynh nguy nan sớm tối, huynh không lo bảo vệ y mà tìm ta làm gì?”
Lâm Bỉnh Trung chắp tay thi lễ, rồi mới nói lý do đến đây: “Gia phái bọn ta bảo vệ cho phu nhân.”
Thẩm Lan trầm mặc, đã bị bắt vào tù chờ ngày xét xử rồi mà vẫn lo phái người bảo vệ nàng, đầu óc Bùi Thận có bị làm sao không thế. Nàng hơi bực dọc: “Ta thì liên quan gì đến y, bảo vệ ta làm gì.”
Lâm Bỉnh Trung nhíu mày, dựa theo quan điểm của mình mà phản bác nàng: “Sao lại không liên can gì? Phu nhân là người Gia cưới hỏi đàng hoàng, lại còn hạ sinh tiểu công tử. Huống hồ, Gia luôn dặn đi dặn lại ta phải bảo vệ phu nhân cho tốt.”
Thẩm Lan vốn định bảo nàng gả cho Bùi Thận khi nào, nhưng rồi lại thấy thật là vô nghĩa. Nàng cãi thắng Lâm Bỉnh Trung thì cũng có ích gì đâu?
“Y còn nói gì nữa không?
Lâm Bỉnh Trung thật thà thuật lại toàn bộ: “Gia chỉ nói, nếu ngài có mệnh hệ gì thì bọn ta hãy mai danh ẩn tích đi. Không cần báo thù, chỉ cần bảo vệ phu nhân cùng tiểu công tử cho tốt là được.”
Thẩm Lan lẳng lặng nghe xong, cũng không biết nói gì cho phải. Hồi lâu sau, nàng thở dài một tiếng: “Huynh dẫn người đi khỏi đây đi. Ta và Gia nhà huynh không liên quan gì đến nhau cả, ta không cần các người bảo vệ.”
Lâm Bỉnh Trung ngẩn ra, xót xa hỏi: “Phu nhân sao phải vô tình đến nỗi này? Năm đó Gia vì phu nhân……”
Nhưng Thẩm Lan sớm đã chán nghe những lời này: “Y sống hay chết thì can hệ gì đến ta?” Dứt lời, nàng quay người bỏ đi. Để lại Lâm Bỉnh Trung ngẩn ngơ đứng dưới gốc du già, không thốt nên lời.
Lúc này đã là canh một, bóng đêm đen đặc giấu biệt ánh trăng đi mất, trời dường như lại sắp đổ cơn mưa.
Thẩm Lan lao lực cả một ngày, vội vàng vào nhà tắm rửa sạch sẽ. Nàng ngóng nhìn sắc trời rồi khép cửa sổ. Trời sắp mưa, xe chở tù nếu đi ngoài đường, chắc có lẽ sẽ mắc mưa thôi.
Thẩm Lan tháo trâm, vòng trên người xuống gác lên bàn trúc bên cạnh. Người nọ lòng dạ cực kỳ thâm sâu, chưa chắc sẽ ngồi yên chờ chết, nhất định là đã chuẩn bị kế sách để ứng phó rồi.
Nàng tháo bỏ áo lụa màu lục, đặt váy lụa trắng Hàng Châu thêu viền lên giá gỗ bách sơn đen gần đó.
Sĩ phu thời phong kiến phần đông đều mang tư tưởng trung quân ái quốc, có lẽ y thật sự cam tâm tình nguyện chịu chết thì sao? Thẩm Lan thậm chí còn nhớ rất nhiều những nhân vật trung thành lưu danh sử sách nhưng lại hàm oan mà bị giết. Từ cổ chí kim, người như vậy đâu có ít?
Thẩm Lan cứ cảm thấy ngực như mắc nghẹn, nàng vùi đầu vào thùng nước, nhúng ướt cả mái tóc dài.
