Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão
Chương 52
"Vì mở đường cho thái tử, phụ thân... buông bỏ con." Nói đến đây, trong lòng ta cảm thấy nhói đau, bình tĩnh lại một lát mới có thể nói tiếp: “Có lẽ là bệ hạ sủng ái Hoàng Quý Phi, hoặc có thể là bệ hạ trong lúc vô tình để tin tức lọt ra ngoài khiến cho phụ thân cảm thấy bất an, mặc dù thái tử là người đã được khâm định thừa kế, nhưng so với Thập tam hoàng tử có Cảnh Tây quân làm chỗ dựa, thế lực hắn ta rõ ràng yếu hơn, người duy nhất có thể chống lại chỉ có Nhiếp Hàn Sơn.”
“Nhưng hết lần này tới lần khác Nhiếp Hàn Sơn tính tình ương ngạnh, toàn lực tập trung vào Bắc Tân Cương, không có ý định đứng về phe phái nào, cho dù Thái hậu là thân cô mẫu của hắn, cũng không thể chi phối suy nghĩ của hắn.”
“Cho nên lúc này phụ thân mới đặt chủ ý lên người con, muốn dùng một thanh đao dịu dàng cắt đứt lớp giáp bao quanh hắn, người biết hắn cơ khổ, biết hắn cô độc, biết trong lòng hắn có áp lực cùng trách nhiệm khó có thể nói rõ với người khác, cho nên người đưa con tới, hắn giống như một khối hàn băng, chỉ khi nào bị nung nóng lên, nhiệt huyết bộc phát còn nóng hơn cả lửa, người muốn dùng con để đổi lấy sự hỗ trợ không thể khước từ của Nhiếp Hàn Sơn.”
“Đáng tiếc, sự việc hình như có chút vượt quá dự đoán của phụ thân và Thái hậu, sợ là các ngươi có lẽ cũng chưa từng nghĩ tới, con và hắn lại duy trì quan hệ kỳ lạ và xa cách trong nhiều năm như vậy. Ta không ngốc, hắn cũng không ngốc.”
Ta nở nụ cười, nghĩ đến từng cuộc gặp gỡ, từng lần trò chuyện với hắn những trong năm này, mỗi một lần tranh chấp cùng kiềm chế trong lời nói, không khỏi cảm thấy cuộc sống của mình thật nhàm chán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-52.html.]
“Nhưng cuối cùng thì con cũng đã thành công.”
“Đúng vậy, con đã thành công. Đúng như phụ thân mong muốn, đó là lý do tại sao từ sau khi con trở về, phụ thân mới lộ ra vẻ không thể chờ đợi và không thèm kiêng nể như vậy.” Ta thở ra một hơi thật dài, vô tình để nước mắt rơi xuống: "Con bỏ ra thời gian ba năm, thăm dò rõ ràng hắn yêu thích thứ gì, lại dùng hai năm mới có thể mở được cánh cửa lòng hắn. Nhưng có một số điều, có lẽ phụ thân không hiểu, hoặc có lẽ đã sớm quên rồi. Chân tình phải dùng chân tình mới đổi lấy được.”
"Nếu như con không muốn, nếu thật sự không mảy may động tâm, con vẫn có thể giống như trước đó, không ai có thể ép buộc được con đúng không? Mặc dù phụ thân có tư tâm, nhưng cũng chỉ là một chút, bình tĩnh xem xét lại, vương gia cũng là nam tử số một số hai trên thế gian này.”
“Đúng, thưa phụ thân, con đã động tâm. Vậy người cảm thấy, nếu con không để hắn có tình cảm với con, người cảm thấy mấy trăm nhân khẩu nhà Từ gia chúng ta, thân nhân tử đệ trong gia tộc, giờ phút này còn bao nhiêu người có thể sống sót?”
