Sủng Mị
Chương 1372: Cuộc chiến đấu cuối cùng
- Lại…lại thất bại sao?
Nhóm cảnh chủ đã trở nên chết lặng.
Lúc này Tam Tượng Phong Sử đã vết thương đầy người, màu lông uy phong lẫm lẫm hiện tại hỗn độn không chịu nổi, hơn nữa khi nãy còn bị đứt đuôi, đã không còn chút khí phách khống chế vạn gió lúc trước.
Tam Tượng Phong Sử thở hổn hển, Quan Chương Minh nhìn qua Tịch Dương Hoàng Bằng, phát hiện nó bị ma diễm của ma nhân thiêu đốt nên bộ dạng đã vô cùng suy yếu, sắc mặt của Quan Chương Minh hiện tại thật sự vô cùng khó xem.
Vừa rồi ở trước mặt những người vây xem hắn đã khoa trương thật lớn, kết quả bây giờ bị đánh trở về thật chật vật, với tính tình cao ngạo của Quan Chương Minh thật sự không biết nên làm sao chịu đựng.
- Có được u linh hệ, nếu không phải vừa lúc thuộc tính bị ngươi khắc chế, ngươi làm sao có thể thắng được ta!
Sắc mặt Quan Chương Minh thật khó chịu nổi, cuối cùng nghẹn ra một câu thẹn quá hóa giận.
- Thua thì thua, đừng có lấy cớ nhiều như vậy!
Sở Mộ hừ lạnh một tiếng.
Quan Chương Minh nghiến răng nghiến lợi, bị một kích của Sở Mộ lại muốn tiếp tục chiến đấu lần nữa.
Cũng may Lục Ngọc Cầm đúng lúc xuất hiện, trực tiếp tuyên bố kết quả trận đấu, xem như bảo vệ mặt mũi Quan Chương Minh, nếu còn tiếp tục đối chiến nói không chừng Tam Tượng Phong Sử của hắn sẽ biến thành một vong hồn trong cơ thể Tiểu Chập Long!
- Vân Cảnh, bại!
Sắc mặt Lục Ngọc Cầm không chút thay đổi tuyên bố kết quả chiến đấu lần này.
Cho dù Lục Ngọc Cầm không biểu lộ chút cảm xúc nào trên mặt, nhưng nội tâm của nàng vẫn gợn sóng. Dù sao Sở Mộ biểu hiện ra thực lực hoàn toàn vượt ngoài sự tưởng tượng của Lục Ngọc Cầm!
Vân Cảnh lại bị thua một lần nữa, điều này nằm trong dự liệu không ít người.
Phong hệ gặp phải u linh hệ, khả năng thất bại nhất định sẽ lớn. Nhưng trong bất tri bất giác nguyên bản không ai xem trọng Tân Nguyệt Địa nhưng họ đã thắng được sáu trận!
Nói cách khác, chỉ cần tiếp tục thắng thêm một trận, Tân Nguyệt Địa sẽ triệt để độc lập tách rời khỏi Vân Cảnh, trở thành hạ cương lãnh thổ độc lập duy nhất rời khỏi Vân Cảnh trong cả trăm năm qua!
Cuộc chiến giữa song phương đã không còn khái niệm mơ hồ, thậm chí những người cầm quyền Vân Cảnh đã cảm giác được mũi kiếm Sở Mộ sắc bén đã tới gần cổ họng của bọn hắn, đã sản sinh uy hiếp thật lớn với bọn hắn!
- Cuộc chiến cuối cùng, nếu như Tân Nguyệt Địa thắng lợi, Tân Nguyệt Địa sẽ được độc lập, sẽ được Thần Tông bảo hộ!
Lục Ngọc Cầm đặc biệt nhấn mạnh thêm một lần.
Câu nhấn mạnh này nhất thời cấp áp lực không nhỏ cho những người cầm quyền Vân Cảnh!
- Lý cảnh chủ sẽ xuất thủ đi!
- Cuộc chiến vừa rồi tuy rằng U Linh Chập Long thắng được Tam Tượng Phong Sử, nhưng U Linh Chập Long còn lưu lại sức chiến đấu không nhiều, nếu Lý cảnh chủ ra tay rất nhanh sẽ giải quyết!
