Ta Không Làm Thiếp
Chương 91: Xe chở tù
Đoàn hơn trăm người, đằng trước có vệ sĩ tay cầm dưa bạc dẫn đường, chống ô vàng, che lọng vải, tám người khiêng kiệu bằng gỗ nam điêu khắc ngà voi, đằng sau là đội giáp sĩ mặc giáp cầm thương.
Đoàn người đi bước đi nghênh ngang, phô trương rầm rộ chiếm cả nửa con phố. Đám giáp sĩ vừa xua đuổi bá tánh trên đường thì lại gặp phải dân chúng xúm xít tụ lại bàn tán, họ nép vào những sạp hàng dọc hai bên con phố, chỉ trỏ xầm xì.
“Quan nào tới nhậm chức mà khoa trương vậy!”
“Thiến cẩu lại bắt người nữa sao?”
“Lão ca, có biết bọn họ định đi đâu không?”
Người bình thường nhìn một đoạn thì cũng thôi, nhưng những kẻ chơi bời lêu lổng thì một mực bám đuôi theo sát, đội cả mưa để xem cho kỹ.
“Phu nhân, bên này không đi được.” Xa phu bất đắc dĩ phải ngừng xe lại. Thẩm Lan vén rèm xem xét, thấy nơi xa có không ít bá tánh túm tụm lại, không ngừng tiến về phía trước.
“Lục Tử, ngươi phái người hỏi thăm đằng trước có chuyện gì vậy?” Thẩm Lan thấp giọng nói.
Lục Tử liền tìm hai người trông sáng sủa nhanh nhẹn chen vào đám người. Một lát sau, hai người quay về bẩm báo: “Phu nhân, nghe nói đằng trước có quan to ra ngoài, mang hơn trăm tùy tùng theo hầu, trông rất là ghê gớm.”
Quan lớn ra ngoài? Thẩm Lan nhíu mày, tính toàn bộ Hồ Quảng này, quan lớn nhất chính là Tổng đốc Bùi Thận. Nhưng người như y có bao giờ phô trương, bày vẽ như thế?
Chẳng lẽ là Đặng Canh? Hay triều đình vừa phái quan mới xuống nhậm chức? Thẩm Lan suy tư tới lui, vén rèm hỏi người đánh xe: “Phía trước đông người quá, có thể tìm cách tránh đi không?”
Người đánh xe đành bất lực: “Thưa phu nhân, nếu muốn tránh thì phải vòng qua thêm ba, bốn con phố nữa. E là trước chạng vạng cũng chưa ra được khỏi thành.”
Thẩm Lan cũng hết cách. Tòa nhà nàng vừa mua nằm ở phía đông, mà trang viên lại nằm ở phía tây. Nếu muốn đi về hướng tây, nhất định phải đi qua một nửa thành Võ Xương.
Vốn chỉ cần đi thẳng một đường qua khu vực trung tâm thành rồi đi về cổng Bình Hồ phía tây là được. Nhưng phố xá trung tâm đều đông đúc, dòng người tới lui tấp nập. Bây giờ lại thêm có quan lớn ra ngoài, khiến cho người tụ lại càng thêm đông nghịt.
Thẩm Lan vừa lúc bị kẹt ở nơi này.
“Thôi, giờ cũng không quay đầu được nữa.” Thẩm Lan nhìn bá tánh chen chúc phía sau xe lừa, lo lắng nói: “Cứ tiến về phía trước đi. Nếu thấy con phố nào hơi vắng người thì rẽ vào đó, xem thử có thể vòng ra ngoài hay không.”
Người đánh xe nghe vậy thì không vung roi lên nữa, chỉ để xe lừa hòa vào dòng người, chậm rãi di chuyển về phía trước.
Thẩm Lan ngồi trên xe mà lòng nặng trĩu. Trước thì có thái giám cùng Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa vào thành, sau thì lại xuất hiện quan viên nào đó không biết tên ra ngoài, Thẩm Lan khẽ chau mày đẹp, tinh thần phập phồng không yên.
“Phu nhân, đội giáp sĩ hình như đứng lại rồi.” Mười lăm phút sau, Lục Tử bỗng gõ nhẹ vào thân xe, thấp giọng nói.
Thẩm Lan lập tức vén rèm nhìn ra xa. Nàng ngồi trên xe nên tầm nhìn cao, dễ dàng lướt qua đoàn người chen chúc trước mặt, trông thấy trên mặt đường lát đá cách đó sáu trượng, hơn trăm giáp sĩ chợt dừng lại trước cửa phủ Tổng đốc Xuyên Hồ.
Đúng rồi, khu vực trung tâm thành Võ Xương là chốn tập trung các nha môn, phủ Tổng đốc tất nhiên cũng tọa lạc tại đây.
Mí mắt Thẩm Lan giật liên hồi, mà toán hơn trăm giáp sĩ kia bỗng lại nhúc nhích. Chúng cầm thương cầm gậy tỏa ra, xô đẩy tất cả bá tánh đang đứng trước phủ Tổng đốc sang một bên.
“Tránh ra tránh ra!”
