Sủng Mị
Chương 1371: U Linh thuộc tính khiến kẻ khác phát điên
Lúc này Quan Chương Minh tức giận đến xanh mặt, mới gặp mặt đã bị người đè ra đánh, điều này đối với Tam Tượng Phong Sử thật sự là một loại nhục nhã.
Tam Tượng Phong Sử bò lên khỏi đống núi tuyết, hạt vĩ đong đưa, liệt cốc cuồn cuộn nổi lên cơn bão, bão tuyết cuốn theo toàn bộ tuyết đọng trên băng xuyên, thậm chí một ít ngọn núi yếu ớt cũng bị thổi vỡ, không ngừng dập nát trong cơn cuồng phong!
- Ân, lại có nhiều hơn loại gió màu trắng sao?
Sở Mộ trêu chọc một câu.
Cơn gió phẫn nộ thổi quét, xen lẫn nham thạch bên trong, còn có băng tuyết, băng xuyên, bông tuyết, Tiểu Chập Long chợt mở rộng đôi cánh màu xanh!
Đôi cánh bao vây về phía trước, hình thành một tấm chắn thật chắc chắn, toàn bộ lực lượng cuồng phong đều bị Tiểu Chập Long ngăn cản bên ngoài.
- Hừ, kỹ năng Tam Tượng Phong dễ ngăn cản như vậy hay sao?
Quan Chương Minh hừ lạnh một tiếng.
Gió lốc gào thét, hàn khí lạnh thấu xương cuồng thổi, liên tục quét lên trên đôi cánh của Tiểu Chập Long, lúc ban đầu khi đánh lên cánh của nó đều tự mình tiêu tán, nhưng theo cơn gió liên tục áp tới, làn da của Tiểu Chập Long đã xuất hiện dấu hiệu muốn thối rữa.
Làn gió ăn mòn!
Xâm Thực Phong không ăn mòn cơ thể cùng khung xương của Tiểu Chập Long, mà là lớp da của nó!
Thối rữa càng ngày càng nghiêm trọng, nếu như cơn gió ăn mòn không ngừng lại, làn da bị ăn mòn, lân giáp bị ăn mòn sẽ nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể, mạch máu cùng khung xương, cuối cùng toàn thân đều bị cắn nuốt, biến thành tro cặn thối rữa!
- Từ từ hưởng thụ, Tam Tượng Phong của ta có thể kéo dài liên tục một giờ, một giờ sau ngươi muốn nhặt xác cho đầu long này cũng khó khăn!
Quan Chương Minh cuồng vọng cười to.
Sở Mộ gặp phải địch nhân thật không ít, mà kẻ cao ngạo tự đại tuyệt đối rất nhiều.
Quan Chương Minh cấp cho Sở Mộ cảm giác không chỉ là cao ngạo tự đại, mà còn cao ngạo tự đại tới mức có bệnh!
- Cơn gió ăn mòn của ngươi chẳng lẽ ngay cả linh hồn cũng có thể ăn mòn sao?
Sở Mộ nói.
- Ăn mòn linh hồn đương nhiên không được, nhưng khi ăn mòn hết thân thể hồn sủng của ngươi, lưu trữ lại linh hồn có tác dụng gì!
Quan Chương Minh nói.
- Nha…
Sở Mộ hài lòng gật gật đầu.
Quan Chương Minh thật đúng là người thành thật!
Nếu không thể ăn mòn linh hồn, vậy cơn gió kia lại có gì đáng sợ?
- Tiểu Chập Long, U Linh Ẩn!
Sở Mộ phát ra mệnh lệnh.
Thân hình Tiểu Chập Long lập tức phát ra u lam sắc quang mang, hào quang nội liễm quanh thân Tiểu Chập Long cũng không hề tản ra.
U lam sắc quang mang chiếu xuống, làn da Tiểu Chập Long dần dần biến thành trong suốt, loại cảm giác này thật giống như có một ảnh tử mờ ảo trong nước, có thể chứng kiến cả thân hình của Tiểu Chập Long nhưng cũng có thể chứng kiến đáy nước.
Sau khi thân thể hóa thành hình thái u linh, làn gió ăn mòn hung mãnh liền xuyên qua thân thể Tiểu Chập Long nhưng không hề tạo thành thương tổn gì với nó.
