Sủng Mị
Chương 686: Oán oán chất chồng - Thù cao như núi
Giờ phút này, Luân Phong Long cường đại bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho Sở Mộ hiểu được cái gì mới là vô địch quân chủ. Nếu như không có Hồn sủng cấp đế hoàng xuất hiện, nó chính là tồn tại bất khả chiến bại.
"Mạc Tà, ngăn cản Luân Phong Long, không cho nó giết Thanh Chập Long."
Sở Mộ thấy Luân Phong Long có chút nóng giận, vội vàng nói với Mạc Tà.
"Ô ô ô!"
Dưới chân Mạc Tà lại bốc cháy Tội Viêm lấy đà lao tới, chín cái đuôi cuốn tới quấn quanh người Thanh Chập Long.
Cửu vĩ Mạc Tà kế thừa ưu thế huyết mạch của Cửu Vĩ Viêm Hồ, năng lực phòng ngự mạnh hơn thân thể. Luân Phong Long thi triển một loạt công kích đánh xuống Cửu Vĩ chỉ chấn động mấy cái là xong, Thanh Chập Long được bảo vệ bên trong không hề bị thương tổn chút nào.
Quảng trường Thiên Hạ.
"Hồn sủng cấp đế hoàng của Sở Thần lại xuất hiện một lần nữa, ba người Lý Hoang không có sức hoàn thủ. Bản thân Lý Hoang lưu lại Thanh Chập Long bỏ chạy trối chết."
Tin tức kia truyền tới quảng trường Thiên Hạ, lọt vào tai gần mười vạn người lập tức dẫn phát một trận xôn xao.
Không chỉ là vì Lý Hoang tối cường bậc thang thứ nhất bị đánh bại, mà điều này đã có thể chứng minh chủ nhân Hồn sủng cấp đế hoàng chính là Sở Mộ.
"Ngay cả Lý Hoang cũng không có năng lực chống đỡ, bậc thang thứ nhất còn có người đủ sức ngăn cản Hồn Điện Sở Thần?"
"Đã có Hồn sủng cấp đế hoàng, Hồn Điện Sở Thần rõ ràng là muốn quét ngang bậc thang thứ nhất. Hắn đang nhắm tới vinh quang cuối cùng cảnh thứ mười."
Mới đầu bọn họ còn nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều tin tưởng người thanh niên này đang cố ý khiêu chiến tất thanh niên mạnh nhất Thiên Hạ Cảnh.
Nói đi thì nói lại, đã có Hồn sủng cấp đế hoàng traong tay lại có người nào chịu biệt khuất nhận lấy một cái vinh quang bậc thang thứ hai nho nhỏ? Hắn hiển nhiên phải đặt mục tiêu là phần thưởng ấu sủng cấp đế hoàng.
"Cấm thi, người này nhất định phải cấm thi."
"Mang theo Hồn sủng cấp đế hoàng còn ai đánh lại hắn chứ? Đây rõ ràng là phá hư quy tắc tranh tài của Thiên Hạ Quyết."
Những người ủng hộ Sở Mộ điên cuồng hoan hô cổ vũ, còn người phản đối Sở Mộ lại không dám chỉ trích Sở Mộ cái gì. Thế nhưng, mãnh liệt yêu cầu ban tổ chức cấm thi Sở Mộ chắc chắn là phải có.
Xuất hiện một thanh niên sở hữu Hồn sủng cấp đế hoàng, vậy thì phần thưởng ấu sủng cấp đế hoàng chẳng khác nào đưa miễn phí cho hắn.
Nếu như không có chuyện gì nằm ngoài dự liệu, sau khi Thiên Hạ Quyết kết thúc, người này đã có hai con Hồn sủng cấp đế hoàng rồi.
