Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 130
Trì Việt do dự: “Nhưng mà...”
"Nhưng mà cái gì! Ngươi yên tâm, sư huynh liêu cái mạng này cũng sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho ngươi!"
Khang Dật thô lỗ lau nước mắt trên mặt mình, thấy Thẩm Dao Chu còn nhỏ tuổi, lại là nữ tử, liền nói giọng nghiêm trọng: "Ta thấy cô nương tuổi còn nhỏ, tu vi cũng không thấp, tu luyện đàng hoàng không được sao? Cớ gì lại đến trêu chọc chúng tai"
Thẩm Dao Chu rất bất lực, chỉ có thể giải thích mình không phải nói đùa, nói rõ thương thế của Trì Việt, đồng thời nói rằng nàng thực sự có thể chữa khỏi cho hắn, hơn nữa chỉ có ba canh giờ, chữa càng sớm càng tốt.
Nhưng nàng càng nói như vậy, Khang Dật càng không tin, còn nói với sư đệ phía sau: "Kẻ lừa đảo đều nói như vậy!"
Thẩm Dao Chu: "..."
Khang Dật hỏi: "Ngươi đã nói ngươi là y tu, vậy ta hỏi ngươi, ngươi là môn phái nào, hiện tại đã học được loại đan phương gì? Dùng loại đan hỏa nào? Điểm linh dùng bao nhiêu linh lực?"
Thẩm Dao Chu trực tiếp bị hỏi ngã ngửa, chỉ có thể nói: "Ta không luyện đan.”
"Có y tu nào không biết luyện đan chứ! Còn nói ngươi không phải lừa đảo?!" Khang Dật nghiêm mặt nói: "Tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Thẩm Dao Chu còn muốn nói gì đó nhưng Khang Dật đã rút kiếm ra. Nhưng chưa kịp làm gì, hắn đã bị một luồng kiếm quang đánh bay.
Phó Sinh Hàn chắn trước mặt Thẩm Dao Chu: "Ngươi không sao chứ?"
Thẩm Dao Chu ngây người: "Sao ngươi lại ở đây?"
Phó Sinh Hàn không nói gì, ban đầu hắn đang xem thi đấu trên đài, vô tình phát hiện Thẩm Dao Chu đi theo môn phái của Trì Việt ra ngoài liền vô thức đi theo, vừa vặn nhìn thấy Khang Dật rút kiếm với Thẩm Dao Chu, vì vậy không nghĩ ngợi gì mà tiến lên bảo vệ nàng.
Khang Dật bi phẫn nói: "Ta biết ngay là ngươi không có ý tốt mài"
Thẩm Dao Chu rất bất lực, nếu không phải hệ thống đột nhiên phân bố nhiệm vụ, nàng cũng sẽ không lỗ mãng ngăn cản đối phương như vậy, bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, e rằng bọn họ càng không tin nàng.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới tin ta?"
"Dù ngươi thế nào ta cũng sẽ không tin ngươi!" Khang Dật thề thốt son sắt: "Trên trời sẽ không rơi bánh có nhân, thoại bản đều là lừa đảo, Từ tiên tử đã nói, đối phó với những kẻ giả y tu các ngươi, thái độ không thể quá tốt!"
Thẩm Dao Chu: "?"
"Chờ đã, vừa rồi ngươi nói ai?"
Khang Dật khinh thường nói: "Tiên Vân Môn Từ tiên tử mà cũng không biết, ngươi làm giả y tu cũng quá không chuyên nghiệp rồi..."
Thẩm Dao Chu: "..."
Khoan đã, Từ tiên tử mà ngươi nói, hình như ta vừa vặn quen.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Chỉ thấy một luồng lưu quang lao về phía bọn họ, Từ Chỉ Âm vội vàng nhảy xuống linh khí phi hành, đánh giá Thẩm Dao Chu một lượt: "Ngươi không sao chứ?"
Thẩm Dao Chu sau khi nhận được nhiệm vụ, lập tức dùng giấy hạc thông báo cho Từ Chỉ Âm chuẩn bị phẫu thuật, chỉ là Từ Chỉ Âm lo lắng cho nàng, liên trực tiếp tìm tới.
Nàng ta trách móc: "Này, sao ngươi không đợi ta mà trực tiếp đến tìm người rồi, ngươi không có sách lược mà trực tiếp tìm đến cửa, rất dễ bị coi là đồ giả!"
Thẩm Dao Chu: "... Ngươi nói đúng."
Từ Chỉ Âm kinh ngạc: "Vậy bọn họ có làm gì ngươi không?"
Thẩm Dao Chu: "Không có, ta không sao."
Từ Chỉ Âm thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói: "Đừng lo lắng, đối phó với loại người này ta có kinh nghiệm nhất, trước tiên thái độ không được quá tốt, sau đó phải thông qua việc chất vấn để thể hiện sự tự tin của mình, nói ra thì hơi phức tạp, tóm lại mọi chuyện cứ giao cho ta."