Hiệu quả đáng sợ nhất của làn gió ăn mòn chính là ăn mòn vật thể, hiện tại Tiểu Chập Long căn bản không có thân thể thực tế, đã biến thành U Linh Long, cơn gió cho dù có cường thịnh bao nhiêu thì lại có tác dụng gì?
- Này…này…đầu long này của ngươi…
Quan Chương Minh chứng kiến Tiểu Chập Long biến hóa lập tức liền trợn tròn mắt.
Một con Thiên Thương Thanh Chập Long vì sao lại có được kỹ năng của U Linh sinh vật!
- Nếu chỉ xem đầu long kia của Sở Mộ là một đầu Chập Long bình thường, vậy hắn đã sai mười phần!
Triêu Thái Tử học theo giọng điệu vừa rồi của Quan Chương Minh nói một câu.
Những người khác không hẹn mà cùng gật đầu.
Sắc mặt Quan Chương Minh dần dần xanh mét, nghĩ tới âm phong sát rít gào khi nãy, cuối cùng hắn hiểu được đầu long của đối phương là một Thiên Thương Thanh Chập Long có được thuộc tính u linh!
Làn gió ăn mòn không cách nào ăn mòn được linh hồn, đầu Chập Long kia hóa thành hình thái u linh, có thể nói đã hoàn toàn miễn dịch hiệu quả ăn mòn của Tam Tượng Phong Sử!
- Ngao…
Tiểu Chập Long trong hình thái u linh phát ra một tiếng rít gào!
Thân thể của nó quỷ dị xuyên qua làn gió ăn mòn tàn sát, móng vuốt ngưng tụ mười vạn u hồn, cùng cường long quang dung hợp một chỗ, biến thành một đạo U Linh Nhận khiến bầu trời chiều kim hoàn sắc nháy mắt biến thành tăm tối!
- Bá…
U Linh Nhận chợt lóe lên, góc độ vô cùng tinh xảo, Tam Tượng Phong Sử vội vàng né tránh, dù thân hình đã tránh thoát một kích nhưng cái đuôi bò cạp thật dài vẫn bị U Linh Nhận chém trúng.
Phong hạt vĩ cùng thân hình hùng sư của Tam Tượng Phong Sử bị ngăn ra, rất nhanh từng con quỷ hồn hung tàn liền vô cùng đói khát đem đoạn đuôi kia cắn phệ ngay cả xương cốt cũng không còn thừa!
Tam Tượng Phong Sử bị mất chiếc đuôi, thân thể có chút không thăng bằng, cơn gió ba màu sắc lượn lờ quanh thân bỗng nhiên mất đi một màu, cảnh này khiến thân hình nó không ngừng lảo đảo!
Chứng kiến cơn gió màu đen biến mất trên mình Tam Tượng Phong Sử, Sở Mộ sờ sờ cằm, tự nhủ:
- Thì ra là thế, phong hạt vĩ là Xâm Thực Phong, như vậy thân hùng sư hẳn là làn gió màu đỏ tươi, đầu ác dương chính là làn gió phun ra màu vàng trói buộc sao?
Quả nhiên, đầu ác dương há miệng phun ra trói buộc màu vàng, lập tức làn gió vàng càng trở nên mạnh mẽ.
- Đoạn một đuôi của hồn sủng ta, ta phải tiêu diệt toàn bộ hồn sủng của ngươi!
Quan Chương Minh thẹn quá hóa giận kêu lớn.
Làn gió màu vàng trói buộc là có thể trói buộc linh hồn, Quan Chương Minh đã nổi giận, mệnh lệnh Tam Tượng Phong Sử thi triển làn gió màu vàng đánh ra.
Thúc Phược Phong tuôn ra từng đạo giống như dây lụa, vòng quanh Tiểu Chập Long, thúc phược có tính nhu, muốn cậy mạnh giãy thoát thật sự khó khăn, Sở Mộ để Tiểu Chập Long tiếp tục bảo trì hình thái u linh, nương bằng tính linh hồn của u linh, xuyên qua bên trong Thúc Phược Phong kia.
Long tộc khuyết thiếu linh hồn tính, nhưng thuộc tính u linh lại có thể bù đắp chỗ thiếu hụt này.