Nhưng thế thì liên quan gì đến ta chứ? Vốn chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Tắm gội thay quần áo xong, Thẩm Lan dùng khăn bông lau khô tóc rồi đi về phòng chính. Vừa lúc gặp phải Triều Sinh được Bành Hoằng Nghiệp đưa về đang ngồi trên sập lan trúc, mặc áo lót mỏng, tóc tai buông xõa, buồn ngủ lim dim tới độ ngã trái ngã phải.
Nhìn hệt như con lật đật vậy.
Thẩm Lan hơi buồn cười, nhưng nàng không gọi cậu nhóc tỉnh lại mà thả khăn bông xuống ghế, rón rén bế Triều Sinh lên định nhét vào chăn gấm. Dè đâu Triều Sinh bỗng nhiên mở mắt, nức nở khóc lóc gọi mẹ.
Thẩm Lan nháy mắt đau lòng vô cùng, chầm chậm vỗ về tấm lưng bé bỏng của Triều Sinh. Phải mất một lúc lâu cậu nhóc mới bình tĩnh lại, đưa tay quệt nước mắt rồi vòng lấy cổ nàng mãi không chịu buông.
Thẩm Lan để yên cho Triều Sinh ôm mình, thủ thỉ nói: “Là mẹ làm không đúng. Ngày sinh nhật không ở cạnh Triều Sinh, lại còn gửi Triều Sinh ở nhờ nhà người khác. Mẹ xin lỗi Triều Sinh có được không?”
Triều Sinh vẫn một mực vùi đầu nơi hõm cổ nàng không chịu ngẩng lên, mãi lâu sau mới nức nở nói: “Sau này mẹ đừng bỏ lại Triều Sinh nữa được không?”
Tim Thẩm Lan đau như có ai bóp nghẹt. Nàng biết cuộc sống lang thang nay đây mai đó mấy ngày nay đã khiến Triều Sinh sợ hãi, liền vội vàng an ủi: “Mẹ hứa chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ mặc Triều Sinh đâu mà.”
Triều Sinh lúc này mới rầu rĩ lên tiếng, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu. Thẩm Lan biết nó ngại ngùng, bèn cầm khăn lau nước mắt rồi lại âu yếm dỗ dành: “Mẹ với Triều Sinh, hai mẹ con mình sống ở trang viên này một thời gian, được không?”
Triều Sinh mở to mắt, giơ bàn tay nhỏ xíu cẩn thận tém góc chăn lại cho Thẩm Lan rồi nghiêm túc hỏi: “Phải ở lại bao lâu hả mẹ? Triều Sinh không tới trường nữa sao?”
Thẩm Lan nghe mà lòng nao nao. Bùi Thận chịu oan bị bắt, Võ Xương e là sẽ càng thêm hỗn loạn. Mà có lẽ không chỉ mỗi Võ Xương, thiên hạ này lại sắp sửa trở nên loạn lạc.
“Mẹ cũng không biết.” Thẩm Lan không muốn gạt Triều Sinh, “Ngoài kia có lẽ sẽ lộn xộn một khoảng thời gian.” Dứt lời, nàng lại nói: “Mẹ tìm thầy khác cho Triều Sinh có được không?” Người rời khỏi thành Võ Xương đi tị nạn rất nhiều, tìm một thầy dạy học chắc có lẽ cũng không quá khó khăn.
Triều Sinh gật đầu, lém lỉnh nói: “Nhưng không chỉ có thầy dạy chữ, còn sư phụ dạy võ lần trước mẹ hứa với Triều Sinh vẫn chưa tìm được sao?”
Thẩm Lan biết tỏng nó lại bắt đầu nảy ra ý tưởng gì đó, thế là cũng hùa theo gật đầu: “Đúng là vẫn chưa tìm được.”
Triều Sinh nghiêm túc phê bình Thẩm Lan: “Mẹ, tiên sinh nói thế này gọi là không giữ chữ tín, không tốt đâu.”
Thẩm Lan cười khẽ: “Mẹ xin lỗi Triều Sinh, mẹ sẽ nhanh chóng tìm thầy dạy học và sư phụ dạy võ cho con.” Không đợi Triều Sinh đòi hỏi gì, nàng đã chủ động ngắt nhẹ mũi nó, hỏi: “Nói thẳng đi, con muốn mẹ đền bằng thứ gì?”