“Ai da giày của ta. Đừng có dẫm lên mà.”
“Ngươi đẩy ta làm gì!”
“Còn ồn nữa coi chừng bắt ngươi lại!”
Đám giáp sĩ nhanh chóng chia ra chừng bốn mươi người xếp thành một bức tường người, chắn bá tánh xung quanh ra phía ngoài để tạo thành một mảnh đất trống lớn trước cửa phủ Tổng đốc.
Nếu là ngày trước, thấy lính lác tới đuổi, bá tánh nhất định sẽ bỏ chạy tứ tán, không ai dám ở lại sinh sự. Nhưng gần đây lại chính vào lúc dân chúng ở Hồ Quảng đang phản kháng thuế quặng quyết liệt nhất.
Thế nên ngoại trừ vài người nhát gan bỏ chạy, lúc này ngày càng có thêm nhiều bá tánh tụ tập lại chỗ đám giáp sĩ, họ chen chúc, xô đẩy tới lui, ngóng nhìn dò xét tình hình bên trong. Có người tò mò, thấp giọng hỏi người chung quanh: “Làm gì đây nhỉ? Nhiều binh lính thế này, chẳng lẽ định xông vào bắt người!”
Có vài người lớn tuổi giải thích: “Bắt gì mà bắt! Đây là phủ của Bùi Tổng đốc! Ai dám tới đây bắt người?”
“Ta nghĩ chắc là tới chào hỏi thôi.”
“Chào hỏi con khỉ! Lũ quan lại có ai là tốt đẹp đâu chứ?”
“Ê ê ê! Bùi đại nhân từng bình Hồ Lỗ ở phía bắc, còn dẹp cả giặc Oa nữa đấy!”
Thẩm Lan ngồi trên xe nghe ngoài kia đủ kiểu suy đoán, lòng nàng bất giác càng thêm nặng nề: “Lục Tử, ra phía trước xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Lục Tử đang định nhích chân, chợt lại nghe Thẩm Lan nói: “Thôi, ngươi gọi thêm mấy người theo sát ta. Chúng ta chen tới trước.”
Lục Tử vốn định khuyên nhủ đôi câu, nhưng Thẩm Lan đã buông rèm, cầm một chiếc ô giấy màu thiên thanh, bước xuống khỏi xe lừa.
Hắn thấy vậy, chỉ đành bảo vệ Thẩm Lan chen chân vào đám đông. May thay lúc này mọi người đều bung ô hoặc mặc áo tơi, đội nón, nên Thẩm Lan chen vào đó cũng không quá đột ngột.
Cửa chính phủ Tổng đốc nằm đối diện mảnh vườn tư nhân không biết là của quan lại hay nhà giàu nào đó. Thẩm Lan hơi tựa vào con sư tử đá trước cửa vườn, kéo thấp chiếc ô, lặng lẽ nhìn về phía đối diện.
Trong phủ Tổng đốc, ở thư phòng.
“Đại nhân, tới rồi.” Thạch Kinh Luân đứng dưới hành lang, gõ cửa thư phòng.
Sắc mặt Bùi Thận chưa hề thay đổi, thong thả đứng lên phủi nhẹ vạt áo, đi thẳng về phía phòng khách.
Ai ngờ tới được phòng đón khách, Trần Tùng Mặc lại vội tới bẩm rằng phải tiếp chỉ ngoài cửa phủ Tổng đốc.
Bùi Thận cười nhạo. Y biết thái giám truyền chỉ sợ đơn độc vào phủ sẽ bị thân vệ của y băm nát, nên mới một mực đòi tuyên chỉ ngay trước cửa phủ như thế.
“Thôi, tùy hắn.” Vẻ mặt Bùi Thận lạnh nhạt, để cho Trần Tùng Mặc bung chiếc ô giấy dầu đi đằng trước dẫn đường ra cửa chính.
Lúc bấy giờ, ngoài cửa phủ Tổng đốc.
Ngay tại khoảnh khắc Thẩm Lan nhìn chăm chú, mọi người vò đầu bứt tai nghe ngóng, dò xét tình hình thì “Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa gắn đầu thú năm giá ba gian bỗng nhiên mở rộng.
Bùi Thận mặc trung y bằng lụa trắng, khoác áo đạo bào màu xanh trúc, eo đeo đai vải, chân mang ủng đen, chậm rãi bước tới.
Y đứng trước cửa, phảng như không hề nhìn thấy đám người rậm rạp trước mắt cùng với nhóm binh lính mặc giáp cầm thương, chỉ cụp mắt nhìn người đứng dưới bậc tam cấp.
Dư Tông ngồi trong kiệu, rèm che bốn phía đã được vén cao lên. Hắn ngẩng đầu trực diện nhìn vào ánh mắt của Bùi Thận. Ánh mắt ấy thật ra cũng không lạnh lẽo lắm, Bùi Thận chẳng qua chỉ là lẳng lặng nhìn hắn mà thôi.
