Sủng Mị
Chương 1325: Giết ra khỏi thành
Chín đạo thân ảnh này không khác gì bản thể Mạc Tà. Mạc Tà đang chạy về hướng của bọn người Bạch Ngữ, tám phân thân khác chạy về các hướng khác nhau, Thạch Dực Long phóng thích cát vàng tạo hoàn cảnh tốt cho Mạc Tà chạy trốn.
...
- Ô ô ô ~~~~~~~
Chạy ra rất xa Mạc Tà quay đầu lại đưa mắt nhìn Thạch Dực Long ngu dốt. Phát ra âm thanh u oán.
Mạc Tà đã thật lâu không nhìn thấy chiến đấu chính thức, thật vất vả đụng phải một sinh vật không bị miểu sát thì tâm hiếu chiến của Mạc Tà bị câu dẫn ra ngoài.
- Bây giờ không phải là lúc, yên tâm, về sau sẽ có cơ hội.
Sở Mộ nói ra.
Vẫn còn ở trong Vân Cảnh cũng đã xuất hiện sinh vật cường đại như Thạch Dực Long, như vậy Cương thành rộng lớn khác còn có những người nào, Mạc Tà căn bản không cần lo lắng không có đối thủ, sau khi đi tới thành thị to lớn hơn thì tất nhiên sẽ có cường đại chờ hắn.
Xuyên qua quảng trường to lớn, Sở Mộ dần dần tiếp cận vị trí của bọn người Bạch Ngữ.
Mục Thanh Y, Diệp Hoàn Sinh, Bạch Ngữ, u linh Cẩn Nhu thấy Sở Mộ bình yên vô sự theo kịp. Đều thoáng buông lỏng một hơi.
Thạch Dực Long cường đại xác thực vượt qua bọn họ tưởng tượng, cho dù cường giả chúa tể trung đẳng như Bạch Ngữ chỉ miễn cưỡng chống lại.
- Chỉ mong tên kia chỉ có một con Thạch Dực Long.
Diệp Hoàn Sinh hãi hùng khiếp vía nói ra.
Hiện tại bọn họ tạm thời thoát khỏi truy tung, nhưng rất rõ ràng Hắc Hạt Thú Liệp Giả vẫn du đãng ở gần, biết rõ bọn họ đang trốn ở nơi nào.
Hiện tại bọn họ vẫn đang ở khu vực trung thành và nội thành, còn có hai phần ba thành thị phải xông ra, nghĩ tới cường giả chúa tể không dứt sẽ tới thì sắc mặt bọn họ trở nên phi thường ngưng trọng.
- Chúng ta... Chúng ta hình như bị vây quanh.
Thời điểm này u linh Cẩn Nhu thấp giọng nói ra.
Sau khi hóa thân thành u linh thì lực cảm giác của Cẩn Nhu công chúa trở nên phi thường mạnh mẽ, thậm chí trình độ nhất định còn có thể thông qua sóng tinh thần biết được người ta nghĩ cái gì, đây dường như là Độc Tâm Thuật của Ma Linh.
Lực cảm giác u linh Cẩn Nhu hiện tại có thể bao trùm khu vực lớn trung thành và nội thành, phiến khu vực này có rất nhiều hồn niệm địch ý, hơn nữa những người này thực lực không tầm thường.
- Đại khái có bao nhiêu người?
Sở Mộ hỏi.
- Chừng năm mươi, nếu như cộng thêm đám người quần áo nâu đen thì thì có bảy mươi người.
U linh Cẩn Nhu nói ra.
- Còn đường ra không?
Sở Mộ hỏi.
- Nhân số ở hướng đông nam ít hơn một chút, nhưng nhất định sẽ gặp gỡ bọn họ.
U linh Cẩn Nhu nói ra.
Sở Mộ liếc mắt nhìn qua hướng đông nam, phát hiện có mấy điểm đen đang bya lượn, ở vị trí rất cao còn có quân đoàn không trung cua Văn thành.