Quỹ tích phi hành của U Linh Long cực kỳ mơ hồ vô định, có đôi khi đôi cánh vỗ có tư thế bay về phía trước, nhưng thân thể u linh của Tiểu Chập Long đột nhiên bay về phía sau, thậm chí đôi khi cho dù không vỗ cánh nhưng Tiểu Chập Long vẫn có thể di động thật nhanh, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải!
Hoàng sắc thúc phược càng ngày càng dày đặc, đem Tiểu Chập Long bức bách tận đáy băng xuyên.
Quan Chương Minh nở nụ cười nanh ác nói:
- Nhìn xem ngươi còn đi đâu trốn, chẳng lẽ ngươi muốn đụng nát băng xuyên sâu hơn trăm công lý để trốn sao?
Thúc Phược Phong từ mỗi phương hướng xoắn tới, lúc này cho dù kỹ xảo phi hành của Tiểu Chập Long cao tới đâu cũng không còn đường để đi.
Ngay sau đó Thúc Phược Phong rậm rạp quấn tới, Tiểu Chập Long như tới bộ dáng cùng đường phát ra tiếng kêu ai oán.
Nhưng khi Thúc Phược Phong đầu tiên sắp quấn lấy nó, nó bỗng nhiên quay đầu, trực tiếp chui vào trong băng xuyên!
Gọi là chui vào trong băng xuyên cũng không phải đụng vào băng xuyên, loại vật thể có hiệu quả như kính diện của băng xuyên là nơi cư trú an toàn nhất của Tiểu Chập Long, sinh vật u linh có thể tùy ý tiến vào loại không gian kính tượng đặc thù như thế này.
- Hô hô hô hô…
Lực phá hoại của Thúc Phược Phong cũng không cường đại, toàn bộ đánh lên băng xuyên thật dày liền không còn phương hướng, bởi vì mục tiêu công kích của chúng đã biến mất trong băng xuyên!
- U Linh Kính Tượng Không Gian!
Sắc mặt Quan Chương Minh tái mét, âm thầm cắn răng, vì sao mình lại quên mất năng lực của u linh sinh vật như thế!
Trừ phi bản thân Quan Chương Minh tự mình đánh nát băng xuyên cao nguyên tới trăm công lý kia, nếu không Thúc Phược Phong căn bản không khả năng chạm được tới Tiểu Chập Long!
U linh thuộc tính của Tiểu Chập Long thật sự làm Quan Chương Minh có chút phát điên, mà những người vây xem lúc này cũng nhận thức thật sâu, sinh vật phong hệ gặp được u linh sinh vật là một chuyện khiến người khác vô cùng buồn bực!
- Xé nát nó!
Quan Chương Minh thở hổn hển, trực tiếp thi triển ra làn gió đỏ tươi xé rách!
Bộ lông của hùng sư tinh hồng bay múa lên, từng đạo cuồng phong đỏ tươi mà mắt thường có thể nhìn thấy được biến thành ma trảo hung tàn!
Không trung xuất hiện từng đạo dấu vết đỏ tươi, mặt đất hiện lên vết rách thật sâu thật dài, Tinh Hồng Tê Liệt Phong tựa như ác quỷ áo đỏ vươn ra liêu trảo thật dài đem hết thảy những gì chúng nhìn thấy hoàn toàn xé nát.
- Hoa…
Tinh Hồng Phong lăng lệ đảo qua, cao nguyên băng xuyên vỡ ra thật khủng bố, một liệt cốc dài hơn ba mươi công lý rõ ràng xuất hiện ngay trên mặt đất.
- Hoa..hoa…hoa…
Theo sát phía sau càng nhiều Tinh Hồng Phong cuồng tập, một đoạn cao nguyên băng xuyên lập tức biến thành dập nát, hình ảnh đáng sợ làm người xem thấy hết hồn!
Quan Chương Minh giống như đã phát điên, Tam Tượng Phong Sử của hắn thi triển Tinh Hồng Phong căn bản không hề có phương hướng công kích, hoàn toàn chỉ biết phá hủy!
Phàm là những địa phương có thể xuất hiện Kính Tượng Không Gian đều có Tinh Hồng Phong đảo qua, sau đó biến thành một đống hỗn độn.