Một đám đại nhân vật danh hiệu cấp mười, giới chủ, điện chủ, cung chủ … chỉ có một con Hồn sủng cấp đế hoàng. Thế mà cái tên Sở Thần này đã có hai con Hồn sủng cấp đế hoàng. Đây là khái niệm gì chứ?
Quan trọng nhất là người này nằm trong hàng ngũ thành viên bậc thang thứ ba, chuyện này cũng có nghĩa là hắn còn có một cơ hội tham gia Thiên Hạ Quyết. Nếu không cấm thi, người này xem như có tới ba con Hồn sủng cấp đế hoàng, đây chỉ là bảo thủ đoán chừng. Dưới tình huống Sở Mộ không có tự mình nhận được Hồn sủng cấp đế hoàng khác.
Trước 30 tuổi đã khống chế ba đầu Hồn sủng cấp đế hoàng, cho dù không phải độc nhất vô nhị cũng là trăm năm hiếm thấy.
"Sở Thần sợ rằng đúng là bị cấm thi."
Thượng Hằng lắc đầu bất đắc dĩ.
Mấy năm trước thái tử Hồn Điện bày ra thực lực khiếp sợ bốn phương mới bị ban tổ chức Thiên Hạ Quyết đề nghị cấm thi. Kết quả thời gian qua không bao lâu, Hồn Điện lại xuất hiện thêm một thanh niên nghịch thiên nữa, thật sự là khó thoát khỏi tình huống cấm thi.
"Đức Lão linh sư, Sở Thần sẽ bị cấm thi hả? Vậy hắn đột phá cảnh thứ mười không phải là vô nghĩa hay sao? Phần thưởng ấu sủng cấp đế hoàng cũng không nhận được?"
Đình Lan bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Chuyện này à? Cấm thi là khẳng định. Nhưng phải là cấm cuộc thi sáu năm sau, phần thưởng lần này vẫn có hiệu quả. Chúng ta nơi này có một vị nguyên lão tọa trấn, nếu như Sở Thần thật sự đoạt được vinh quang cuối cùng cảnh thứ mười, ban tổ chức không cho, nguyên lão chúng ta khẳng định sẽ ra mặt."
Đức Lão linh sư chậm rãi nói.
"Như vậy cũng tốt. À, đúng rồi, tình huống Diệp Khuynh Tư thế nào?"
Đình Lan vội vàng hỏi.
Mấy ngày hôm trước, tất cả mọi người nhìn thấy Diệp Khuynh Tư trúng độc rất nặng, nằm trên cán quay trở về. Tình hình càng lúc càng nguy kịch, cho nên bọn họ vô cùng lo lắng cho nàng.
Đức Lão linh sư lắc đầu nói:
"Nhìn vận mệnh của nàng thôi!"
Cái gọi là vận mệnh thì phải nhìn xem nguyên lão có thể tìm được nội tạng kết tinh Đế Thánh Hoa trong vòng mười ngày hay không. Mặc dù Đức Lão linh sư đã ban bố nhiệm vụ lớn thu mua trị liệu nội tạng kết tinh Hồn sủng trị liệu cấp đế hoàng, nhưng đồ vật này thường thường phải mất cả tháng mới miễn cưỡng thu thập được. Thời gian mười ngày thật sự là quá gấp.
Bất Hủ thành - Tử Lâm tháp. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Đám mây u ám tựa như cảm xúc Luân Phong Long, khí lưu hình thành dòng xoáy quay cuồng chung quanh thân thể nó. Luân Phong Long lúc trước cực kỳ táo bạo, thi triển kỹ năng nào cũng nhất lên một trận phong ba bão táp kinh khủng. Nhưng lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, chậm chạp trôi nổi bầu trời tại Bất Hủ thành, khí tức đã hòa hoãn rất nhiều.
Long tộc chính là sinh vật trí tuệ cao, chúng nó vô cùng lưu ý huyết mạch truyền thừa.
Đồng dạng như thế, chúng nó có năng lực nhận ra huyết mạch truyền thừa của nhân loại.
