Sủng Mị
Chương 1194: Ba địch nhân mạnh nhất (P1)
Loại rung động này đã vượt qua nhận thức của tất cả mọi người, bọn họ không nghĩ tới một sinh vật cấp bậc cao như vậy lại có thể bị miểu sát!
- Đầu Long này... Cái đầu Long này, đầu Long...
Đức lão Linh Sư đã triệt để ngây người, nội tâm rung động đến nỗi không cách nào nói được một câu nguyên vẹn!!
Đức lão Linh Sư nhớ rõ đầu Long này ở phong ba thành Thiên Hạ, trong quá trình bảy dũng sĩ giác tỉnh Thất Đồ Thánh Sủng thì Sở Mộ dùng sức một mình xoay chuyển thế cục thành Thiên Hạ, mà đại công trong đó cũng là u linh long vô cùng khủng bô!!
Lúc ấy đầu long này chỉ có thực lực Đế Hoàng cấp thấp cùng Đế Hoàng trung đẳng.
Đã nhiều năm qua đi, thời điểm Đức lão Linh Sư nhìn thấy nó lần nẵ, thật không ngờ nó cường đại như vậy, cường đại đến mưc miểu sát Thái Nga Cự Nhân của Mạch Lăng!
Khó có thể tin, chuyện này quá khó tin, Đức lão Linh Sư căn bản không tìm được từ ngữ nào hình dung sự cường đại của đầu long này, chỉ có thể kích động nói không ra lời.
- Cái này... Đây chẳng lẽ là một hồn sủng khác bị thất lạc của Sở Phương Trần đây sao...
Đằng Lãng và Đức lão Linh Sư mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Gợn sóng trong nội tâm không ngừng tăng cao, Đằng Lãng cảm giác mình ngay cả suy nghĩ cũng khó khăn.
Quen biết Sở Phương Trần lâu như vậy, Đằng Lãng đoán không ra Sở Phương Trần vẫn luôn là một khống, khi đó hắn nói là linh hồn của mình bị thương.
Về sau Đằng Lãng dần dần biết rõ thằng này là thất lạc hồn sủng thôi, cho nên mới dùng một khống lâu như vậy.
Ban đầu ở vạn vật bình nguyên, chủ sủng của Sở Mộ là Chiến Thú Mặc Dã trở về chiến đấu với hai cấp chúa tể cũng đã rung động toàn trường, cho nên lưu lại trong nội tâm Đằng Lãng cùng tất cả mọi người một ấn tượng khóa phai nhòa.
Mà bây giờ Sở Phương Trần lại có thêm một con hồn sủng quay về, mà con hồn sủng này lại dùng một chiêu miểu sát Thái Nga Cự Nhân.
Đã từng cần Tam đại nguyên lão, ngũ đại trưởng lão liên thủ mới có thể miễn cưỡng hạn chế được Thái Nga Cự Nhân, nhưng không ngờ hiện tại bị miểu sát, Đằng Lãng đã không cách nào đi đoán được u linh long này cường đại thế nào, ít nhất nó tuyệt đối là sinh vật mạnh nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Con mắt Đằng Lãng nhìn chằm chằm vào nam tử đang lơ lủng trên không trung, hắn đã mang cho Đằng Lãng rất nhiều rung động, mỗi một lần rung động đều bị Đằng Lãng không dám tin là mình từng quen biết Sở Phương Trần.
- Thằng này... Thằng này rốt cuộc là người nào?
Đằng Lãng thất thần tự nói ra.
Ở bên cạnh Đức lão Linh Sư liếc mắt nhìn Đằng Lãng, hắn biết rõ thân phận của Sở Mộ đã không cần thiết phải giấu diếm nữa, dùng ánh mắt vui mừng và phức tạp nhìn qua Sở Mộ trên không trung:
- Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn thì, hắn cũng chỉ là người trẻ tuổi như bao người khác, vì để chính mình trở nên mạnh mẽ mà phấn đấu nhiều hơn, khác nhau duy nhất là hắn luôn khổ tu...