- Phải, thực lực của Lý cảnh chủ không yếu hơn Ngô Trấn cương thống cùng Quan tướng quân, tuy rằng Tân Nguyệt Địa xuất hiện cường giả như vậy nhưng muốn độc lập tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng!
- Lý cảnh chủ chắc sẽ không thua!
Có người Vân Cảnh hô to.
Người Vân Cảnh nói ra câu nói như vậy kỳ thật cũng chứng minh nội tâm bất an của bọn họ.
Ít nhất trong mấy cuộc chiến trước đó bọn hắn chưa bao giờ nói Lý cảnh chủ có thua hay không, bởi vì người nào cũng biết người Tân Nguyệt Địa không thể nào chiến thắng được cảnh chủ thất cấp địa cảnh.
Nhưng sau sáu cuộc chiến đấu, trong lòng người Vân Cảnh đã có hoảng hốt, thực lực của Ngô Trấn cùng Quan Chương Minh không kém Lý cảnh chủ bao nhiêu mà vẫn bị đánh bại. Điều này mang ý nghĩa nếu người ra tay trước là Lý cảnh chủ, như vậy hắn cũng đã bị thua!
- Ha ha, những người kia thật sự còn mặt mũi để nói, theo ta xem, Lý Húc cho dù thắng nhưng mặt mũi Vân Cảnh cũng đã mất hết, xuất động bảy người cơ hồ cực mạnh trong Vân Cảnh, mới miễn miễn cưỡng cưỡng đánh cuộc chiến này, nếu còn thua bại thật không biết sẽ cười rụng bao nhiêu răng hàm!
Người ngoại cảnh bắt đầu nghị luận.
Có thể nói cuộc chiến đến bây giờ trạng huống đã ngày càng vượt qua dự kiến của mọi người, thậm chí không ít người ngoại cảnh từ trong tiềm thức đã ủng hộ Tân Nguyệt Địa. Thật sự hi vọng khối lãnh thổ kia có thể tách rời độc lập thành công!
- Lý Húc, cuộc chiến cuối cùng là ngươi xuất chiến sao?
Lục Ngọc Cầm nhìn thoáng qua Lý Húc, mở miệng hỏi.
Hiện tại vẻ mặt Lý Húc đã vô cùng lo lắng, người khác hẳn đều nghĩ sức chiến đấu của Sở Mộ tiêu hao không còn bao nhiêu, trận cuối cùng nếu hắn bước ra sẽ thật dễ dàng giải quyết.
Nhưng Lý Húc từ chỗ Ngô Trấn biết được đối phương tựa hồ còn một con hồn sủng tử sắc hỏa diễm vô cùng lợi hại, thực lực lại vô cùng cường đại!
Nếu đối phương dùng U Linh Chập Long đến tiêu hao hắn một phen, tiếp theo triệu hồi ra hồn sủng tử sắc hỏa diễm kia, như vậy thắng bại cuộc chiến này thật sự khó đoán!
- Xem ra trước tiên phải dùng hồn sủng khác dây dưa hắn mới được!
Lý Húc âm thầm làm ra quyết định.
Lý Húc nhìn thoáng qua Lục Ngọc Cầm, cung kính hành lễ, lập tức niệm chú ngữ triệu hồi một hồn sủng cánh hệ bay vào chiến trường.
Lý Húc vừa bay vào chiến trường không hề nói lời nào niệm chú ngữ, một hơi triệu hồi ba hồn sủng trung đẳng chủ tể!
Ba hồn sủng là Bạch Quan Tứ Đồng Điểu, Không Thính Chi Yêu cùng Cốt Nanh Thú, đều là hồn sủng thú hệ.
Lý Húc vừa ra trận không lập tức gọi về hồn sủng cực mạnh của mình, loại ý đồ này tất cả mọi người đều hiểu rõ.
- Lý Húc thật là không biết xấu hổ, lại có thể sử dụng chiến thuật tiêu hao sức lực!
Mục tướng quân mắng to.