Nhưng nơi này chính là thế giới băng xuyên, kính tượng trơn nhẵn nơi nào cũng có, hơn nữa toàn bộ băng xuyên đều cùng một chỗ nối tiếp, đây chẳng khác gì thế giới đáy nước, Tiểu Chập Long có thể ở trong thế giới kính tượng băng xuyên khổng lồ tùy ý rong chơi!
Cuộc chiến từ núi non liên miên Thiên Sơn đánh tới bình nguyên băng xuyên, tới cao nguyên, cả trăm công lý thậm chí là ngàn công lý, mà Tam Tượng Phong Sử thổi quét hết thảy khiến mọi người chứng kiến được phong hệ kỹ năng đi lên tới cấp bậc này sẽ có hiệu quả hủy diệt đáng sợ cỡ nào.
Lúc này cả gần ngàn công lý băng tuyết, núi băng, băng xuyên đã có hơn một nửa bị dập nát.
Ngoài ngàn công lý, nhóm hồn sủng sư đã không còn thấy rõ chiến trường chiến đấu giữa Tam Tượng Phong Sử cùng Tiểu Chập Long, mọi người chỉ thấy khi thì Tam Tượng Phong Sử bức ra Tiểu Chập Long, sau đó dương đầu cuồng sư cùng u linh chập long lại đại chiến trên không trung, khi thì tinh hồng cuồng phong tàn sát bừa bãi, khi thì vong hồn che phủ không trung!
Đất rung núi chuyển, thiên vân biến sắc, không biết qua bao lâu hai cao cấp chủ tể cường đại dần dần đến gần hơn.
- Hắc, bọn hắn đánh trở về!
Có người kêu lên.
Tinh hồng cuồng phong cùng màu chàm sắc u quang liên tiếp va chạm, đến tận bây giờ mọi người còn chưa biết tình hình chiến đấu như thế nào, dù sao năng lực chiến đấu cận thân của đôi bên đều không yếu!
Khoảng cách càng ngày càng gần, mọi người đã nhìn thấy rõ hình thức chiến đấu.
Bởi vì chiến đấu cũng không phải song phương đánh lui trở về, mà là Tam Tượng Phong Sử đã lảo đảo, đang bị Tiểu Chập Long đánh quay về!
Tam Tượng Phong Sử bò lên khỏi đống núi tuyết, hạt vĩ đong đưa, liệt cốc cuồn cuộn nổi lên cơn bão, bão tuyết cuốn theo toàn bộ tuyết đọng trên băng xuyên, thậm chí một ít ngọn núi yếu ớt cũng bị thổi vỡ, không ngừng dập nát trong cơn cuồng phong!
- Ân, lại có nhiều hơn loại gió màu trắng sao?
Sở Mộ trêu chọc một câu.
Cơn gió phẫn nộ thổi quét, xen lẫn nham thạch bên trong, còn có băng tuyết, băng xuyên, bông tuyết, Tiểu Chập Long chợt mở rộng đôi cánh màu xanh!
Đôi cánh bao vây về phía trước, hình thành một tấm chắn thật chắc chắn, toàn bộ lực lượng cuồng phong đều bị Tiểu Chập Long ngăn cản bên ngoài.
- Hừ, kỹ năng Tam Tượng Phong dễ ngăn cản như vậy hay sao?
Quan Chương Minh hừ lạnh một tiếng.
Gió lốc gào thét, hàn khí lạnh thấu xương cuồng thổi, liên tục quét lên trên đôi cánh của Tiểu Chập Long, lúc ban đầu khi đánh lên cánh của nó đều tự mình tiêu tán, nhưng theo cơn gió liên tục áp tới, làn da của Tiểu Chập Long đã xuất hiện dấu hiệu muốn thối rữa.
Làn gió ăn mòn!
Xâm Thực Phong không ăn mòn cơ thể cùng khung xương của Tiểu Chập Long, mà là lớp da của nó!
Thối rữa càng ngày càng nghiêm trọng, nếu như cơn gió ăn mòn không ngừng lại, làn da bị ăn mòn, lân giáp bị ăn mòn sẽ nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể, mạch máu cùng khung xương, cuối cùng toàn thân đều bị cắn nuốt, biến thành tro cặn thối rữa!