- Mấy năm trước tai nạn thành Thiên Hạ, làm cho tất cả mọi người ở thành Thiên Hạ lâm vào khủng hoảng, lúc ấy chúng ta đã tuyệt vọng, cũng chính vì hắn kiên cường và kiên trì mới mang lại một tia sinh cơ cho chúng ta, từ từ thấy được hy vọng...
Đằng Lãng có chút thất thần nhìn qua Đức lão Linh Sư.
Không có ai biết Sở Phương Trần rốt cuộc tới từ nơi nào, hắn là ngang trời xuất thế chân chính như ý nghĩa.
Hiện tại nghe được Đức lão Linh Sư tự thuật, nghe được hắn miêu tả phong ba thành Thiên Hạ, Đằng Lãng vừa mới bình tĩnh một chút đã chấn động!
- Hắn là Vương, một năm trước hắn mới hơn hai mươi tuổi, là vương làm cho tất cả người ở Thiên Hạ Cảnh vô cùng kính trọng và khâm phục. Hắn hóa thân thành ma và thức tỉnh, cũng chính là Sở Phương Trần hiện tại.
Thiên Hạ Cảnh Vương!!
Tiền nhiệm Thiên Hạ Cảnh Vương là một người cơ hồ bị tất cả mọi người phỉ nhổ vì phản bội, hận không thể ăn thịt uống máu hắn! Mà sau khi Thiên Hạ Cảnh Vương qua đời thì hắn thay thế, người của Vạn Tượng Cảnh cơ hồ chưa từng gặp qua hăn, tuy nhiên cũng nghe qua một ít việc và dấu tích của hắn.
Nhưng mà Đằng Lãng suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới "Sở huynh đệ" của hắn chính là Thiên Hạ Cảnh Vương!
- Hắn... Hắn là Sở Mộ... Chính là hóa ma nhân!
Đằng Lãng lại kinh ngạc ngây người lần nữa.
Hóa ma nhân!
Sở Phương Trần cũng không phải ngang trời xuất thế, mà là Sở Mộ cứu vớt linh hồn của thành Thiên Hạ, hắn đã quay về! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
...
Bên trong khói bụi, Mạch Lăng từ trên vai của Thái Nga Cự Nhân ngã xuống đất, mất đi Thái Nga Cự Nhân thì Mạch Lăng trong mắt cấp chúa tể càng nhỏ bé không chịu nổi!
Thời điểm ngã xuống sông băng thì Mạch Lăng thất hồn lạc phách nhìn qua thi thể Thái Nga Cự Nhân đang bay đầy trời, tuyệt vọng và tử vong bao phủ trong mắt của hắn!
Một đời Hùng giả bị một kích phá hủy, chuyện này không đơn thuần là hủy diệt hồn sủng của hắn, còn hủy diệt kiêu ngạo và tự tôn của hắn.
- Chém, chém cho ta!!!
Bỗng nhiên Mạch Lăng đang tuyệt vọng nhìn qua hình đài hét lên.
Hắn muốn giết người, Thái Nga Cự Nhân bị miểu sát, hiện tại Mạch Lăng có cảm giác vãn hồi chính là nhìn thấy một trăm đầu người rơi xuống đất.
Hắn bị giết hồn sủng mà hắn kiêu ngạo nhất, chính mình muốn làm chính là nhìn thấy một trăm đầu người rơi xuống đất!
Binh sĩ trên pháp trường đang ngây ra như phỗng, thẳng đến khi Mạch Lăng hô lên ba lượt thì độc hoang Niếp Vân Tân lúc này mới kịp phản ứng.
- Chém cho ta!
Niếp Vân Tân hét lớn một tiếng, ra lệnh cho các binh sĩ.
Mười tên lính run rẩy cởi bỏ khóa chắt to lớn, tổng cộng mười cái khóa sắt, cởi bỏ tới sợi thứ chín thì sợi thứ mười đứt đoạn và búa rơi xuống!