Ngô Trấn cương thống, Quan Chương Minh cùng ra trận, đường đường thất cấp cảnh chủ lại không dám trực tiếp tiến hành đối kháng với người khác, còn muốn dùng hồn sủng tiến hành dây dưa tiêu hao, loại hành vi này thực sự làm kẻ khác khinh thường, Mục tướng quân vô cùng buồn bực, như thế nào loại người này cũng có thể lên làm cảnh chủ, căn bản không hề có được chút khí phách.
- Gia gia, đừng kích động, Sở Mộ hẳn đã có nắm chắc!
Mục Thanh Y thấy Mục Tả Ly mắng lớn tiếng, liền khuyên nhủ hắn.
- Có nắm chắc? U Linh Chập Long không còn bao nhiêu sức chiến đấu, ba con trung đẳng chủ tể của Lý Húc còn dây dưa một phen, chỉ sợ không cách nào tiếp tục chiến đấu, Sở Mộ còn dùng hồn sủng nào đối kháng với cao cấp chủ tể của Lý Húc?
Mục tướng quân nói.
Lập trường của Mục tướng quân thật kiên định, hoàn toàn đứng bên Tân Nguyệt Địa, cuộc chiến này nếu không phải Lý Húc sử dụng thủ đoạn đổi cảnh chủ lung tung, nói không chừng Tân Nguyệt Địa thực sự dựa vào chính thực lực của mình độc lập ra ngoài, hiện tại Mục tướng quân đã thay đổi cách nhìn với Tân Nguyệt Địa cùng Sở Mộ, cảm xúc không khỏi có chút kích động!
- Mục lão nhân gia, hồn sủng cực mạnh của Sở Mộ còn chưa gọi về đâu, đừng làm ra bộ dạng như chúng ta sẽ thất bại!
Diệp Hoàn Sinh nói.
Mục Tả Ly lập tức mở to hai mắt, thần tình khiếp sợ!
U Linh Chập Long cường đại kia không ngờ còn chưa phải hồn sủng cực mạnh của Sở Mộ! Tiểu tử kia rốt cục có bao nhiêu hồn sủng thực lực cao cấp chủ tể ah!
Nhóm cảnh chủ đã trở nên chết lặng.
Lúc này Tam Tượng Phong Sử đã vết thương đầy người, màu lông uy phong lẫm lẫm hiện tại hỗn độn không chịu nổi, hơn nữa khi nãy còn bị đứt đuôi, đã không còn chút khí phách khống chế vạn gió lúc trước.
Tam Tượng Phong Sử thở hổn hển, Quan Chương Minh nhìn qua Tịch Dương Hoàng Bằng, phát hiện nó bị ma diễm của ma nhân thiêu đốt nên bộ dạng đã vô cùng suy yếu, sắc mặt của Quan Chương Minh hiện tại thật sự vô cùng khó xem.
Vừa rồi ở trước mặt những người vây xem hắn đã khoa trương thật lớn, kết quả bây giờ bị đánh trở về thật chật vật, với tính tình cao ngạo của Quan Chương Minh thật sự không biết nên làm sao chịu đựng.
- Có được u linh hệ, nếu không phải vừa lúc thuộc tính bị ngươi khắc chế, ngươi làm sao có thể thắng được ta!
Sắc mặt Quan Chương Minh thật khó chịu nổi, cuối cùng nghẹn ra một câu thẹn quá hóa giận.
- Thua thì thua, đừng có lấy cớ nhiều như vậy!
Sở Mộ hừ lạnh một tiếng.
Quan Chương Minh nghiến răng nghiến lợi, bị một kích của Sở Mộ lại muốn tiếp tục chiến đấu lần nữa.
Cũng may Lục Ngọc Cầm đúng lúc xuất hiện, trực tiếp tuyên bố kết quả trận đấu, xem như bảo vệ mặt mũi Quan Chương Minh, nếu còn tiếp tục đối chiến nói không chừng Tam Tượng Phong Sử của hắn sẽ biến thành một vong hồn trong cơ thể Tiểu Chập Long!
- Vân Cảnh, bại!
Sắc mặt Lục Ngọc Cầm không chút thay đổi tuyên bố kết quả chiến đấu lần này.