Nhưng Dư Tông đối diện cái nhìn lặng lẽ ấy, lòng bàn tay không ngăn nổi mà ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn cố giữ tinh thần bình tĩnh, chậm rãi bước ra khỏi chiếc kiệu ngà voi tiến lên bậc thềm, đầu đội mũ tiến hiền, thân mặc mãng bào, eo đeo đai lưng chim loan, vẻ mặt nghiêm nghị mở thánh chỉ ra, cao giọng đọc vang:
“Tổng đốc Tứ Xuyên, Hồ Quảng; Đề Đốc Quân Vụ, Lương Hướng; Hữu Thiêm Đô Ngự Sử kiêm Văn Uyên Các Đại học sĩ; Ngụy Quốc công thế tử – Bùi Thận nghe chỉ ——”
Lúc đó mưa bụi dày đặc, mịt mù phủ xuống mặt đất như tuyết vụn sắp tan, ý lạnh yên ắng tỏa ra chầm chậm thấm vào xương cốt.
Không gian chỉ còn giọng Dư Tông vang lên tựa tiếng sấm nổ.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu rằng: Giữa mùa hè, sách vở tà đạo lan truyền khắp nơi…… Cấp sự trung của sáu khoa tổng cộng hai mươi ba người, dâng một trăm sáu mươi bảy bản đề bổn hạch tội Ngụy quốc công thế tử – Bùi Thận: kế thừa cơ nghiệp tổ tiên, hưởng hoàng ân của quốc triều, lại dám nuôi giặc cướp ý đồ bất chính, làm lộ tin mật quân vụ của Hồ Quảng; hung ác, kiêu ngạo, cướp công của bệ hạ, chuyên quyền, cậy thế; biên soạn sách vở tà đạo; bất tuân quân phụ… Lệnh Đề đốc thái giám của Ngự Mã Giám áp giải Bùi Thận vào kinh để chịu tam tư hội thẩm,(1) khâm thử.”
Cả con đường yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi, không một ai mở miệng. Chỉ nghe tiếng gió thổi qua xào xạc, hòa lẫn với tiếng mưa rơi lạnh lẽo.
“Bùi đại nhân, tiếp chỉ đi.” Dư Tông vẫy tay gọi giáp sĩ bước tới bảo vệ mình, sau đó quay sang nhìn chằm chằm Bùi Thận.
Bùi Thận vẫn chưa nhúc nhích. Mà từ đằng sau cánh cửa rộng mở chợt ào ra năm, sáu mươi tên lính, ai nấy vẻ mặt lạnh ngắt, mặc giáp đeo đao, mà từ những vết máu còn vương lại nơi kẽ áo giáp, có thể đoán được đây đều là lính tinh nhuệ từng lên chiến trường giết địch.
Dư Tông hoảng loạn lùi lại vài bước, thùng rỗng kêu to quát lên: “Bùi đại nhân! Ngươi muốn tạo phản phải không?!”
Tạo phản? Hai chữ này vừa vang lên, bá tánh chung quanh sợ hãi thét chói tai, xô đẩy nhau chạy trốn, lo rằng chốc lát hai bên giao chiến sẽ liên lụy tới mình.
“Phu nhân, sắp sinh loạn rồi. Chúng ta mau đi thôi.” Lục Tử vội vã khuyên nhủ.
Thẩm Lan hẳn là nên đi, nhưng nàng thấy hai chân nặng tựa như bị rót chì, chăm chú ngẩng đầu nhìn khung cảnh diễn ra trước mắt.
“Người đâu, nhanh lên! Nhanh bảo vệ ta!” Dư Tông hốt hoảng vội lui ra ngoài.
Mà thân vệ của Bùi Thận đã vây quanh Dư Tông, binh lính hai bên cùng lúc rút đao ra, tình hình lâm vào thế giằng co.
Bùi Thận vẫn chỉ yên lặng đứng đó, không nói lời nào.
Dư Tông bị y dọa cho vỡ mật, buột miệng thốt ra: “Bùi, Bùi Thủ Tuân, ngươi chớ quên, ngươi còn có tổ mẫu, mẫu thân, cả nhà huynh đệ đều ở Nam Kinh đấy. Nếu ngươi dám tạo phản, những người này nhất định sẽ đầu lìa……”
Hắn chưa kịp nói dứt câu, chợt thấy Bùi Thận cong gối quỳ xuống đất, cúi người dập đầu, lớn tiếng hô:
“Thần Bùi Thận tiếp chỉ ——”
Dư Tông ngây ngẩn cả người.
Thẩm Lan ngạc nhiên.
Cả con phố lặng ngắt như tờ.
Dư Tông hoàn hồn trở lại, mừng rỡ liên thanh nói: “Người đâu, nhanh bắt Bùi Thủ Tuân đưa lên xe chở tù! Gông gỗ đâu! Xích sắt nữa! Xích đâu!”
“Đại nhân!” Trần Tùng Mặc biến sắc, lạnh lùng nói: “Thánh chỉ này rõ ràng là giả! Cuốn sách kia liên quan khỉ gì đến đại nhân chứ!”