- Ba!!!!
Khóa sắt vốn ngăn nó lại, bây giờ bị đứt thì lưỡi búa giống như lợi khí của tử thần chém xuống!
Xa xa, Triêu Lãnh Xuyên nhìn qua búa bắt đầu rơi xuống, toàn thân của hắn đều cứng đờ, mẫu thân và muội muội của hắn đang ở ngay phía dưới, chẳng lẽ mình trơ mắt nhìn đầu của bọn họ rơi ra ngoài sao!
Thời điểm không lưu ý thì Cửu Dực Long Xà của Lê Hồng mở cánh, chín cánh bằng thịt tạo ra cuồng phong, đem Triêu Lãnh Xuyên cùng Vạn Triêu Thú quét bay ra ngoài.
Vào lúc bị công kích thì tim của Triêu Lãnh Xuyên càng băng giá.
- Leng keng...
Âm thanh chói tai của xiềng xích rơi xuống.
Lưỡi búa bức thẳng, lão ẩn sĩ cắn răng vẻ mặt quật cường nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy Thái Nga Cự Nhân của Hùng Mạt Mạch Lăng bị miểu sát, vậy có chết cũng không uổng, nhưng nếu có thể nhìn thấy Sở Phương Trần tiêu diệt Hồn Minh, vậy thì dù có vạn kiếp bất phục hắn cũng nguyện ý.
Uyển Trữ công chúa biết rõ lưỡi búa đang rơi xuống, nhưng mà nàng lúc này không nhắm mắt lại, nàng dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn qua Sở Mộ.
Nhìn qua thì thấy toàn thân nam tử này bốc cháy, ma diễm tà dị màu bạc hiện ra toàn thân, ngọn lửa làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
- Vù vù vù...
Ma diễm biến mất và thân ảnh kia cũng biến mất.
Thời điểm Uyễn Trữ công chúa giật mình thì một cổ lãnh ý xuyên qua linh hồn, bỗng nhiên ma diễm màu bạc kia đang ở gần nàng.
- Đầu Long này... Cái đầu Long này, đầu Long...
Đức lão Linh Sư đã triệt để ngây người, nội tâm rung động đến nỗi không cách nào nói được một câu nguyên vẹn!!
Đức lão Linh Sư nhớ rõ đầu Long này ở phong ba thành Thiên Hạ, trong quá trình bảy dũng sĩ giác tỉnh Thất Đồ Thánh Sủng thì Sở Mộ dùng sức một mình xoay chuyển thế cục thành Thiên Hạ, mà đại công trong đó cũng là u linh long vô cùng khủng bô!!
Lúc ấy đầu long này chỉ có thực lực Đế Hoàng cấp thấp cùng Đế Hoàng trung đẳng.
Đã nhiều năm qua đi, thời điểm Đức lão Linh Sư nhìn thấy nó lần nẵ, thật không ngờ nó cường đại như vậy, cường đại đến mưc miểu sát Thái Nga Cự Nhân của Mạch Lăng!
Khó có thể tin, chuyện này quá khó tin, Đức lão Linh Sư căn bản không tìm được từ ngữ nào hình dung sự cường đại của đầu long này, chỉ có thể kích động nói không ra lời.
- Cái này... Đây chẳng lẽ là một hồn sủng khác bị thất lạc của Sở Phương Trần đây sao...
Đằng Lãng và Đức lão Linh Sư mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Gợn sóng trong nội tâm không ngừng tăng cao, Đằng Lãng cảm giác mình ngay cả suy nghĩ cũng khó khăn.
Quen biết Sở Phương Trần lâu như vậy, Đằng Lãng đoán không ra Sở Phương Trần vẫn luôn là một khống, khi đó hắn nói là linh hồn của mình bị thương.
Về sau Đằng Lãng dần dần biết rõ thằng này là thất lạc hồn sủng thôi, cho nên mới dùng một khống lâu như vậy.