- Từ từ hưởng thụ, Tam Tượng Phong của ta có thể kéo dài liên tục một giờ, một giờ sau ngươi muốn nhặt xác cho đầu long này cũng khó khăn!
Quan Chương Minh cuồng vọng cười to.
Sở Mộ gặp phải địch nhân thật không ít, mà kẻ cao ngạo tự đại tuyệt đối rất nhiều.
Quan Chương Minh cấp cho Sở Mộ cảm giác không chỉ là cao ngạo tự đại, mà còn cao ngạo tự đại tới mức có bệnh!
- Cơn gió ăn mòn của ngươi chẳng lẽ ngay cả linh hồn cũng có thể ăn mòn sao?
Sở Mộ nói.
- Ăn mòn linh hồn đương nhiên không được, nhưng khi ăn mòn hết thân thể hồn sủng của ngươi, lưu trữ lại linh hồn có tác dụng gì!
Quan Chương Minh nói.
- Nha…
Sở Mộ hài lòng gật gật đầu.
Quan Chương Minh thật đúng là người thành thật!
Nếu không thể ăn mòn linh hồn, vậy cơn gió kia lại có gì đáng sợ?
- Tiểu Chập Long, U Linh Ẩn!
Sở Mộ phát ra mệnh lệnh.
Thân hình Tiểu Chập Long lập tức phát ra u lam sắc quang mang, hào quang nội liễm quanh thân Tiểu Chập Long cũng không hề tản ra.
U lam sắc quang mang chiếu xuống, làn da Tiểu Chập Long dần dần biến thành trong suốt, loại cảm giác này thật giống như có một ảnh tử mờ ảo trong nước, có thể chứng kiến cả thân hình của Tiểu Chập Long nhưng cũng có thể chứng kiến đáy nước.
Sau khi thân thể hóa thành hình thái u linh, làn gió ăn mòn hung mãnh liền xuyên qua thân thể Tiểu Chập Long nhưng không hề tạo thành thương tổn gì với nó.
Hiệu quả đáng sợ nhất của làn gió ăn mòn chính là ăn mòn vật thể, hiện tại Tiểu Chập Long căn bản không có thân thể thực tế, đã biến thành U Linh Long, cơn gió cho dù có cường thịnh bao nhiêu thì lại có tác dụng gì?
- Này…này…đầu long này của ngươi…
Quan Chương Minh chứng kiến Tiểu Chập Long biến hóa lập tức liền trợn tròn mắt.
Một con Thiên Thương Thanh Chập Long vì sao lại có được kỹ năng của U Linh sinh vật!
- Nếu chỉ xem đầu long kia của Sở Mộ là một đầu Chập Long bình thường, vậy hắn đã sai mười phần!
Triêu Thái Tử học theo giọng điệu vừa rồi của Quan Chương Minh nói một câu.
Những người khác không hẹn mà cùng gật đầu.
Sắc mặt Quan Chương Minh dần dần xanh mét, nghĩ tới âm phong sát rít gào khi nãy, cuối cùng hắn hiểu được đầu long của đối phương là một Thiên Thương Thanh Chập Long có được thuộc tính u linh!
Làn gió ăn mòn không cách nào ăn mòn được linh hồn, đầu Chập Long kia hóa thành hình thái u linh, có thể nói đã hoàn toàn miễn dịch hiệu quả ăn mòn của Tam Tượng Phong Sử!
- Ngao…
Tiểu Chập Long trong hình thái u linh phát ra một tiếng rít gào!
Thân thể của nó quỷ dị xuyên qua làn gió ăn mòn tàn sát, móng vuốt ngưng tụ mười vạn u hồn, cùng cường long quang dung hợp một chỗ, biến thành một đạo U Linh Nhận khiến bầu trời chiều kim hoàn sắc nháy mắt biến thành tăm tối!
- Bá…
U Linh Nhận chợt lóe lên, góc độ vô cùng tinh xảo, Tam Tượng Phong Sử vội vàng né tránh, dù thân hình đã tránh thoát một kích nhưng cái đuôi bò cạp thật dài vẫn bị U Linh Nhận chém trúng.
