Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sủng Mị

Chương 687: Tiểu Chập Long ra đời



Sẽ có một ngày thực lực hắn trở nên cường đại. Sở Mộ chắc chắn ra tay giết chết đứng đầu Tứ Tịch – Thiên Thính không chút do dự.
Sở Mộ hít sâu vào một hơi kìm hãm tâm tình, đưa tay vuốt ve thân thể hao mòn của Luân Phong Long, chẳng biết tại sao nhìn thấy Hồn sủng của Sở Thiên Mang bi thảm như thế. Sở Mộ chợt có cảm giác phụ thân mình trải qua những năm này quá mức thê lương, ảm đạm rồi. Trong lòng hắn từ từ sinh ra một chút chua xót, cay đắng khó thể diễn tả bằng từ ngữ.
"Rầm rầm rầm!"
Vào lúc này, mặt đất Bất Hủ thành bỗng nhiên chấn động kịch liệt.
Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa vội vàng ngẩng đầu lên, bọn họ lập tức nhìn thấy một màn kinh dị.
Dị biến kinh động, trời đất biến sắc.
Ở một nơi nào đó trong Bất Hủ thành, một đạo Huyết quang ngất trời xông thẳng lên cao, trực tiếp đánh xuyên tầng mây tạo thành biển máu đỏ lòm.
Cho dù Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa ở cách xa nơi đó rất xa vẫn thấy rõ ràng cảnh tượng rung động này, lực lượng áp bách khiến cho linh hồn bọn họ cũng phải run rẩy sợ hãi.
Đây là lực lượng cường đại cỡ nào mới có thể làm cho Huyết quang nhuộm đỏ bầu trời?
"Sở Mộ… hình … hình như là... là phương hướng Huyết Thú tế đàn."
Cẩn Nhu công chúa sợ hãi ngây người, hồi lâu sau mới mở miệng nói được một câu.
Lúc trước Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa đã cảm giác được mặt đất Bất Hủ thành có dấu hiệu rung động kỳ lạ, mới đầu còn không để ý lắm. Cho tới bây giờ đạo Huyết quang kinh thiên xông lên mới ý thức được bên phía Huyết Thú tế đàn khẳng định xuất hiện một đầu sinh vật cường đại.
"Rầm rầm rầm!"
"Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh ~~~!"
Bên trong Huyết quang đột ngột hiện ra một đạo Lôi Đình màu tím thô to như cột đình đánh xuống mặt đất.
Đạo Lôi Điện kia cực kỳ kinh khủng, nếu như đứng ở khoảng cách gần sợ rằng sẽ bị rung động hơn nữa.
"Đó … đó là Khung Lôi đẳng cấp thứ năm, hơn nữa còn là Khung Lôi cao cấp."
Trong lúc Cẩn Nhu công chúa kinh ngạc vẫn nhạy ra cho ra phán đoán sơ bộ.
Sở Mộ cũng kinh ngạc vô cùng, không nghĩ tới bên trong Bất Hủ thành lại xuất hiện một sinh vật đáng sợ như thế.
Hai loại lực lượng tới nhanh đi cũng nhanh, tựa như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng mà chúng nó mang đến cho mọi người cảm giác run sợ vượt qua tất cả những điều từng thấy trước đây.
Không chỉ có là Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa, tất cả tuyển thủ bậc thang thứ nhất và thứ hai cũng bị cảnh tượng thiên địa dị biến làm cho chấn kinh rồi.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Cẩn Nhu công chúa mới dần dần khôi phục bình tĩnh.
Nàng nhìn thoáng qua Sở Mộ vẫn ngó chừng phía chân trời, do dự không biết có nên nói ra hay không.
"Sở Mộ..."
Rốt cuộc Cẩn Nhu công chúa vẫn quyết định tiết lộ sự thật.
Sở Mộ lập tức phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn sang Cẩn Nhu công chúa.
"Trong toàn bộ Thiên Hạ Cảnh, sinh vật nắm giữ kết tinh Khung Lôi chỉ có mỗi Khung Lôi Tinh Linh Hoàng."
Cẩn Nhu công chúa cố ý dừng một chút, nhìn thấy Sở Mộ lộ ra thần sắc nghi hoặc, suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói:
"Mà người có Khung Lôi Tinh Linh Hoàng chỉ có một..."
Sở Mộ suy nghĩ nhạy cảm cỡ nào chứ? Nghe thấy đoạn tin tức này làm sao không rõ ý tứ trong lời nói của Bạch Cẩn Nhu công chúa.
"Ngươi nói sinh vật buông thả Khung Lôi lúc nãy chính là Hồn sủng của Thiên Thính?"