“Phụ thân, con đã khuyên người rất nhiều lần, bệ hạ đa nghi nhỏ nhen, hắn đã sớm coi người là cái gai trong mắt, nếu như người chịu dừng tay lại, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng này.”
“Nhưng thiên hạ này dù sao cũng phải có người làm hoàng đế, vậy tại sao không thể là thái tử? Ta có gì sai chứ?”Phụ thân giống như đã nổi giận, đập đũa rầm một tiếng xuống đĩa sứ.
“Nhưng hết lần này tới lần khác Nhiếp Hàn Sơn tính tình ương ngạnh, toàn lực tập trung vào Bắc Tân Cương, không có ý định đứng về phe phái nào, cho dù Thái hậu là thân cô mẫu của hắn, cũng không thể chi phối suy nghĩ của hắn.”
“Cho nên lúc này phụ thân mới đặt chủ ý lên người con, muốn dùng một thanh đao dịu dàng cắt đứt lớp giáp bao quanh hắn, người biết hắn cơ khổ, biết hắn cô độc, biết trong lòng hắn có áp lực cùng trách nhiệm khó có thể nói rõ với người khác, cho nên người đưa con tới, hắn giống như một khối hàn băng, chỉ khi nào bị nung nóng lên, nhiệt huyết bộc phát còn nóng hơn cả lửa, người muốn dùng con để đổi lấy sự hỗ trợ không thể khước từ của Nhiếp Hàn Sơn.”
“Đáng tiếc, sự việc hình như có chút vượt quá dự đoán của phụ thân và Thái hậu, sợ là các ngươi có lẽ cũng chưa từng nghĩ tới, con và hắn lại duy trì quan hệ kỳ lạ và xa cách trong nhiều năm như vậy. Ta không ngốc, hắn cũng không ngốc.”
Ta nở nụ cười, nghĩ đến từng cuộc gặp gỡ, từng lần trò chuyện với hắn những trong năm này, mỗi một lần tranh chấp cùng kiềm chế trong lời nói, không khỏi cảm thấy cuộc sống của mình thật nhàm chán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-52.html.]
“Nhưng cuối cùng thì con cũng đã thành công.”
“Đúng vậy, con đã thành công. Đúng như phụ thân mong muốn, đó là lý do tại sao từ sau khi con trở về, phụ thân mới lộ ra vẻ không thể chờ đợi và không thèm kiêng nể như vậy.” Ta thở ra một hơi thật dài, vô tình để nước mắt rơi xuống: "Con bỏ ra thời gian ba năm, thăm dò rõ ràng hắn yêu thích thứ gì, lại dùng hai năm mới có thể mở được cánh cửa lòng hắn. Nhưng có một số điều, có lẽ phụ thân không hiểu, hoặc có lẽ đã sớm quên rồi. Chân tình phải dùng chân tình mới đổi lấy được.”
"Nếu như con không muốn, nếu thật sự không mảy may động tâm, con vẫn có thể giống như trước đó, không ai có thể ép buộc được con đúng không? Mặc dù phụ thân có tư tâm, nhưng cũng chỉ là một chút, bình tĩnh xem xét lại, vương gia cũng là nam tử số một số hai trên thế gian này.”
“Đúng, thưa phụ thân, con đã động tâm. Vậy người cảm thấy, nếu con không để hắn có tình cảm với con, người cảm thấy mấy trăm nhân khẩu nhà Từ gia chúng ta, thân nhân tử đệ trong gia tộc, giờ phút này còn bao nhiêu người có thể sống sót?”
“Phụ thân, con đã khuyên người rất nhiều lần, bệ hạ đa nghi nhỏ nhen, hắn đã sớm coi người là cái gai trong mắt, nếu như người chịu dừng tay lại, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng này.”
“Nhưng thiên hạ này dù sao cũng phải có người làm hoàng đế, vậy tại sao không thể là thái tử? Ta có gì sai chứ?”Phụ thân giống như đã nổi giận, đập đũa rầm một tiếng xuống đĩa sứ.