Lực lượng không trung tạm thời không cấu thành uy hiếp quá lớn, dù sao bọn họ cũng không có ý định thoát đi từ không trung.
Mục Thanh Y, Diệp Hoàn Sinh, Bạch Ngữ, u linh công chúa lúc này nhìn qua Sở Mộ, hiển nhiên là muốn Sở Mộ đưa ra chủ ý.
- Giết ra ngoài.
Sở Mộ nhảy lên lưng Mạc Tà.
- Chuyện này có phải quá mạo hiểm không?
Bạch Ngữ nói ra.
Bạch Ngữ cũng không sợ mạo hiểm gì, hắn chỉ không hy vọng Sở Mộ, Mục Thanh Y cùng Diệp Hoàn Sinh vì mình và Cẩn Nhu mà mạo hiểm.
- Thạch Dực Long, có lẽ Mạc Tà đối phó được. Lực lượng khác các ngươi cẩn thận.
Sở Mộ nói ra.
Lần này cần đối mặt nhiều cường giả cấp chúa tể, rất khó đối phó.
Hơn nữa nếu như toàn bộ cường giả cấp chúa tể ở Văn thành tham gia vào trong chiến đấu thì bọn họ muốn giết ra ngoài càng thêm gian nan. Sở Mộ nhớ rõ ở trong phòng đấu giá đã có trên trăm cường giả chúa tể.
Ánh mắt Bạch Ngữ nhìn qua Sở Mộ khống chế Mạc Tà đi tuốt ở đàng trước thì trong nội tâm nhiều hơn một phần cảm kích.
...
Đông nam trung thành.
- Không phải là Ma Linh đào tẩu sao? Tại sao làm ra động tĩnh lớn như vậy. Ngô Trì, ngươi mang theo người bình thường đi bắt Ma Linh, hao tổn không ít người không nói, tại sao còn dám chạy tới trước mặt ta khoa tay múa chân?
Đội trưởng Cương Tương trào phúng nhìn qua Ngô Trì.
Sắc mặt Ngô Trì rất khó nhìn, lạnh lùng nói ra:
- Đây là lệnh của Cương Thống, ngươi đại khái có thể không chấp hành!
- Nha, lệnh của Ngô Cương Thống à?
Đội trưởng Cương Tương nhíu mày hỏi.
- Cương Thống đại nhân ra lệnh cho ngươi ra thành bày trận, chặn đường đám mặt nạ có ý định chạy ra ngoài.
Ngô Trì nói ra.
Đội trưởng không quan tâm mà gật đầu, bộ dáng có chút lười nhác cho bộ hạ tản ra các nơi.
...
- Báo! Có một nhóm người đang hùng hổ lao thẳng về hướng của chúng ta, tốc độ cực nhanh!
Một gã thủ vệ đông nam nưa quỳ trước mặt đội trưởng Cương Sĩ, mở miệng nói ra.
- Tại sao địch nhân lại hùng hổ như vậy? Ta muốn bọn chúng phải năm dưới đất.
Hồ Lục vẫn bộ dáng lười nhác.
Thật vất vả có thể có nghỉ ngơi, hắn không muốn tốn thời gian chấp hành mệnh lệnh nhàm chán, hơn nữa còn là những chuyện không cần Cương Tương đi làm. Về phần Ngô Trấn Cương Thống bảo bọn họ chặn đường đám người kia. Nói thật Hồ Lục không quá đặt vào mắt, thực lực của hắn trong Văn thành này đương đối mạnh đấy.
- Đội trưởng... Bọn chúng đã tới.
Vài tên Cương Sĩ đồng thời xuất hiện trước mặt Hồ Lục, có chút khẩn trương nói ra.
- Vội cái gì!
Hồ Lục thấy đám bộ hạ không có tiền đồ. Lập tức không nể mặt.
Đám Cương Sĩ cũng không dám nhiều lời nữa, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người xông tới, ẩn ẩn cảm giác mặt đất có dấu hiệu chấn động.