Sở Mộ hỏi lại lần nữa.
"Ừ, Thiên Thính có Hồn sủng cao đẳng đế hoàng, mà Khung Lôi Tinh Linh Hoàng chính là chủ sủng của hắn."
Cẩn Nhu công chúa nhỏ giọng nói.
Đứng đầu Tứ Tịch có nghĩa là ngoại trừ Vương giả ra, bên trong Thiên Hạ thành chỉ có Hồn Minh Thiên Thính thực lực mạnh nhất. Sinh vật dùng Lôi Điện oanh kích Huyết quang chính là Hồn sủng Khung Lôi Tinh Linh Hoàng của hắn.
"Cao đẳng đế hoàng…"
Sở Mộ có chút thất thần.
Mạc Tà là sơ đẳng đế hoàng, Ly lão nhi từng nói sơ đẳng đế hoàng và cao đẳng đế hoàng có sự chênh lệch rất lớn, quan trọng nhất là Thiên Thính không thể nào chỉ có một con Hồn sủng cao đẳng đế hoàng.
"Có người tiên đoán Thiên Thính trong vòng mười năm không thể đột phá thực lực. Ta nghĩ mười năm sau ngươi giết hắn dễ như trở bàn tay."
Cẩn Nhu công chúa cười nói, cố gắng an ủi Sở Mộ không nên nhất thời vọng động.
Thật ra Cẩn Nhu công chúa rất là coi trọng Sở Mộ, một phương diện Mạc Tà là Hồn sủng liên tục dị biến, một phương diện khác bản thân Sở Mộ có tín niệm mãnh liệt làm cho Cẩn Nhu công chúa khâm phục.
Thanh niên Hồn sủng sư rất khó vượt qua chướng ngại cấp đế hoàng, thế mà Sở Mộ làm được, trước 30 tuổi còn có không gian trưởng thành rất lớn. Lấy biểu hiện năng lực hiện tại của hắn, Cẩn Nhu công chúa bảo thủ đoán chừng trong vòng 10 năm, Sở Mộ tuyệt đối có thực lực giết chết đứng đầu Tứ Tịch vô cùng dễ dàng.
"Mười năm?" Sở Mộ lẩm bẩm tự nhủ.
Hắn không nghĩ rằng mình cần thời gian lâu như vậy.
Không cần đến năng lực Bán Ma hóa, Sở Mộ tin tưởng không tới mười năm chủ sủng của mình có thể đạt tới cao đẳng đế hoàng. Những Hồn sủng khác cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Khi đó Sở Mộ sẽ lấy lại công đạo vì phụ thân mình, trả thù nỗi khổ phong ấn hai mươi năm của Luân Phong Long.
Luân Phong Long không có ý thức được Khung Lôi tới từ Thiên Thính.
Nếu như nó biết Thiên Thính ở trong Bất Hủ thành, lấy tính cách cuồng bạo của Luân Phong Long chắc chắn sẽ liều mạng giết tới. Cho dù mười mấy năm sau, cho dù không phải là đối thủ của hắn, Luân Phong Long vẫn ghi khắc mối thù kia vào tận đáy lòng.
Sở Mộ mang theo không ít dược tề, nhanh chóng thu hồi tâm tư trước tiên xử lý thương thế cho Luân Phong Long và Thanh Chập Long.
Luân Phong Long rất phối hợp, Sở Mộ cho cái gì nó liền nuốt cái đó không hề do dự.
Hơn nữa, Luân Phong Long rõ ràng là vô cùng đói bụng, làm một hơi nuốt trọn cả đống lớn hồn hạch và hồn tinh trị giá gần trăm triệu mới tạm thời lưng bụng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Long tộc vốn nổi danh bụng to miệng lớn, cũng may Sở Mộ bây giờ tương đối dư dả. Bằng không chỉ riêng một lần cho ăn cả trăm triệu, sợ rằng hắn phải thương tâm không chịu nổi.
Nguyên nhân chính là do Luân Phong Long bị phong ấn quá lâu, dưới tình huống thiếu hụt năng lượng trầm trọng mới có sức ăn khủng bố như vậy.
Thanh Chập Long bi thương nằm gục trên mặt đất, bộ dáng hoàn toàn tương phản với Luân Phong Long vừa mới thoát khỏi lao tù. Thậm chí còn có vẻ như dần dần hấp hối.
Hiển nhiên là Lý Hoang quyết định giải trừ hồn ước chạy trốn khiến cho Thanh Chập Long bị đả kích rất lớn.