Cho dù Lục Ngọc Cầm không biểu lộ chút cảm xúc nào trên mặt, nhưng nội tâm của nàng vẫn gợn sóng. Dù sao Sở Mộ biểu hiện ra thực lực hoàn toàn vượt ngoài sự tưởng tượng của Lục Ngọc Cầm!
Vân Cảnh lại bị thua một lần nữa, điều này nằm trong dự liệu không ít người.
Phong hệ gặp phải u linh hệ, khả năng thất bại nhất định sẽ lớn. Nhưng trong bất tri bất giác nguyên bản không ai xem trọng Tân Nguyệt Địa nhưng họ đã thắng được sáu trận!
Nói cách khác, chỉ cần tiếp tục thắng thêm một trận, Tân Nguyệt Địa sẽ triệt để độc lập tách rời khỏi Vân Cảnh, trở thành hạ cương lãnh thổ độc lập duy nhất rời khỏi Vân Cảnh trong cả trăm năm qua!
Cuộc chiến giữa song phương đã không còn khái niệm mơ hồ, thậm chí những người cầm quyền Vân Cảnh đã cảm giác được mũi kiếm Sở Mộ sắc bén đã tới gần cổ họng của bọn hắn, đã sản sinh uy hiếp thật lớn với bọn hắn!
- Cuộc chiến cuối cùng, nếu như Tân Nguyệt Địa thắng lợi, Tân Nguyệt Địa sẽ được độc lập, sẽ được Thần Tông bảo hộ!
Lục Ngọc Cầm đặc biệt nhấn mạnh thêm một lần.
Câu nhấn mạnh này nhất thời cấp áp lực không nhỏ cho những người cầm quyền Vân Cảnh!
- Lý cảnh chủ sẽ xuất thủ đi!
- Cuộc chiến vừa rồi tuy rằng U Linh Chập Long thắng được Tam Tượng Phong Sử, nhưng U Linh Chập Long còn lưu lại sức chiến đấu không nhiều, nếu Lý cảnh chủ ra tay rất nhanh sẽ giải quyết!
- Phải, thực lực của Lý cảnh chủ không yếu hơn Ngô Trấn cương thống cùng Quan tướng quân, tuy rằng Tân Nguyệt Địa xuất hiện cường giả như vậy nhưng muốn độc lập tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng!
- Lý cảnh chủ chắc sẽ không thua!
Có người Vân Cảnh hô to.
Người Vân Cảnh nói ra câu nói như vậy kỳ thật cũng chứng minh nội tâm bất an của bọn họ.
Ít nhất trong mấy cuộc chiến trước đó bọn hắn chưa bao giờ nói Lý cảnh chủ có thua hay không, bởi vì người nào cũng biết người Tân Nguyệt Địa không thể nào chiến thắng được cảnh chủ thất cấp địa cảnh.
Nhưng sau sáu cuộc chiến đấu, trong lòng người Vân Cảnh đã có hoảng hốt, thực lực của Ngô Trấn cùng Quan Chương Minh không kém Lý cảnh chủ bao nhiêu mà vẫn bị đánh bại. Điều này mang ý nghĩa nếu người ra tay trước là Lý cảnh chủ, như vậy hắn cũng đã bị thua!
- Ha ha, những người kia thật sự còn mặt mũi để nói, theo ta xem, Lý Húc cho dù thắng nhưng mặt mũi Vân Cảnh cũng đã mất hết, xuất động bảy người cơ hồ cực mạnh trong Vân Cảnh, mới miễn miễn cưỡng cưỡng đánh cuộc chiến này, nếu còn thua bại thật không biết sẽ cười rụng bao nhiêu răng hàm!
Người ngoại cảnh bắt đầu nghị luận.
Có thể nói cuộc chiến đến bây giờ trạng huống đã ngày càng vượt qua dự kiến của mọi người, thậm chí không ít người ngoại cảnh từ trong tiềm thức đã ủng hộ Tân Nguyệt Địa. Thật sự hi vọng khối lãnh thổ kia có thể tách rời độc lập thành công!