Thân vệ cạnh Bùi Thận cũng tỉnh táo lại, mở miệng quát lên: “Láo lường, chó má! Rõ ràng là vu oan hãm hại. Trong triều có người muốn hại đại nhân.”
“Đại nhân trấn giữ biên thùy, tiêu diệt giặc Oa, triều đình dây là định qua cầu rút ván! Vong ân bội nghĩa!”
Có kẻ nóng tính nói thẳng “Hôn quân vô đạo”, “Đại nhân, đợi chúng ti chức đánh mở đường” rồi xông lên giơ đao định giết những tên giáp sĩ đang chặn đường.
“Nhanh! Nhanh ngăn chúng lại!” Dư Tông thảng thốt thét lên. Hắn nào ngờ Bùi Thận đã bó tay chịu trói rồi, mà lũ thân vệ lại vẫn tự tiện xông lên như thế.
Thân vệ của Bùi Thận đều là những tay lính lão làng tham gia trăm trận, bò ra từ núi thây biển máu. Đám giáp sĩ hơn trăm người mà Dư Tông miễn cưỡng gom góp sao địch nổi lính tinh nhuệ thân cận của y.
Hơn mười giáp sĩ bị tên thân vệ hù dọa, sợ tới mức ngay cả giơ đao cũng không dám, chỉ lo cướp đường bỏ chạy. Lại có vài tên khôn lỏi hô hào bảo vệ Dư đại đang, còn có mấy kẻ trung thành định lẻn trốn đi báo cho Đặng Canh.
Thân vệ của Bùi Thận một đội lo mở đường, những người còn lại giơ cao đao trong tay, định bụng dẹp sạch những kẻ dám cản đường.
Trông thấy tình hình ngày càng hỗn loạn, nền gạch xanh dưới chân bắt đầu nhuộm màu máu, Bùi Thận lạnh giọng quát: “Thu đao lại!”
Nhóm thân vệ sửng sốt, phẫn uất không cam lòng, chỉ một mực cúi gằm, không chịu thu đao. Có mấy người tính tình dữ dằn, tuy không dám phản bác, nhưng vẫn hung tợn mà nhìn chằm chằm lũ giáp sĩ chung quanh.
“Thu đao.” Bùi Thận trầm giọng lặp lại một lần.
Nhóm thân vệ không dám trái lệnh, tức giận, bất bình mà thu đao vào vỏ.
Dư Tông đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hai chân mềm nhũn tới nỗi thiếu chút ngã xuống đất, may mà tên tiểu thái giám đỡ lại kịp, không khiến hắn mất mặt.
Thấy dáng vẻ túng quẫn này của hắn, đám thân vệ hung dữ dù không dám lần nữa rút đao, lại ào ào mắng chửi không ngớt, nào là “Thiến cẩu đáng chết”, nào là “Qua cầu rút ván, vu hãm đại nhân”….
“Người đâu!” Dư Tông càng nghe càng cáu giận, hô giáp sĩ lấy gông gỗ, xích sắt, một hai phải quàng vào người Bùi Thận.
Bùi Thận thường ngày thưởng phạt công bằng, vô cùng được lòng người. Lúc này thấy y hàm oan bị bắt, chúng thân vệ sao mà chịu được, bực tức mắng chửi: “Lẽ trời bất công!”
“Đại nhân thay triều đình đánh thắng nhiều trận như vậy! Triều đình sao có thể làm thế!”
Những bá tánh còn nán lại chưa chạy đi nghe vậy, không khỏi cũng giận dữ hò reo.
“Lại là thiến cẩu châm ngòi!”
“Giết hại trung lương, lương tâm bị chó tha!”
Bá tánh ở Võ Xương đã không phải lần đầu vây kín trước nha môn, giữa từng tiếng hô hào mắng mỏ, họ không ngừng chen về trước, xô đẩy bức tường người do giáp sĩ tạo thành.
Thấy Bùi Thận vẫn không lên tiếng, Trần Tùng Mặc bên cạnh nôn nóng khuyên can: “Đại nhân, chớ tin lũ hoạn quan này! Làm gì mà có tam tư hội thẩm! E là vừa đặt chân tới Nam Kinh, bên đó sẽ giết đại nhân cho xong việc.”
Nghe hắn nói vậy, những thân vệ còn lại cũng thay nhau mở lời khuyên nhủ: “Đại nhân, không thể đi Nam Kinh!”, “Đi thì chỉ có đường chết thôi!”
Bùi Thận vẫn không nói tiếng nào, chỉ yên tĩnh đứng trước cửa, nghe bên tai vang lên những câu khuyên ngăn, trầm ngâm nhìn những bá tánh xúc động, phẫn nộ dưới bậc thềm. Hồi lâu sau, y nhàn nhạt nói: “Thì sao chứ? Bùi gia nhiều thế hệ hưởng ơn vua, quân muốn thần chết, thần không thể không chết.” (2)
Dứt lời, y bi thương mà nở nụ cười, không tiếp tục nói gì thêm nữa, để mặc giáp sĩ đeo gông gỗ, móc xích sắt lên người mình.