Khi nãy Lý Hoang không thể nào để cho Thanh Chập Long chiếm cứ một hồn của hắn, cho nên vừa mới chạy đi không xa đã lập tức niệm chú ngữ giải trừ hồn ước với Thanh Chập Long.
Sở Mộ không hi vọng Thanh Chập Long có bất kỳ liên quan gì đến Lý Hoang, vì thế mới để mặc cho hắn làm như thế.
Sau khi hồn ước đứt gãy, ánh mắt Thanh Chập Long vẫn không nhúc nhích một lần nào, vẻ mặt y như đưa đám.
Thanh Chập Long căn bản không biết mình là ai, không biết mình sinh tồn có ý nghĩa gì. Toàn bộ suy nghĩ trong đầu nó chỉ có hai từ "nô lệ", tư tưởng cũng trì trệ chậm lụt hơn Hồn sủng bình thường rất nhiều. Sau khi mất đi hồn ước lại càng không có thứ gì chống đỡ nó đứng lên và sống sót.
"Rống rống rống!"
Luân Phong Long thấy Thanh Chập Long bày ra bộ dáng uất ức như thế liền tức giận gầm thét mấy tiếng.
Tựa hồ Luân Phong Long muốn nói cho Thanh Chập Long biết nó bị phong ấn mười mấy năm vẫn còn kiên định sống sót, đường đường là bất tử Chập Long lại nửa chết nửa sống nằm im bất động như thế làm cho Long tộc mất cả thể diện.
"Sở Mộ, hiệu quả Ức Dịch chính là tàn khốc như vậy đó! Đối với Thanh Chập Long đã không còn trí nhớ quả thật là khó chịu hơn cả cái chết. Sau khi giải trừ quan hệ nô bộc, bản thân nó cũng mất đi ý nghĩa sinh tồn."
Cẩn Nhu công chúa thở dài một hơi, nhỏ giọng nói.
Trong thân thể Sở Mộ đang chảy xuôi Thánh Huyết Bích Tuyền, thấy Thanh Chập Long cũng giống như gặp đồng tộc của mình vậy.
Sở Mộ đứng ở bên cạnh Thanh Chập Long, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve Long giác trên đầu nó.
Từ trên người Thanh Chập Long, Sở Mộ có thể nhìn thấy bóng dáng Thiên Thương Thanh Chập Long.
Thiên Thương Thanh Chập Long đồng dạng cũng bị Ức Dịch tàn phá trí nhớ nghiêm trọng, ở thời điểm đau khổ nhất bắt buộc phải biến thành con sâu nhỏ để trốn tránh kẻ thù. Thậm chí tính mạng như thế còn chưa được gọi là Hồn sủng, nhỏ yếu tới mức phải dựa vào thiếu niên Sở Mộ bảo vệ.
Sở Mộ còn nhớ rõ bộ dáng khi đó của tiểu Thanh Trùng, nó đơn thuần chỉ biết ăn và ngủ, nó sống nhờ vào lòng tin đối với Sở Mộ.
Khi đó tiểu tử kia không phải là Thiên Thương Thanh Chập Long cường đại đến mức làm cho thế giới rung động, nó chỉ là một con sinh linh nhỏ yếu mất đi trí nhớ.
Sở Mộ thật sự hi vọng Thiên Thương Thanh Chập Long có thể tìm về trí nhớ của mình.
Thiên Thương Thanh Chập Long đã bị Hồn Minh nô dịch trong quãng thời gian rất lâu, ngay cả hậu duệ cũng bị Hồn Minh khống chế triệt để.
Hiện tại Thiên Thương Thanh Chập Long đã giành lấy tự do, Sở Mộ cũng hi vọng có thể giải thoát rất cả Thanh Chập Long thoát khỏi ma trảo Hồn Minh.
Nhưng mà Lý Hoang - Thanh Chập Long không có tín niệm ương ngạnh giống như Thiên Thương Thanh Chập Long, cũng không có đủ kiên cường bước lên hành trình tìm lại trí nhớ.
Ức Dịch tẩy đi trí nhớ của chúng nó, cũng đồng nghĩa với xóa sạch linh hồn ấn ký khiến cho Thanh Chập Long chỉ còn là một cái xác sống, tựa như thây ma biết di động mà thôi. Một khi mất đi chủ nhân, bản thân nó cũng không còn ý nghĩa sống sót.
Cả một chủng tộc bất tử Chập Long, không ngờ rằng đời sau lưu lạc tới mức này.
"Gào ~!"
Luân Phong Long bỗng nhiên rên rỉ một tiếng.