Sau khi Luân Phong Long và Sở Thiên Mang hồn ước đứt gãy đã mất đi phần lớn trí nhớ, nhưng không có hoàn toàn quên hết. Một lúc lâu sau, Luân Phong Long mới từ từ ổn định cảm xúc, dùng năng lực đặc thù nhận ra trong người Sở Mộ chảy xuôi huyết mạch của chủ nhân, vì thế mới xác định Sở Mộ là đời sau Sở Thiên Mang.
Mặc dù Luân Phong Long tính tình táo bạo nhưng vẫn còn đủ lý trí, điều này làm cho Sở Mộ tương đối an tâm, không khí căng thẳng giữa hai bên cũng dần dần buông lỏng xuống.
Chẳng qua là mỗi lần nhìn thấy hình dáng Luân Phong Long quá mức tiều tụy, thậm chí thân thể bị rửa nát nghiêm trọng, trong lòng Sở Mộ cảm thấy vô cùng chua xót.
Lúc trước chiến đấu, Luân Phong Long khống chế Hủy Phong thả ra từng đợt phong bạo khổng lồ, cho nên Sở Mộ nhìn không rõ diện mạo của nó. Mà lúc này thân thể Luân Phong Long mới xuất hiện rõ ràng trước mặt hắn.
Hình thể Luân Phong Long không có khổng lồ như Thanh Chập Long, chiều cao chưa tới mười thước.
Cái gọi là uy vũ không có thể hiện trên người Luân Phong Long, mà da thịt gầy nhom cơ hồ dính sát xương cốt của nó, bộ dạng giống như một lão già gần đất xa trời.
Một chuyện khiến cho Sở Mộ kinh hãi chính là trên người của nó bị lực lượng hắc ám hủ thực cực kỳ nghiêm trọng, có vài nơi đã bị ăn mòn lộ ra cả xương cốt trắng hếu ở bên trong.
Trước kia Sở Thiên Mang một mực giảng thuật Luân Phong Long thần tuấn uy vũ, Sở Mộ có thể nói là vô cùng sùng bái Luân Phong Long.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Luân Phong Long quá mức thê thảm, quả thực là chênh lệch rất lớn so với trong tưởng tượng của hắn.
Không phải Sở Thiên Mang miêu tả khoa trương, mà là Tử Lâm tháp phong ấn lâu dài làm cho một đầu Luân Phong Long cường tráng lưu lạc biến thành như vậy.
Điều đáng ăn mừng chính là từ trận chiến đấu vừa rồi cho hắn một chuyện rõ ràng, mặc dù bị nhốt mười mấy năm nhưng Luân Phong Long không có tiêu mất ý chí chiến đấu.
"Sở Mộ, Tử Lâm tháp là phong ấn trừng phạt, trong đó thẩm thấu năng lượng hắc ám sẽ dần dần hủ thực sinh vật bị phong ấn, tuổi thọ cũng giảm xuống theo đó. Phong ấn chính là giam giữ, Hồn sủng bị phong ấn có thể ngủ say giảm bớt suy nhược thể lực và tính mạng, không đến nổi biến thành bộ dạng này. Chuyện này cho thấy trước khi phong ấn đã có người cố ý hạ độc đối với Luân Phong Long, trong vòng hai mươi năm Luân Phong Long nhất định sẽ hao hết tuổi thọ."
Cẩn Nhu công chúa nhỏ giọng nói với Sở Mộ.
Sở Mộ đã nghe Cẩn Nhu công chúa nói Luân Phong Long bị nhốt thời gian 20 năm. Nói cách khác 20 năm sau, Luân Phong Long sẽ được phóng sinh.
Nhưng mà bên trong không gian phong ấn có hắc ám hủ thực, trong cơ thể Luân Phong Long lại tồn tại chất độc ăn mòn sinh mạng từ từ. Sở Mộ làm sao không rõ kết quả cuối cùng.