Thẩm Lan đứng cách con đường xa xa dõi nhìn theo, trông thấy dưới màn mưa mênh mông, bóng áo xanh ấy lẻ loi cô quạnh bước lên chiếc xe chở tù.
Đoàn người đi bước đi nghênh ngang, phô trương rầm rộ chiếm cả nửa con phố. Đám giáp sĩ vừa xua đuổi bá tánh trên đường thì lại gặp phải dân chúng xúm xít tụ lại bàn tán, họ nép vào những sạp hàng dọc hai bên con phố, chỉ trỏ xầm xì.
“Quan nào tới nhậm chức mà khoa trương vậy!”
“Thiến cẩu lại bắt người nữa sao?”
“Lão ca, có biết bọn họ định đi đâu không?”
Người bình thường nhìn một đoạn thì cũng thôi, nhưng những kẻ chơi bời lêu lổng thì một mực bám đuôi theo sát, đội cả mưa để xem cho kỹ.
“Phu nhân, bên này không đi được.” Xa phu bất đắc dĩ phải ngừng xe lại. Thẩm Lan vén rèm xem xét, thấy nơi xa có không ít bá tánh túm tụm lại, không ngừng tiến về phía trước.
“Lục Tử, ngươi phái người hỏi thăm đằng trước có chuyện gì vậy?” Thẩm Lan thấp giọng nói.
Lục Tử liền tìm hai người trông sáng sủa nhanh nhẹn chen vào đám người. Một lát sau, hai người quay về bẩm báo: “Phu nhân, nghe nói đằng trước có quan to ra ngoài, mang hơn trăm tùy tùng theo hầu, trông rất là ghê gớm.”
Quan lớn ra ngoài? Thẩm Lan nhíu mày, tính toàn bộ Hồ Quảng này, quan lớn nhất chính là Tổng đốc Bùi Thận. Nhưng người như y có bao giờ phô trương, bày vẽ như thế?
Chẳng lẽ là Đặng Canh? Hay triều đình vừa phái quan mới xuống nhậm chức? Thẩm Lan suy tư tới lui, vén rèm hỏi người đánh xe: “Phía trước đông người quá, có thể tìm cách tránh đi không?”
Người đánh xe đành bất lực: “Thưa phu nhân, nếu muốn tránh thì phải vòng qua thêm ba, bốn con phố nữa. E là trước chạng vạng cũng chưa ra được khỏi thành.”
Thẩm Lan cũng hết cách. Tòa nhà nàng vừa mua nằm ở phía đông, mà trang viên lại nằm ở phía tây. Nếu muốn đi về hướng tây, nhất định phải đi qua một nửa thành Võ Xương.
Vốn chỉ cần đi thẳng một đường qua khu vực trung tâm thành rồi đi về cổng Bình Hồ phía tây là được. Nhưng phố xá trung tâm đều đông đúc, dòng người tới lui tấp nập. Bây giờ lại thêm có quan lớn ra ngoài, khiến cho người tụ lại càng thêm đông nghịt.
Thẩm Lan vừa lúc bị kẹt ở nơi này.
“Thôi, giờ cũng không quay đầu được nữa.” Thẩm Lan nhìn bá tánh chen chúc phía sau xe lừa, lo lắng nói: “Cứ tiến về phía trước đi. Nếu thấy con phố nào hơi vắng người thì rẽ vào đó, xem thử có thể vòng ra ngoài hay không.”
Người đánh xe nghe vậy thì không vung roi lên nữa, chỉ để xe lừa hòa vào dòng người, chậm rãi di chuyển về phía trước.
Thẩm Lan ngồi trên xe mà lòng nặng trĩu. Trước thì có thái giám cùng Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa vào thành, sau thì lại xuất hiện quan viên nào đó không biết tên ra ngoài, Thẩm Lan khẽ chau mày đẹp, tinh thần phập phồng không yên.
“Phu nhân, đội giáp sĩ hình như đứng lại rồi.” Mười lăm phút sau, Lục Tử bỗng gõ nhẹ vào thân xe, thấp giọng nói.
Thẩm Lan lập tức vén rèm nhìn ra xa. Nàng ngồi trên xe nên tầm nhìn cao, dễ dàng lướt qua đoàn người chen chúc trước mặt, trông thấy trên mặt đường lát đá cách đó sáu trượng, hơn trăm giáp sĩ chợt dừng lại trước cửa phủ Tổng đốc Xuyên Hồ.
Đúng rồi, khu vực trung tâm thành Võ Xương là chốn tập trung các nha môn, phủ Tổng đốc tất nhiên cũng tọa lạc tại đây.
Mí mắt Thẩm Lan giật liên hồi, mà toán hơn trăm giáp sĩ kia bỗng lại nhúc nhích. Chúng cầm thương cầm gậy tỏa ra, xô đẩy tất cả bá tánh đang đứng trước phủ Tổng đốc sang một bên.
“Tránh ra tránh ra!”
“Ai da giày của ta. Đừng có dẫm lên mà.”
“Ngươi đẩy ta làm gì!”
“Còn ồn nữa coi chừng bắt ngươi lại!”