Ban đầu ở vạn vật bình nguyên, chủ sủng của Sở Mộ là Chiến Thú Mặc Dã trở về chiến đấu với hai cấp chúa tể cũng đã rung động toàn trường, cho nên lưu lại trong nội tâm Đằng Lãng cùng tất cả mọi người một ấn tượng khóa phai nhòa.
Mà bây giờ Sở Phương Trần lại có thêm một con hồn sủng quay về, mà con hồn sủng này lại dùng một chiêu miểu sát Thái Nga Cự Nhân.
Đã từng cần Tam đại nguyên lão, ngũ đại trưởng lão liên thủ mới có thể miễn cưỡng hạn chế được Thái Nga Cự Nhân, nhưng không ngờ hiện tại bị miểu sát, Đằng Lãng đã không cách nào đi đoán được u linh long này cường đại thế nào, ít nhất nó tuyệt đối là sinh vật mạnh nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Con mắt Đằng Lãng nhìn chằm chằm vào nam tử đang lơ lủng trên không trung, hắn đã mang cho Đằng Lãng rất nhiều rung động, mỗi một lần rung động đều bị Đằng Lãng không dám tin là mình từng quen biết Sở Phương Trần.
- Thằng này... Thằng này rốt cuộc là người nào?
Đằng Lãng thất thần tự nói ra.
Ở bên cạnh Đức lão Linh Sư liếc mắt nhìn Đằng Lãng, hắn biết rõ thân phận của Sở Mộ đã không cần thiết phải giấu diếm nữa, dùng ánh mắt vui mừng và phức tạp nhìn qua Sở Mộ trên không trung:
- Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn thì, hắn cũng chỉ là người trẻ tuổi như bao người khác, vì để chính mình trở nên mạnh mẽ mà phấn đấu nhiều hơn, khác nhau duy nhất là hắn luôn khổ tu...
- Mấy năm trước tai nạn thành Thiên Hạ, làm cho tất cả mọi người ở thành Thiên Hạ lâm vào khủng hoảng, lúc ấy chúng ta đã tuyệt vọng, cũng chính vì hắn kiên cường và kiên trì mới mang lại một tia sinh cơ cho chúng ta, từ từ thấy được hy vọng...
Đằng Lãng có chút thất thần nhìn qua Đức lão Linh Sư.
Không có ai biết Sở Phương Trần rốt cuộc tới từ nơi nào, hắn là ngang trời xuất thế chân chính như ý nghĩa.
Hiện tại nghe được Đức lão Linh Sư tự thuật, nghe được hắn miêu tả phong ba thành Thiên Hạ, Đằng Lãng vừa mới bình tĩnh một chút đã chấn động!
- Hắn là Vương, một năm trước hắn mới hơn hai mươi tuổi, là vương làm cho tất cả người ở Thiên Hạ Cảnh vô cùng kính trọng và khâm phục. Hắn hóa thân thành ma và thức tỉnh, cũng chính là Sở Phương Trần hiện tại.
Thiên Hạ Cảnh Vương!!
Tiền nhiệm Thiên Hạ Cảnh Vương là một người cơ hồ bị tất cả mọi người phỉ nhổ vì phản bội, hận không thể ăn thịt uống máu hắn! Mà sau khi Thiên Hạ Cảnh Vương qua đời thì hắn thay thế, người của Vạn Tượng Cảnh cơ hồ chưa từng gặp qua hăn, tuy nhiên cũng nghe qua một ít việc và dấu tích của hắn.
Nhưng mà Đằng Lãng suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới "Sở huynh đệ" của hắn chính là Thiên Hạ Cảnh Vương!
- Hắn... Hắn là Sở Mộ... Chính là hóa ma nhân!
Đằng Lãng lại kinh ngạc ngây người lần nữa.
Hóa ma nhân!