Triều Sinh lập tức cười cong cong hai mắt, ôm cổ Thẩm Lan nũng nịu: “Mẹ ơi, ngày mai chúng ta đi thăm cha được không?”
Thẩm Lan hơi ngẩn ra, đại khái nàng cũng không ngờ được Triều Sinh bỗng nhiên lại yêu cầu chuyện này.
Nhưng Triều Sinh có những trăn trở của riêng mình: “Không phải mẹ đã nói ngoài kia lại sắp loạn lạc nữa sao? Sau này chúng ta phải sống ở nông thôn không thể ra ngoài được, tháng tám tới ngày giỗ cũng không thể đi tảo mộ cho cha. Vậy nên ngày mai chúng ta đi thăm cha, có được không mẹ?”
Thẩm Lan biết có lẽ do những ngày này không có nàng bầu bạn khiến Triều Sinh đâm ra buồn bã âu sầu, cho nên trong thâm tâm càng thêm nhung nhớ cha mẹ.
Nhìn đôi mắt trong veo sạch sẽ của đứa trẻ chứa đầy những khao khát, mong chờ, Thẩm Lan nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Hồi lâu sau, nàng gật đầu: “Vậy mai chúng ta đi nhé.”
Triều Sinh vỗ tay hoan hô, cười hì hì nói: “Mẹ ơi, chẳng phải mẹ bảo cha thích ăn thúy ngọc đông nhất sao? Ngày mai chúng ta mang theo một ít thúy ngọc đông đi có được không?”
Thẩm Lan nghĩ bụng thúy ngọc đông kia vốn chỉ là thứ để nhân vật nàng bịa ra càng có vẻ chân thật mà thôi, chứ Bùi Thận thực chất không có yêu cầu đặc biệt gì về đồ ăn cả.
“Được thôi.” Thẩm Lan mỉm cười đồng ý.
Mỗi năm Triều Sinh chỉ có hai ngày là ngày giỗ và tiết thanh minh, mới có thể cùng Thẩm Lan đi cúng bái phụ thân. Nó cực kỳ nâng niu cơ hội ít ỏi này, thậm chí chủ động kéo đắp chăn lên đàng hoàng, nhắm mắt lại nói: “Triều Sinh phải đi ngủ đây.” Phải nuôi dưỡng tinh thần cho khỏe mạnh để sáng mai còn đi thăm cha nữa.
Thẩm Lan cười khẽ rồi tém góc chăn cho cậu nhóc, nàng nhẹ nhàng phất đi những sợi tóc lòa xòa giữa trán nó, nhìn ngắm khuôn mặt hồng hào, nghe tiếng nó hít thở đều đều chậm rãi…
Đây là con của nàng, là thân nhân duy nhất nàng có ở nơi này.
Giờ đây con của nàng nói muốn gặp phụ thân một lần. Cho dù Triều Sinh muốn gặp chỉ là một ngôi mộ rỗng, nhưng Thẩm Lan cuối cùng vẫn không nhịn được nghĩ đến phụ thân thật sự của Triều Sinh: Bùi Thận.
Nếu Bùi Thận có thể vượt qua ải này, thế thì chẳng sao cả. Đợi khi nào Triều Sinh lớn, nó có thể tự mình lựa chọn có muốn nhận cha hay không.
Nhưng nếu Bùi Thận chết thật thì sao? Sau đó Triều Sinh trưởng thành, biết mình rõ ràng có thể đi gặp phụ thân lần cuối, lại bởi vì mẫu thân giấu giếm mà bỏ lỡ cơ hội, liệu nó có hận nàng hay không?
Hoặc là công tâm mà nói, nàng giấu giếm thế này, liệu có công bằng với Triều Sinh?
Bóng đêm lành lạnh, ngoài hiên cửa sổ mưa dầm mênh mông. Những suy tư trong lòng Thẩm Lan chằng chịt đan xen, tựa như cỏ dại trên núi vắng, mọc tràn ra rậm rạp um tùm.