Phong hạt vĩ cùng thân hình hùng sư của Tam Tượng Phong Sử bị ngăn ra, rất nhanh từng con quỷ hồn hung tàn liền vô cùng đói khát đem đoạn đuôi kia cắn phệ ngay cả xương cốt cũng không còn thừa!
Tam Tượng Phong Sử bị mất chiếc đuôi, thân thể có chút không thăng bằng, cơn gió ba màu sắc lượn lờ quanh thân bỗng nhiên mất đi một màu, cảnh này khiến thân hình nó không ngừng lảo đảo!
Chứng kiến cơn gió màu đen biến mất trên mình Tam Tượng Phong Sử, Sở Mộ sờ sờ cằm, tự nhủ:
- Thì ra là thế, phong hạt vĩ là Xâm Thực Phong, như vậy thân hùng sư hẳn là làn gió màu đỏ tươi, đầu ác dương chính là làn gió phun ra màu vàng trói buộc sao?
Quả nhiên, đầu ác dương há miệng phun ra trói buộc màu vàng, lập tức làn gió vàng càng trở nên mạnh mẽ.
- Đoạn một đuôi của hồn sủng ta, ta phải tiêu diệt toàn bộ hồn sủng của ngươi!
Quan Chương Minh thẹn quá hóa giận kêu lớn.
Làn gió màu vàng trói buộc là có thể trói buộc linh hồn, Quan Chương Minh đã nổi giận, mệnh lệnh Tam Tượng Phong Sử thi triển làn gió màu vàng đánh ra.
Thúc Phược Phong tuôn ra từng đạo giống như dây lụa, vòng quanh Tiểu Chập Long, thúc phược có tính nhu, muốn cậy mạnh giãy thoát thật sự khó khăn, Sở Mộ để Tiểu Chập Long tiếp tục bảo trì hình thái u linh, nương bằng tính linh hồn của u linh, xuyên qua bên trong Thúc Phược Phong kia.
Long tộc khuyết thiếu linh hồn tính, nhưng thuộc tính u linh lại có thể bù đắp chỗ thiếu hụt này.
Quỹ tích phi hành của U Linh Long cực kỳ mơ hồ vô định, có đôi khi đôi cánh vỗ có tư thế bay về phía trước, nhưng thân thể u linh của Tiểu Chập Long đột nhiên bay về phía sau, thậm chí đôi khi cho dù không vỗ cánh nhưng Tiểu Chập Long vẫn có thể di động thật nhanh, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải!
Hoàng sắc thúc phược càng ngày càng dày đặc, đem Tiểu Chập Long bức bách tận đáy băng xuyên.
Quan Chương Minh nở nụ cười nanh ác nói:
- Nhìn xem ngươi còn đi đâu trốn, chẳng lẽ ngươi muốn đụng nát băng xuyên sâu hơn trăm công lý để trốn sao?
Thúc Phược Phong từ mỗi phương hướng xoắn tới, lúc này cho dù kỹ xảo phi hành của Tiểu Chập Long cao tới đâu cũng không còn đường để đi.
Ngay sau đó Thúc Phược Phong rậm rạp quấn tới, Tiểu Chập Long như tới bộ dáng cùng đường phát ra tiếng kêu ai oán.
Nhưng khi Thúc Phược Phong đầu tiên sắp quấn lấy nó, nó bỗng nhiên quay đầu, trực tiếp chui vào trong băng xuyên!
Gọi là chui vào trong băng xuyên cũng không phải đụng vào băng xuyên, loại vật thể có hiệu quả như kính diện của băng xuyên là nơi cư trú an toàn nhất của Tiểu Chập Long, sinh vật u linh có thể tùy ý tiến vào loại không gian kính tượng đặc thù như thế này.
- Hô hô hô hô…
Lực phá hoại của Thúc Phược Phong cũng không cường đại, toàn bộ đánh lên băng xuyên thật dày liền không còn phương hướng, bởi vì mục tiêu công kích của chúng đã biến mất trong băng xuyên!
- U Linh Kính Tượng Không Gian!
Sắc mặt Quan Chương Minh tái mét, âm thầm cắn răng, vì sao mình lại quên mất năng lực của u linh sinh vật như thế!
Trừ phi bản thân Quan Chương Minh tự mình đánh nát băng xuyên cao nguyên tới trăm công lý kia, nếu không Thúc Phược Phong căn bản không khả năng chạm được tới Tiểu Chập Long!