"Hồn Minh Thiên Thính!"
Sở Mộ nắm chặc quả đấm, oán khí trong lòng lại càng chất chồng như núi.
"Mạc Tà, ngăn cản Luân Phong Long, không cho nó giết Thanh Chập Long."
Sở Mộ thấy Luân Phong Long có chút nóng giận, vội vàng nói với Mạc Tà.
"Ô ô ô!"
Dưới chân Mạc Tà lại bốc cháy Tội Viêm lấy đà lao tới, chín cái đuôi cuốn tới quấn quanh người Thanh Chập Long.
Cửu vĩ Mạc Tà kế thừa ưu thế huyết mạch của Cửu Vĩ Viêm Hồ, năng lực phòng ngự mạnh hơn thân thể. Luân Phong Long thi triển một loạt công kích đánh xuống Cửu Vĩ chỉ chấn động mấy cái là xong, Thanh Chập Long được bảo vệ bên trong không hề bị thương tổn chút nào.
Quảng trường Thiên Hạ.
"Hồn sủng cấp đế hoàng của Sở Thần lại xuất hiện một lần nữa, ba người Lý Hoang không có sức hoàn thủ. Bản thân Lý Hoang lưu lại Thanh Chập Long bỏ chạy trối chết."
Tin tức kia truyền tới quảng trường Thiên Hạ, lọt vào tai gần mười vạn người lập tức dẫn phát một trận xôn xao.
Không chỉ là vì Lý Hoang tối cường bậc thang thứ nhất bị đánh bại, mà điều này đã có thể chứng minh chủ nhân Hồn sủng cấp đế hoàng chính là Sở Mộ.
"Ngay cả Lý Hoang cũng không có năng lực chống đỡ, bậc thang thứ nhất còn có người đủ sức ngăn cản Hồn Điện Sở Thần?"
"Đã có Hồn sủng cấp đế hoàng, Hồn Điện Sở Thần rõ ràng là muốn quét ngang bậc thang thứ nhất. Hắn đang nhắm tới vinh quang cuối cùng cảnh thứ mười."
Mới đầu bọn họ còn nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều tin tưởng người thanh niên này đang cố ý khiêu chiến tất thanh niên mạnh nhất Thiên Hạ Cảnh.
Nói đi thì nói lại, đã có Hồn sủng cấp đế hoàng traong tay lại có người nào chịu biệt khuất nhận lấy một cái vinh quang bậc thang thứ hai nho nhỏ? Hắn hiển nhiên phải đặt mục tiêu là phần thưởng ấu sủng cấp đế hoàng.
"Cấm thi, người này nhất định phải cấm thi."
"Mang theo Hồn sủng cấp đế hoàng còn ai đánh lại hắn chứ? Đây rõ ràng là phá hư quy tắc tranh tài của Thiên Hạ Quyết."
Những người ủng hộ Sở Mộ điên cuồng hoan hô cổ vũ, còn người phản đối Sở Mộ lại không dám chỉ trích Sở Mộ cái gì. Thế nhưng, mãnh liệt yêu cầu ban tổ chức cấm thi Sở Mộ chắc chắn là phải có.
Xuất hiện một thanh niên sở hữu Hồn sủng cấp đế hoàng, vậy thì phần thưởng ấu sủng cấp đế hoàng chẳng khác nào đưa miễn phí cho hắn.
Nếu như không có chuyện gì nằm ngoài dự liệu, sau khi Thiên Hạ Quyết kết thúc, người này đã có hai con Hồn sủng cấp đế hoàng rồi.
Một đám đại nhân vật danh hiệu cấp mười, giới chủ, điện chủ, cung chủ … chỉ có một con Hồn sủng cấp đế hoàng. Thế mà cái tên Sở Thần này đã có hai con Hồn sủng cấp đế hoàng. Đây là khái niệm gì chứ?