Đám giáp sĩ nhanh chóng chia ra chừng bốn mươi người xếp thành một bức tường người, chắn bá tánh xung quanh ra phía ngoài để tạo thành một mảnh đất trống lớn trước cửa phủ Tổng đốc.
Nếu là ngày trước, thấy lính lác tới đuổi, bá tánh nhất định sẽ bỏ chạy tứ tán, không ai dám ở lại sinh sự. Nhưng gần đây lại chính vào lúc dân chúng ở Hồ Quảng đang phản kháng thuế quặng quyết liệt nhất.
Thế nên ngoại trừ vài người nhát gan bỏ chạy, lúc này ngày càng có thêm nhiều bá tánh tụ tập lại chỗ đám giáp sĩ, họ chen chúc, xô đẩy tới lui, ngóng nhìn dò xét tình hình bên trong. Có người tò mò, thấp giọng hỏi người chung quanh: “Làm gì đây nhỉ? Nhiều binh lính thế này, chẳng lẽ định xông vào bắt người!”
Có vài người lớn tuổi giải thích: “Bắt gì mà bắt! Đây là phủ của Bùi Tổng đốc! Ai dám tới đây bắt người?”
“Ta nghĩ chắc là tới chào hỏi thôi.”
“Chào hỏi con khỉ! Lũ quan lại có ai là tốt đẹp đâu chứ?”
“Ê ê ê! Bùi đại nhân từng bình Hồ Lỗ ở phía bắc, còn dẹp cả giặc Oa nữa đấy!”
Thẩm Lan ngồi trên xe nghe ngoài kia đủ kiểu suy đoán, lòng nàng bất giác càng thêm nặng nề: “Lục Tử, ra phía trước xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Lục Tử đang định nhích chân, chợt lại nghe Thẩm Lan nói: “Thôi, ngươi gọi thêm mấy người theo sát ta. Chúng ta chen tới trước.”
Lục Tử vốn định khuyên nhủ đôi câu, nhưng Thẩm Lan đã buông rèm, cầm một chiếc ô giấy màu thiên thanh, bước xuống khỏi xe lừa.
Hắn thấy vậy, chỉ đành bảo vệ Thẩm Lan chen chân vào đám đông. May thay lúc này mọi người đều bung ô hoặc mặc áo tơi, đội nón, nên Thẩm Lan chen vào đó cũng không quá đột ngột.
Cửa chính phủ Tổng đốc nằm đối diện mảnh vườn tư nhân không biết là của quan lại hay nhà giàu nào đó. Thẩm Lan hơi tựa vào con sư tử đá trước cửa vườn, kéo thấp chiếc ô, lặng lẽ nhìn về phía đối diện.
Trong phủ Tổng đốc, ở thư phòng.
“Đại nhân, tới rồi.” Thạch Kinh Luân đứng dưới hành lang, gõ cửa thư phòng.
Sắc mặt Bùi Thận chưa hề thay đổi, thong thả đứng lên phủi nhẹ vạt áo, đi thẳng về phía phòng khách.
Ai ngờ tới được phòng đón khách, Trần Tùng Mặc lại vội tới bẩm rằng phải tiếp chỉ ngoài cửa phủ Tổng đốc.
Bùi Thận cười nhạo. Y biết thái giám truyền chỉ sợ đơn độc vào phủ sẽ bị thân vệ của y băm nát, nên mới một mực đòi tuyên chỉ ngay trước cửa phủ như thế.
“Thôi, tùy hắn.” Vẻ mặt Bùi Thận lạnh nhạt, để cho Trần Tùng Mặc bung chiếc ô giấy dầu đi đằng trước dẫn đường ra cửa chính.
Lúc bấy giờ, ngoài cửa phủ Tổng đốc.
Ngay tại khoảnh khắc Thẩm Lan nhìn chăm chú, mọi người vò đầu bứt tai nghe ngóng, dò xét tình hình thì “Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa gắn đầu thú năm giá ba gian bỗng nhiên mở rộng.
Bùi Thận mặc trung y bằng lụa trắng, khoác áo đạo bào màu xanh trúc, eo đeo đai vải, chân mang ủng đen, chậm rãi bước tới.
Y đứng trước cửa, phảng như không hề nhìn thấy đám người rậm rạp trước mắt cùng với nhóm binh lính mặc giáp cầm thương, chỉ cụp mắt nhìn người đứng dưới bậc tam cấp.
Dư Tông ngồi trong kiệu, rèm che bốn phía đã được vén cao lên. Hắn ngẩng đầu trực diện nhìn vào ánh mắt của Bùi Thận. Ánh mắt ấy thật ra cũng không lạnh lẽo lắm, Bùi Thận chẳng qua chỉ là lẳng lặng nhìn hắn mà thôi.