U linh thuộc tính của Tiểu Chập Long thật sự làm Quan Chương Minh có chút phát điên, mà những người vây xem lúc này cũng nhận thức thật sâu, sinh vật phong hệ gặp được u linh sinh vật là một chuyện khiến người khác vô cùng buồn bực!
- Xé nát nó!
Quan Chương Minh thở hổn hển, trực tiếp thi triển ra làn gió đỏ tươi xé rách!
Bộ lông của hùng sư tinh hồng bay múa lên, từng đạo cuồng phong đỏ tươi mà mắt thường có thể nhìn thấy được biến thành ma trảo hung tàn!
Không trung xuất hiện từng đạo dấu vết đỏ tươi, mặt đất hiện lên vết rách thật sâu thật dài, Tinh Hồng Tê Liệt Phong tựa như ác quỷ áo đỏ vươn ra liêu trảo thật dài đem hết thảy những gì chúng nhìn thấy hoàn toàn xé nát.
- Hoa…
Tinh Hồng Phong lăng lệ đảo qua, cao nguyên băng xuyên vỡ ra thật khủng bố, một liệt cốc dài hơn ba mươi công lý rõ ràng xuất hiện ngay trên mặt đất.
- Hoa..hoa…hoa…
Theo sát phía sau càng nhiều Tinh Hồng Phong cuồng tập, một đoạn cao nguyên băng xuyên lập tức biến thành dập nát, hình ảnh đáng sợ làm người xem thấy hết hồn!
Quan Chương Minh giống như đã phát điên, Tam Tượng Phong Sử của hắn thi triển Tinh Hồng Phong căn bản không hề có phương hướng công kích, hoàn toàn chỉ biết phá hủy!
Phàm là những địa phương có thể xuất hiện Kính Tượng Không Gian đều có Tinh Hồng Phong đảo qua, sau đó biến thành một đống hỗn độn.
Nhưng nơi này chính là thế giới băng xuyên, kính tượng trơn nhẵn nơi nào cũng có, hơn nữa toàn bộ băng xuyên đều cùng một chỗ nối tiếp, đây chẳng khác gì thế giới đáy nước, Tiểu Chập Long có thể ở trong thế giới kính tượng băng xuyên khổng lồ tùy ý rong chơi!
Cuộc chiến từ núi non liên miên Thiên Sơn đánh tới bình nguyên băng xuyên, tới cao nguyên, cả trăm công lý thậm chí là ngàn công lý, mà Tam Tượng Phong Sử thổi quét hết thảy khiến mọi người chứng kiến được phong hệ kỹ năng đi lên tới cấp bậc này sẽ có hiệu quả hủy diệt đáng sợ cỡ nào.
Lúc này cả gần ngàn công lý băng tuyết, núi băng, băng xuyên đã có hơn một nửa bị dập nát.
Ngoài ngàn công lý, nhóm hồn sủng sư đã không còn thấy rõ chiến trường chiến đấu giữa Tam Tượng Phong Sử cùng Tiểu Chập Long, mọi người chỉ thấy khi thì Tam Tượng Phong Sử bức ra Tiểu Chập Long, sau đó dương đầu cuồng sư cùng u linh chập long lại đại chiến trên không trung, khi thì tinh hồng cuồng phong tàn sát bừa bãi, khi thì vong hồn che phủ không trung!
Đất rung núi chuyển, thiên vân biến sắc, không biết qua bao lâu hai cao cấp chủ tể cường đại dần dần đến gần hơn.
- Hắc, bọn hắn đánh trở về!
Có người kêu lên.
Tinh hồng cuồng phong cùng màu chàm sắc u quang liên tiếp va chạm, đến tận bây giờ mọi người còn chưa biết tình hình chiến đấu như thế nào, dù sao năng lực chiến đấu cận thân của đôi bên đều không yếu!
Khoảng cách càng ngày càng gần, mọi người đã nhìn thấy rõ hình thức chiến đấu.
Bởi vì chiến đấu cũng không phải song phương đánh lui trở về, mà là Tam Tượng Phong Sử đã lảo đảo, đang bị Tiểu Chập Long đánh quay về!