"Nhưng mà cái gì! Ngươi yên tâm, sư huynh liêu cái mạng này cũng sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho ngươi!"
Khang Dật thô lỗ lau nước mắt trên mặt mình, thấy Thẩm Dao Chu còn nhỏ tuổi, lại là nữ tử, liền nói giọng nghiêm trọng: "Ta thấy cô nương tuổi còn nhỏ, tu vi cũng không thấp, tu luyện đàng hoàng không được sao? Cớ gì lại đến trêu chọc chúng tai"
Thẩm Dao Chu rất bất lực, chỉ có thể giải thích mình không phải nói đùa, nói rõ thương thế của Trì Việt, đồng thời nói rằng nàng thực sự có thể chữa khỏi cho hắn, hơn nữa chỉ có ba canh giờ, chữa càng sớm càng tốt.
Nhưng nàng càng nói như vậy, Khang Dật càng không tin, còn nói với sư đệ phía sau: "Kẻ lừa đảo đều nói như vậy!"
Thẩm Dao Chu: "..."
Khang Dật hỏi: "Ngươi đã nói ngươi là y tu, vậy ta hỏi ngươi, ngươi là môn phái nào, hiện tại đã học được loại đan phương gì? Dùng loại đan hỏa nào? Điểm linh dùng bao nhiêu linh lực?"
Thẩm Dao Chu trực tiếp bị hỏi ngã ngửa, chỉ có thể nói: "Ta không luyện đan.”
"Có y tu nào không biết luyện đan chứ! Còn nói ngươi không phải lừa đảo?!" Khang Dật nghiêm mặt nói: "Tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Thẩm Dao Chu còn muốn nói gì đó nhưng Khang Dật đã rút kiếm ra. Nhưng chưa kịp làm gì, hắn đã bị một luồng kiếm quang đánh bay.
Phó Sinh Hàn chắn trước mặt Thẩm Dao Chu: "Ngươi không sao chứ?"
Thẩm Dao Chu ngây người: "Sao ngươi lại ở đây?"
Phó Sinh Hàn không nói gì, ban đầu hắn đang xem thi đấu trên đài, vô tình phát hiện Thẩm Dao Chu đi theo môn phái của Trì Việt ra ngoài liền vô thức đi theo, vừa vặn nhìn thấy Khang Dật rút kiếm với Thẩm Dao Chu, vì vậy không nghĩ ngợi gì mà tiến lên bảo vệ nàng.
Khang Dật bi phẫn nói: "Ta biết ngay là ngươi không có ý tốt mài"
Thẩm Dao Chu rất bất lực, nếu không phải hệ thống đột nhiên phân bố nhiệm vụ, nàng cũng sẽ không lỗ mãng ngăn cản đối phương như vậy, bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, e rằng bọn họ càng không tin nàng.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới tin ta?"
"Dù ngươi thế nào ta cũng sẽ không tin ngươi!" Khang Dật thề thốt son sắt: "Trên trời sẽ không rơi bánh có nhân, thoại bản đều là lừa đảo, Từ tiên tử đã nói, đối phó với những kẻ giả y tu các ngươi, thái độ không thể quá tốt!"
Thẩm Dao Chu: "?"
"Chờ đã, vừa rồi ngươi nói ai?"
Khang Dật khinh thường nói: "Tiên Vân Môn Từ tiên tử mà cũng không biết, ngươi làm giả y tu cũng quá không chuyên nghiệp rồi..."
Thẩm Dao Chu: "..."
Khoan đã, Từ tiên tử mà ngươi nói, hình như ta vừa vặn quen.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Chỉ thấy một luồng lưu quang lao về phía bọn họ, Từ Chỉ Âm vội vàng nhảy xuống linh khí phi hành, đánh giá Thẩm Dao Chu một lượt: "Ngươi không sao chứ?"
Thẩm Dao Chu sau khi nhận được nhiệm vụ, lập tức dùng giấy hạc thông báo cho Từ Chỉ Âm chuẩn bị phẫu thuật, chỉ là Từ Chỉ Âm lo lắng cho nàng, liên trực tiếp tìm tới.
Nàng ta trách móc: "Này, sao ngươi không đợi ta mà trực tiếp đến tìm người rồi, ngươi không có sách lược mà trực tiếp tìm đến cửa, rất dễ bị coi là đồ giả!"
Thẩm Dao Chu: "... Ngươi nói đúng."
Từ Chỉ Âm kinh ngạc: "Vậy bọn họ có làm gì ngươi không?"
Thẩm Dao Chu: "Không có, ta không sao."
Từ Chỉ Âm thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói: "Đừng lo lắng, đối phó với loại người này ta có kinh nghiệm nhất, trước tiên thái độ không được quá tốt, sau đó phải thông qua việc chất vấn để thể hiện sự tự tin của mình, nói ra thì hơi phức tạp, tóm lại mọi chuyện cứ giao cho ta."