Nhưng Dư Tông đối diện cái nhìn lặng lẽ ấy, lòng bàn tay không ngăn nổi mà ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn cố giữ tinh thần bình tĩnh, chậm rãi bước ra khỏi chiếc kiệu ngà voi tiến lên bậc thềm, đầu đội mũ tiến hiền, thân mặc mãng bào, eo đeo đai lưng chim loan, vẻ mặt nghiêm nghị mở thánh chỉ ra, cao giọng đọc vang:
“Tổng đốc Tứ Xuyên, Hồ Quảng; Đề Đốc Quân Vụ, Lương Hướng; Hữu Thiêm Đô Ngự Sử kiêm Văn Uyên Các Đại học sĩ; Ngụy Quốc công thế tử – Bùi Thận nghe chỉ ——”
Lúc đó mưa bụi dày đặc, mịt mù phủ xuống mặt đất như tuyết vụn sắp tan, ý lạnh yên ắng tỏa ra chầm chậm thấm vào xương cốt.
Không gian chỉ còn giọng Dư Tông vang lên tựa tiếng sấm nổ.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu rằng: Giữa mùa hè, sách vở tà đạo lan truyền khắp nơi…… Cấp sự trung của sáu khoa tổng cộng hai mươi ba người, dâng một trăm sáu mươi bảy bản đề bổn hạch tội Ngụy quốc công thế tử – Bùi Thận: kế thừa cơ nghiệp tổ tiên, hưởng hoàng ân của quốc triều, lại dám nuôi giặc cướp ý đồ bất chính, làm lộ tin mật quân vụ của Hồ Quảng; hung ác, kiêu ngạo, cướp công của bệ hạ, chuyên quyền, cậy thế; biên soạn sách vở tà đạo; bất tuân quân phụ… Lệnh Đề đốc thái giám của Ngự Mã Giám áp giải Bùi Thận vào kinh để chịu tam tư hội thẩm,(1) khâm thử.”
Cả con đường yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi, không một ai mở miệng. Chỉ nghe tiếng gió thổi qua xào xạc, hòa lẫn với tiếng mưa rơi lạnh lẽo.
“Bùi đại nhân, tiếp chỉ đi.” Dư Tông vẫy tay gọi giáp sĩ bước tới bảo vệ mình, sau đó quay sang nhìn chằm chằm Bùi Thận.
Bùi Thận vẫn chưa nhúc nhích. Mà từ đằng sau cánh cửa rộng mở chợt ào ra năm, sáu mươi tên lính, ai nấy vẻ mặt lạnh ngắt, mặc giáp đeo đao, mà từ những vết máu còn vương lại nơi kẽ áo giáp, có thể đoán được đây đều là lính tinh nhuệ từng lên chiến trường giết địch.
Dư Tông hoảng loạn lùi lại vài bước, thùng rỗng kêu to quát lên: “Bùi đại nhân! Ngươi muốn tạo phản phải không?!”
Tạo phản? Hai chữ này vừa vang lên, bá tánh chung quanh sợ hãi thét chói tai, xô đẩy nhau chạy trốn, lo rằng chốc lát hai bên giao chiến sẽ liên lụy tới mình.
“Phu nhân, sắp sinh loạn rồi. Chúng ta mau đi thôi.” Lục Tử vội vã khuyên nhủ.
Thẩm Lan hẳn là nên đi, nhưng nàng thấy hai chân nặng tựa như bị rót chì, chăm chú ngẩng đầu nhìn khung cảnh diễn ra trước mắt.
“Người đâu, nhanh lên! Nhanh bảo vệ ta!” Dư Tông hốt hoảng vội lui ra ngoài.
Mà thân vệ của Bùi Thận đã vây quanh Dư Tông, binh lính hai bên cùng lúc rút đao ra, tình hình lâm vào thế giằng co.
Bùi Thận vẫn chỉ yên lặng đứng đó, không nói lời nào.
Dư Tông bị y dọa cho vỡ mật, buột miệng thốt ra: “Bùi, Bùi Thủ Tuân, ngươi chớ quên, ngươi còn có tổ mẫu, mẫu thân, cả nhà huynh đệ đều ở Nam Kinh đấy. Nếu ngươi dám tạo phản, những người này nhất định sẽ đầu lìa……”
Hắn chưa kịp nói dứt câu, chợt thấy Bùi Thận cong gối quỳ xuống đất, cúi người dập đầu, lớn tiếng hô:
“Thần Bùi Thận tiếp chỉ ——”
Dư Tông ngây ngẩn cả người.
Thẩm Lan ngạc nhiên.
Cả con phố lặng ngắt như tờ.
Dư Tông hoàn hồn trở lại, mừng rỡ liên thanh nói: “Người đâu, nhanh bắt Bùi Thủ Tuân đưa lên xe chở tù! Gông gỗ đâu! Xích sắt nữa! Xích đâu!”
“Đại nhân!” Trần Tùng Mặc biến sắc, lạnh lùng nói: “Thánh chỉ này rõ ràng là giả! Cuốn sách kia liên quan khỉ gì đến đại nhân chứ!”
Thân vệ cạnh Bùi Thận cũng tỉnh táo lại, mở miệng quát lên: “Láo lường, chó má! Rõ ràng là vu oan hãm hại. Trong triều có người muốn hại đại nhân.”