Hồ lục dần dần phát giác được có khí tức cường đại từ xa tới gần, hắn thoáng nhíu mày.
Bỗng nhiên cách đó không xa có một ngọn lửa tím bay tới, cái khí tức cuồng dã từ trên trời lao thẳng xuống!
Nhiệt khí làm cho mặt đất khô nứt, chỉ thấy trong ngọn lửa màu tím có hồ ảnh vô cùng tôn quý vượt qua mặt của bọn họ, bay thẳng về phía Hồ Lục Cương Tương, Cương Sĩ!
Cương Tương, Cương Sĩ lúc này đã sớm bố trí tốt hồn sủng, mười con chúa tể cùng chúa tể cấp thấp lộ ra vẻ kinh hoảng.
- Ba ba ba ba!!!!!!!!!!
Cái đuôi lớn quét thẳng tới. Hơn mười con hồn sủng bị quét bay ra ngoài, hoàn toàn không ngăn cản được.
Mười con chúa tể không biết bị đánh đi nơi nào, mà Hồ Lục đội trưởng cùng đám Cương Sĩ khác không có lọt vào công kích, bọn họ ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, trừng mắt hoảng sợ nhìn qua yêu hồ vượt qua trước mặt, sau đó là mấy người và u linh bay theo.
Thân hình cực lớn của Thạch Dực Long bay qua không trung, con mắt lợi hại nhìn bao quát cả nội thành, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nội thành hỗn loạn.
- Bọn chúng sắp tiếp cận trung thành.
Vạn Mạnh cùng Lâm Ly đi theo sau Cương Thống Ngô Trấn, có chút sốt ruột nói ra.
Hắc Hạt Thú Liệp Giả lúc này đã bố trí tốt ở trung thành, nhưng mà từ thực lực đám người kia biểu hiện ra ngoài thì muốn nương vào Hắc Hạt Thú Liệp Giả ngăn bọn họ là quá không sự thật, dù sao Hắc Hạt Thú Liệp Giả đã dánh Ma Linh thủ lĩnh hao tổn hơn phân nửa, bọn họ không cách nào thi triển tinh thần yêu đồ.
...
- Ô ô ô ~~~~~~~
Chạy ra rất xa Mạc Tà quay đầu lại đưa mắt nhìn Thạch Dực Long ngu dốt. Phát ra âm thanh u oán.
Mạc Tà đã thật lâu không nhìn thấy chiến đấu chính thức, thật vất vả đụng phải một sinh vật không bị miểu sát thì tâm hiếu chiến của Mạc Tà bị câu dẫn ra ngoài.
- Bây giờ không phải là lúc, yên tâm, về sau sẽ có cơ hội.
Sở Mộ nói ra.
Vẫn còn ở trong Vân Cảnh cũng đã xuất hiện sinh vật cường đại như Thạch Dực Long, như vậy Cương thành rộng lớn khác còn có những người nào, Mạc Tà căn bản không cần lo lắng không có đối thủ, sau khi đi tới thành thị to lớn hơn thì tất nhiên sẽ có cường đại chờ hắn.
Xuyên qua quảng trường to lớn, Sở Mộ dần dần tiếp cận vị trí của bọn người Bạch Ngữ.
Mục Thanh Y, Diệp Hoàn Sinh, Bạch Ngữ, u linh Cẩn Nhu thấy Sở Mộ bình yên vô sự theo kịp. Đều thoáng buông lỏng một hơi.
Thạch Dực Long cường đại xác thực vượt qua bọn họ tưởng tượng, cho dù cường giả chúa tể trung đẳng như Bạch Ngữ chỉ miễn cưỡng chống lại.
- Chỉ mong tên kia chỉ có một con Thạch Dực Long.
Diệp Hoàn Sinh hãi hùng khiếp vía nói ra.