Quan trọng nhất là người này nằm trong hàng ngũ thành viên bậc thang thứ ba, chuyện này cũng có nghĩa là hắn còn có một cơ hội tham gia Thiên Hạ Quyết. Nếu không cấm thi, người này xem như có tới ba con Hồn sủng cấp đế hoàng, đây chỉ là bảo thủ đoán chừng. Dưới tình huống Sở Mộ không có tự mình nhận được Hồn sủng cấp đế hoàng khác.
Trước 30 tuổi đã khống chế ba đầu Hồn sủng cấp đế hoàng, cho dù không phải độc nhất vô nhị cũng là trăm năm hiếm thấy.
"Sở Thần sợ rằng đúng là bị cấm thi."
Thượng Hằng lắc đầu bất đắc dĩ.
Mấy năm trước thái tử Hồn Điện bày ra thực lực khiếp sợ bốn phương mới bị ban tổ chức Thiên Hạ Quyết đề nghị cấm thi. Kết quả thời gian qua không bao lâu, Hồn Điện lại xuất hiện thêm một thanh niên nghịch thiên nữa, thật sự là khó thoát khỏi tình huống cấm thi.
"Đức Lão linh sư, Sở Thần sẽ bị cấm thi hả? Vậy hắn đột phá cảnh thứ mười không phải là vô nghĩa hay sao? Phần thưởng ấu sủng cấp đế hoàng cũng không nhận được?"
Đình Lan bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Chuyện này à? Cấm thi là khẳng định. Nhưng phải là cấm cuộc thi sáu năm sau, phần thưởng lần này vẫn có hiệu quả. Chúng ta nơi này có một vị nguyên lão tọa trấn, nếu như Sở Thần thật sự đoạt được vinh quang cuối cùng cảnh thứ mười, ban tổ chức không cho, nguyên lão chúng ta khẳng định sẽ ra mặt."
Đức Lão linh sư chậm rãi nói.
"Như vậy cũng tốt. À, đúng rồi, tình huống Diệp Khuynh Tư thế nào?"
Đình Lan vội vàng hỏi.
Mấy ngày hôm trước, tất cả mọi người nhìn thấy Diệp Khuynh Tư trúng độc rất nặng, nằm trên cán quay trở về. Tình hình càng lúc càng nguy kịch, cho nên bọn họ vô cùng lo lắng cho nàng.
Đức Lão linh sư lắc đầu nói:
"Nhìn vận mệnh của nàng thôi!"
Cái gọi là vận mệnh thì phải nhìn xem nguyên lão có thể tìm được nội tạng kết tinh Đế Thánh Hoa trong vòng mười ngày hay không. Mặc dù Đức Lão linh sư đã ban bố nhiệm vụ lớn thu mua trị liệu nội tạng kết tinh Hồn sủng trị liệu cấp đế hoàng, nhưng đồ vật này thường thường phải mất cả tháng mới miễn cưỡng thu thập được. Thời gian mười ngày thật sự là quá gấp.
Bất Hủ thành - Tử Lâm tháp. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Đám mây u ám tựa như cảm xúc Luân Phong Long, khí lưu hình thành dòng xoáy quay cuồng chung quanh thân thể nó. Luân Phong Long lúc trước cực kỳ táo bạo, thi triển kỹ năng nào cũng nhất lên một trận phong ba bão táp kinh khủng. Nhưng lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, chậm chạp trôi nổi bầu trời tại Bất Hủ thành, khí tức đã hòa hoãn rất nhiều.
Long tộc chính là sinh vật trí tuệ cao, chúng nó vô cùng lưu ý huyết mạch truyền thừa.
Đồng dạng như thế, chúng nó có năng lực nhận ra huyết mạch truyền thừa của nhân loại.