“Đại nhân trấn giữ biên thùy, tiêu diệt giặc Oa, triều đình dây là định qua cầu rút ván! Vong ân bội nghĩa!”
Có kẻ nóng tính nói thẳng “Hôn quân vô đạo”, “Đại nhân, đợi chúng ti chức đánh mở đường” rồi xông lên giơ đao định giết những tên giáp sĩ đang chặn đường.
“Nhanh! Nhanh ngăn chúng lại!” Dư Tông thảng thốt thét lên. Hắn nào ngờ Bùi Thận đã bó tay chịu trói rồi, mà lũ thân vệ lại vẫn tự tiện xông lên như thế.
Thân vệ của Bùi Thận đều là những tay lính lão làng tham gia trăm trận, bò ra từ núi thây biển máu. Đám giáp sĩ hơn trăm người mà Dư Tông miễn cưỡng gom góp sao địch nổi lính tinh nhuệ thân cận của y.
Hơn mười giáp sĩ bị tên thân vệ hù dọa, sợ tới mức ngay cả giơ đao cũng không dám, chỉ lo cướp đường bỏ chạy. Lại có vài tên khôn lỏi hô hào bảo vệ Dư đại đang, còn có mấy kẻ trung thành định lẻn trốn đi báo cho Đặng Canh.
Thân vệ của Bùi Thận một đội lo mở đường, những người còn lại giơ cao đao trong tay, định bụng dẹp sạch những kẻ dám cản đường.
Trông thấy tình hình ngày càng hỗn loạn, nền gạch xanh dưới chân bắt đầu nhuộm màu máu, Bùi Thận lạnh giọng quát: “Thu đao lại!”
Nhóm thân vệ sửng sốt, phẫn uất không cam lòng, chỉ một mực cúi gằm, không chịu thu đao. Có mấy người tính tình dữ dằn, tuy không dám phản bác, nhưng vẫn hung tợn mà nhìn chằm chằm lũ giáp sĩ chung quanh.
“Thu đao.” Bùi Thận trầm giọng lặp lại một lần.
Nhóm thân vệ không dám trái lệnh, tức giận, bất bình mà thu đao vào vỏ.
Dư Tông đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hai chân mềm nhũn tới nỗi thiếu chút ngã xuống đất, may mà tên tiểu thái giám đỡ lại kịp, không khiến hắn mất mặt.
Thấy dáng vẻ túng quẫn này của hắn, đám thân vệ hung dữ dù không dám lần nữa rút đao, lại ào ào mắng chửi không ngớt, nào là “Thiến cẩu đáng chết”, nào là “Qua cầu rút ván, vu hãm đại nhân”….
“Người đâu!” Dư Tông càng nghe càng cáu giận, hô giáp sĩ lấy gông gỗ, xích sắt, một hai phải quàng vào người Bùi Thận.
Bùi Thận thường ngày thưởng phạt công bằng, vô cùng được lòng người. Lúc này thấy y hàm oan bị bắt, chúng thân vệ sao mà chịu được, bực tức mắng chửi: “Lẽ trời bất công!”
“Đại nhân thay triều đình đánh thắng nhiều trận như vậy! Triều đình sao có thể làm thế!”
Những bá tánh còn nán lại chưa chạy đi nghe vậy, không khỏi cũng giận dữ hò reo.
“Lại là thiến cẩu châm ngòi!”
“Giết hại trung lương, lương tâm bị chó tha!”
Bá tánh ở Võ Xương đã không phải lần đầu vây kín trước nha môn, giữa từng tiếng hô hào mắng mỏ, họ không ngừng chen về trước, xô đẩy bức tường người do giáp sĩ tạo thành.
Thấy Bùi Thận vẫn không lên tiếng, Trần Tùng Mặc bên cạnh nôn nóng khuyên can: “Đại nhân, chớ tin lũ hoạn quan này! Làm gì mà có tam tư hội thẩm! E là vừa đặt chân tới Nam Kinh, bên đó sẽ giết đại nhân cho xong việc.”
Nghe hắn nói vậy, những thân vệ còn lại cũng thay nhau mở lời khuyên nhủ: “Đại nhân, không thể đi Nam Kinh!”, “Đi thì chỉ có đường chết thôi!”
Bùi Thận vẫn không nói tiếng nào, chỉ yên tĩnh đứng trước cửa, nghe bên tai vang lên những câu khuyên ngăn, trầm ngâm nhìn những bá tánh xúc động, phẫn nộ dưới bậc thềm. Hồi lâu sau, y nhàn nhạt nói: “Thì sao chứ? Bùi gia nhiều thế hệ hưởng ơn vua, quân muốn thần chết, thần không thể không chết.” (2)
Dứt lời, y bi thương mà nở nụ cười, không tiếp tục nói gì thêm nữa, để mặc giáp sĩ đeo gông gỗ, móc xích sắt lên người mình.
Thẩm Lan đứng cách con đường xa xa dõi nhìn theo, trông thấy dưới màn mưa mênh mông, bóng áo xanh ấy lẻ loi cô quạnh bước lên chiếc xe chở tù.