Luân Phong Long hoàn toàn trái ngược với Thanh Chập Long, tuy rằng bị nhốt mười mấy năm nhưng nó vẫn tràn đầy nhiệt tình đối với cuộc sống. Nó chậm rãi đưa móng vuốt chạm vào Long Giác trên đầu Thanh Chập Long, bắt đầu dùng long ngữ trao đổi với nhau.
Sở Mộ chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nghe hiểu vài câu trong đó, Luân Phong Long đại khái nhắn nhủ Thanh Chập Long không cần thiết thất hồn lạc phách như vậy, nó sẽ giúp cho Thanh Chập Long trở về nơi yên nghỉ dành riêng cho long tộc - Long Vực.
Thời điểm nhắc tới Long Vực, Thanh Chập Long mới hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ chuyển mấy vòng nhưng lại biểu hiện chán nản rất nhanh. Có lẽ chính nó cũng không nhớ Long Vực là thứ gì.
"Rống!"
Luân Phong Long đã gần nổi giận rồi, từ trước tới giờ nó chưa từng thấy Long tộc không có cốt khí như vậy, móng vuốt nhất thời vỗ lên đầu Thanh Chập Long một cái thật mạnh.
Luân Phong Long đánh một kích kia đã sử dụng lực lượng chân chính, cái đầu khổng lồ của Thanh Chập Long lập tức bị đập lún xuống đất vài thước.
Sở Mộ đang định ngăn cản lại phát hiện Thanh Chập Long bị công kích không có một chút phản ứng, chẳng qua là yên lặng nhấc đầu ra khỏi cái hố rồi hờ hững nhắm mắt lại.
Trên người Thanh Chập Long còn mang thương thế rất nặng, nhưng tinh thần nó quá mức sa sút thậm chí không thèm dẫn động lực lượng hồi phục vết thương, ngược lại để mặc cho máu tươi chầm chậm chảy ra.
Thanh Chập Long không muốn hồi phục, cũng không tiếp nhận trị liệu. Nếu vẫn tiếp tục mất máu như vậy rõ ràng là vô cùng nguy hiểm, cho dù khí lực cường thịnh cỡ nào, tính mạng khổng lồ đi nữa cũng có lúc cạn kiệt.
Mà Thanh Chập Long bày ra bộ dáng này hiển nhiên là muốn cứ nằm yên như thế, chờ đợi thời điểm tính mạng chung kết.
Lúc trước Sở Mộ cho Lý Hoang một cơ hội lựa chọn, nếu như Lý Hoang không bỏ xuống Thanh Chập Long và quyết định tiếp tục chiến đấu. Có lẽ Sở Mộ sẽ thả Lý Hoang và Thanh Chập Long rời khỏi. Từ đó về sau, Thanh Chập Long và Lý Hoang chính là địch nhân của Sở Mộ, lần sau gặp mặt hắn sẽ thẳng tay mạt sát.
Chỉ có điều sự tình lại không giống như hắn dự liệu, mặc dù Lý Hoang bất nhân bất nghĩa nhưng Thanh Chập Long bị tẩy não đã mất đi linh hồn triệt để. Tuy rằng Lý Hoang giải trừ hồn ước rất dứt khoát cũng không thể cứu nổi tính mạng của nó.
Sở Mộ bắt buộc phải lựa chọn một phương án khác, mặc dù hắn ngàn vạn lần không muốn nhưng vẫn phải cho ra quyết định cuối cùng.
Dĩ nhiên Sở Mộ không cần thiết tự mình động thủ, Thanh Chập Long đã không còn dũng khí tiếp tục sinh tồn, vậy thì cứ để cho nó nằm yên tĩnh ở lại nơi này đến lúc tính mạng trôi qua.
"Sở Mộ, chúng ta đi thôi!"
Cẩn Nhu công chúa đã nhìn thấu Thanh Chập Long quyết định liền nhẹ giọng nói với Sở Mộ.
Thật ra Cẩn Nhu công chúa có thể đoán ra Sở Mộ có chút ít quan hệ với Thiên Thương Thanh Chập Long, bởi vì Hồn sủng liên tục dị biến vốn nằm trên tay Sở Mộ.
Sở Mộ không có vội vã rời khỏi, lẳng lặng mở không gian giới chỉ ra đặt mấy viên dược tề trị liệu ở trước mặt Thanh Chập Long, mở miệng nói:
"Đây là dược tề chữa thương, ta sẽ ở trong Bất Hủ thành vài ngày nữa. Nếu như ngươi thay đổi chủ ý, dự định đi cùng Luân Phong Long tìm kiếm Long Vực thì ăn thứ này rồi tới tìm chúng ta."