- Lý Húc, cuộc chiến cuối cùng là ngươi xuất chiến sao?
Lục Ngọc Cầm nhìn thoáng qua Lý Húc, mở miệng hỏi.
Hiện tại vẻ mặt Lý Húc đã vô cùng lo lắng, người khác hẳn đều nghĩ sức chiến đấu của Sở Mộ tiêu hao không còn bao nhiêu, trận cuối cùng nếu hắn bước ra sẽ thật dễ dàng giải quyết.
Nhưng Lý Húc từ chỗ Ngô Trấn biết được đối phương tựa hồ còn một con hồn sủng tử sắc hỏa diễm vô cùng lợi hại, thực lực lại vô cùng cường đại!
Nếu đối phương dùng U Linh Chập Long đến tiêu hao hắn một phen, tiếp theo triệu hồi ra hồn sủng tử sắc hỏa diễm kia, như vậy thắng bại cuộc chiến này thật sự khó đoán!
- Xem ra trước tiên phải dùng hồn sủng khác dây dưa hắn mới được!
Lý Húc âm thầm làm ra quyết định.
Lý Húc nhìn thoáng qua Lục Ngọc Cầm, cung kính hành lễ, lập tức niệm chú ngữ triệu hồi một hồn sủng cánh hệ bay vào chiến trường.
Lý Húc vừa bay vào chiến trường không hề nói lời nào niệm chú ngữ, một hơi triệu hồi ba hồn sủng trung đẳng chủ tể!
Ba hồn sủng là Bạch Quan Tứ Đồng Điểu, Không Thính Chi Yêu cùng Cốt Nanh Thú, đều là hồn sủng thú hệ.
Lý Húc vừa ra trận không lập tức gọi về hồn sủng cực mạnh của mình, loại ý đồ này tất cả mọi người đều hiểu rõ.
- Lý Húc thật là không biết xấu hổ, lại có thể sử dụng chiến thuật tiêu hao sức lực!
Mục tướng quân mắng to.
Ngô Trấn cương thống, Quan Chương Minh cùng ra trận, đường đường thất cấp cảnh chủ lại không dám trực tiếp tiến hành đối kháng với người khác, còn muốn dùng hồn sủng tiến hành dây dưa tiêu hao, loại hành vi này thực sự làm kẻ khác khinh thường, Mục tướng quân vô cùng buồn bực, như thế nào loại người này cũng có thể lên làm cảnh chủ, căn bản không hề có được chút khí phách.
- Gia gia, đừng kích động, Sở Mộ hẳn đã có nắm chắc!
Mục Thanh Y thấy Mục Tả Ly mắng lớn tiếng, liền khuyên nhủ hắn.
- Có nắm chắc? U Linh Chập Long không còn bao nhiêu sức chiến đấu, ba con trung đẳng chủ tể của Lý Húc còn dây dưa một phen, chỉ sợ không cách nào tiếp tục chiến đấu, Sở Mộ còn dùng hồn sủng nào đối kháng với cao cấp chủ tể của Lý Húc?
Mục tướng quân nói.
Lập trường của Mục tướng quân thật kiên định, hoàn toàn đứng bên Tân Nguyệt Địa, cuộc chiến này nếu không phải Lý Húc sử dụng thủ đoạn đổi cảnh chủ lung tung, nói không chừng Tân Nguyệt Địa thực sự dựa vào chính thực lực của mình độc lập ra ngoài, hiện tại Mục tướng quân đã thay đổi cách nhìn với Tân Nguyệt Địa cùng Sở Mộ, cảm xúc không khỏi có chút kích động!
- Mục lão nhân gia, hồn sủng cực mạnh của Sở Mộ còn chưa gọi về đâu, đừng làm ra bộ dạng như chúng ta sẽ thất bại!
Diệp Hoàn Sinh nói.
Mục Tả Ly lập tức mở to hai mắt, thần tình khiếp sợ!
U Linh Chập Long cường đại kia không ngờ còn chưa phải hồn sủng cực mạnh của Sở Mộ! Tiểu tử kia rốt cục có bao nhiêu hồn sủng thực lực cao cấp chủ tể ah!