Hiện tại bọn họ tạm thời thoát khỏi truy tung, nhưng rất rõ ràng Hắc Hạt Thú Liệp Giả vẫn du đãng ở gần, biết rõ bọn họ đang trốn ở nơi nào.
Hiện tại bọn họ vẫn đang ở khu vực trung thành và nội thành, còn có hai phần ba thành thị phải xông ra, nghĩ tới cường giả chúa tể không dứt sẽ tới thì sắc mặt bọn họ trở nên phi thường ngưng trọng.
- Chúng ta... Chúng ta hình như bị vây quanh.
Thời điểm này u linh Cẩn Nhu thấp giọng nói ra.
Sau khi hóa thân thành u linh thì lực cảm giác của Cẩn Nhu công chúa trở nên phi thường mạnh mẽ, thậm chí trình độ nhất định còn có thể thông qua sóng tinh thần biết được người ta nghĩ cái gì, đây dường như là Độc Tâm Thuật của Ma Linh.
Lực cảm giác u linh Cẩn Nhu hiện tại có thể bao trùm khu vực lớn trung thành và nội thành, phiến khu vực này có rất nhiều hồn niệm địch ý, hơn nữa những người này thực lực không tầm thường.
- Đại khái có bao nhiêu người?
Sở Mộ hỏi.
- Chừng năm mươi, nếu như cộng thêm đám người quần áo nâu đen thì thì có bảy mươi người.
U linh Cẩn Nhu nói ra.
- Còn đường ra không?
Sở Mộ hỏi.
- Nhân số ở hướng đông nam ít hơn một chút, nhưng nhất định sẽ gặp gỡ bọn họ.
U linh Cẩn Nhu nói ra.
Sở Mộ liếc mắt nhìn qua hướng đông nam, phát hiện có mấy điểm đen đang bya lượn, ở vị trí rất cao còn có quân đoàn không trung cua Văn thành.
Lực lượng không trung tạm thời không cấu thành uy hiếp quá lớn, dù sao bọn họ cũng không có ý định thoát đi từ không trung.
Mục Thanh Y, Diệp Hoàn Sinh, Bạch Ngữ, u linh công chúa lúc này nhìn qua Sở Mộ, hiển nhiên là muốn Sở Mộ đưa ra chủ ý.
- Giết ra ngoài.
Sở Mộ nhảy lên lưng Mạc Tà.
- Chuyện này có phải quá mạo hiểm không?
Bạch Ngữ nói ra.
Bạch Ngữ cũng không sợ mạo hiểm gì, hắn chỉ không hy vọng Sở Mộ, Mục Thanh Y cùng Diệp Hoàn Sinh vì mình và Cẩn Nhu mà mạo hiểm.
- Thạch Dực Long, có lẽ Mạc Tà đối phó được. Lực lượng khác các ngươi cẩn thận.
Sở Mộ nói ra.
Lần này cần đối mặt nhiều cường giả cấp chúa tể, rất khó đối phó.
Hơn nữa nếu như toàn bộ cường giả cấp chúa tể ở Văn thành tham gia vào trong chiến đấu thì bọn họ muốn giết ra ngoài càng thêm gian nan. Sở Mộ nhớ rõ ở trong phòng đấu giá đã có trên trăm cường giả chúa tể.
Ánh mắt Bạch Ngữ nhìn qua Sở Mộ khống chế Mạc Tà đi tuốt ở đàng trước thì trong nội tâm nhiều hơn một phần cảm kích.
...
Đông nam trung thành.
- Không phải là Ma Linh đào tẩu sao? Tại sao làm ra động tĩnh lớn như vậy. Ngô Trì, ngươi mang theo người bình thường đi bắt Ma Linh, hao tổn không ít người không nói, tại sao còn dám chạy tới trước mặt ta khoa tay múa chân?
Đội trưởng Cương Tương trào phúng nhìn qua Ngô Trì.
Sắc mặt Ngô Trì rất khó nhìn, lạnh lùng nói ra:
- Đây là lệnh của Cương Thống, ngươi đại khái có thể không chấp hành!