Sau khi Luân Phong Long và Sở Thiên Mang hồn ước đứt gãy đã mất đi phần lớn trí nhớ, nhưng không có hoàn toàn quên hết. Một lúc lâu sau, Luân Phong Long mới từ từ ổn định cảm xúc, dùng năng lực đặc thù nhận ra trong người Sở Mộ chảy xuôi huyết mạch của chủ nhân, vì thế mới xác định Sở Mộ là đời sau Sở Thiên Mang.
Mặc dù Luân Phong Long tính tình táo bạo nhưng vẫn còn đủ lý trí, điều này làm cho Sở Mộ tương đối an tâm, không khí căng thẳng giữa hai bên cũng dần dần buông lỏng xuống.
Chẳng qua là mỗi lần nhìn thấy hình dáng Luân Phong Long quá mức tiều tụy, thậm chí thân thể bị rửa nát nghiêm trọng, trong lòng Sở Mộ cảm thấy vô cùng chua xót.
Lúc trước chiến đấu, Luân Phong Long khống chế Hủy Phong thả ra từng đợt phong bạo khổng lồ, cho nên Sở Mộ nhìn không rõ diện mạo của nó. Mà lúc này thân thể Luân Phong Long mới xuất hiện rõ ràng trước mặt hắn.
Hình thể Luân Phong Long không có khổng lồ như Thanh Chập Long, chiều cao chưa tới mười thước.
Cái gọi là uy vũ không có thể hiện trên người Luân Phong Long, mà da thịt gầy nhom cơ hồ dính sát xương cốt của nó, bộ dạng giống như một lão già gần đất xa trời.
Một chuyện khiến cho Sở Mộ kinh hãi chính là trên người của nó bị lực lượng hắc ám hủ thực cực kỳ nghiêm trọng, có vài nơi đã bị ăn mòn lộ ra cả xương cốt trắng hếu ở bên trong.
Trước kia Sở Thiên Mang một mực giảng thuật Luân Phong Long thần tuấn uy vũ, Sở Mộ có thể nói là vô cùng sùng bái Luân Phong Long.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Luân Phong Long quá mức thê thảm, quả thực là chênh lệch rất lớn so với trong tưởng tượng của hắn.
Không phải Sở Thiên Mang miêu tả khoa trương, mà là Tử Lâm tháp phong ấn lâu dài làm cho một đầu Luân Phong Long cường tráng lưu lạc biến thành như vậy.
Điều đáng ăn mừng chính là từ trận chiến đấu vừa rồi cho hắn một chuyện rõ ràng, mặc dù bị nhốt mười mấy năm nhưng Luân Phong Long không có tiêu mất ý chí chiến đấu.
"Sở Mộ, Tử Lâm tháp là phong ấn trừng phạt, trong đó thẩm thấu năng lượng hắc ám sẽ dần dần hủ thực sinh vật bị phong ấn, tuổi thọ cũng giảm xuống theo đó. Phong ấn chính là giam giữ, Hồn sủng bị phong ấn có thể ngủ say giảm bớt suy nhược thể lực và tính mạng, không đến nổi biến thành bộ dạng này. Chuyện này cho thấy trước khi phong ấn đã có người cố ý hạ độc đối với Luân Phong Long, trong vòng hai mươi năm Luân Phong Long nhất định sẽ hao hết tuổi thọ."
Cẩn Nhu công chúa nhỏ giọng nói với Sở Mộ.
Sở Mộ đã nghe Cẩn Nhu công chúa nói Luân Phong Long bị nhốt thời gian 20 năm. Nói cách khác 20 năm sau, Luân Phong Long sẽ được phóng sinh.
Nhưng mà bên trong không gian phong ấn có hắc ám hủ thực, trong cơ thể Luân Phong Long lại tồn tại chất độc ăn mòn sinh mạng từ từ. Sở Mộ làm sao không rõ kết quả cuối cùng.
"Hồn Minh Thiên Thính!"
Sở Mộ nắm chặc quả đấm, oán khí trong lòng lại càng chất chồng như núi.