Sau khi nói xong, Sở Mộ lập tức đứng dậy đi tới chỗ Cẩn Nhu công chúa, thở dài nói:
"Ngươi cảm thấy ta làm như vậy có đúng không?"
Cẩn Nhu công chúa hiển nhiên biết Sở Mộ ám chỉ hành động ép buộc Lý Hoang và Thanh Chập Long giải trừ hồn ước, từ đó mới dẫn đến Thanh Chập Long không còn hi vọng sống sót.
"Hiện tại chính là lựa chọn của nó."
Cẩn Nhu công chúa cũng không nói thêm điều gì, trên thực tế nàng cũng không nên quá nhiều đánh giá.
Sở Mộ thở dài một hơi bất đắc dĩ, cuối cùng mới nhìn thoáng qua Thanh Chập Long tràn đầy lưu luyến. Sau đó mở miệng nói với Luân Phong Long:
"Chúng ta đi thôi!"
Luân Phong Long khôi phục thương thế rất nhanh, hơn nữa tinh lực dư thừa, chí khí dâng cao xưa nay chưa từng có, nghe thế liền dẫn đầu bay trước mặt Sở Mộ.
"Sa sa sa!"
Ngay khi Sở Mộ đang định rời khỏi bỗng nhiên Thanh Chập Long phát ra một tràng thanh âm.
"Ngươi thay đổi chủ ý?"
Sở Mộ vui mừng trong lòng, vội vàng xoay người lại.
Thanh Chập Long chầm chậm lắc đầu, nhưng nó bắt đầu lồm cồm bò dậy, móng vuốt to lớn từ từ đưa tới chỉ vào cánh tay phải Sở Mộ.
"Sa sa sa sa sa sa!"
Ánh mắt Thanh Chập Long hơi dao động, biểu lộ ra tâm tình kỳ lạ.
"Không gian giới chỉ?"
Sở Mộ nghi ngờ hỏi.
Thanh Chập Long gật đầu xác nhận.
"Không gian giới chỉ có thứ ngươi muốn?"
Sở Mộ tiếp tục hỏi tới.
Thanh Chập Long gật đầu lần nữa.
Trong không gian giới chỉ của Sở Mộ cất giữ cả đống lớn vật phẩm, nào là hồn hạch, hồn tinh làm thức ăn cho đám Hồn sủng.
Tiếp theo là dược tề chuẩn bị trước khi ra ngoài lịch lãm hoặc chiến đấu. Sau đó là những vật phẩm quý trọng như bia khóc, Chập Long Noãn.
"Chập Long Noãn?"
Sở Mộ trong giây lát bừng tỉnh đại ngộ.
Chập Long Noãn ở trong không gian giới chỉ đã nhiều năm rồi, Sở Mộ xém chút nữa quên mất tiểu tử này tồn tại.
Thanh Chập Long vốn được phân liệt từ mẫu thể, trong vòng một năm sẽ có thể ấp trứng nở ra ấu sủng. Hết lần này tới lần khác Chập Long Noãn của Sở Mộ có thể nói là cực kỳ ương ngạnh, cứng đầu cứng cổ không ai bì nổi, thoáng cái đã ở lỳ trong trứng suốt ba năm không có một chút động tĩnh.
Sở Mộ lập tức lấy Chập Long Noãn ra, sau đó đặt ở trước mặt Thanh Chập Long.
Thanh Chập Long cúi đầu xuống, ánh mắt màu xanh nhìn Chập Long Noãn lộ ra thần sắc khó hiểu.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tròng mắt Thanh Chập Long bỗng nhiên ươn ướt, từ khóe mắt tang thương chậm rãi xuất hiện một giọt nước mắt rơi xuống Chập Long Noãn.
Thanh Chập Long hành động như thế làm cho Sở Mộ run rẩy một trận, xem ra cho dù đã bị tẩy não hoặc mất đi trí nhớ nhưng bản năng nguyên thủy nhất không thể nào hoàn toàn biến mất. Ít nhất Thanh Chập Long vẫn còn tồn tại bản năng dựng dục và bảo vệ đời sau.
Trên người Thanh Chập Long nhẹ nhàng dâng lên một luồng quang mang xanh thẳm.
Tia sáng huyễn lệ tựa như ngọc bích chiếu rọi một mảng lớn đất đai mờ mịt.
Luồng sáng liên tục thay đổi từ nhạt đến đậm và ngược lại, sau đó nguồn năng lượng chuyển hóa tinh khiết này bắt đầu dung nhập vào trong Chập Long Noãn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...