Sở Phương Trần cũng không phải ngang trời xuất thế, mà là Sở Mộ cứu vớt linh hồn của thành Thiên Hạ, hắn đã quay về! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
...
Bên trong khói bụi, Mạch Lăng từ trên vai của Thái Nga Cự Nhân ngã xuống đất, mất đi Thái Nga Cự Nhân thì Mạch Lăng trong mắt cấp chúa tể càng nhỏ bé không chịu nổi!
Thời điểm ngã xuống sông băng thì Mạch Lăng thất hồn lạc phách nhìn qua thi thể Thái Nga Cự Nhân đang bay đầy trời, tuyệt vọng và tử vong bao phủ trong mắt của hắn!
Một đời Hùng giả bị một kích phá hủy, chuyện này không đơn thuần là hủy diệt hồn sủng của hắn, còn hủy diệt kiêu ngạo và tự tôn của hắn.
- Chém, chém cho ta!!!
Bỗng nhiên Mạch Lăng đang tuyệt vọng nhìn qua hình đài hét lên.
Hắn muốn giết người, Thái Nga Cự Nhân bị miểu sát, hiện tại Mạch Lăng có cảm giác vãn hồi chính là nhìn thấy một trăm đầu người rơi xuống đất.
Hắn bị giết hồn sủng mà hắn kiêu ngạo nhất, chính mình muốn làm chính là nhìn thấy một trăm đầu người rơi xuống đất!
Binh sĩ trên pháp trường đang ngây ra như phỗng, thẳng đến khi Mạch Lăng hô lên ba lượt thì độc hoang Niếp Vân Tân lúc này mới kịp phản ứng.
- Chém cho ta!
Niếp Vân Tân hét lớn một tiếng, ra lệnh cho các binh sĩ.
Mười tên lính run rẩy cởi bỏ khóa chắt to lớn, tổng cộng mười cái khóa sắt, cởi bỏ tới sợi thứ chín thì sợi thứ mười đứt đoạn và búa rơi xuống!
- Ba!!!!
Khóa sắt vốn ngăn nó lại, bây giờ bị đứt thì lưỡi búa giống như lợi khí của tử thần chém xuống!
Xa xa, Triêu Lãnh Xuyên nhìn qua búa bắt đầu rơi xuống, toàn thân của hắn đều cứng đờ, mẫu thân và muội muội của hắn đang ở ngay phía dưới, chẳng lẽ mình trơ mắt nhìn đầu của bọn họ rơi ra ngoài sao!
Thời điểm không lưu ý thì Cửu Dực Long Xà của Lê Hồng mở cánh, chín cánh bằng thịt tạo ra cuồng phong, đem Triêu Lãnh Xuyên cùng Vạn Triêu Thú quét bay ra ngoài.
Vào lúc bị công kích thì tim của Triêu Lãnh Xuyên càng băng giá.
- Leng keng...
Âm thanh chói tai của xiềng xích rơi xuống.
Lưỡi búa bức thẳng, lão ẩn sĩ cắn răng vẻ mặt quật cường nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy Thái Nga Cự Nhân của Hùng Mạt Mạch Lăng bị miểu sát, vậy có chết cũng không uổng, nhưng nếu có thể nhìn thấy Sở Phương Trần tiêu diệt Hồn Minh, vậy thì dù có vạn kiếp bất phục hắn cũng nguyện ý.
Uyển Trữ công chúa biết rõ lưỡi búa đang rơi xuống, nhưng mà nàng lúc này không nhắm mắt lại, nàng dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn qua Sở Mộ.
Nhìn qua thì thấy toàn thân nam tử này bốc cháy, ma diễm tà dị màu bạc hiện ra toàn thân, ngọn lửa làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
- Vù vù vù...
Ma diễm biến mất và thân ảnh kia cũng biến mất.
Thời điểm Uyễn Trữ công chúa giật mình thì một cổ lãnh ý xuyên qua linh hồn, bỗng nhiên ma diễm màu bạc kia đang ở gần nàng.