- Nha, lệnh của Ngô Cương Thống à?
Đội trưởng Cương Tương nhíu mày hỏi.
- Cương Thống đại nhân ra lệnh cho ngươi ra thành bày trận, chặn đường đám mặt nạ có ý định chạy ra ngoài.
Ngô Trì nói ra.
Đội trưởng không quan tâm mà gật đầu, bộ dáng có chút lười nhác cho bộ hạ tản ra các nơi.
...
- Báo! Có một nhóm người đang hùng hổ lao thẳng về hướng của chúng ta, tốc độ cực nhanh!
Một gã thủ vệ đông nam nưa quỳ trước mặt đội trưởng Cương Sĩ, mở miệng nói ra.
- Tại sao địch nhân lại hùng hổ như vậy? Ta muốn bọn chúng phải năm dưới đất.
Hồ Lục vẫn bộ dáng lười nhác.
Thật vất vả có thể có nghỉ ngơi, hắn không muốn tốn thời gian chấp hành mệnh lệnh nhàm chán, hơn nữa còn là những chuyện không cần Cương Tương đi làm. Về phần Ngô Trấn Cương Thống bảo bọn họ chặn đường đám người kia. Nói thật Hồ Lục không quá đặt vào mắt, thực lực của hắn trong Văn thành này đương đối mạnh đấy.
- Đội trưởng... Bọn chúng đã tới.
Vài tên Cương Sĩ đồng thời xuất hiện trước mặt Hồ Lục, có chút khẩn trương nói ra.
- Vội cái gì!
Hồ Lục thấy đám bộ hạ không có tiền đồ. Lập tức không nể mặt.
Đám Cương Sĩ cũng không dám nhiều lời nữa, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người xông tới, ẩn ẩn cảm giác mặt đất có dấu hiệu chấn động.
Hồ lục dần dần phát giác được có khí tức cường đại từ xa tới gần, hắn thoáng nhíu mày.
Bỗng nhiên cách đó không xa có một ngọn lửa tím bay tới, cái khí tức cuồng dã từ trên trời lao thẳng xuống!
Nhiệt khí làm cho mặt đất khô nứt, chỉ thấy trong ngọn lửa màu tím có hồ ảnh vô cùng tôn quý vượt qua mặt của bọn họ, bay thẳng về phía Hồ Lục Cương Tương, Cương Sĩ!
Cương Tương, Cương Sĩ lúc này đã sớm bố trí tốt hồn sủng, mười con chúa tể cùng chúa tể cấp thấp lộ ra vẻ kinh hoảng.
- Ba ba ba ba!!!!!!!!!!
Cái đuôi lớn quét thẳng tới. Hơn mười con hồn sủng bị quét bay ra ngoài, hoàn toàn không ngăn cản được.
Mười con chúa tể không biết bị đánh đi nơi nào, mà Hồ Lục đội trưởng cùng đám Cương Sĩ khác không có lọt vào công kích, bọn họ ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, trừng mắt hoảng sợ nhìn qua yêu hồ vượt qua trước mặt, sau đó là mấy người và u linh bay theo.
Thân hình cực lớn của Thạch Dực Long bay qua không trung, con mắt lợi hại nhìn bao quát cả nội thành, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nội thành hỗn loạn.
- Bọn chúng sắp tiếp cận trung thành.
Vạn Mạnh cùng Lâm Ly đi theo sau Cương Thống Ngô Trấn, có chút sốt ruột nói ra.
Hắc Hạt Thú Liệp Giả lúc này đã bố trí tốt ở trung thành, nhưng mà từ thực lực đám người kia biểu hiện ra ngoài thì muốn nương vào Hắc Hạt Thú Liệp Giả ngăn bọn họ là quá không sự thật, dù sao Hắc Hạt Thú Liệp Giả đã dánh Ma Linh thủ lĩnh hao tổn hơn phân nửa, bọn họ không cách nào thi triển tinh thần yêu đồ.